Tuy nhiên, trù sư sở hữu tinh thần lực và trù sư không sở hữu tinh thần lực vẫn có điểm bất đồng.

Đầu tiên, trù sư sở hữu tinh thần lực thì có thể điều khiển cơ giáp, thực lực tất nhiên sẽ càng thêm mạnh mẽ, có thể tự mình đi tới rất nhiều địa phương nguy hiểm để thu thập nguyên liệu nấu ăn cho bản thân.

Ngược lại không sở hữu tinh thần lực, hoặc là phải tiêu phí một khoản tiền tài không nhỏ đi thu mua, hoặc là phải thuê hay phải có được một cơ giáp sư cường đại làm hợp tác – ấy là còn chưa tính tới một số nguyên liệu nấu ăn chỉ có hiệu dụng trong một khoảng thời gian nhất định.

Tiếp theo, chế biến đồ ăn mỹ vị xác thực sẽ khiến cho môi trường bên ngoài sinh ra phản ứng. Sở hữu tinh thần lực thì có thể cảm nhận được loại ba động này. Còn nếu không có tinh thần lực, không nhìn thấy dị tượng, thì sẽ mất đi rất nhiều lạc thú và cảm giác thành tựu.

Có người nói trù sư lợi hại nấu nướng mỹ thực còn có thể khiến cho cả những người không sở hữu tinh thần lực cũng trông thấy được dị tượng, bất quá chuyện này chỉ có thể xem như hư cấu, đại khái phải là những nhân vật hàng đầu Liên minh mới có thể làm được.

“Trong nhân bánh bao có bỏ thêm măng Ngọc Lan.” Hạ Tranh cũng không biết thân nhân trong nháy mắt đã tâm tư trăm chuyển, chỉ cho rằng bọn họ ăn bánh bao này cảm thấy cùng dĩ vãng bất đồng, liền giải thích một phen, “So với trước kia thì không còn cảm giác mỡ màng nữa. Ăn không quen sao?”

“Cái gì thói quen a? Thực sự là quá ngon.” Phượng Xu cho tiểu nhi tử một ngón tay cái, nhưng trong lòng lại có chút âu sầu.

Coi như bánh bao ăn rất ngon, đối với tinh thần lực lại có trợ giúp, nhưng ăn nhiều liền mập, đây là chân lý bất di bất dịch nha.

Là một nữ nhân, lại là một nữ nhân thích chưng diện, từ thân phận cơ giáp sư lui về làm công tác nghiên cứu khoa học, lượng vận động của Phượng Xu rõ ràng là không đủ, phải tính xem cần rèn luyện bao nhiêu, mới có thể tiêu hao hết từng này nhiệt lượng đây.

Nếu không, hay là nhảy lên cơ giáp đánh với lão công một trận?

Hạ Viên mạc danh kỳ diệu cảm thấy sống lưng lạnh toát. Người sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, trực giác cũng cường đại. Chẳng lẽ có kẻ đang âm mưu hãm hại mình? Hạ Viên thầm nghĩ.

Không cần biết là kẻ xấu, hay là địch nhân. Bất kể ra sao, nước tới đất ngăn! Hiện tại ăn bánh bao uống miếng cháo mới là quan trọng nhất.

Cháo gạo kê được nấu đến đậm đặc nhu nhuyễn còn cho thêm hạt ngô và hạt ý dĩ, một ngụm vào bụng, mỗi tế bào trên cơ thể đều cảm thấy ấm áp, chút uể oải sau khi vận động vào sáng sớm đều bị quét sạch.

“Thêm một chén nữa.” Hạ Viên nghiêm túc đem bát không đưa tới.

“Anh cũng vậy!”

“Còn đói bụng.”

“Mẹ cũng muốn thêm một chén.”

Hạ Tranh mỉm cười nhìn người nhà ăn đến vui sướng, đáy lòng cũng vô cùng cao hứng.

Làm ra món ăn ngon, chính là hi vọng những người mà bản thân nguyện ý nấu nướng cho kia, có thể lộ ra thần sắc hưởng thụ.

Đây là động lực cực kì to lớn đối với một vị trù sư.

“Tiểu Tranh làm ra bánh bao ngon như vậy cho mẹ, có muốn lễ vật gì không nào, mẹ mua cho con.” Phượng Xu nhìn tiểu nhi tử khéo léo nhu thuận, cười híp mắt hỏi.

Hạ Tranh định nói không cần như mọi khi, đột nhiên lại nhớ tới một đống nguyên liệu nấu nướng của món dược thiện kia, không khỏi có chút do dự.

Phượng Xu vốn cho rằng bản thân sẽ nghe được lời từ chối, tiếp đó phải tự mình cân nhắc xem nên đưa Hạ Tranh thứ gì. Không nghĩ tới Hạ Tranh thực sự muốn đông tây này đó, lập tức chấn hưng tinh thần.

Khó có được a! Từ nhỏ đến lớn, Hạ Tranh chưa từng đòi hỏi người khác bất cứ thứ gì, đều là cha mẹ và các anh chủ động đưa cho cậu. Ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, làm cho Phượng Xu cảm thấy đáng tiếc không thôi.

Hạ Tranh như thế, khiến cho nàng làm mẫu thân rất không có cảm giác thành tựu.

“Tiểu Tranh muốn cái gì?” Hạ Khâm đặt bát xuống, “Đại ca mua cho em.”

Phượng Xu liếc mắt trừng Hạ Khâm: “Con còn đang đi học, làm gì có tiền! Tiểu Tranh ngoan, mau nói đi! Mẹ mua cho con.”

Hạ Viên đang định nói để ba mua cho con, lại bị lão bà trừng, đành phải yên lặng ngậm miệng.

Không sao, đợi lát nữa Tiểu Tranh nói muốn cái gì, kêu lão bà dùng thẻ của mình là được rồi. Vậy cũng giống như bản thân mình mua thôi.

“Con và đại ca đều đã ra ngoài thực tập, cũng có tiền.” Hạ Ngọc cười đến y hệt Sói Xám muốn dụ dỗ Bé Khăn Đỏ, “Đúng lúc con cùng đại ca trở về nghỉ hè, còn chưa kịp mua quà cho Tiểu Tranh đâu.”

Hạ Tranh do dự một chút, nói: “Con tìm được một cổ phương dược thiện, muốn làm thử. Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn quá quý trọng.”

“Không quan hệ, cứ nói ra, mẹ mua cho con.” Dù là nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, Phượng Xu cũng có thể mắt không chớp lấy một cái mà mua cho con trai ngoan.

Lại nói những nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, kỳ thực Phượng Xu cũng có thể lấy ra được. Chẳng qua hiện tại mua cho Hạ Tranh, Hạ Tranh không thể sử dụng, cũng là lãng phí.

Bất quá Hạ Tranh từ trước tới nay đều là một hài tử hiểu chuyện, nếu cậu đã muốn làm, liền đại biểu có khả năng làm được. Nguyên liệu nấu ăn kia đại khái có thể quý hiếm tới mức nào chứ.

“… Thực sự rất mắc.” Hạ Tranh nói, “Có bốn vị dược liệu trân quý là rễ Băng Lan, quả Dung Nham, Tùng Linh Chi, hoa Thiết Tâm, phối hợp với muối mỏ tinh khiết nhất, cùng với Hải Lam dao ngư (cá đuối) mới sinh một đến hai tháng ở Hải Lam Tinh, Độ Ưng mới lột xác từ một đến hai tháng của Úc Tinh, và ấu tể Xích Hổ một đến hai tháng tuổi tại Hoa Nam Tinh, cùng nhau chưng cách thủy. Bất kể là dược liệu, hay là nguyên liệu nấu ăn, đều quá đắt đỏ, chỉ có muối mỏ là còn đỡ một chút.”

Hạ Tranh dứt lời bèn cúi đầu ngượng ngùng: “Xin lỗi.”

Phượng Xu và Hạ Viên hai mặt nhìn nhau, Hạ Khâm Hạ Ngọc cũng nhìn nhau không nói gì.

“Cái kia… Em trai à, chuyện này… Em cho rằng mình đang cho chúng ta một gánh nặng rất lớn ư?” Hạ Ngọc do dự hỏi.

“Tiểu Tranh… Sao con lại sinh ra loại ảo giác rằng nhà chúng ta… Mua không nổi nhưng thứ đó a.” Phượng Xu thực bất đắc dĩ.

Nhà chúng ta thoạt nhìn tựa như rất nghèo sao?!

Vài loại đông tây này xác thực rất quý giá, tỉ như rễ Băng Lan thượng hạng, một khắc, đại khái cần trên dưới sáu ngàn Tinh tế tệ.

Thế nhưng đây chỉ là rất quý giá mà thôi, còn chưa tới mức quý hiếm đến vô giá…

“… Mua được, thế nhưng vẫn quá xa xỉ.” Hạ Tranh nghiêm túc nói.

Cậu đương nhiên biết số tiền thu mua những loại nguyên liệu này, đối với gia đình mình không tính là gì.

Thế nhưng lập tức đòi ba mẹ mấy vạn Tinh tế tệ, Hạ Tranh vẫn là cảm thấy, quá xa xỉ rồi.

Nếu như dùng tiền của mình, bỏ ra mấy vạn, mười mấy vạn thậm chí mấy trăm vạn để mua nguyên liệu nấu ăn, cậu cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái (nếu như cậu có từng ấy tiền), thế nhưng dùng tiền của ba mẹ, cảm thấy thật là ngại quá đi.

Phỏng chừng có liên quan tới việc cậu vốn là người trưởng thành từ sâu trong cốt tủy a!

Đời trước cậu tiêu xài còn nhiều hơn, nhưng cũng không hề dùng đến tiền của ba mẹ.

Nghiên cứu ra nguyên liệu chế tác dược thiện, khẳng định là muốn làm thử. Bất quá trong quá trình thí nghiệm, cậu chỉ sử dụng các loại nguyên liệu kém nhất. Dược thiện nấu ra cùng là một dạng, nhưng công hiệu bất đồng. Cuối cùng tiêu tốn không ít thời gian mới tìm ra được nguyên liệu chính xác nhất, trong quá trình ấy cậu phải tích góp từng chút một tiền thưởng cùng với tiền kiếm được sau khi đã nổi danh, thì mới đủ dùng.

Ai biết thời điểm cậu vất vả lắm mới xác định được một loại dược liệu cuối cùng, hứng lên tự mình đi hái, liền gặp phải cái chuyện xui xẻo kia?

Hiện tại các loại nguyên liệu đã được nắm chắc, chỉ cần mua một lần là xong. Chi phí bớt đi nhiều, nhưng cậu lại không có tiền.

Bất quá tăng lên thực lực là việc cấp bách, cậu sẽ không vì xấu hổ khi phải mở miệng xin tiền ba mẹ mà chịu đợi tới lúc lĩnh được tiền thưởng sau khi kết thúc thi đấu.

Thực lực là một thanh kiếm treo ngay trên đầu cậu, nay đã biết phương pháp giải quyết, chờ lâu thêm một giây cũng là giày vò.

“Ba mẹ… Nếu không thì cho con vay trước.” Hạ Tranh vô cùng ngượng ngùng lên tiếng, “Chờ con thi đấu xong… Ưm, lĩnh được tiền thưởng, sẽ trả lại cho hai người? Ừm, con nhất định có thể giành được chiến thắng.”

Dứt lời, Hạ Tranh liền đỏ bừng mặt. Vay ba mẹ nhiều tiền như vậy, cậu thực sự thấy rất bất tiện.

Cậu đỏ mặt, ba mẹ cậu thế nhưng cũng đỏ mặt.

Cảm thấy thực có lỗi với con trai làm sao bây giờ!

Vợ chồng Hạ Viên không có thói quen cho nhi tử quá nhiều tiền tiêu xài, tiền cho bọn họ đại khái là năm sáu trăm mỗi tháng, bình thường cũng đủ dùng rồi. Nếu như các con muốn cái gì, thì đích thân nói với hai người, chỉ cần biểu hiện tốt, bọn họ sẽ mua cho.

Không phải vợ chồng Hạ Viên keo kiệt, chỉ là cách giáo dục của gia đình mà thôi. Hài tử còn chưa dưỡng thành thói quen tiêu xài có chừng mực, chu cấp quá nhiều tiền tiêu vặt ngược lại đối với bọn nhỏ là không tốt.

Tuy Hạ Tranh luôn biểu hiện rất tốt, theo lý thuyết cậu muốn gì vợ chồng Hạ Viên cũng đều nguyện ý mua cho cậu, thế nhưng Hạ Tranh chưa bao giờ đòi hỏi ba mẹ bất cứ thứ gì.

Hạ Tranh không cần lễ vật, đối với xa xỉ phẩm cũng không có hứng thú, vợ chồng Hạ Viên luôn mua cho Hạ Tranh những đồ vật thực dụng, Hạ Tranh cũng rất hài lòng.

Người nhà đều dựa theo cái lệ này mà mua sắm.

Đối với bọn họ, tiền bạc không quan trọng, tâm ý mới là trọng yếu nhất.

Tuy rằng giá cả của những thứ kia không tính là rẻ, nhưng toàn bộ cộng lại, phỏng chừng còn chẳng bằng chi phí của một cánh tay cơ giáp bị sử dụng quá độ đền cho trường học của con cả và con thứ.

Chớ nói chi Hạ Khâm cùng Hạ Ngọc đã dùng tới nát bét tận vài chiếc cơ giáp – đương nhiên, bản thân hai người giờ đây cũng đã tự lo liệu được những tiêu phí này.

Hiện tại Hạ Tranh muốn mua sắm mấy vạn khối gì đó vậy mà còn cảm thấy bất tiện, muốn vay tiền ba mẹ, thực sự là…

“Mua mua mua, ai cho con nói tới vay mượn.” Phượng Xu đi tới, hung hăng xoa đầu tiểu nhi tử hai cái, “Người một nhà, nói cái gì vay với mượn? Nói thêm gì nữa mẹ sẽ mất hứng!”

Hạ Tranh bị ép tới lồng ngực đẫy đà của mẹ mình, thiếu chút nữa thở không được, thật vất vả mới có thể tránh thoát: “… Vậy được rồi. Cảm ơn mẹ.”

Chờ lĩnh được tiền thưởng, mua chút lễ vật cho mẹ sau. Hạ Tranh thầm nhủ.

“Tiểu Tranh còn có nguyên liệu nấu ăn nào muốn mua hay không, nói cho nhị ca.” Hạ Ngọc vội hỏi, “Em ngại dùng tiền, nhưng nhị ca thường làm nhiệm vụ săn bắt nguyên liệu nấu ăn, có thể mang một phần về cho Tiểu Tranh.”

Hạ Ngọc có chút hối hận. Sớm biết Hạ Tranh thích nấu ăn, thế nhưng lại luôn thấy cậu sử dụng nguyên liệu có thể mua sẵn trên thị trường, anh liền cho rằng Hạ Tranh tự biết trù nghệ không đủ nên chưa cần đến những nguyên liệu nấu ăn cao cấp. Vốn dĩ anh và Hạ Khâm định chờ tới khi nào Hạ Tranh lộ ra ý muốn mới tìm tới cho cậu sau.

Hiện giờ nghĩ lại, hay là Hạ Tranh sớm đã muốn này đó rồi, chẳng qua ngượng ngùng nói ra mà thôi…

Muốn đấm đất a! Anh cái người ca ca này thực sự là quá không đủ tư cách rồi!

Nhãn thần Hạ Tranh tỏa sáng: “Nhị ca còn săn bắt nguyên liệu nấu ăn nữa à?”

Cậu còn cho rằng đại ca nhị ca thực tập cũng chỉ là giúp giáo thụ làm chút việc vặt thôi, nguyên lai còn có thể ra ngoài săn bắn nữa sao?

“… Ừ.” Hạ Ngọc bất đắc dĩ đáp.

Vì sợ kích thích đến người duy nhất không sở hữu tinh thần lực là Hạ Tranh, nên hai chữ “tinh thần lực” cùng “cơ giáp” trong nhà chính là cấm ngữ, bọn họ tự nhiên sẽ không thường nhắc tới những việc ở trường học.

“Thật là thú vị.” Hạ Tranh bày ra vẻ mặt hiếu kì, “Đại ca nhị ca có thể nói em nghe chút chuyện ở trường học không? Đương nhiên, nếu không thích hợp thì thôi.”

Cậu sớm biết người nhà vì bảo hộ mình, nên chưa bao giờ đề cập tới những việc liên quan đến “tinh thần lực” và “cơ giáp”, bất kể là công tác của ba mẹ, hay việc học tập của đại ca nhị ca. Cậu cũng không muốn để thân nhân lo lắng. Vì vậy liền hùa theo bọn họ mà không cố ý vạch trần.

Bất quá hiện tại chẳng mấy chốc sẽ khôi phục tinh thần lực, vẫn nên học hỏi một chút thì tốt hơn.

Hạ Khâm, Hạ Ngọc cùng ba mẹ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ trước kia… Có phải là đã bảo hộ quá mức rồi hay không, khiến cho Tiểu Tranh buồn lòng? Tiểu Tranh kỳ thực để ý chuyện của người nhà như vậy?

“Được.” Hạ Khâm và Hạ Ngọc trăm miệng một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play