“Ý của tôi là, dựa theo chẩn đoán của tôi, Ly Vũ Vũ chỉ là bị thiếu máu mà thôi, cũng không có nghiêm trọng ngay đến mức ngay cả đứa nhỏ cũng không giữ được.” Trang Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Cẩm, tỏ vẻ hắn không một chút giả dối trong lời nói.

“Này…” Lục Cẩm hiển nhiên cũng thập phần khiếp sợ, bởi vì một bên là y giới bác sĩ trong truyền thuyết, một bên là bằng hữu của mình, hơn nữa cũng thập phần tinh thông y thuật. Theo đạo lý mà nói, 2 người chẩn đoán hẳn là phải giống nhau mới đúng. Nhưng vì sao hiện tại 2 người lại bất đồng ý kiến? Nhưng mà, hắn càng hy vọng Trang Minh chẩn đoán mới là chính xác, như vậy tính mạng cả hai mẹ con họ đều có thể giữ được, mà hắn cùng Vũ Vũ cũng không cần phải cảm thấy thống khổ.

“Thật sao…?” Trịnh Phi Diễm lập tức chạy đến bên cạnh Trang Minh, hai tay nắm chặt cánh tay Trang Minh, hai mắt sáng trong suốt nhìn hắn hỏi: “Anh xác định không có chẩn đoán sai lầm sao? Ngô… tất nhiên sẽ không sai, ông xã nhà tôi làm sao có thể có sai sót được.”

“Trang Minh…” hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ nhìn Trang Minh, cảm giác giờ này khắc này anh là người tốt nhất thế giới, là ân nhân của cô.

“Đợi đã…” Trang Minh nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người khi nghe hắn nói xong, hắn ngược lại có điểm không xác định chính mình rốt cuộc có chẩn đoán sai hay không, bởi vì dù sao đối phương vào nghề đã lâu, tỷ lệ chẩn đoán nhầm hẳn là rất nhỏ. Vậy… Có thể là mình không cẩn thận chẩn đoán lầm hay không? Nghĩ đến đây, Trang Minh nhìn thoáng qua Ly Vũ Vũ, sau đó nhìn Lục Cẩm chậm rãi nói: “Lục Cẩm, để tôi kiểm tra cho Vũ Vũ 1 lần nữa, tôi muốn xác nhận 1 chút, tôi rốt cuộc có chẩn đoán lầm hay không? Nếu không đến lúc đó nếu thật là tôi chẩn đoán sai, vậy không tốt, dù sao cũng là hai cái mạng ở trong này.”

Nghe được Trang Minh nói như vậy, tâm của cô lại run lên, vội vàng nói: “Trang Minh, anh làm sao có thể nói như vậy? Y thuật của anh không phải tốt lắm sao? Làm sao có thể chẩn đoán lầm được, nhất định là người kia chẩn đoán lầm mới đúng, đúng không lão đại?” Cô nhìn lão đại xin giúp đỡ, hy vọng cô ấy có thể nói giúp.

Trịnh Phi Diễm nhíu mày, hơi thở dài một chút, sau đó đến bên người cô, nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Vũ Vũ, em hãy nghe ông xã của chị đi. Vẫn là kiểm tra lại 1 lần có vẻ tốt hơn, dù sao đây chính là hai mạng người a, em cũng không thể đem đứa trẻ trong bụng ra đùa được, đúng không?”

“Ân.” Cô gật đầu, lão đại nói cũng đúng, cô không thể lấy đứa nhỏ trong bụng ra nói giỡn.

“Trang Minh.” Lục Cẩm chậm rãi đi đến trước mặt Trang Minh, gắt gao nhìn vào 2 mắt hắn, cầm tay hắn nói: “Hảo huynh đệ, dựa vào cậu.” Nói xong, vỗ nhẹ bờ vai hắn. Trang Minh vẫn nhìn ánh mắt Lục Cẩm, cuối cùng trong lòng thở dài một hơi, “Tôi biết, Lục Cẩm.”

“Như vậy, hiện tại, mời mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn Ly Vũ Vũ ở lại làm kiểm tra thôi.” Trang Minh đứng lên, ánh mắt nhìn chung quanh bốn phía. Đợi mọi người đi ra ngoài, Trang Minh bắt đầu kiểm tra, động tay vào dụng cụ y tế, bắt đầu kiểm tra.

“Trang Minh.” Cô nằm ở trên giường bệnh, nhìn Trang Minh, thản nhiên nói: “Tôi hy vọng anh không gạt tôi, có vài thứ, gạt không phải là tốt.”

“Này, tôi đang kiểm tra.” Trang Minh vẫn không có phản ứng gì, tiếp tục kiểm tra Ly Vũ Vũ.

“Vừa rồi Lục Cẩm ra dấu với anh, tôi thấy rõ ràng, cho nên, Trang Minh…” Cô đột nhiên vươn tay bắt lấy hắn, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn nói: “Tôi van cầu anh… đừng thương hại tôi, tôi đời này cũng chỉ có thể một lần làm mẹ, cho nên, tôi muốn giữ lại đứa nhỏ.”

Trang Minh sửng sốt, vươn tay kéo hai tay Ly Vũ Vũ thả lại trên giường bệnh, hắn nhìn Vũ Vũ nói: “Ly Vũ Vũ, điểm thứ nhất tôi muốn cô hiểu được, vừa rồi tôi nói kết quả chẩn đoán với mọi người, quả thật là như vậy, chính là đơn thuần thiếu máu mà thôi cũng không lo ngại. Về phần hiện tại vì sao muốn tái kiểm tra lại, bởi vì người trước kia kiểm tra là y giới bác sĩ trong truyền thuyết, cũng là người tôi kính nể nhất, cho nên tôi không dám xác định mình có chẩn đoán lầm hay không. Cho nên, nếu như vậy, tôi hy vọng…”

“Tôi biết, anh không cần phải nói.” Cô ngã đầu qua 1 bên, nhìn dụng cụ vận hành, trong lòng phức tạp, “Tôi biết anh ấy đều là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không thể chịu được bất luận kẻ nào cướp đi con mình.” Cô chậm rãi nhìn Trang Minh, nhẹ giọng nói: “Anh là bác sĩ chắc cũng biết, nếu đúng như người nọ chẩn đoán, như vậy tôi đây cả đời cũng không thể mang thai. Tôi không quan tâm mình st sinh con hay không, nhưng Lục Cẩm đối với tôi tổt như vậy, tôi làm sao có thể tước đi quyền làm cha của anh ấy?”

“Ai…” Trang Minh bất đắc dĩ trân trọng nhìn người phụ nữ trước mặt này, trách không được Lục Cẩm cùng Trịnh Phi Diễm thích cô như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này.

“Cho nên…” Cô nhìn Trang Minh khẩn cầu nói: “Van xin anh, hãy giữ lại con của tôi.”

“Tôi nhất định sẽ đem chính xác kết quả tái khám nói cho mọi người.” Trang Minh nhìn Ly Vũ Vũ, trịnh trọng nói.

Một lát sau.

“Được rồi, mọi người có thể vào được.” Âm thanh chậm rãi của Trang Minh từ bên trong truyền đến.

Mà đứng ở bên ngoài, Lục Cẩm và Trịnh Phi Diễm cùng với một đám người đã sớm chờ không kịp, đồng loạt đẩy cửa ra, vọt vào, nhất là Trịnh Phi Diễm, rất nhanh chạy đến đứng phía trước Trang Minh, lo lắng hỏi: “Thế nào? Thế nào? Kết quả tái khám thế nào?”

“Các người muốn nghe lời nói thật sao?” Trang Minh cũng không có nhìn Trịnh Phi Diễm, mà là nhìn Lục Cẩm, thản nhiên hỏi. Nghe được Trang Minh nói như vậy, hai tay bên sườn Lục Cẩm chợt nắm chặt, khẩn trương nhìn Trang Minh.

“Trang Minh, nếu có chuyện gì anh cứ nói thẳng, không cần gạt tôi.” Nhìn thái độ Trang Minh như vậy, trong lòng cô cực kỳ sợ hãi.

Trang Minh đứng lên, cầm kết quả kiểm tra ở bên mặt bàn, từng bước một bước đến bên cạnh Lục Cẩm, đem kết quả kiểm tra đưa cho hắn, khoé miệng giơ lên tia mỉm cười, nói: “Lục Cẩm, Vũ Vũ, chúc mừng các người. Trải qua lần tái khám của tôi, Ly Vũ Vũ quả thật chỉ là thiếu máu bình thường mà thôi, cũng không lo ngại.”

“Thật… thật vậy chăng?” Lục Cẩm cầm lấy kết quả kiểm tra, tay run nhè nhẹ, không thể tin được tin này quả thật động trời.

“Hảo huynh đề, tôi tuyệt đối không lừa cậu.” Trang Minh trịnh trọng gật đầu, chính hắn cũng vui vẻ vô cùng. Dù sao, Vũ Vũ này cũng chính là người bà xã nhà mình quan tâm nhất, nếu cô có chuyện gì, bà xã khẳng định sẽ thương tâm chết.

“Ông xã, anh quá lợi hại…” Trịnh Phi Diễm hét lên 1 tiếng, bay đến ôm Trang Minh.

“Thật là chẩn đoán lầm… Thật là chẩn đoán lầm…” Cô kích động nhìn Trang Minh, bởi vì hắn đã đáp ứng sẽ đem chính xác kết quả tái khám nói cho cô biết, hắn nhất định sẽ không nuốt lời. Vậy… cô cùng con gái đều có thể giữ được, đều có thể giữ được. Nghĩ đến đây, cô chậm rãi nhìn về phía Lục Cẩm.

Lục Cẩm nháy mắt đi đến bên người cô, đem cô hung hăng ôm chặt trong lòng, thấp giọng quát lớn: “Em, tên hỗn đản này!!”

“Anh mới hỗn đản đó.” Cô nước mắt nhìn không được rơi xuống, nhẹ nhàng nép vào trong ngực hắn.

“Tốt lắm, hiện tại mọi việc đều tốt, Vũ Vũ không có việc gì, Vũ Vũ sự tình gì cũng đều không có.” Nhóm cầm thú còn lại hoan hô nói.

“Đêm nay chúng ta đi ăn mừng đi, tôi mời.” Trịnh Phi Diễm cười tủm tỉm nói.

“Không đúng, là chúng tôi mời mới đúng, đã làm cho mọi người lo lắng lâu như vậy.” Cô liền nói.

“Đúng, chúng tôi mời.” Lục Cẩm cũng theo cô đáp lại nói.

“Hừ, coi như các người có lương tâm.”

Trịnh Phi Diễm mỉm cười đến bên cô, sau đó đem cô ôm vào trong ngực, “Vũ Vũ, thật tốt quá, em không có việc gì, thật sự là quá tốt.”

Cô hơi hé miệng, ngẩng đầu nhìn hai mắt đẫm lệ của lão đại, nhất thời vươn tay đem lão đại ôm chặt. “Lão đại, em không sao, em không sao!”

Mấy tháng đi qua.

Cô ôm tiểu công chúa đang ngủ trong lòng, nhìn khuôn mặt của bé hồng hào, lại liên tưởng đến cô có được nó không dễ, trong lòng yêu thương bội phần.

“Bà xã.” Lục Cẩm từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm theo tập công văn.

“Hư, không cần lớn tiếng như vậy, bảo bối đang ngủ.” Cô nhìn Lục Cẩm vội vàng nói.

“Ân.” Lục Cẩm cầm túi công văn trong tay đặt ở một bên, sau đó ngồi bên cô nhìn nữ nhi trong lòng, trên mặt lộ ra mỉm cười. “Con gái thật giống em a!”

“Kia đương nhiên.” Cô lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Bà xã, chúng ta có 1 nữ nhi này là tốt rồi, không sinh thêm nữa.” Lục Cẩm nhìn cô, chậm rãi nói. Trời biết ngày đó Vũ Vũ lúc sinh sản hắn có bao nhiêu sợ hãi, sợ hãi lại 1 lần nữa mất đi cô, cho nên hắn âm thầm quyết định, có như vậy hắn không bao giờ muốn trải qua một lần như vậy nữa!

Nghe Lục Cẩm nói như vậy, cô biết trong lòng hắn nghĩ gì , đưa bàn tay đặt trên lưng hắn, “Lục Cẩm, lần đầu tiên sinh đứa nhỏ là như vậy, không có gì phải lo lắng. Đợi thêm lần thứ hai em có kinh nghiệm, cũng không khó khăn như vậy.”

“Nhưng là…” Lục Cẩm cầm tay cô, ngữ khí lo lắng: “Anh không muốn lại mạo hiểm.”

“Ngốc!” Cô cười cười, trong lòng kỳ thật cảm động lại bất đắc dĩ, “Lục Cẩm, anh sao có thể nhìn con gái tương lai không có bạn, chỉ có nó 1 mình trên thế giới này, không có chị em gì. Chờ khi chúng ta trăm tuổi, nó phải làm sao bây giờ? Cho nên a, làm người không được ích kỷ.”

“Ai, bà xã, em tưởng anh không biết trong lòng em nghĩ gì sao?” Lục Cẩm bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt của cô, “Em là vẫn muốn sinh con trai, bởi vì em biết bà nội tuy rằng cũng thích con gái, nhưng mà cũng rất thích con trai, bởi vì muốn bồi dưỡng hắn thành đại quân nhân.”

“Em cũng thích con trai a, như vậy lớn lên có thể bảo vệ chị mình, đồng thời có thể bảo vệ luôn cả em.” Cô nhìn Lục Cẩm nói.

Lục Cẩm mỉm cười, sau đó xuất ra 1 phần văn kiện phía sau tập tài liệu, đưa tới trước mặt cô, “Đây, đưa con anh bế, em xem phần văn kiện này đi.”

“Đây là cái gì?” Cô cẩn thận đem con gái đưa cho Lục Cẩm, sau đó cầm văn kiện, càng xem càng nhăn mặt.

“Nhìn xem hiểu không?” Lục Cẩm vẻ mặt buồn cười nhìn cô hỏi.

“Xem không hiểu, phức tạp quá.” Cô nhìn Lục Cẩm, quáng mắt choáng váng lắc đầu.

“Em xem không hiểu, anh sẽ giải thích một chút nha, văn kiện này ý là, về sau công ty của anh chính là của em.” Lục Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ giải thích nói.

“Ha…” cô nhất thời không phản ứng, có ý tứ gì?

“Cũng chính là…, anh đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển giao cho em.” Lục Cẩm vươn tay nhẹ nhàng búng cái trán của cô một chút, sau đó cười nói.

“Hả!” cô nhìn văn kiện trong tay, lại xoay nhìn Lục Cẩm, “Lục Cẩm, anh bị điên sao? Anh làm sao muốn làm như vậy?”

“Bởi vì em là vợ của anh, nhiêu đây có là cái gì đâu?” Lục Cẩm nhún vai, tỏ vẻ không thèm quan tâm.

“Nhưng đây là nhiều năm tâm huyết anh vất vả sốc sức làm a, anh cứ như vậy chuyển cho em.” Cô vẫn khiếp sợ nhìn Lục Cẩm, không hiểu vì sao Lục Cẩm muốn làm như vậy.

“Kia, lại như thế nào, công ty này vốn là để tặng cho em.” Lục Cẩm nghe thấy cô nói, biểu tình càng thêm không thèm để ý. Cô đem văn kiện ôm vào trong ngực, miệng cong lên, “Lục Cẩm, anh không sợ em cầm tiền này đi bao trai sao?”

“Nga?” Lục Cẩm hơi nhíu mày, cười như có như không, nhìn cô nói: “Bà xã, em ở cữ cũng đủ lâu, có phải nên đến phiên ông xã anh hưởng thụ hay không… ân…?”

Cô lập tức che cái miệng của hắn, mặt trướng lên đỏ bừng, “Uy uy, con gái còn ở đây, anh làm ba ba như thế nào?”

“Chúng ta cùng nhau ôm con gái đi lên ngủ đi.” Lục Cẩm vươn đầu lưỡi liếm tay cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

“…” cô lập tức thu hồi tay, cúi đầu không dám nhìn yêu nghiệt.

Lục Cẩm lập tức vươn một bàn tay nắm tay cô, tay kia thì ôm lấy con gái đang ngủ, chậm rãi hướng về căn phòng phía trước đi đến….

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play