Khung cảnh thành phố lúc nào cũng nhộn nhịp và huyên náo. Xe nối tiếp xe, người chen lấn người. Trên đời nếu hỏi thứ gì dễ thay đổi nhất, đó chính là lòng người.
Ở trung tâm thành phố Y, trong căn biệt thự cao cấp hoa mỹ. Một người đàn ông trung niên, với mái tóc điểm bạc đi cùng năm tháng, gương mặt bình tĩnh trên thương trường ngày nào hiện tại đã biến mất, nhường lại cho sự tức giận đang phun trào rầm rộ.
“ Khốn kiếp, mày muốn làm lão già này tức chết à?” Văn Diễn vỗ bàn hung hăng trợn mắt nhìn thằng con nghịch tử đang thoải mái bắt chéo chân ngồi trước mặt. Thật sự ông đã tạo nghiệt gì? Bây giờ bị quả báo như vậy chứ?
Mấy đời họ Văn, mỗi cây chỉ có một trái, đến đời ông cũng không ngoại lệ. Vợ mất sớm, ông phải gà trống nuôi con, trên vai lại gánh vác công ty tập đoàn Văn Lai không hề mở lời than vãn. Tâm huyết hết thảy đều hi vọng trên đứa con trai duy nhất. Mong muốn sau khi lớn lên, có thể thay thế ông gánh vác tất cả.
Và tất nhiên, đứa con trời đánh kia không làm ông thất vọng, mà làm ông tức giận đến hộc máu, còn đau hơn cả thất vọng trăm lần.
Sau khi về nước, Văn Diễn nhanh chóng quăng hết thẩy công việc cho Văn Thiếu Kiệt. Một làmuốn xem thực lực của anh như thế nào để khi ông vẫn còn sức có thể giúp một tay, hai làông muốn thảnh thơi tìm đối tượng cho con trai bảo bối, hi vọng nhanh chóng có cháu để bồng, đó cũng là tâm nguyện cuối cùng của ông.
Nhưng mà, trong năm năm qua, công ty chẳng những không gặp vấn đề gì, mà còn phát đạt ra ngoài tầm vóc mới, đó cũng nên ăn mừng đi?
Việc tốt đến, cũng có việc xấu theo. Năm năm, đối tượng ông chọn ra không dưới ba con số, mà thằng con quý tử kia nhìn còn không nhìn một cái liền đá người ta qua một bên. Như vậy còn không tức đến nỗi chết đi sống lại sao?
Cuối cùng, mềm không được, ông dành dung kế. Thương nhân mà, nói về độ dùng thủ đoạn còn thiếu sao? Chỉ là ông quá xem thường cái thằng nghịch tử kia rồi.
Ông từng cho người chuốc say anh, đem quăng lên giường phụ nữ, chỉ là… Không hề nương chân, anh đá bay người đẹp ra khỏi cửa. Khiến người ta thà chết cũng không dám đến gần.
Thua keo này bày keo khác. Ông tiếp tục tạo ra những tình huống “gặp mặt” như kiểu vô tình để cho anh để ý. Nếu nóng bỏng không được, đổi thành đoan trang, sexy không được đổi ngoan hiền. Những lần nào cũng bị anh nhìn thấu.
Cuối cùng ông quyết định, hạ thuốc!
Và tất nhiên theo lý thuyết muôn thuở. Ông lại bị anh trả đũa. Dược kia vốn “tặng” cho anh, nhưng chẳng hiểu sao lại vào hết trong bụng cô gái kia. Rồi anh ném cô vào phòng của ông, suýt nữa hại ông có lỗi với bà xã đã mất.
Dù không muốn bạo lực, nhưng để bảo vệ tấm lòng son sắc với bà xã quá cố, ông đành ra tay đánh ngất cô gái kia.
Tức giận đến nỗi đầu bốc khói, ông tìm anh tính sổ, mà anh chỉ thờ ơ nói một câu “ Cha cũng nên kiếm thêm cho con một đứa em nữa” và thành công tạo nên tình cảnh như hiện giờ.
“Vậy xin hỏi, cô gái kia từ đâu chui ra?” Vẫn bộ dáng không quan tâm đến, Văn Thiếu Kiệt nhẹ cười nhìn lão cha già đang phùng mang trợn mắt. Anh chỉ là gậy ông trả lại cho ông thôi. Nếu cha anh không gây chuyện trước, anh có thể trả đũa được sao? Đây là gieo gió gặp bão, trách ai đây?
“…” Văn Diễn nhanh chóng cứng họng. Chẳng lẽ ông lại đi nói, cô gái đó là do ông đem đến để hại đời trong trắng của con trai ông? Như vậy có khác nào dì ghẻ hại con chồng? Khụ, hình như ông hơi bị lạc đề rồi.
“Tạm thời con sẽ dọn ra ngoài một thời gian.” Văn Thiếu Kiệt nhìn bộ dáng phẫn nộ mà phải nhẫn nhịn của cha mình thì đứng dậy nói một câu hoàn toàn giúp ông đạt đến đỉnh điểm tức giận rồi hả hê đi lên lầu. Đừng nghĩ cha anh tức giận như vậy sẽ có hại cho ông. Đôi khi giúp ông tức giận một chút để điều hòa sự thâm trầm lúc tuổi trẻ trước kia. Xem như làm đứa con có hiếu đi.
“ Mày… mày đứng lại, ai cho phép mày đi?” Văn Diễn đứng dậy thở hồng hộc, gương mặt thoáng đỏ ửng quát theo bóng Văn Thiếu Kiệt. Chết tiệt, thằng con trời đánh, nó đi rồi, ông đem mấy cô gái kia đến cho ai? Biết chừng nào ông có cháu để bồng? Không được, ông phải tìm cách mới được.
“Haizz…” Văn Diễn thở dài ngồi phịch xuống. Ông rất biết tính cách đứa con bảo bối này. Anh nói sẽ làm. Ông chỉ tiếc là kế hoạch của mình chưa đạt được mục đích. Nhưng ông có lòng tin, nhất định một ngày nào đó, thằng con bất hiếu kia cũng sẽ gặp được khắc tinh trong đời. Đến lúc đó, ông chỉ cần lấy lòng cô con dâu, thế nào cũng nắm được anh trong lòng bàn tay.
Bất chợt ông có chút lo lắng. Con ông thế nào ông rất hiểu. Trên thương trường, anh rất ngoan tuyệt. Làm việc quyết đoán, lại thêm có chút tàn nhẫn, ông sợ, sẽ không ai có thể làm con ông động lòng.
Trước kia ông từng nghĩ, thằng con quý tử có khi nào bị đồng tính? Nhưng sự thật khiến ông rất vui mừng, có thể là do chưa gặp đúng đối tượng nên chưa tìm được người ưng ý.
Chỉ tiếc Văn Thiếu Kiệt đã ba mươi rồi, ông thực sự rất không tình nguyện để dừng lại hành động tiếp tục tìm người hợp ý cho con trai. Bây giờ xem ra đành phó mặc cho ông trời vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT