Hạ Tranh khó có được một lần chủ động hướng ba mẹ đòi lễ vật, Hạ Viên và Phượng Xu bèn dốc hết sức lực, muốn cho nhi tử những thứ tốt nhất.
Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần phẩm chất tốt, độ tươi mới tuyệt cao là được.
Tuy nhiên cũng vì bọn họ yêu cầu quá khắt khe, nguyên liệu nấu ăn lại phân bố ở những nơi khác nhau trên tinh cầu, đồ tươi nhất tốt nhất, bắt buộc phải thu thập ngay lập tức, rồi trực tiếp ngựa không ngừng vó đưa tới, nên cần tốn chút thời gian.
Đợi đến khi toàn bộ nguyên liệu nấu ăn được gom đủ, đồng thời vận chuyển đến nơi, đại khái cần một tuần lễ.
Trước lựa chọn hạ thấp tiêu chuẩn dùng hàng có sẵn để ngay tập tức làm dược thiện, và chờ thêm một tuần để được sử dụng những tài liệu tốt nhất, Hạ Tranh quyết định chọn cái sau.
Tuy tăng lên thực lực là việc vô cùng cấp bách, nhưng thời gian một tuần, Hạ Tranh vẫn chờ được. Dù sao đây là phương thuốc vô cùng trọng yếu, dùng nguyên liệu tốt nhất, cậu cũng an tâm hơn một chút.
Trong lúc thu thập tài liệu, cậu còn phải tham gia cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên.
Hạ Tranh nhớ rõ, lần thi này bởi vì hội trường dự thi xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn, phải dời lại một tuần.
Vừa vặn cậu chế xong thuốc, dùng xong lại tham gia thi đấu.
Chứng bệnh tinh thần lực bị cố hóa này mặc dù không phải là căn bệnh thông thường nhưng cũng không quá hiếm gặp, hiện nay còn chưa tìm ra biện pháp chữa trị. Thuốc của Hạ Tranh cũng chỉ có tác dụng với một mình cậu. Thuốc có thể thúc đẩy Tiên thiên chi khí và linh khí còn sót lại trong cơ thể Hạ Tranh, dùng hai cổ lực lượng này trùng kích trạng thái rắn chắc của tinh thần lực, khiến cho tinh thần lực bị “hòa tan” ra.
Hạ Tranh phát hiện tuy là cách phân cấp lực lượng bất đồng, nhưng các phương thuốc ngược lại vẫn có chỗ giống nhau. Trước khi cậu trọng sinh đã cải thiện không ít thực đơn linh thực của kiếp trước, hiệu quả tốt vô cùng.
Nếu như sở hữu tinh thần lực, trù nghệ của mình còn có thể tiến thêm một bước a. Hạ Tranh nghĩ thầm. Tựa như tu hành vậy, cảnh giới tu luyện đối với trình độ nấu ăn cũng có tác dụng xúc tiến nhỉ!?
Có điều Hạ Tranh biết rõ nguyên lí của thuốc này chính là trước “phá” sau “lập”, thân thể sẽ phải chịu dằn vặt rất lớn, Hạ Tranh chỉ cần dựa vào kinh nghiệm kiếp trước là có thể đoán được, ước chừng phải nằm tới hai ba ngày, thân thể dưới sự tẩm bổ của tinh thần lực mới có thể khôi phục nguyên khí.
Cho nên một tuần lễ để nghỉ ngơi là vô cùng cần thiết.
*****
… Trí nhớ Hạ Tranh không sai, hội trường cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên khu vực Hoa Đô Tinh xảy ra chút vấn đề, dẫn tới lịch thi đấu dời xuống một tuần.
Đây là sự tình rất hiếm khi xảy ra trong lịch sử cuộc thi, dù sao một sự kiện lớn như vậy, các loại thiết bị gì đó khẳng định phải được kiểm tra vô số lần từ trước.
Cũng may đây chỉ là địa điểm thi đấu vòng loại, vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng lớn.
Bất quá vẫn có quần chúng suy đoán, thiết bị này đó, có khi nào chỉ là một cái cớ, có khi nào còn có nguyên nhân nghiêm trọng hơn.
Kiếp trước Hạ Tranh cũng đồng dạng tò mò, chẳng qua ba mẹ chỉ nói lại rằng thiết bị đúng là đã xảy ra chút vấn đề.
“Bộ phận trị an tiết lộ, có phần tử khủng bố trà trộn vào, cho nên lúc này phải bố trí lại tuyến an ninh một lần nữa.” Hạ Viên nói, “Không cần phải lo lắng, người đã bắt được, an tâm thi đấu là tốt rồi.”
Hạ Tranh kinh ngạc. Lần này ba vậy mà lại nói thật với cậu?
“Con còn tưởng rằng ba không muốn con biết nhiều mà sinh lo lắng, nên không định nói với con chuyện này chứ.” Hạ Tranh cười nói.
Hạ Viên vội ho một tiếng: “Con cũng đã lớn rồi.”
Trước đó hắn đã thương lượng cùng lão bà, nam nhi Hạ gia mỗi đứa đều là hảo hài tử, sự bảo hộ quá mức của bọn họ và cả cách nghĩ tự cho là đúng, giấu giếm như thế ngược lại đối với các con là không tốt. Tiểu Tranh cũng mười sáu tuổi rồi, không còn là con nít nữa.
“Cảm ơn ba.” Hạ Tranh nói.
Hạ Viên vẻ mặt nghiêm nghị, đưa tay xoa đầu Hạ Tranh, rồi cứng ngắc xuất môn đi làm.
(*/ω*) Tiểu Tranh nói cảm ơn mình kìa!
Phượng Xu mỉm cười khoác tay lão công, cùng xuống ga-ra lấy xe đi làm, trên đường, vừa nhéo phần thịt mềm bên hông lão công, vừa nghiêm khắc đảo một vòng quanh người hắn.
Sớm biết vậy chính mình nên nói với Tiểu Tranh a. Phượng Xu rất không cao hứng.
“Tiểu Tranh, còn có hai tuần lễ mới phải thi đấu, em tính ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi à?” Hạ Ngọc thấy ba mẹ đều đã xuất môn, bèn nhào tới Hạ Tranh, ôm lấy vai cậu mà nói.
Hạ Tranh suy nghĩ một chút, nội dung cuộc thi cậu còn nhớ, tuy lần này quyết định sẽ làm món ăn khác với kiếp trước, nhưng cũng đã chuẩn bị đầy đủ. “Em muốn ra ngoài đi dạo.”
Hạ Tranh dừng một lát, lại nói: “Trường học đại ca nhị ca nghỉ hè có thể vào tham quan không?”
Hạ Ngọc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hạ Khâm bên cạnh đang gặm bánh quy ngũ sắc nho nhỏ Hạ Tranh làm.
yuan_3de7a166871362808e796f38ecf0a3b3
Hạ Khâm buông bánh, hỏi: “Tiểu Tranh muốn xem cơ giáp?”
Hạ Tranh ngượng ngùng cười cười: “Muốn.”
“Đi thôi.” Hạ Khâm phủi vụn bánh trên tay. “Chúng ta hiện tại liền xuất phát, Hạ Ngọc ở lại trông nhà.”
Hạ Ngọc dùng ngón tay chỉ vào mũi mình: “Vì sao em phải trông nhà? Em cũng muốn đi cùng!”
“Bài tập tác nghiệp em đã làm xong chưa? Chẳng phải hôm nay muốn lên mạng cùng bạn học làm ư?” Hạ Khâm chậm rãi nói, “Công việc của mỗi ngày cần phải cẩn thận hoàn thành, đừng để cho Tiểu Tranh học theo gương xấu.”
Hạ Ngọc bị nói đến nghẹn lời, làm bộ đáng thương nhìn Hạ Tranh.
Hạ Tranh nhịn không được hùa theo đại ca khi dễ Hạ Ngọc: “Nhị ca cố gắng hoàn thành bài tập tác nghiệp a, bài tập của em đều đã làm xong!”
Hạ Ngọc ngã đầu vào đệm sô-pha mềm mại, giơ một tay lên, tỏ vẻ bản thân thực cô độc (*).
(*) Nguyên văn: 生无可恋 ~ Sinh không thể luyến => sinh ra đã định sẵn là cô độc, không thể yêu.
Ra khỏi cửa, Hạ Tranh mới nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, không cho nhị ca đi cùng có sao không?”
Hạ Khâm thay Hạ Tranh thắt chặt dây an toàn: “Cho nó một bài học, lần sau sẽ chừa cái tật chày bửa.”
Hạ Tranh gật đầu. Cậu cũng hiểu được việc nhị ca đem bài tập tác nghiệp kéo đến trước khi nhập học vài ngày mới chịu hoàn thành là một thói quen xấu. Thật vất vả nhị ca mới muốn lên mạng liên tuyến cùng bạn học làm bài, hay là đừng… quấy rầy anh thì hơn!?
******
… Trường của Hạ Khâm và Hạ Ngọc nằm ngay tại Hoa Đô Tinh.
Liên minh chia ra làm Đông Vực cùng Tây Vực hai đại tinh hệ, thủ đô Đông Vực là Hoa Đô Tinh, thủ đô Tây Vực là Y Điền Tinh.
Tinh vực phân chia cũng không dựa theo phương vị. Khởi nguyên của Liên minh là ở trên một tinh cầu tên gọi Lam Tinh, trong thời đại nhân loại điên cuồng khám phá vũ trụ, có nước Hoa và Mĩ quốc là hai quốc gia cường đại nhất, sau đó các nước lấy hai quốc gia này phân biệt làm hai trận doanh lớn Đông minh và Tây minh.
Giữa hai trận doanh ban đầu còn nhiều va chạm, nhưng thời điểm đối mặt với các thế lực ngoại tinh, thân là đồng nguyên hai phe bèn liên hợp lại, giành được thắng lợi trong chiến tranh, thành lập nên Liên minh ngày nay. Tuy là dựa theo thói quen chia ra để cai trị, nhưng hai bên luôn nỗ lực hòa hợp, nhân dân từ lâu đã coi nhau như người một nhà.
Đông minh và Tây minh bây giờ chỉ có thể coi là hai tinh vực nằm ở vị trí bất đồng, cùng khái niệm trận doanh hay kết minh gì đó đã không còn quan hệ.
Nguyên quán Hạ gia đương nhiên là từ Hoa quốc, đến giờ tuy vẫn là tóc đen mắt đen, nhưng ngũ quan so với người Trung Hoa cổ đã trở nên thâm thúy hơn rất nhiều.
Tướng mạo Hạ Tranh thì lại càng thiên về người Trung Hoa cổ, mặt mày nhu hòa hơn một chút.
Ba mẹ Hạ ở trong Liên minh cũng là quan lớn, được phái đến trú đóng tại quân khu Hoa Đô Tinh. Hạ Khâm và Hạ Ngọc tất nhiên là đều theo học trường quân đội, cách nhà bất quá là hai tiếng đồng hồ chạy xe.
Hạ Tranh từng ở trước trường học nhìn ngó mấy lượt, đây là lần đầu tiên được tiến vào nội bộ.
Từ kiến trúc quân giáo mà xem, so với đại học nổi tiếng khác cũng không khác biệt nhiều. Công tác xanh hóa rất tốt, nhà lầu xinh đẹp, nhìn qua cũng biết ngân sách mỗi năm của học viện rất sung túc. Điểm khác biệt duy nhất, đại khái là học viên thi thoảng đi lại trong trường, so với sinh viên nơi khác thì có tinh thần hơn.
Dù sao cũng là trường quân đội mà.
“Thật nhiều người cùng đại ca chào hỏi.” Hạ Tranh vừa nhìn đông nhìn tây vừa nói: “Đại ca rất nổi tiếng nha.”
“Tàm tạm.” Hạ Khâm khiêm tốn nói. “Thi học kỳ cũng chỉ xếp thứ hai toàn trường.”
“Hạng nhất là người nào?” Hạ Tranh hỏi.
Hạ Khâm nhíu mày một cái: “Em cũng quen biết, là con trai của chú Hiên, Hiên Cảnh.”
Hiên Cảnh lúc này vẫn còn đang học đại học? Hạ Tranh đối với cái người hiếm khi về nhà này chỉ có chút ấn tượng khi hắn trở thành Thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Thậm chí ngay cả tuổi tác cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Chú Hiên và dì Vân cũng ít khi nhắc tới chuyện của Hiên Cảnh.
Cho nên cậu đối với cái hôn ước kia mới thấy kinh ngạc vô cùng.
“Nếu Hiên Cảnh học tại Đế đô, vì sao lại ít khi về nhà thăm chú với dì a?” Hạ Tranh hiếu kì hỏi.
“Tâm hướng nghiệp của Hiên Cảnh rất lớn, vừa vào trường liền xin trắc thí đặc biệt, nghỉ lễ sau mỗi học kỳ đều theo quân đội làm nhiệm vụ, hiện tại đã kiếm được không ít quân công.” Hạ Khâm nói đến công tích vĩ đại của Hiên Cảnh, thần sắc rất thờ ơ, “Tự nhiên là không có thời gian về thăm nhà rồi. Anh cũng thông qua trắc thí, thi thoảng cũng sẽ nhận nhiệm vụ, bất quá anh càng thích được về nhà. Sau khi tốt nghiệp muốn công tác thì còn có rất nhiều, hà tất phải ở thời điểm duy nhất được rảnh rỗi này lao đầu vào làm chi.”
Dứt lời, Hạ Khâm bèn xoa đầu Hạ Tranh: “Nếu như anh ra ngoài làm nhiệm vụ, thì sẽ không được thưởng thức đồ ăn ngon Tiểu Tranh làm rồi.”
Hạ Tranh ngượng ngùng gãi gãi cái ót. Cậu đương nhiên biết dù là ba mẹ hay hai vị ca ca đều rất coi trọng thân tình, nếu không thì ba mẹ cũng sẽ không xin được thuyên chuyển về Hoa Đô Tinh.
“Trước khi tốt nghiệp, anh và Hạ Ngọc đều sẽ bồi em. Quân công hay thăng tiến gì đó, đợi sau khi tốt nghiếp lại tính!” Dù sao cũng phải trông kỹ đệ đệ vị thành niên này, mới yên tâm được. Hạ Khâm nghĩ thầm.
Hạ Tranh yên lặng gật đầu.
Cậu chỉ biết sau này Hiên Cảnh rời đi quân khu ngoại tinh, còn tưởng rằng Hiên Cảnh vẫn luôn ở tại đó, mới ít khi về nhà như vậy. Nguyên lai dù là lúc ở Hoa Đô Tinh cũng không trở về sao?
“Hiên Cảnh về sau nhất định là một người cực kỳ thành công.” Hạ Tranh nói, “Chỉ là làm người nhà của anh ấy, cũng có chút bi ai.”
Hạ Khâm ngẩn người, hỏi: “Em chán ghét cậu ta?”
“Em lại không biết anh ấy, làm sao sẽ chán ghét?” Hạ Tranh cười nói, “Chẳng qua là cảm thấy chú Hiên và dì Vân thực tịch mịch, nhất thời cảm khái thôi mà. Nhưng mà nghĩ lại mới thấy chú Hiên và dì Vân cũng rất ủng hộ Hiên Cảnh a!”
Hạ Khâm gật đầu, bỏ qua đề tài này: “Anh đi tìm lão sư, Tiểu Tranh ở quán cà phê đợi một lát được không?”
Hạ Tranh nói: “Được.”
Quán cà phê mở ra vì học viên, vào kỳ nghỉ, sinh ý tự nhiên kém đi một ít, bất quá vẫn còn vài học sinh không trở về nhà, hoặc là giáo viên tới uống cà phê.
Hạ Tranh gọi một ly Caramel Latte, từ trên giá sách cầm một cuốn chuẩn bị xem, bỗng phát hiện một người nhìn qua có chút quen mắt ngồi ngay sát vách.
1
Hạ Tranh nghĩ nghĩ một hồi, đây chẳng phải là tân tinh cơ giáp chế tạo sư vài năm sau thường hay xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, Ninh Quân sao?
Ừm, đối tượng scandal của Hiên Cảnh.
4-oz-strawberry-cheesecake-570x350
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT