Có tới năm binh lính hộ vệ đi săn bắt nên nguyên liệu đương nhiên không chỉ có cua đại.
Nấm dại, rau dại đủ loại màu sắc, trứng của loài chim hoang dã không biết tên nào đó, một con chim to lớn toàn thân phủ lông vũ năm màu với móng vuốt sắc nhọn, một đầu lợn trông tựa như trâu rừng, còn có nguyên liệu Hạ Tranh đã cố ý dặn dò, là một loài hoa có cánh lớn không chứa độc tố, cùng trái cây rừng có thể ăn được, và gia vị thiên nhiên bọn họ hay sử dụng.
Hạ Tranh chỉ mang theo đồ gia giảm của mình cùng với gạo, bột mì, ngô, khoai tây, khoai lang các loại lương thực chính, cua đại là do Hiên Cảnh bắt, Hạ Tranh lại đi câu thêm mấy con cá nữa.
“… Thật nhiều.” Hạ Tranh nhìn nguyên liệu nấu ăn chồng chất như núi, bọn họ chỉ có tám người, ăn làm sao cho hết, “Không gian trữ vật của mọi người còn chỗ trống chứ?”
Hoàn hảo cậu vốn muốn tẩm ướp một nhóm lớn nguyên liệu nấu ăn để lại cho đại ca – người sẽ phải ngây ngốc ở chỗ này một thời gian dài, cho nên mang theo không ít chai chai lọ lọ.
Mấy người đều gật đầu như gà mổ thóc. Dọc theo con đường này, trù sư thu thập nguyên liệu nấu ăn đồng thời thí nghiệm phương thức nấu nướng mới, nhất định sẽ có rất nhiều đồ ăn thừa ăn không hết. Căn cứ theo kinh nghiệm của các bậc tiền bối, thông thường, trù sư đều sẽ đem những đồ ăn này phân cho đám hộ vệ, còn không gian trữ vật bản thân thì chỉ giữ lại nguyên liệu nấu nướng mà thôi. Vì vậy trước khi xuất phát bọn họ đã dặc biệt dọn dẹp không gian trữ vật của mình.
“Đợi lát nữa em sẽ làm một vài món ăn có thể để được lâu.” Tuy canh thừa thịt nguội cũng có thể hâm nóng lên ăn tiếp, nhưng điều này hiển nhiên không phải điều mà Hạ Tranh mong muốn.
Mắt mấy tên tiểu tử kia lập tức sáng rực lên. Nếu có thể để được hơn mấy tháng, chẳng phải dù Hạ Tranh rời đi, bọn họ vẫn có thể thưởng thức mỹ vị hay sao?
“Lo nghĩ cái gì đó, lại đây hỗ trợ a. Muốn làm mệt chết Tiểu Tranh sao?” Hiên Cảnh nhìn cả đám người nước miếng giàn giụa, một bộ vô tâm vô phế đứng đực ra đó, cười mắng.
“Hạ tiên sinh cậu nói nên giúp thế nào a?”
“Anh đi nhổ lông chim! Cái này anh biết!”
“Hạ tiên sinh, lợn rừng muốn xử lí ra sao?” (quả thực là lợn rừng a.)
“Hạ tiên sinh, có muốn anh đánh trứng lên không?”
…
Một đám hán tử thất chủy bát thiệt (tranh nhau nói không ngừng)???, Hạ Tranh nghe xưng hô của bọn họ lại cảm thấy có chút xấu hổ: “Mọi người đều là chiến hữu của đại ca, cứ gọi em Hạ Tranh là tốt rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chứ gọi Tiểu Tranh là tiên sinh, tôi thế nào cũng cảm thấy chúng ta không cùng bối phận a.” Hạ Ngọc lúc này cũng đã nổi lên chút tác dụng, “Tiểu Tranh Tiểu Tranh, đám cua này có thể làm riêu cua xào mỡ không?”
13887269618873
Nguyên tác: 秃黄油 ~ QT: ngốc mỡ bò (?)
“Có thể.” Hạ Tranh gật đầu.
Một đống này có đến bảy, tám con cua, mỗi con thể tích ước chừng bằng hai bàn tay người trưởng thành. Vì sinh sống trong môi trường nước ngọt trong suốt, nên thịt ngon không có một chút ký sinh trùng, nhưng mà xác dày thịt ít, lấy thịt cua ra, còn không đựng được đầy một bát.
Bất quá Hạ Tranh vận khí tốt, vừa lúc gặp được mùa sinh sản của chúng nó, mỗi con đều đầy ắp gạch vàng mỡ màng xinh đẹp, làm một món cua chưng đơn giản liền đã đủ mỹ vị.
Tuy nhiên nguyên liệu nấu ăn ở đây còn rất nhiều, ăn cua lại khá lao lực, không thích hợp chậm rãi thưởng thức nơi dã ngoại, làm thành riêu cua cũng là một chủ ý tốt.
Cậu thường sử dụng mỡ động vật hoặc là dầu thực vật, nhưng hiện tại có một con lợn rừng, cậu lại muốn thử xem dùng mỡ lợn rừng làm món này thì sẽ như thế nào.
Động vật hoang dã so với vật nuôi trong nhà thì nặng mùi hơn, làm không tốt sẽ phi thường khó ăn. Thông thường, thịt heo rừng ít mỡ, khó lấy được dầu, mùi lại nặng. Nhưng nếu có thể loại trừ mùi vị tanh tưởi, dầu mỡ này so sánh với dầu lấy từ thịt heo nuôi nhà thì đậm đà hơn nhiều.
Nói đến riêu cua xào mỡ, có người ánh mắt đã mơ màng, còn có người trực tiếp lau nước miếng.
“Riêu cua xào mỡ, là riêu cua mà tôi đang nghĩ tới sao?” Một vị hán tử nuốt nước miếng nói, “Đây chính là mỹ vị ở quê tôi a.”
“Cổ Tô Châu?” Hạ Tranh hỏi.
Người kia dùng sức gật đầu: “Tổ tiên anh là người Tô Châu, trong mấy công thức nấu ăn tổ truyền có cả món riêu cua. Sau khi tham gia quân ngũ thì đã lâu không được ăn rồi.”
Bốn vị chiến hữu của hắn lập tức truy vấn riêu cua là món gì, ăn có ngon không, ăn như thế nào, thẳng đến lúc bị Hiên Cảnh trấn áp xuống, mới quay lại tiếp tục xử lí nguyên liệu nấu ăn.
Hạ Ngọc đang ngồi xổm một bên chảy nước miếng, cũng bị Hiên Cảnh kéo đi lao động.
“Muốn ăn thì làm việc linh hoạt lên, đệ đệ cậu mệt thành như vậy cũng không đau lòng sao?” Hiên Cảnh nhướng mi.
Không đau lòng? Sao có thể không đau lòng! Hạ Ngọc lập tức khí thế mười phần chạy đi cùng lông chim phấn đấu.
Thuận lợi đẩy Hạ Ngọc ra xa, Hiên Cảnh tiếp tục độc chiếm vị trí bên trái của Hạ Tranh, vừa vội vàng giúp đỡ xử lí nguyên liệu nấu ăn, vừa tiếp tục khi có khi không nói chuyện phiếm.
Hạ Tranh trước tiên là xử lí nguyên liệu nấu ăn tươi sống khó bảo quản.
Lọc thịt, vét lấy gạch cua, bỏ vào thùng kín gió, đặt vào trong nước lạnh như băng để giữ tươi.
Tách xác cua, thả vào trong nước sôi khử trùng rồi để sang một bên.
Bắt tới ba con cá lớn, thịt cá ngọt mà không tanh, chỉ có một vài chiếc gai to. Hạ Tranh đem một con nấu canh, một con làm thành món cá sống (sashimi), còn một con băm nhuyễn để dành.
20141001lhftchnx
Cá sống cắt lát mỏng như cánh ve, giơ lên trước mắt, thậm chí có thể xuyên qua lát cá nhìn thấy mặt trời. Hạ Tranh còn mang theo tương hải sản tự ủ, trộn cùng với hỗn hợp nước quả của trái dại và rau dưa hái được, nhựa cây của thực vật thân củ, còn cho thêm tỏi và gừng, ớt cay, hạt tiêu, mù tạt các loại, phối thành sáu loại nước chấm hương vị bất đồng.
Sashimi và nước chấm vừa hoàn thành, đám hán tử đang xử lí nguyên liệu nấu ăn liền không hẹn mà cùng bu lại, sau khi Hạ Tranh đen mặt gật đầu đồng ý, bèn thật nhanh chia nhau hết sạch đĩa cá sống.
“Tôi còn chưa nếm được mùi vị của tất cả các loại nước chấm, cá sống đã hết mất rồi.” Hạ Ngọc vẻ mặt phiền muộn, “Lúc đầu còn cho rằng có thể ăn trước cho đỡ ghiền, làm sao lại càng ngày càng thèm a.”
Hạ Ngọc đã nói lên tiếng lòng của những người khác. Thịt cá ngọt ngào phối cùng hỗn hợp nước chấm đa dạng, mùi vị nhạt nhẽo tươi sống trở nên phong phú hơn rất nhiều, thịt cá vừa vào miệng liền tan tựa như tiểu tinh linh nghịch ngợm, trêu đùa vị giác bọn họ, còn chưa bắt được chân diện mục của nó, mỹ vị đã chỉ còn lại một chút dư âm, khiến cho người ta tiếc nuối không thôi.
Loại tiếc nuối này, làm cho bọn họ khống thế không nổi bàn tay, đôi đũa cứ đem một lát lại một lát thịt cá, chấm đẫm nước sốt, đưa vào trong miệng, thể hội một chút cái vòng tuần hoàn của mỹ vị và dư vị kia.
Một lát… Lại một lát… Lại… Hết rồi?!
Cá này rất lớn, cắt lát ra cũng được rất nhiều, nhưng bảy nam tử tranh đoạt một hồi, thịt cá ăn được vào miệng còn chưa đủ lấp bụng.
Hiên Cảnh nhanh tay lẹ mắt nhất, không chỉ chính mình ăn được kha khá, còn gắp cho Hạ Tranh một đũa thịt cá đặt trên phiến lá đã được rửa sạch.
Mặc dù chỉ là một đũa, nhưng một đũa cá này quét ngang non nửa đĩa sashimi.
Hạ Tranh nhìn nhãn thần đằng đằng lửa giận của những người khác, ma xui quỷ khiến đem thịt cá từng lát từng lát đưa vào miệng, còn luân phiên chấm thử tất cả các loại nước tương.
Mùi vị cũng không tệ lắm.
Hiên Cảnh nhìn Hạ Tranh ăn cá, cười đến là hài lòng, sau đó lại tiếp tục gia nhập vào vòng tranh đoạt. Những người khác nhìn Hạ Tranh đem thịt cá ăn hết, cũng đâu thể trách trù sư người ta ăn đồ do chính mình làm ra, chỉ có thể trừng hai mắt nhìn Hiên Cảnh, tiếp tục hướng thịt cá không còn thừa nhiều lắm trong đĩa mà tập kích.
Mấy chục giây sau, đĩa cá đã trống không, mọi người bắt đầu đờ ra.
Thèm quá, thật là đói, càng muốn ăn, lại càng thấy đói hơn.
“Khụ khụ, đói bụng thì nhanh tay lên, đừng để cho Tiểu Tranh phải chờ mấy người.” Hiên Cảnh ngay câu đầu tiên đã kích động nhiệt tình của đám hán tử, mọi người cuối cùng cũng từ trong mỹ vị thịt cá đầy mê hoặc tỉnh lại, tiếp tục phấn đấu với nguyên liệu nấu ăn.
Hạ Tranh cười cười. Cậu bình thường đều chỉ nấu cho người nhà và bằng hữu, coi như người nhà bằng hữu tâng bốc cổ vũ rất nhiều, nhưng được người xa lạ tung hô nhiệt tình, tựa hồ cũng là một chuyện rất có ý tứ.
Kiếp trước trù nghệ cậu cao siêu nhưng cơm nước làm ra dù có mỹ vị, cũng không thể đạt được hiệu quả của linh thực, đưa tới những người ăn đồ cậu làm, hoặc là tiếc hận thương cảm, hoặc khinh bỉ miệt thị, khiến cho cậu chưa từng được hưởng thụ qua dáng vẻ điên cuồng của người xa lạ khi ăn đồ ăn mình chế biến.
Trước khi trọng sinh cậu lại một lòng một dạ đặt trên việc khôi phục tinh thần lực, không suy nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại, kỳ thực có thể suy tính một chút, con đường sau này.
Cậu cũng không phải là không thích hai chữ danh lợi, chỉ là lúc trước không có cơ hội mà thôi.
Hạ Tranh dường như đã nghĩ thông suốt cái gì, trong lòng vui vẻ, động tác trên tay lại càng nhanh nhẹn hơn.
Thời điểm đám người bên kia xử lí xong lợn rừng, cả chim cũng đã được sơ chế tốt, Hạ Tranh nhìn qua một chút, không tệ.
“Bình thường ra dã ngoại làm nhiệm vụ, chút tay nghề ấy vẫn là phải có.” Tiểu tử sơ chế thịt lợn khoe khoang nói, “Sau khi anh xuất ngũ, làm một đồ tể bán thịt lợn cũng tốt.”
Hạ Tranh đang chuẩn bị gật đầu khích lệ tay nghề mổ lợn của hắn, nghe tới nửa câu sau, nhịn không được giật giật khóe miệng, cũng không để ý hắn đùa giỡn nữa, bắt đầu kiểm tra chất lượng nguyên liệu nấu ăn.
Có lẽ vì nguyên liệu nấu ăn bắt được đều còn tươi non, cũng có lẽ do khí hậu thích hợp, mà chất lượng so với tưởng tượng của Hạ Tranh còn tốt hơn, thịt lợn rừng cùng chim hoang cũng không quá nặng mùi, chất thịt tương đối non mềm.
Hạ Tranh dùng một loại nước trái cây rừng có mùi chua nhàn nhạt đem chim hoang tẩm ướp một lần, sau đó bắt đầu xoa bóp thịt chim, đem mỗi một tấc cơ nhục đều nhào nặn cho đến xốp mềm, để nước trái cây hoàn toàn ngấm vào các thớ thịt.
Sau khi thịt chim hấp thu hết nước trái cây, Hạ Tranh lại lấy nước ép từ lá của một loại thực vật, tiếp tục xoa bóp.
“Thịt lợn rừng cũng phải nhào nặn như vậy sao?” Hiên Cảnh nhìn Hạ Tranh vóc dáng nhỏ nhắn, lại nhìn sáu tên hỗn đản đang gào khóc đòi ăn bên cạnh (hắn hiển nhiên đã quên chính mình), rồi quay đầu nhìn thoáng qua con lợn rừng lớn nhỏ cũng phải to bằng một nửa người trưởng thành, “Chúng tôi có thể giúp một tay không?”
“Vậy em sẽ đem gia vị điều phối tốt.” Xoa bóp để cho thịt hút gia vị, chỉ vì thời gian tẩm ướp không đủ mà thôi, cũng không cần kỹ xảo gì, Hạ Tranh cũng hiểu được nếu chỉ một người làm, ước chừng mọi người phải đợi rất lâu cũng chưa được ăn, cho nên dứt khoát điều chế các loại nước sốt để tẩm ướp, đem công tác xoa bóp thịt lợn rừng cho những người khác.
Vì vậy đám binh sĩ tinh anh xui xẻo này bắt đầu ha ha đem lợn thoa nước mát xa.
Hạ Tranh lấy thịt chim đã được xoa bóp tốt ra, bỏ thêm các loại gia vị vào trong bụng, bên ngoài bọc mấy tầng lá cây, đắp lên bùn đất sạch sẽ bên sông, sau đó chôn vào trong hố.
Nguyên tác: 叫花鸡 Cách làm từa tựa như món gà ăn mày (?)
“Là chim nướng lụi.” Chim nướng đất sét là đem thịt chim còn cả lông vũ cùng bọc bùn nướng lên, thời điểm lột bỏ xác bùn, lông vũ và da cũng theo lớp nước bùn bị bóc ra hết, chỉ còn lại thịt chim thơm nức bên trong. Hạ Tranh thì chỉ đem thịt chim đã được sơ chế tốt vùi vào trong đất nướng lụi mà thôi, cũng không tính là nướng đất sét.
b5b7e9ganuongdatsetmonancaiban
Nguyên tác: 焖烤鸟
Bất quá hiển nhiên trong mắt người ngoài nghề, đắp bùn rồi chôn dưới đất nướng lên, chính là nướng đất sét.
Hạ Tranh nhìn bọn họ một bộ “Đã hiểu”, thời điểm quay đầu trò chuyện lại nói “Không biết chim nướng đất sét này mùi vị ra sao”, cũng lười để ý.
Lợn rừng vừa vặn đã được xoa bóp xong, Hạ Tranh lấy thịt mỡ ít ỏi ra ngao dầu, bộ phận nửa nạc nửa mỡ thì dùng một loại dây leo khô cột thành bánh chưng, để vào nước sốt đã chuẩn bị tốt mà ninh nấu. Phần thịt nạc nhất thì cắt miếng để dành.
Dầu ngao được rồi, riêu cua xào mỡ đã có thể chế biến.
Mỡ lợn ngao xong còn mang theo hương trái cây cùng vị đạo thơm ngát của cỏ khử mùi, thêm vào tỏi và gừng xào chung, hương vị kích thích trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi. Sau đó, đổ gạch cua vàng óng mỡ màng vào, thêm Hoàng tửu tự nhưỡng rồi hầm nấu, nháy mắt khi nắp nồi mở lên, mỹ vị tinh túy dường như lóe ra quang mang màu hoàng kim, đem tầm mắt mọi người đều cướp đoạt lại đây.
Chờ đã!
Hạ Tranh xoa xoa hai mắt.
Không phải là dường như, mà thật sự có hào quang!
Linh thực có phát ra hào quang thì cậu cũng biết, tựa như đan dược vậy, thượng đẳng linh thực chẳng những thời điểm hoàn thành phát ra hào quang, còn muốn độ thiên kiếp nữa kìa. Nhưng vì sao thức ăn ở thế giới này cũng sẽ phát quang? Lẽ nào thức ăn ở đây cũng có thể độ kiếp? Không thể nào đâu?
“Sao vậy? Bụi bay vào mắt?” Hạ Ngọc tuy cũng bị món riêu cua kim quang sáng chói hấp dẫn tầm nhìn, nhưng thấy Hạ Tranh ở một bên đang dụi dụi mắt, anh liền phục hồi tinh thần lại.
“Không phải…” Hạ Tranh ngơ ngác nói, “Có thể là hoa mắt, vì sao món riêu cua lại có thể phát ra hào quang? Chẳng lẽ là phản xạ ánh mặt trời?”
Nhưng là riêu cua biết phản xạ lại ánh mặt trời cũng rất kỳ quái a?
“Phốc…” Nhìn dáng vẻ đờ đẫn hiếm hoi của đệ đệ nhu thuận, Hạ Ngọc nhịn không được ôm Hạ Tranh vào lòng xoa xoa, “Món ăn của em sẽ phát ra hào quang, không phải đã sớm nói rồi sao?”
“Làm sao có thể…” Hạ Tranh lắc đầu, không tin. Vì sao trước giờ cậu không thấy.
“Trước kia em còn chưa có tinh thần lực mà?” Hiên Cảnh cũng cười nói.
“Nhưng thời điểm tranh tài em đã khôi phục tinh thần lực rồi.”
“Khi đó em còn chưa có vận dụng tinh thần lực, hiện tại tinh thần lực của em có phải đều tùy thời lưu động hay không, cũng sẽ chảy qua hai mắt a?” Hiên Cảnh gợi ý.
Hạ Tranh vừa nghĩ, liền hiểu. Cậu đúng là sau cuộc thi mới bắt đầu rèn luyện tinh thần lực, học cách vận chuyển nó. Cho nên nói, chỉ có dùng tinh thần lực bao trùm hai mắt, mới có thể trông thấy quang mang của mỹ thực?
Cái này không phải cùng linh khí giống nhau hay sao? Đối với linh thực, cũng phải khu động linh khí bao trùm hai mắt, mới có thể thấy được linh thực tản ra linh khí ba động. Nếu như là cực phẩm linh thực, còn có thể dẫn phát thiên địa dị tượng, khiến cho người phàm cũng có thể trông thấy.
Cho nên tuy hệ thống sức mạnh bất đồng, nhưng vẫn có một vài điểm chung?
“Cho nên… Lúc em thi đấu cũng làm ra đồ ăn phát sáng?” Hạ Tranh vẻ mặt vô cùng 囧. Khi đó thức ăn mình làm trong mắt giám khảo đặc biệt sở hữu tinh thần lực, rốt cục là bộ dạng gì? Lóe lên loại quang mang nào? Đột nhiên hiếu kỳ quá đi.
“Món ăn đầu tiên khi mở nắp nồi thì bên trên lơ lửng sương mù trắng nhạt, tụ mà không tán; món thứ hai lúc đưa lên cũng có kim quang lấp lánh, chỉ là khi chiếc muỗng cắt vào vỏ trứng, kim quang đột nhiên biến mất; món ăn cuối cùng thì vụ khí hóa Long, vòng quanh hương án, thẳng đến khi đồ ăn dùng xong vẫn còn dừng lại trong chốc lát.” Hiên Cảnh đứng gần nhất, cho nên thấy được vô cùng rõ ràng.
“Món ăn đầu tiên vì không có thời gian chế biến nước dùng, canh là phải trải qua nêm nếm mới có được mùi vị của nước dùng chính quy, cho nên độ hoàn thành bị thuyên giảm; món thứ hai cơm bọc trứng tuy là hỏa hậu hoàn mỹ, nhưng vì cưỡng chế sử dụng nguyên liệu nấu ăn, có chút mùi vị và tính chất xung đột lẫn nhau, em phải tiêu trừ đi hương vị nguyên bản cùng diệu dụng của một số nguyên liệu nấu nướng; món ăn thứ ba mới xem như là thành phẩm.” Hạ Tranh đại khái đã thăm dò được quy luật của “dị tượng”. Ngoại trừ mỹ vị, trọng yếu hơn cả chính là “trình độ mỹ vị”. Còn có tác dụng của mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn cùng với tỉ lệ vàng của mùi vị.
Loại “trình độ mỹ vị” này cũng không nhất định là mỹ vị – mỹ vị là căn cứ vào cảm giác chủ quan của thực khách, nhưng đối với nguyên liệu nấu ăn mà nói, “trình độ mỹ vị” lại là khả năng phát huy hoàn mỹ nhất tác dụng đối với tinh thần lực.
Tương tự như linh thực ở Tu chân giới.
Bất quá dưới tình huống “trình độ mỹ vị” như nhau, có thể bảo trì “trình độ mỹ vị” này không thay đổi, lại phù hợp với khẩu vị thực khách hơn, thì hiệu dụng đối với thực khách cũng càng tốt hơn.
Đây chính là dựa vào tình huống của một cá nhân mà “đặc biệt chế biến”.
Điểm này, thế giới này cùng Tu chân giới tương đồng.
Hạ Tranh phát hiện, thế giới này đối với tinh thần lực thăm dò và vận dụng vẫn còn tương đối thô thiển – cũng có thể là vì đi theo phương hướng bất đồng, thế giới này chú trọng khoa học kỹ thuật hơn, sử dụng tinh thần lực chỉ để dẫn động ngoại lực.
Hạ Tranh cũng không có thiên phú tu hành, thiên phú của cậu đều đặt cả vào nấu nướng, một thân thể thuật cũng là từ trong hoàn cảnh nhược nhục cường thực liều mạng mà ra. Cho nên cậu không thể tự mình sáng tạo được một phương thức tu luyện tinh thần lực. Bất quá căn cứ vào sở học đời trước, lý giải và vận dụng của cậu đối với tinh thần lực so sánh cùng người của thế giới này thì sâu hơn một chút.
Nhưng hiệu quả kia ước chừng cũng chỉ thể hiện ở trên mỹ thực, đối với bản thân không có nhiều tác dụng.
Hạ Tranh lạc quẻ khá nghiêm trọng. (?)
Nhưng đối với tình trạng hiện tại, cậu đã rất thỏa mãn rồi.
Khai phá trù nghệ, mới là theo đuổi lớn nhất của cậu.
“Nếu như những thí sinh khác biết em đánh giá hai món ăn trước của mình là thứ phẩm, bọn họ nhất định sẽ rất khó chịu.” Hạ Ngọc cười trộm.
“Không phải, đối với tất cả các trù sư mà nói, hai món trước đều chỉ là tàn thứ phẩm.” Hạ Tranh nghiêm túc nói “Ở hai vòng này mọi người đều chỉ dùng hết tài nghệ và sở học, bù đắp cho một món ăn không được trọn ven. Đây không phải là thi đấu, mà chỉ là khảo nghiệm thôi chẳng phải sao?”
“Nói chũng đúng, thế riêu cua xào mỡ có thể ăn được chưa?” Hán tử nguyên quán Cổ Tô Châu đã ngồi xổm trước nồi riêu cua, hai mắt đều trợn trừng lên. Hắn ước chừng ngay cả bản thân nghe gì nói gì cũng không biết, đầu óc đã bị riêu cua kim quang sáng chói lấp đầy rồi.
“Còn một món ăn cuối cùng.” Hạ Tranh không nhịn được cười nói.
Thấy người khác si mê mỹ thực, thật là một chuyện vui vẻ.
Món cuối cùng là màn thầu ngũ sắc.
Bên trong bột mì có bỏ thêm nước cốt chiết từ thực vật và hoa cỏ đủ màu, chẳng những có mùi thơm ngát, còn phân thành ngũ sắc, nhìn đẹp mắt vô cùng.
Hạ Tranh chế biến năm loại nhân, có thịt heo, thịt cá, nấm, gạch cua, phân biệt gói vào bên trong vỏ bánh ngũ sắc, làm thành màn thầu rồi đặt trên nồi chưng nấu.
Đồng thời, cậu đem gạo, táo đỏ, cẩu kỳ các loại cho vào trong ống trúc, vùi vào đống lửa đang nướng lụi chim.
hong
2013119132878472
“Uống canh trước này!” Hạ Tranh đem xác cua đập bể cùng nấm, rau dại bỏ vào trong canh cá hầm một lúc, sau đó dùng lọ đem canh và thịt cá múc ra. Lúc này Hạ Tranh đặc biệt chăm chú quan sát, canh cá đoán chừng do được hầm nấu khá tùy tiện, cho nên dù có sương mù nhàn nhạt, nhưng nếu không nhìn kỹ thì cùng canh cá bình thường không khác là mấy.
Cho nên thức ăn muốn phát sáng thì phải tỉ mỉ nấu nướng mới được sao? Cho dù vẫn là trù sư ấy, nhưng đồ ăn bình thường thuận tay làm dường như cũng không phát quang a.
Bất quá tuy canh cá không phát ra ánh sáng, nhưng mùi vị vẫn thơm ngon dị thường. Loại canh cá này, chỉ cần nêm chút xíu muối, là đã đầy đủ mỹ vị. Hơn nữa trong xác cua còn lưu lại mùi vị tươi mới, cùng nấm và rau dại thuộc về loại hương vị thiên nhiên thơm ngon, và nước tinh khiết lấy từ trên núi cao kết hợp chung một chỗ. Nếu như nói sashimi vừa rồi đem khát cầu đối với mỹ vị trong cơ thể câu dẫn ra, như vậy một phần nước canh mang theo hương khí tươi mới của núi rừng này lại bao bọc lấy toàn thân, đem khát cầu mỹ vị của thân thể hoàn toàn kích hoạt.
Món khai vị làm ấm dạ dày, vì bữa ăn chính mà chuẩn bị kỹ càng.
Món ăn này thịt cá còn chưa đủ một người gắp được hai đũa, canh cá phân phát ra cũng bất quá mỗi người một bát nhỏ. Sau khi dùng xong, dạ dày đói khát thoáng ngừng lại kháng nghị, bắt đầu chờ đợi một vòng quàn quét tiếp theo.
Món ăn được hoàn thành kế tiếp là thịt lợn quấn khô đằng (dây leo khô). Khô đằng hấp thu dầu mỡ của thịt lợn, thịt lợn lại thấm nhuần hương vị khô đằng, nước sốt tẩm đẫm lớp biểu bì bên ngoài. Vừa hạ miệng, thịt lợn rừng vốn ít mỡ thì béo ngậy mà không ngán, nước sốt đậm đà thoang thoảng mùi vị của gia giảm tẩm ướp, hơn nữa còn trộn lẫn hương vị đặc trưng của thực vật phơi khô, một tầng lại một tầng vị đạo giao hòa, khiến cho khát cầu mỹ vị bị khơi lên từ trước chiếm được vô cùng thỏa mãn.
Hương khí đậm đà của thịt còn chưa tán đi, chim nướng lụi đã được đào lên.
Sau khi lột bỏ xác bùn, Hạ Tranh trông thấy một đạo bạch quang từ trong khe hở bắn ra, phóng lên cao, suýt thì chói mù mắt cậu.
Trước đây địa vị của cậu, cho dù có lão tổ tông phù hộ, thân phận cũng không được cao cho lắm. Linh thực làm ra tuy mỹ vị nhưng diệu dụng thấp, dị tượng bên ngoài cũng khó mà cảm nhận được; cao đẳng linh thực tuy cũng biết đến, nhưng cậu hoặc là không có đủ thực lực để quan sát toàn cảnh, hoặc địa vị quá thấp chỉ có thể từ xa nhìn lại.
Cho nên loại bạch quang tận trời này khiến cho cậu càng thêm hoảng sợ. Bất quá nhìn phản ứng của những người xung quanh, cái này… Cũng coi như bình thường?
“Mỹ thực được ngũ tinh trù sư trở lên tỉ mỉ chế biến thì điểm bạch quang ấy vẫn là phải có.” Hiên Cảnh thưởng thức qua nhiều món ngon nhất, kiến thức tự nhiên cũng rộng rãi nhất, “Hơn nữa chỉ mới có một vệt sáng, hiện tại vẫn còn yếu. Tôi đã từng thấy qua thập tinh trù sư nấu nướng mỹ thực, phải đem tinh thần lực rời khỏi hai mắt mới có thể hưởng dụng.”
Hạ Tranh 囧 cũng không phụ họa. Đây là có ý gì? Nếu như tiếp tục nhìn ngắm hào quang, mắt sẽ thực sự bị mù sao? Kiếp trước những người kia khi thưởng thức linh thực cũng là dáng vẻ 囧 này sao? Cảm giác hình tượng tiên phong đạo cốt của đám nhân sĩ thượng tầng Tu chân giới hình như có chút đổ nát rồi làm sao đây?
Bất quá đúng như Hiên Cảnh đã nói, cũng chỉ có lúc mới lột bỏ xác bùn thì có một vệt sáng lóe lên, sau khi toàn bộ bùn đất đều bong ra, thì chỉ còn lại một tầng bạch quang ngưng kết ở bên ngoài thịt chim, không nhìn kĩ còn tưởng là một màn hơi nước.
Hạ Tranh suy nghĩ một chút, đoán chừng do nguyên liệu nấu ăn được tuyển chọn tùy ý a!
Nhưng ở dưới cái nhìn của những người khác, thế là đã rất mãn nguyện rồi. Mỹ thực sở hữu hào quang chói đến mù mắt do thập tinh trù sư tỉ mỉ chế biến, cho dù có đại khí vận thì có thể gặp được mấy lần? Coi như là thập tinh trù sư, cũng không phải mỗi lần đều làm ra loại đồ ăn này a.
Đại bộ phận thời gian, bọn họ hoặc là cũng làm ra một ít đồ ăn phổ thông, hoặc là dùng chút nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị li kì cổ quái, thử nghiệm vài món ăn mới lạ.
Tất cả các trù sư, đều yêu thích thử nghiệm hắc ám liệu lý (*), gọi đó là để mặc cho linh cảm thăng hoa.
(*) Đại khái là thí nghiệm đủ loại phương thức nấu ăn hay sự kết hợp gia vị/nguyên liệu bất kì để tìm ra món ăn mới, phục vụ nghiên cứu là chính nên món ăn làm ra có thể rất kinh khủng.
Những món ăn ấy có thể đối với tinh thần lực mang lại lợi ích, cũng có thể một chút tác dụng cũng không có, điểm giống nhau duy nhất là, người ăn đều sẽ cảm thấy như đang ở trong Địa ngục.
Hiện tại Hạ Tranh còn chưa bắt đầu nếm thử hắc ám liệu lý. Chờ đến khi trù nghệ của cậu thành thục, thời điểm cần đột phá và sáng tạo, việc thử nghiệm hắc ám liệu lý cũng sẽ nhiều lên.
Bây giờ còn chưa cần vì những người bên cạnh cậu mà mặc niệm.
Mùi vị của chim nướng lụi xông vào khứu giác, không nồng đậm như thịt lợn rừng trước đó, lại không chút nào bị lấn át.
Phía sau còn có nhiều món ngon khác, như màn thầu ngũ sắc ăn sao cũng không thấy đủ, và cơm lam phối cùng riêu cua xào mỡ.
img_4561
Một bữa cơm dùng xong, đầu lưỡi còn bất mãn vì chưa đủ, cảm giác mình vẫn có thể ăn thêm càng nhiều mỹ vị, nhưng dạ dày đã đầy tràn, biểu hiện cơ thể đã no đủ.
“Tôi cảm thấy tôi còn có thể ăn nhiều thêm một chút nữa.” Hiên Cảnh biểu thị lượng cơm bản thân rất lớn.
“Ăn uống quá độ đối với thân thể không tốt.” Nhưng mà Hạ Tranh cự tuyệt.
Hiên Cảnh bả vai cùng lông mi, còn cả khóe miệng cùng nhau sụ xuống, có vẻ đặc biệt đáng thương. Đám tiểu đồng bọn xung quanh bị dọa không nhẹ.
54suber01
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT