Cũng may nơi này còn có quân quy, cho dù mang theo nhãn thần nóng bỏng, nhưng đám hán tử tốt xấu gì cũng sẽ không nhào lên.

Cho đến tận khi gặp được quân khu trưởng, Hạ Tranh vẫn còn có chút hoang mang sợ hãi. Hạ Tranh đã từng trải qua thời điểm bị kẻ khác mang theo sát ý bao vây, nhưng được người dùng loại ánh mắt nóng bỏng “yêu thương” nhìn chăm chú, đối với Hạ Tranh mà nói, vẫn là lần đầu tiên.

Tuyệt đối không quen.

Hạ Khâm cùng Hạ Ngọc nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ khó có được của đệ đệ, cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Lúc này bọn họ mới có cảm giác của người làm ca ca a.

“Đám tiểu tử kia.” Liên Hoa nhịn không được cười nói, “Thực sự là khiến cho ta mất mặt, ta sẽ hảo hảo thu thập bọn họ.”

Ở chỗ của Liên Hoa, Hạ Tranh mới biết được nguyên nhân mình bị vây xem, đúng là có hơi 囧.

Liên Hoa giảng giải cho Hạ Tranh một chút tình huống của tinh cầu, sau khi biểu đạt thiện ý của mình, liền rất hiểu lòng người mà thả cho bọn họ ly khai, tới bệnh viện thăm Hiên Cảnh đang nằm một chỗ.

Thời điểm Hạ Tranh nhìn thấy Hiên Cảnh, Hiên Cảnh đang mặc quần áo bệnh nhân, thư thư phục phục tựa vào gối dựa xem phim.

Vẫn là phim hoạt hình với nhân vật chính là rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu.

“Tới rồi.” Hiên Cảnh cười vẫy tay với ba người, “Có mang quà thăm bệnh cho tôi không?”

“Có.” Ngoại trừ một bình thủy tinh hoa hồng ngào đường của Hạ Tranh, Hạ Khâm và Hạ Ngọc còn phân biệt đem tới rất nhiều đặc sản Hoa Đô Tinh.

Hiên Cảnh cười híp mắt nhận lấy, sau đó ôm bình hoa hồng ngào đường không buông tay: “Đây là Tiểu Tranh làm cho tôi?”

“Ừm.” Hạ Tranh nói, “Chúc Hiên ca sớm ngày bình phục.”

“Còn dùng sáp dán lại nữa nè. Khó có được khó có được a, tôi còn cho rằng nhất định sẽ bị ăn vụng mất.” Hiên Cảnh cười híp mắt nhìn thoáng qua Hạ Ngọc.

Hạ Ngọc sờ sờ mũi: “Làm sao sẽ có người ăn vụng lễ vật dành cho bệnh nhân chứ. Hiên Cảnh ca suy nghĩ nhiều rồi.”

Hạ Khâm và Hạ Tranh không đành lòng quay đầu. Tên này giấu đầu lòi đuôi a.

Bất quá Hiên Cảnh cũng không tiếp tục truy vấn, hắn lấy bánh mì trắng vốn dùng làm quà vặt đặt trên tủ đầu giường, lại cầm lên một chiếc muỗng nhỏ, đem bình khai mở, hít sâu hai hơi mùi vị thơm ngát tản ra của hoa hồng ngào đường, sau đó phết mứt hoa hồng lên bánh mỳ. Mỹ mãn cắn một miếng, Hiên Cảnh vẻ mặt hưởng thụ, ngay cả hai mắt cũng đều híp lại.

Tựa như một con mèo lớn đã thu lại móng vuốt, đang lười biếng nằm phơi nắng. Hạ Tranh nghĩ thầm.

“Tay nghề Tiểu Tranh vẫn tốt như vậy.” Hiên Cảnh liếm môi một cái, cùng với hoa hồng ngào đường, nhanh gọn lẹ đem một lát bánh mì nhỏ giải quyết sạch sẽ.

Tuy vẻ mặt vẫn còn ý do vị tẫn, Hiên Cảnh vẫn đem bình đậy lại, cùng ba người tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Hạ Khâm, chi tiết nhiệm vụ kia cậu khẳng định đã rõ ràng… Đừng trừng tôi, là tôi đề cử cậu đó. Tôi muốn tìm một người có năng lực lại đáng tin cậy đến tiếp nhận nhiệm vụ này a! Nếu như làm hỏng, công lao trước kia của tôi cũng xong luôn.”

Hạ Khâm châm chọc nói: “Công quân của cậu còn chưa đủ sao? Thiếu chút nữa đều không trở về được rồi.”

“Tôi đây không phải là muốn kiếm nhiều thêm mấy năm công quân, sớm này vinh quang trở về Hoa Đô Tinh sao?” Hiên Cảnh nói, “Về sau trở lại Hoa Đô Tinh, cũng không có nhiều cơ hội lập công như vậy nữa.”

“Sao lại như thế, nhớ lại đi a? Cậu không phải đã nói, sau khi tốt nghiệp còn muốn ở lại biên cảnh một thời gian ngắn sao?” Hạ Khâm hiếu kỳ hỏi, “Tôi còn nhớ kỹ cậu từng nói, không lên đến hàm Tướng quyết không về nhà cơ mà.”

“Mấy hôm trước nhận được điện thoại của mẹ, hướng tôi hết khóc lại mắng.” Hiên Cảnh thở dài, “Thật giống như đã thực sự bị tôi dọa sợ. Cha cũng rất khó chịu, tôi vẫn là lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ khổ sở của cha. Tôi còn tưởng nếu tôi liều mạng một chút thì bọn họ sẽ vì tôi mà tự hào chứ.”

“Tự hào nhất định là có, nhưng thương tiếc khẳng định cũng có.” Hạ Khâm nói, “Sau đó cậu liền quyết định trở về?”

“Tôi chỉ là quyết định sẽ thôi liều mạng, ngừng khiến cho cha mẹ lo lắng mà thôi. Cũng chẳng phải thời kỳ chiến tranh, cần gì đâu.” Hiên Cảnh buông tay.

“Cậu dễ dàng buông xuống như vậy, tôi còn thấy thực khó tin.” Hạ Khâm nói.

“Tôi cũng không phải là từ bỏ a, chỉ là tạm hoãn lại tiến độ thôi nha. Mấy năm này tôi sẽ hảo hảo xoát lại quân công, trở về Hoa Đô Tinh cũng không phải là không thể tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ là có thêm nhiều thời gian ở bên người nhà mà thôi.” Hiên Cảnh nhìn sang Hạ Tranh đang ngoan ngoãn ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất. Hơn nữa, nếu không sớm một chút trở về Hoa Đô Tinh, chuyện chung thân đại sự giải quyết như thế nào đây?

Sau khi Hạ Tranh đoạt được giải Quán quân vòng loại khu vực, Hiên Cảnh tự nhiên cũng tham gia ăn mừng. Lúc về đến nhà, Hiên Cảnh đối với Hạ Tranh khen ngợi không dứt miệng, Vân Mân nói đùa, con thích thằng bé như vậy, lấy Hạ Tranh về làm tiểu tức phụ cho con có được không.

Hiên Cảnh liền thuận theo đáp một câu tốt.

Kết quả Vân Mân sửng sốt một chút, cả ngày tinh thần đều ngẩn ngơ.

Ngày thứ hai, Vân Mân lại nói với Hiên Cảnh, Hạ Tranh quả thực có khả năng trở thành tiểu tức phụ của hắn. Hai người bọn họ chính là chỉ phúc vi hôn, hiện tại quan hệ hôn ước vẫn còn rành rành kia kìa.

Lúc đầu loại hôn ước này quả thực chỉ là một cái cớ để liên minh, Vân Mân chuẩn bị nếu Hiên Cảnh đem người mình thích về, hoặc là đến hai mươi lăm tuổi khi hệ thống gửi tới tin nhắn xác nhận, mới cho hắn biết đến chuyện này.

Sự tình này ở cái loại gia tộc như bọn họ vốn rất thông thường, thậm chí sau hai mươi lăm tuổi, một số người tìm không được phối ngẫu thích hợp, cũng vẫn tiếp tục bảo trì hôn ước, thẳng đến khi song phương đều tròn hai mươi lăm tuổi.

Hiên Cảnh và Hạ Tranh bình thường không có giao lưu gì, coi như cho dù về sau vợ của Hiên Cảnh có biết tới quan hệ hôn ước này cũng sẽ không ghen tuông.

Nếu như chỉ một cái quan hệ hôn ước hữu danh vô thực mà cũng ăn dấm chua, loại thê tử này khẳng định cũng sẽ không hợp nhãn Vân Mân.

Bất quá Hiên Cảnh lúc này lại nói rằng rất thưởng thức Hạ Tranh, Vân Mân cũng thực thích Hạ Tranh, Hạ Tranh hiện tại ưu tú như vậy, tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng nếu có thể sớm định ra cũng không tệ.

Hiên Cảnh ban đầu vốn chỉ là nói đùa.

Bởi vì cùng Hạ Khâm thân thuộc, Hạ Tranh tuổi lại còn nhỏ, Hiên Cảnh vốn chỉ xem Hạ Tranh như đệ đệ mà đối đãi, vẫn chưa nghĩ tới bất cứ loại quan hệ nào khác.

Hiện tại đột nhiên biết được Hạ Tranh là vị hôn phu, tựa như chiếc hộp Pandora nơi đáy lòng bỗng bị hé mở, làm cho hắn có một loại cảm giác “A, thì ra cũng có thể không xem người ta như đệ đệ nha”.

Sau đó hắn suy nghĩ một chút, dưới nhìn nhận cá nhân, Hạ Tranh vô luận là bề ngoài hay tính cách, cùng với trình độ ưu tú của bản thân, đều rất hợp khẩu vị mình.

Từ lần trước vô tình gặp được trong trường, hơn nữa còn có việc cứu người sau đó, Hiên Cảnh và Hạ Tranh cũng tiếp xúc nhiều hơn, vốn là đã càng ngày càng để bụng, nếu không sẽ không lúc nào cũng nghĩ tới Hạ Tranh.

Đương nhiên, khi ấy hắn còn cho là, trách không được Hạ Khâm đem Hạ Tranh bảo hộ chặt chẽ đến thế, bé con này quả thực rất khiến cho người thương, nếu không hay là đem đứa em trai này cướp về a.

Hiện tại không đoạt được đệ đệ, lấy về làm lão bà cũng tốt a.

Bất quá khi Vân Mân nói chuyện qua tin nhắn hình với Hiên Cảnh, cũng cho biết Hạ gia đối với việc Hiên Cảnh muốn chơi giả thành thật, vẫn có một chút mâu thuẫn.

Ngược lại cũng không phải là cảm thấy Hiên Cảnh không tốt, chỉ là Hạ Tranh còn nhỏ, trong nhà quản nghiêm, cậu lại một lòng chuyên tâm vào trù nghệ, chưa từng yêu đương, ngay cả đối tượng yêu thích là nam hay nữ cũng không biết.

Hôn ước chỉ là cái cớ liên minh của gia tộc, nói đến chuyện tình cảm, vẫn phải làm cho Hạ Tranh đem lòng yêu thích chính mình mới được.

Hơn nữa tuy là làm trưởng bối, bọn họ rất thưởng thức Hiên Cảnh, thế nhưng nếu nói đến người yêu của Hạ Tranh, bọn họ vẫn sẽ có chút bắt bẻ. Hiên Cảnh quanh năm vắng nhà, trông không giống một người biết lo lắng quan tâm cho gia đình, Hạ Tranh nhà họ luôn được nhận trăm ngàn sủng ái, cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, nếu như gả ra ngoài còn không tốt bằng lúc ở nhà, vậy cần gì để cho Hạ Tranh kết hôn chứ?

Vân Mân cũng rất thích Hạ Tranh, cũng biết một nhà khuê mật đối với Hạ Tranh vô cùng sủng ái. Nói thật, nếu có được một nhi tử ngoan ngoãn như thế, nàng cũng có thể đem Hạ Tranh sủng lên tận trời.

Đứa con này của mình nàng cũng biết, quanh năm không có ở nhà, đừng nói cưới vợ về rồi có khả năng để cho người ta phòng đơn gối chiếc hay không, cuộc sống như vậy, nói không chừng muốn âm thầm đàm luyến ái cũng khó.

Bất quá người Hạ gia cũng nói, nếu Hiên Cảnh thực sự có ý tứ với Hạ Tranh, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản hai người tiếp xúc. Chỉ là, trước khi Hạ Tranh thành niên, không được cho cậu biết về chuyện hôn ước.

Hiên Cảnh đương nhiên sẽ không nói. Hai người còn chưa phát triển chút tình cảm trụ cột nào đâu, vừa nói chuyện kia ra, đảm bảo Hạ Tranh mà không vừa ý sẽ ngay lập tức đòi hủy hôn. Hạ Tranh thành niên, cũng chỉ còn có một hai năm.

Kỳ thực Hiên Cảnh tự cho là bản thân cũng không quá hiếu thắng. Chỉ là làm con trai độc nhất trong nhà, hắn nhất định phải liều mạng.

Cha mẹ đều lợi hại như vậy, con trai cũng không thể yếu kém đúng không?

Hắn hiện tại liều mạng, bất quá là muốn cố gắng mấy năm, đạt được một vị trí đủ cao, sau đó trở về Hoa Đô Tinh, là có thể buông xuống mà nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nếu đã nói muốn thành gia lập thất, hắn vẫn là rất có chừng mực.

Hiện tại Hạ Tranh còn nhỏ, hắn liền cố gắng gia tăng độ yêu thích của cậu dành cho bản thân. Hạ Tranh muốn thi vào quân giáo Hoa Đô, khi đó hắn khẳng định không là học nghiên thì cũng là học bá, vẫn ở trong trường, sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc.

Tuy Hiên Cảnh chưa từng theo đuổi ai, nhưng đợi đến lúc Hạ Tranh hai mươi lăm tuổi còn có mấy năm thời gian, chỉ cần dụng tâm, luôn sẽ có thu hoạch.

Coi như là không có thu hoạch, cũng sẽ không tiếc nuối.

Đương nhiên, hiện tại Hiên Cảnh đối với Hạ Tranh chỉ có chút hảo cảm nhàn nhạt, dù sao hai người giao lưu cũng không nhiều. Nhưng Hiên Cảnh có một loại cảm giác, càng tiếp xúc với Hạ Tranh, hắn sẽ càng ngày càng thích Hạ Tranh hơn.

Dù sao bé con này cũng rất khiến người thương a.

Hiên Cảnh dần dần đem đề tài chuyển tới trên người Hạ Tranh, hỏi han chuyện học tập và sinh hoạt của cậu, vẻ mặt qua loa bình thản, không khác lúc trước tự nhận làm ca ca của Hạ Tranh là bao, Hạ Khâm và Hạ Ngọc cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Tuy bản thân mới là ca ca ruột của Hạ Tranh, nhưng thêm nhiều người có năng lực tới cưng chiều cậu, bọn họ cũng vui vẻ (đương nhiên, sau đó bọn họ mới hay mình nuốt phải quả đắng).

“Đám cầm thú kia, vì đồ ăn đích thực là liều mạng.” Hiên Cảnh nhìn Hạ Ngọc hãy còn giương mắt dòm nhó bình hoa hồng ngào đường, rất hào phóng đem bánh mì trắng cùng mứt hoa hồng đưa cho Hạ Ngọc và Hạ Khâm, “Tiểu Tranh yên tâm, kỳ thực thương thế của tôi đã ổn rồi, chỉ là nằm chờ mọi người thôi. Khi nào em đi thu thập nguyên liệu nấu ăn, tôi nhất định cùng đi, không thể để cho bọn họ xằng bậy được. Hạ Khâm không có mặt, Hạ Ngọc có khả năng không trấn áp nổi bọn họ.”

“Tôi biết cậu sẽ không phải nằm viện lâu đến vậy mà.” Hạ Khâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù thương thế của Hiên Cảnh không sai biệt lắm đã tạm ổn rồi, tuy nhiên nguyên khí tổn thương, nhiệm vụ trước kia khẳng định không cách nào tiếp tục, nhưng bảo hộ Hạ Tranh ở Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh vẫn là không thành vấn đề. Anh còn thật lo lắng đám cầm thú kia đem Hạ Tranh hù dọa.

Hạ Ngọc vẻ mặt hạnh phúc ăn bánh mì chấm hoa hồng ngào đường, chỉ chốc lát sau, hoa hồng ngào đường đã vơi đi một tầng.

Hạ Khâm cảm thấy có chút mất mặt, bất quá chính anh cũng ăn đến chẳng dừng được miệng, dường như cũng không có lập trường nói Hạ Ngọc.

Người như Hiên Cảnh thế kia, rộng rãi đem mỹ thực đưa đến cửa chia sẻ cho kẻ khác là có biết bao hiếm thấy a!? Anh khi còn ở nhà, không ít lần vì một miếng ăn mà cùng Hạ Ngọc so trí đấu dũng.

Tuy là Hạ Tranh luôn đảm bảo đã nấu đủ cho cả hai người.

Hiên Cảnh không đau lòng sao? Hiên Cảnh đương nhiên cực kỳ không nỡ, bất quá có đôi khi phải quyết định giữa lấy và bỏ.

Hạ Khâm buông lỏng cảnh giác, Hạ Ngọc trên mặt lộ vẻ hắn chính là người tốt, Hạ Tranh lại có chút hổ thẹn, không nỡ của hắn không thua thiệt chút nào.

“Thời điểm tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, em lại… làm thêm chút nữa cho Hiên ca nhé!?” Hạ Tranh nhìn lễ vật thăm bệnh bị hai vị ca ca nhà mình chia nhau, quả thật có chút xấu hổ.

Mặc dù biết Hiên Cảnh cùng đại ca nhị ca quan hệ rất tốt, nhưng có phải là quá không khách khí rồi hay không?

Vốn hay nhìn người nhà tranh giành nhau, hiện tại gặp được một người còn biết nhường lại đồ ăn, Hạ Tranh quả thực có chút không quen.

Hiên ca mặc dù có thời điểm tính tình hơi thoát tuyến, nhưng trên thực tế là một người rất rộng lượng a.

Đánh giá của Hạ Tranh đối với Hiên Cảnh lại cao hơn một chút.

“Tốt, nhưng đừng quá lao lực.” Hiên Cảnh trong lòng thầm cho mình một ngón cái khen ngợi.

*****

Thời điểm Hiên Cảnh tỏ ý muốn gia nhập đội ngũ hộ vệ, đám binh lính khác đều tỏ vẻ, “Thật không nghĩ tới cậu cư nhiên lại là cái loại cầm thú này!”

Hiên Cảnh cười nhạt, ai cầm thú cơ, các người mới là cầm thú, hù dọa Hạ Tranh.

Nếu đã có Hiên Cảnh gia nhập, chức tiểu đội trưởng đương nhiên sẽ do Hiên Cảnh đảm nhiệm. Tuy Hiên Cảnh tuổi còn trẻ, nhưng quân công không ít, bản thân lại lợi hại, danh vọng ở căn cứ này cũng không hề thấp kém, không phục cũng bị làm cho phải khuất phục. Cho nên tuy trong lòng khinh bỉ cái tên cầm thú này vì đồ ăn cư nhiên gắng gượng từ trên giường bệnh bò dậy, nhưng Hiên Cảnh quả thực đã đem những người khác trấn áp xuống, Hạ Tranh rút cục cũng cảm thấy bầu không khí nhẹ nhàng hơn không ít.

Cậu nhịn không được tăng thêm năm điểm hảo cảm dành cho Hiên Cảnh.

Vẫn là rất đáng tin cậy a.

Tiểu đội ngoại trừ đội trưởng Hiên Cảnh, còn có năm người (Hạ Ngọc là nhân viên ngoài biên chế). Năm người này dưới thử thách đao nhãn từ các chiến hữu khác, vẻ mặt sung sướng, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng mà đấm ngực, cam đoan sẽ bảo vệ Hạ Tranh thật tốt.

“Tiểu Tranh, làm sao vậy?” Hạ Khâm nhìn Hạ Trang một bộ muốn nói lại thôi, hỏi.

Hạ Tranh có chút do dự, đáp: “Anh, em muốn tới một số nơi.”

Cậu ở trên bản đồ điểm một cái, Hạ Khâm nhìn mấy địa phương được đánh dấu, đều là khu vực tương đối nguy hiểm.

Hạ Khâm thở dài: “Em đã nghĩ kĩ?”

“Ừm.” Hạ Tranh gật đầu. Cậu đến nơi này, chính là vì muốn đi tới những chỗ kia tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

Đương nhiên, những địa phương này cũng không tính là quá nguy hiểm, chỉ là có khá nhiều động vật ăn thịt thông thường mà thôi. Hạ Tranh tự biết mình, thời điểm không có cơ giáp, tốt nhất đừng nên muốn chết mà tìm tới những nơi có sinh vật cường đại.

Có điều Hạ Tranh vẫn còn là vị thành niên, cho nên trình độ bảo hộ dành cho cậu cực kỳ cao, địa phương có số lượng lớn động vật ăn thịt, hoặc địa thế tương đối hiểm trở, đều bị cấm đi.

“Chỉ cần không quá lợi hại, em có thể tự bảo vệ chính mình.” Hạ Tranh cam đoan nói.

“Anh biết.” Hạ Khâm vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Tôi và Hạ Khâm sẽ xin chỉ thị của cấp trên.” Hiên Cảnh ở một bên nghe xong liền cất lời, “Tiểu Tranh quả thực có đủ năng lực tự vệ, năng lực sinh tồn ngoài dã ngoại cũng mạnh, quả thật không cần bảo hộ quá mức. Thật vất vả mới tới được Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, chỉ có thể ghé qua vườn rau và trại chăn nuôi đi dạo một chút, còn có ý nghĩa gì nữa.”

Hiên Cảnh từng quan sát hành động của Hạ Tranh ở trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn Kinh Giao, còn xem qua huynh đệ Hạ gia giao thủ, bản thân cũng đã từng cùng Hạ Tranh luận bàn.

Nếu như dưới tình huống không gây tổn thương đến tính mạng, chỉ dựa vào thể thuật, hắn không nhất định có thể ung dung chiến thắng Hạ Tranh.

Đương nhiên, hắn không biết là Hạ Tranh cũng đã nương tay.

Hắn từng trải qua máu tanh tẩy lễ, nhưng Hạ Tranh trải qua so với hắn còn nhiều hơn.

“Huống chi, chúng ta đều sẽ mang theo cơ giáp. Đám động vật này cũng gặm không nổi cơ giáp đâu.” Hiên Cảnh lại cho Hạ Khâm một viên thuốc an thần.

Hạ Khâm gật đầu: “Được rồi, anh và Hiên Cảnh sẽ cùng quân khu trưởng nói một chút, thuận tiện cho bọn họ nhìn xem, Tiểu Tranh có bao nhiêu ưu tú.”

Cho nên không xuất sắc bằng Tiểu Tranh, cũng đừng có suy nghĩ lắc lư trước mặt Tiểu Tranh nữa. Hạ Khâm cũng thấy phiền với thái độ dị thường nhiệt tình của mấy người này đối với Hạ Tranh.

Tuy sớm biết Hạ Tranh nhất định sẽ rất được hoan nghênh, thế nhưng làm một ca ca tốt, trong lòng anh vẫn rất là khó chịu.

Vốn tưởng rằng nơi đây có một Hiên Cảnh đại khái sẽ khiến cho anh phải chú ý một chút, không nghĩ tới Hiên Cảnh biểu hiện ra cũng bình thường, mà những người khác mới là uy hiếp.

Nếu như Hiên Cảnh biết được ý nghĩ trong lòng Hạ Khâm, nhất định sẽ cười thành tiếng.

Thời điểm Liên Hoa nghe được thỉnh cầu của Hạ Khâm và Hiên Cảnh, cũng có chút kinh ngạc.

Những người khác không biết, nhưng ông cùng Hạ Viên, Phượng Xu đều rất quen thuộc, biết hai phu thê này đối với Hạ Tranh có bao nhiêu cưng chiều. Hạ Viên và Phượng Xu còn đặc biệt thăm hỏi qua, muốn ông chiếu cố Hạ Tranh thật tốt. Không nghĩ tới Hạ Khâm sẽ tự mình đề xuất, để cho Hạ Tranh đi tới địa phương nguy hiểm.

Đương nhiên, chỗ kia cũng không tính là nguy hiểm lắm, nếu như là người khác thì ông cũng sẽ đồng ý. Nhưng Hạ Tranh lại là ngôi sao tương lai của giới mỹ thực mà cả Liên minh cùng coi trọng – nói ngôi sao tương lai là vì niên kỷ cậu còn nhỏ, ông quả thực có chút do dự.

“Tiểu Tranh có năng lực tự vệ.” Hạ Khâm nói, “Ngoại trừ không có cơ giáp, trên phương diện thể thuật, năng lực Tiểu Tranh so với cháu cũng không hề thua kém. Chúng ta có thể thử.”

“Không kém so với cháu?” Liên Hoa quả thực kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Hạ Khâm lộ ra một nụ cười khổ, “Có thể là vì người nhà đối với Tiểu Tranh bảo hộ quá mức, khiến cho Tiểu Tranh chịu áp lực lớn, vẫn luôn nhẫn nhịn một mình khổ luyện.”

“Xem thử một chút đi.” Liên Hoa cười nói, “Ta cũng thật tò mò.”

Dứt lời, Liên Hoa liền định ra ba vòng trắc thí.

Vòng thứ nhất là thể thuật, Hạ Khâm tình nguyện làm người đối luyện.

Vòng thứ hai là xạ thuật, Hạ Tranh tuy là vị thành niên không có khả năng sở hữu súng ống, nhưng ở thời điểm đặc thù vẫn có thể hưởng đặc cách; vòng thứ ba còn lại là khảo nghiệm năng lực hành động nơi dã ngoại của Hạ Tranh, chủ yếu là trên trường huấn luyện dành cho bộ đội đặc chủng xây dựng ở dã ngoại “chạy bộ” một vòng.

Nếu cả ba vòng đều hoàn thành, thì có thể chấp thuận thỉnh cầu của Hạ Tranh.

Còn vì sao muốn định ra ba vòng trắc thí, Liên Hoa chính là đang khảo nghiệm Hạ Tranh, cũng là suy nghĩ cho Hạ Tranh, giúp cậu tranh thủ cơ hội thực tiễn tại căn cứ này trước khi nhập học trường quân đội.

Mấy năm nay yêu nghiệt xuất thế không chỉ trong giới mỹ thực, mà ngay cả trong đám chiến sĩ cơ giáp cũng có. Hiên Cảnh và Hạ Khâm nghiền ép không ít binh lính lớn tuổi hơn, thực sự khiến cho người ta phải thán phục.

Liên Hoa phi thường thưởng thức anh tài, đã sớm đem Hiên Cảnh và Hạ Khâm trói tới căn cứ của mình, khiến cho người của những căn cứ khác hâm mộ và ghen ghét.

Nếu như Hạ Tranh thật sự lợi hại như vậy, ông nhất định cũng phải đem Hạ Tranh lừa tới đây.

Một trù sư lợi hại, đồng thời còn là một chiến sĩ cơ giáp lợi hại, Liên Hoa dù có nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Hạ Khâm sau khi thấy Hạ Tranh đồng ý, liền đáp ứng ba vòng thi này.

Tin tức rất nhanh được truyền khắp căn cứ, rất nhiều người đều đặc biệt chạy tới quan khán.

Bọn họ cũng biết việc Hạ Tranh đã khôi phục tinh thần lực.

Không lâu sau khi Hạ Tranh lấy được Quán quân, Hoa Đô Tinh vừa lúc xảy ra tình huống khôi phục tinh thần lực đầu tiên – nhân vật chính là Ninh Quân, cũng đúng lúc gặp phải nguy hiểm mà tiềm lực bộc phát.

Người Hạ gia liền nhân cơ hội này, đem tin tức Hạ Tranh khôi phục tinh thần lực thả ra.

Thuận tiện đem luôn việc Hạ Tranh bị khủng bố tập kích công bố cho giới truyền thông. Truyền thông đối với tin tức ngày đó có cơ giáp xuất hiện trong trung tâm bảo tồn Kinh Giao rất hiếu kỳ, chỉ là khi phỏng vấn mới biết được đây là thông tin cơ mật, cũng đành thôi.

Hiện tại công khai tin tức, bọn họ không nhờ người cổ động, mà trực tiếp đưa tin lên.

Trùng hợp, Tây minh cũng có người khôi phục tinh thần lực, Hạ Tranh càng bớt nổi bật.

Bởi vì sự tình khôi phục tinh thần lực này, ở Liên minh tinh vực rộng lớn, tuy nói hiếm thấy nhưng cũng không quá kỳ lạ, cách mỗi mấy năm hay vài chục năm luôn sẽ xuất hiện vài tình huống, tra xét nhiều năm như vậy còn không tra ra được nguyên nhân, cuối cùng hết thảy kết luận là giống với nguyên nhân trị khỏi bệnh nan y, đều là “kỳ tích”.

Tuy một hai năm trước sự kiện tinh thần lực khôi phục mà xuất hiện, sẽ khiến cho rất nhiều chuyên gia cùng bình luận viên hưng phấn một phen, nhưng đối với cá nhân có thể khôi phục tinh thần lực mà nói, chú mục của người ngoài đã bị phân ra một ít, ảnh hưởng cũng nhỏ đi nhiều.

Tối đa thân phận ngôi sao tương lai của giới mỹ thực khiến cho Hạ Tranh được quan tâm hơn một chút.

Nhưng những người khác thì chỉ để ý việc Hạ Tranh muốn thi vào quân giáo Hoa Đô, lo lắng cậu “lạc lối” trên con đường chiến sĩ cơ giáp mà một đi không trở lại, làm trễ nãi tiền đồ trù sư vô cùng sáng lạn huy hoàng của cậu mà thôi.

Ngũ tinh trù sư trở lên so với chiến sĩ cơ giáp thì lại càng hiếm hoi.

Căn cứ cũng không phải là cách biệt nhân thế, sự tình oanh động toàn bộ Liên minh như vậy, bọn họ đương nhiên cũng biết.

Nhưng biết cũng chỉ là biết, bọn họ vẫn không thể cảm nhận được Hạ Tranh lợi hại chỗ nào.

Bộ dạng kia của Hạ Tranh quá có tính lừa dối a.

Thời điểm diễn ra vòng trắc thí thứ nhất, đám nam nhân đi ngang qua sân thi đấu còn kinh ngạc một phen.

Hạ Khâm và Hạ Tranh mặc vào trang phục phòng hộ. Hạ Khâm thủ thế, thoạt nhìn cũng có chút chăm chú.

“Không phải chỉ có chút chăm chú thôi đâu, là cực kỳ nghiêm túc.” Hạ Ngọc trong lòng rất đồng cảm, “Nếu không chăm chú, cho dù là đại ca, đều đánh không lại tiểu đệ đệ.”

Đám hán tử nhao nhao nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Ngọc, cậu lừa tôi?

“Mấy người hãy chờ mà xem.” Hạ Ngọc nhún vai, “Kỳ thực phải cho tiểu đệ cùng mấy người đánh qua, cho mấy người biết coi thường người khác là không đúng.”

Đang lúc nói chuyện, Hạ Khâm và Hạ Tranh đã đồng loạt động thủ.

Hạ Khâm cùng Hạ Tranh đều sử dụng chiêu thức cổ võ, chỉ là quyền cước của Hạ Khâm thì cứng rắn hơn một chút, Hạ Tranh lại mềm mại hơn một chút, hai người ngươi tới ta đi, chớp mắt liền đánh thành một đoàn, quyền cước đều nhanh biến thành hư ảnh, không ai chịu nhường ai.

Đám người vây xem tròng mắt đều muốn trừng đến sắp rớt ra ngoài. Không nghĩ tới Hạ Tranh nhìn ngoan ngoãn khéo léo bạch bạch tịnh tịnh, đụng tới đánh lộn cư nhiên tàn khốc dữ dội như vậy?

Hiên Cảnh nhíu mày một cái.

Trước kia quan sát Hạ Tranh luận bàn, hắn đã có loại cảm giác quái dị này rồi.

Hiện tại cảm giác quái dị càng đậm hơn một chút.

Cuối cùng, ánh mắt hắn quét tới nhuệ khí trên mặt Hạ Khâm, nghi vấn trong đầu đột nhiên sáng tỏ.

Đã nói làm sao mỗi lần trông thấy Hạ Tranh luận bàn đều sẽ có cảm giác rất không hài hòa, nguyên lai là ở khí thế và nét mặt của Hạ Tranh.

Thời điểm sử dụng toàn lực, khí thế sẽ không ngừng được kéo lên, biểu tình coi như không tràn ngập sát khí, thì cũng phải là chăm chú nghiêm túc.

Hạ Tranh tuy cũng rất chăm chú, thế nhưng một điểm khí thế cũng không có, trình độ chăm chú trên mặt, tựa như đang thực hiện bài tập tác nghiệp, khiến cho người ta một chút cũng không nhìn ra cảm xúc khẩn trương.

Hiên Cảnh đột nhiên nghĩ đến, thời điểm Hạ Tranh ở trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn Kinh Giao, cũng có loại biểu tình cùng ngày thường không sai biệt lắm như vậy.

Đây là vì tâm tính trù sư đã quen nhìn việc săn bắn xử lí nguyên liệu nấu ăn, hay vì Hạ Tranh vốn chưa từng trải qua nguy hiểm nên không luyện được một thân khí thế dọa người? Hay cả hai đều là nguyên nhân!?

Nghi hoặc trong lòng sau khi đã thông suốt, Hiên Cảnh cũng không quấn quít lấy vấn đề này nữa, bắt đầu chăm chú quan sát Hạ Khâm và Hạ Tranh luận bàn, đồng thời so sánh với bản thân, tưởng tượng nếu như chính mình cùng hai người đối chiến, sẽ lại là tình huống gì.

Có thể cùng một Hạ Khâm rõ ràng là không hề nương tay mà đánh đến ngang tài ngang sức, người trong căn cứ đều đã nhận thức được thực lực của Hạ Tranh.

Liên Hoa trực tiếp kêu dừng – đánh nữa, một trong hai người nếu có ai bị thương (chủ yếu là lo cho Hạ Tranh), cũng đều không tốt.

Vòng thứ hai là kiểm tra xạ thuật.

Môn này là Hạ Tranh đời này mới luyện. Nhưng đời trước Hạ Tranh thực lực thấp kém, tất cả phải dựa vào ngoại vật, loại vũ khí đòi hỏi động tác tay ổn định cùng nhãn lực chuẩn xác này cậu đã từng sử dụng qua, cho nên học bắn súng cũng rất nhanh.

Trên tay Hạ Tranh là súng lục dùng trong huấn luyện, hiện tại kỹ thuật y học phát triển, đạn phổ thông, chỉ cần không bắn trúng điểm trí mạng, đều có thể cứu trở về.

Hạ Tranh tuy không đạt được trình độ bắn trúng hồng tâm, nhưng trên cơ bản đều nằm trên bia, thành tích đã tốt lắm rồi.

Hiên Cảnh lại nhíu mày.

Hạ Tranh khẳng định đã lưu thủ.

Thành tích bình thường của cậu cũng không chỉ có như vậy.

Chỉ là không biết do khẩn trương khi bị người vây xem, hay là cố ý khiêm tốn.

Hai vòng thi trước biểu hiện của Hạ Tranh đã khiến cho mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa, cho nên đến vòng thứ ba, khi Hạ Tranh ung dung bò lên nham bích gần như vuông góc với mặt đất, lấy tốc độ cực nhanh vượt qua khu vực vòng treo, lại linh hoạt chạy qua khu vực cọc gỗ, cuối cùng dưới tình huống không được chạm vào lưới dây mà di chuyển, lấy được thành tích đệ nhất vô cùng đẹp đẽ ở hạng mục này, mọi người đều tê dại.

Tuy Hạ Tranh nhìn như nhỏ yếu, nhưng kỳ thực rất hung tàn a.

Thật không hổ là người Hạ gia, hình như có kẻ đã nói Hạ Viên cùng Phượng Xu đều từng là ma quỷ giáo đầu?

Ngay cả nhi tử nhu thuận như vậy cũng không buông tha, quả thực là ma quỷ.

Ở Hoa Đô Tinh xa xôi, Hạ Viên cùng Phượng Xu đánh một cái hắt xì vang dội. Sao vậy, Tiểu Tranh nhớ mình?

“Chờ sau khi cháu gia nhập quân giáo Hoa Đô, phải tới căn cứ chúng ta thực tập đấy!” Liên Hoa cười đến như một con hồ ly già, “Đại ca cháu và Hiên Cảnh đều ở chỗ này, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Hạ Tranh còn chưa kịp trả lời, Hạ Khâm đã cắt ngang: “Thực tập là do quân bộ phân phối, Tiểu Tranh sao có thể tự mình làm chủ.”

Muốn dụ dỗ Tiểu Tranh nhà anh cũng không dễ nha, ai chẳng biết nhiệm vụ nơi này vừa khổ vừa mệt. Tiểu Tranh chỉ là muốn học điều khiển cơ giáp, thi lấy bằng lái, về sau đi săn bắt nguyên liệu nấu ăn, cũng không phải là muốn tòng quân.

Liên Hoa cười nói: “Ta chỉ nói một chút mà thôi. Nếu như Tiểu Tranh muốn tới, ta nhất định sẽ tận lực tranh thủ.”

Người Hạ gia quả thực là bao che nhi tử. Bất quá Liên Hoa vẫn quyết định cùng Hạ Viên bọn họ thương lượng một chút. Có người quen cũng dễ chiếu cố a. Mầm non tốt như vậy không thể để lãng phí.

Trải qua ba vòng trắc thí, hành trình của Hạ Tranh đã được xác định, địa phương trước đó muốn đi đều có thể đi.

Hơn nữa, cậu còn được đặc cách, cho phép sử dụng súng lục. Mặc dù chỉ là một khẩu súng be bé, nhưng cũng đã đủ tự vệ.

Hành trình tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trên Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh lần này của Hạ Tranh, vốn chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ. Không nghĩ tới trong đám quân nhân hán tử kia lại có một kẻ phản bội, không phải không phải không phải, nói sai rồi, có một ký giả, hắn đang phỏng vấn tình huống sinh hoạt của các binh sĩ tại căn cứ quân sự Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, trùng hợp ghi lại được ba vòng khảo nghiệm của Hạ Tranh.

Sau khi nhận được sự đồng ý, ký giả bèn đem lần trắc thí này của Hạ Tranh gộp vào trong báo cáo, cùng nhau truyền bá ra ngoài.

Chuyện này liền gây nên sóng to gió lớn.

Nhiệt tình của nhân dân Liên minh đối với Hạ Tranh hãy còn chưa thuyên giảm.

Tuy là những trù sư đạt thứ hạng cao khác của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên – ở cả Đông minh và Tây minh, trong khoảng thời gian này đều nhiều lần xuất hiện dưới ống kính, nhưng chỉ có Hạ Tranh là vẫn lặng yên không một tiếng động, dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, Hạ Tranh đang chuẩn bị cho phần thi thực tiễn của trường quân đội Hoa Đô Tinh. Còn thi đại học, thành tích văn hóa của Hạ Tranh ở lớp vẫn luôn cầm cờ đi trước, không cần phải lo lắng.

Cũng giống quảng cáo đại trà và quảng cáo khan hiếm, các thí sinh khác thì như trong kỳ tuyển tú, phô thiên cái địa tuyên truyền làm cho dân chúng đều lộ ra chán ngán, mà Hạ Tranh hiếm khi để lộ tin tức, vừa ra liền khiến cho vạn chúng chú mục.

Hơn nữa tin tức về Hạ Tranh, mỗi lần đều là tin quan trọng.

Lần trước, là việc Hạ Tranh nhân họa đắc phúc khôi phục tinh thần lực. Vô luận nhiều tổ chức khủng bố nhao nhao tuyên cáo không phụ trách việc Hạ Tranh bị tập kích (Hạ Tranh: …), hay một vài nhà phê bình ẩm thực lo lắng Hạ Tranh lạc lối trên con đường chiến sĩ cơ giáp (nhóm chiến sĩ cơ giáp: …), cũng đều khiến cho dân chúng quan tâm đã lâu.

Nhiệt độ vừa giảm bớt thì tin tức này truyền ra, đoạn phim vừa được đăng lên, người quỳ xuống tung hô Hạ Tranh nam thần liền nhiều hơn.

Gia thế tốt giá trị dung nhan cao, biết nấu cơm biết chiến đấu, ngày sau còn có thể thao túng cơ giáp, quả thực là hoàn mỹ.

Vô luận là yêu thích mỹ thực của Hạ Tranh, hay đối với khuôn mặt bé ngoan của Hạ Tranh dâng trào tình thương người mẹ/cha, hoặc đối với giá trị vũ lực không khoa học của Hạ Tranh trợn mắt há mồm kinh ngạc, đều hợp lại cùng một chỗ, tạo nên một “tà giáo” mới trên mạng – hậu cung của Hạ Tranh nam thần, biệt danh “Ái Tranh Phấn Ty Đoàn”.

Từ nay về sau, Ái Tranh Phấn Ty Đoàn này thanh thế ngày một lớn, đè bẹp rất nhiều thần tượng giới minh tinh, ngồi vững vị trí lão đại trong nhóm fan hâm mộ. Hơn nữa bởi vì ban đầu người ái mộ Hạ Tranh phần nhiều là chú dì lớn tuổi, cho nên đưa tới tố chất của những fan hâm mộ nòng cốt khá cao, tư tưởng cũng thành thục hơn, về sau trong quá trình phát triển lớn mạnh, nội bộ quản lí cũng rất hài hòa, không có bất cứ một fan não tàn nào, để cho các minh tinh khác nhìn mà ước ao.

Đương nhiên, “tà giáo” lúc này chỉ mới trong thời kỳ đầu mạnh mẽ hưng thịnh, tự xưng là nhóm người hâm mộ của Hạ Tranh, chỉ là Hạ Tranh đã ít lại càng ít khi phỏng vấn chụp ảnh, nhóm fan bèn vẽ các loại tranh đam mỹ – đương nhiên đều là các loại tranh rất bình thường và hài hòa, Hạ Tranh vẫn còn là vị thành niên a, bọn họ cũng không thể có ý nghĩ vặn vẹo đối với vị thành niên, vậy thì quá cầm thú rồi.

*****

… Hạ Tranh còn không biết bản thân đã trở thành minh tinh, cậu rốt cục đến được một trong những mục tiêu của mình, nơi có một con sông cuồn cuộn chảy xiết, chuẩn bị làm cơm trưa cho mọi người.

Biết Hạ Tranh muốn nấu cơm, năm tên “vệ sĩ” vốn đã rất hưng phấn lại càng hưng phấn hơn, nhao nhao xung phong làm trợ thủ.

Hiên Cảnh đem đám người chỉ biết gây trở ngại mà không giúp được gì này đuổi hết đi, để cho bọn họ hỗ trợ săn bắt và thu thập nguyện liệu nấu ăn.

Đám bọn họ huấn luyện trên tinh cầu này thời gian dài, cái gì có thể ăn và ăn ngon, vẫn rất hiểu biết.

Hạ Ngọc cũng bị phái ra ngoài, vui vẻ đi theo đám binh lính rèn luyện một chút.

Hiện tại chỉ còn Hiên Cảnh làm trợ thủ cho Hạ Tranh.

Hiên Cảnh tuy trù nghệ không thể nói là tốt, nhưng coi như thuần thục, giúp Hạ Tranh rửa đồ hay cắt thái những nguyên liệu không quá trọng yếu cũng dư sức.

“Khi còn bé cha mẹ luôn luôn bận rộn, bảo mẫu làm cơm lại không hợp khẩu vị, tôi từ rất nhỏ liền học được tự mình nấu nướng.” Hiên Cảnh nói, “Sau đó cha mẹ sa thải bảo mẫu, tôi lại càng thường xuyên tự làm cơm. Tuy rằng cũng chỉ nấu ra mấy món ăn mùi vị bình thường mà thôi.”

Bị sa thải, bảo mẫu kia khẳng định không chỉ làm ra đồ ăn không hợp khẩu vị khiến cho người Hiên gia chịu không nổi. Hạ Tranh nghĩ. Bất quá việc nhà người khác, cậu cũng không muốn hỏi nhiều.

Hiên Cảnh tính đợi cậu mở miệng hỏi thăm, sẽ để cho hai người càng hiểu rõ nhau hơn, không nghĩ tới Hạ Tranh một chút hiếu kỳ cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài, lực chú ý đều đặt trên nguyên liệu nấu ăn trong tay.

Hiên Cảnh đành phải tiếp tục lầm bầm: “Hạ Khâm khi còn bé cũng không khác tôi là bao, hai người chúng tôi vì phụ huynh không mấy để tâm, nghịch ngợm tới nỗi nơi nơi chạy loạn gây rắc rối, sau đó bị bắt về cùng nhau ăn đòn. Ân, khi đó hai nhà chúng ta ngụ chung một viện.”

“Đại ca khi còn bé rất nghịch ngợm sao?” Quả nhiên, nói tới đề tài liên quan đến Hạ Khâm, lực chú ý của Hạ Tranh đã bị hấp dẫn qua đây.

Hiên Cảnh có chút bi thương. Hạ Tranh đối với mình cùng với một người xa lạ không sai biệt lắm a. Được rồi, so với người ngoài thì thân thiết hơn một chút.

Hi vọng trải qua lần chung đụng này, có thể làm cho bọn họ thân thuộc hơn.

“Rất nghịch ngợm, cũng rất xấu xa.” Hiên Cảnh không chút do dự dùng lịch sử đen tối của đồng đảng để kéo gần khoảng cách giữa hắn và Hạ Tranh, “Khi còn bé đằng sau viện có một mảnh đất trồng rau lớn, người cao tuổi cùng một ít người nhà của quân nhân không phải đi làm ở trong quân khu đại viện trồng chút rau cỏ, tự cấp tự túc. Đám tiểu hài tử chúng tôi bình thường hay chạy tới vườn rau trộm đồ ăn. Chỉ có Hạ Khâm là xấu xa nhất, người lớn hay tiểu hài tử nhà ai mà chọc giận cậu ta, cậu ta liền giật dây người khác đem rau củ nhà kia trộm sạch, ngay cả rễ cũng rút lên. Hết lần này tới lần khác cậu ta lại rất biết ngụy trang, cũng không tự mình hạ thủ, cho nên người khác ngược lại cũng không biết cậu ta đang giở trò xấu.”

“Bất quá chuyện này hiển nhiên không gạt được chú Hạ và dì Phượng. Cho dù từ xưa tới nay chưa từng có ai tới cáo trạng Hạ Khâm, nhưng mỗi lần Hạ Khâm làm chuyện xấu rồi trở về nhà, đều sẽ bị la rầy một trận.” Hiên Cảnh thở dài.

“Hiên ca thì sao?” Hạ Tranh rốt cục cũng hỏi tới điều Hiên Cảnh muốn nói.

“Tôi tự nhiên là đi theo ủng hộ chuyện xấu cậu ta làm, cậu ta bị mắng tôi cũng bị mắng cùng, bằng hữu chính là từ đó mà thành a.” Hiên Cảnh đem sự tình ngày bé của mình từng cái từng cái nói cho Hạ Tranh nghe, nhưng lại không chút nào nhắc tới lịch sử đen tối của mình với Hạ Tranh để tránh phải xấu mặt.

Nếu như Hạ Khâm ở chỗ này, nhất định sẽ phỉ nhổ độ dày da mặt hắn đã đến trình độ đăng phong tạo cực, cũng có thể kịp thời nhận ra dụng tâm bất lương của Hiên Cảnh.

Cho nên, Hiên Cảnh mới chọn thời điểm không có mặt Hạ Khâm a, hắn còn tránh cả Hạ Ngọc ngốc bạch ngọt nữa.

Thực sự là tâm cơ boy.

Hạ Tranh không biết gì về rắp tâm của Hiên Cảnh, một bên xử lí nguyên liệu nấu ăn một bên nói chuyện phiếm với Hiên Cảnh (Hiên Cảnh nói còn cậu thì thi thoảng đáp lại một câu), đợi đến khi những người khác trở lại, Hiên Cảnh đã huyên thuyên đủ chuyện từ lúc hắn mới có ý thức, cho đến khi lên cao trung.

Đám người kia mà về trễ thêm chút nữa, là hắn có thể nói thẳng tới khi tốt nghiệp trung học luôn.

Một phen “tự giới thiệu” này vẫn rất có hiệu quả, Hạ Tranh đối với Hiên Cảnh có vẻ thân cận hơn một chút xíu, ở chung cũng không còn quá khách sáo nữa.

Để cho cậu biết lịch sử đen tối dày đặc của một người khi còn bé, mà lịch sử đen tối này lại là phạm phải cùng với đại ca thân thiết của cậu, như vậy đối với cái người kia, trong lòng hiển nhiên sẽ thấy thân cận hơn không ít.

Hạ Tranh đối với Hiên Cảnh tâm mang đề phòng là đến từ kiếp trước bị tai bay vạ gió, nhưng cậu cũng hiểu được, Hiên Cảnh nói không chừng là nằm cũng trúng đạn, vì vậy cũng không có ác cảm với Hiên Cảnh.

Độ hảo cảm của cậu đối với Hiên Cảnh có mấy lần bị tụt xuống, là vì lúc mới gặp mặt, cảm thấy không hợp với tính cách Hiên Cảnh.

Bất quá bây giờ ở chung một chỗ, hơn nữa nghe xong lịch sử đen tối của Hiên Cảnh, biết được tính cách chân thật cùng một ít cố sự đằng sau những hành vi mà mình không đồng ý, độ hảo cảm đối với Hiên Cảnh cũng từ từ tăng lên, hiện tại đã đạt được trình độ “Hảo bằng hữu của đại ca, có thể kết giao”.

Mà Hạ Ngọc vốn được Hạ Khâm giao cho trọng trách, phải để ý trông chừng Hạ Tranh, lúc này lại đang chảy nước miếng ngồi chồm hổm chờ đợi bên cạnh một đống cua đại vàng óng mỡ màng.

cua-0464c

Cái người này, còn tưởng Hạ Khâm căn dặn phải chú ý Hạ Tranh, là chỉ chú ý mỹ thực của Hạ Tranh a.

sashimi_2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play