Ăn sáng xong, Văn Thiếu Kiệt đi làm, cố ý lại muốn đem Từ Y Chi theo. Từ lúc nhận định cô sẽ là vợ tương lại, anh rất muốn mọi thời khắc cô ở bên cạnh. Một phần vì sợ cô ở nhà làm việc vất vả. Một phần vì muốn khi ngẩng đầu, liền muốn nhìn thấy cô. Cảm giác đó vừa lòng đến cỡ nào?

Còn riêng Từ Y Chi, cô rất sợ tiếp xúc người lạ. Nhưng Văn Thiếu Kiệt lại bày ra vẻ ám chỉ cô muốn bỏ mặt anh, trưng bộ mặt một trận đau lòng đến chết đi sống lại, nên thành công khiến cô ngốc nào đó gật đầu đồng ý, cùng anh đến công ty. Vừa xuống xe, biết bao ánh mắt không ngừng bắn về cô. Ngạc nhiên có, tò mò có, hâm mộ có, nhưng nhiều nhất vẫn là ganh tị. Cảm nhận kia khiến cô nép mình vào vòng tay anh, mặt áp vào lồng ngực kiên định. Hình ảnh kia cứ như cô dâu nhỏ bước về nhà chồng, làm cho người khác hiểu lầm, cả hai đang tình tứ.

Đôi mắt sắc bén của Văn Thiếu Kiệt quét một vòng, chạm vào ánh mắt những người kia, khiến họ sợ hãi mà cúi đầu thấp xuống. Hài lòng với tình cảnh mình muốn, anh tiếp tục ôm lấy cô gái nhỏ hiên ngang bước vào. Anh chỉ đứng trước Từ Y Chi làm một con cáo đội lớp cừu. Còn với kẻ khác, anh có thể hóa thành Ôn Thần hoặc Diêm Vương mà mặt không chút biểu tình.

“Kiệt, ở đây thật đáng sợ” Vừa vào phòng tổng giám đốc, thấy chỉ còn lại hai người, Từ Y Chi mới rụt rè đưa cái đầu nhô ra, đôi mắt to tròn trong suốt liếc nhìn xung quanh. Dọc đường đi cả người cô cứng nhắc, không phải bị Văn Thiếu Kiệt ôm, mà vì cảm nhận được nguy hiểm đang nhìn chằm chằm mình, mặc dù cô không biết vì sao lại như vậy.

“Chi Chi, không cần để ý đến” Văn Thiếu Kiệt mỉm cười, cô gái này rất nhạy cảm với xung quanh, xem ra anh nên dọn đường một chút để lần sau cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nghĩ như vậy, nhưng anh chưa từng nới lỏng vòng tay quanh người Từ Y Chi.

“Nhưng mà....” Trong lòng có chút khó khăn mở miệng. Từ Y Chi bối rối định phản bác. Làm sao có thể không để ý, khi mà cảm giác người khác dùng ánh mắt sắc bén bắn về phía mình như vậy? Cô quả thật đâu có làm gì sai, chẳng lẽ do nhầm lẫn?

“ Để anh giải quyết cho, được không?” Văn Thiếu Kiệt khom người, đưa tay nâng gương mặt Từ Y Chi, giọng nhẹ nhàng như muốn hỏi ý kiến. Khi nãy anh cũng có để ý, những ánh mắt kia đa phần là của các nhân viên nữ trong công ty. Trước kia, khi mới đến tiếp nhận quản lí công ty,  từng có một nhân viên nữ ba lần bốn lượt tìm cách tiếp cận quyến rũ anh. Nhưng nhìn anh cũng chưa từng nhìn một cái, lập tức sa thải ngay. Từ đó, trong bọn họ ai cũng không dám đến gần, mà chỉ đứng xa để vọng tưởng. Hôm nay nhìn đến có cô gái nhỏ trong lòng anh, ghen tị là tất nhiên rồi.

Từ Y Chi không biết để anh 'giải quyết' có nghĩa là gì, mà chỉ ngây ngô gật đầu. Và cũng chính cái gật đầu không hiểu nguyên nhân kia, khiến cho mười mấy nhân viên nữ bị sa thải một cách đau lòng.

“Em ngồi đây chơi một chút, anh làm việc” Văn Thiếu Kiệt đem laptop để trên bàn trong phòng khách cho Từ Y Chi chơi. Còn mình thì trở lại chỗ làm việc duyệt văn kiện. Chỉ là chưa kịp ngồi xuống, âm thanh bên ngoài khiến anh nhanh chóng co chân chạy đến, đem cô gái nhỏ giấu vào lòng.

“Thằng chết tiệt, mày tránh ra một chút” Văn Diễn tức giận trừng mắt nhìn Văn Thiếu Kiệt không chút biết điều kia. Sáng nay đang thong thả ăn sáng, ông nhận được cuộc điện thoại, nói rằng cậu chủ ôm ôm ấp ấp một cô gái trong lòng, đi về văn phòng làm việc. Không nói hai lời, ông bỏ đũa chạy đến ngay.

Phải nói rằng, ông không dám tin lời nói kia, trừ khi tận mắt chứng kiến, mới cảm thấy an tâm. Suốt năm năm, ông luôn trông ngóng một điều đơn giản ví dụ như là…: Cậu chủ qua đêm với cô gái nào đó, hoặc… Cậu chủ liếc nhìn cô nào đó, hoặc… Cậu chủ nói chuyện tình tứ cùng cô gái nào đó, hoặc…vân vân và mây mây. Chỉ tiếc, con ông giữ thân như ngọc, nhiều khi ông làm kẻ ác bá, tìm cô gái nào đó phá hoại đời anh, nhưng rất tiếc, hậu quả có khi rất thê thảm.

Từ khi thằng con dọn ra ngoài, ông nghĩ rằng, có thể ông đã hết cơ hội. Nhưng chỉ cần cuộc điện thoại kia, ông như người chết được sống lại, dùng phương pháp nhanh nhất cấp tốc đến đây để chứng thực.

“Cha đừng làm Chi Chi sợ” Văn Thiếu Kiệt cau mày tỏ vẻ không vui, ôm nhẹ Từ Y Chi, ấn đầu cô vào lòng. Hình như anh nhớ mình đến đây chưa tròn mười lăm phút, cha anh dùng cách siêu nhiên gì đến đây nhanh vậy? Có nên ca ngợi chiến công anh đã tạo ra nguồn năng lượng không?

“Mày đứng sang một bên đi, cháu…cháu tên Chi Chi hả?”  Văn Diễn cũng trợn mắt nghênh tiếp ánh nhìn của Văn Thiếu Kiệt mà quát mắng, sau đó lời nói được chuyển 180 độ sang nhìn về phía cô gái nép trong lòng con ông. Chao ông, hình ảnh hai đứa ôm nhau mới đẹp làm sao, nếu sau này có thêm đứa bé chắc sẽ càng đẹp hơn rồi.

“Dạ, cháu…cháu tên Từ Y Chi” Nghe mình được người khác nhắc đến, Từ Y Chi vội xoay người, ánh mắt có vẻ mờ mịt. Cô không sợ người trước mắt, vì cảm nhận được, ông bác này thích cô, khiến một chút sợ hãi lúc ông đột ngột bước vào điều tan biến. Nhưng lại có chút lo lắng, vì sự tình của Văn Diên.

“Y Chi? Ôi cái tên dễ thương làm sao” Văn Diễn giọng điệu chân chó lấy lòng. Ông xác định, cô gái này chính là con dâu tương lai của mình. Như vậy liền giở thủ đoạn, Cáo già lừa gạt bé khăn quàng đỏ. Có điều mục đích chính là, đem cô bé gả cho Cáo con, năm sau ông sẽ có Cáo cháu?  Ôi một kế hoạch hoàn hảo của họ nhà Cáo =.=

“Cho ta hỏi, con bao nhiêu tuổi? Gia đình hiện ở đâu? Quen Thiếu Kiệt lúc nào? Hai đứa có dự định gì chưa? À, nếu muốn kết hôn ta liền chọn ngày, nhất định sẽ là trong tháng này, con thấy thế nào?” Văn Diễn hưng phấn đến nỗi miệng cười rách tận mang tai, càng hỏi càng thấy hưng phấn,  liền nghĩ nên tìm tên đặt cho cháu trai mình luôn là vừa.

“Con là người giúp việc” Từ Y Chi bị hỏi đến chóng mặt, cô không theo kịp tiến độ câu hỏi để trả lời, chỉ muốn nói rõ phân thận của mình để ông bác này dể hiểu một chút. Còn cái gì mà kết hôn hay không kết hôn, cô nghe mà hoa mắt cả lên.

“A…” Chỉ một câu kia của Từ Y Chi khiến Văn Diễn hiểu hết toàn bộ. Như vậy, chính là vì con ông dọn ra ngoài mới tìm được người yêu? Trời ơi sao không nói sớm? Nếu biết như vậy, ông đã đá thằng con quý tử ra khỏi nhà lâu rồi, như vậy sẽ tìm người trong lòng được nhanh hơn. Cũng tại ông không biết, nếu biết, thì hiện tại đã có cháu bồng rồi. Haiz…

“Dọn ra sớm hay muộn, nếu không phải là Chi Chi, cũng không có kết quả” Nhìn vẻ mặt kia của lão cha già, Văn Thiếu Kiệt liền biết ông suy nghĩ gì. Chẳng phải sau khi dọn ra có tới sáu, bảy người bị đuổi đó sao? Thật chẳng biết ông nghĩ gì.

“A, Chi Chi, con thấy lão già này có bất hạnh không?” Vừa nói, Văn Diễn vừa cúi đầu lộ vẻ thê lương. Ông nhìn thấy được, Từ Y Chi là một cô gái đơn thuần trong sáng. Quả thật, người mà con ông nhận định khiến ông vô cùng hài lòng. Mặc dù những cô gái ông tìm để ‘ném’ cho con mình có ngoại hình rất dễ nhìn, nhưng trong lòng người nào cũng có tính toán. Ông biết, nhưng ông sẽ không để ý.

Còn về Từ Y Chi, ngoại hình nhỏ nhắn nhưng vô cùng xinh đẹp. Mà cái xinh đẹp lại rất đơn thuần. Thì ra, con ông chờ đợi suốt ba mươi năm, chính là chờ đợi một mình cô gái nhỏ này. Ông thật sự đã lo xa rồi.

“ Con…con. Kiệt?” Từ Y Chi hoảng sợ. Nhìn Văn Diễn đáng thương như vậy khiến cô không biết làm sao. Tính cô thiện lương, thấy người khổ sở thì có chút luống cuống, muốn giúp mà chẳng biết giúp thế nào. Đành quay đầu cầu cứu Văn Thiết Kiệt.

“Được rồi, cho cha 30 phút để nói chuyện, hết thời gian, con có chút chuyện đưa cô ấy đi.” Văn Thiếu Kiệt hết cách. Cha anh quả là lão Cáo già, đã động anh không được, quay sang lừa gạt Chi Chi. Anh rất muốn không nể tình mà từ chối, nhưng nhìn ánh mắt Từ Y Chi, lời tới miệng lại tự động nuốt vào. Anh biết cô thiện lương, nếu tiếp xúc nhiều với lão cha già, có lẽ….

“Được rồi, được rồi. Nào Y Chi, hai bác cháu mình ngồi xuống trò chuyện chút” Không quan tâm vẻ mặt đen như đít nồi của Văn Thiếu Kiệt, Văn Diễn kéo tay Từ Y Chi lại sô pha ngồi. Ba mươi phút? Bấy nhiêu cũng đủ để ông thu tóm nhiều tin tức rồi. Có đôi khi lừa gạt thêm một chút để đạt được mong muốn, ông cũng sẽ không e ngại 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play