Kỳ thật cả đời này Tiêu Mặc Vũ cũng không thể nào quên được hình ảnh đó; một thiếu niên lạnh lùng, băng qua cả dòng người, kéo cậu từ góc tối bước ra, không nói một lời nào, nhưng lại dúi món quà vào bàn tay nhỏ bé của cậu, sau đó lãnh đạm rời đi, hào quang bao phủ quanh thân anh, làm cho cậu cứ ngỡ rằng mình đang mơ. Hạt giống tình yêu nảy mầm, trưởng thành rồi thì biến thành đại thụ rợp bóng che trời, chỉ mất một khoảng thời gian mà thôi, huống chi tình yêu này, còn mang theo cảm xúc ngưỡng mộ cùng niềm biết ơn chân thành. Tình cảm này nảy nở mãnh liệt trong trái tim, mỗi ngày mỗi ngày lại càng sâu đậm thêm, làm cậu không thể sống yên ổn, cuối cùng, ngày cậu đủ tuổi thành niên, Tiêu Mặc Vũ vội vã rời khỏi cô nhi viện Ánh Dương, vội chạy tới chỗ nam nhân kia. Tựa như một chú chim non vừa mới mở mắt, còn chưa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đã vội vàng giương lên đôi cánh non nớt, nhào tới mồi ngon trước mắt. Thế nhưng, con đường phía trước lại vô cùng gian khổ.

Mỗi khi ăn ở và trọ lại mất hai trăm tệ, người không có bằng cấp như cậu, vì cuộc sống, đã từng làm những công việc nặng nhọc nhất, thợ xây, ban đêm đi bán hàng, rửa bát thuê, bốc vác hàng hóa………..Tuy rằng khi cầm được đồng tiền thì tứ chi đều đau nhức, nhưng cậu chưa từng than thân trách phận lấy nửa câu, chỉ cần nghĩ đến, mình có thể cùng nam nhân kia hít thở chung không khí của thành phố này, trong lòng lại hứng khởi tức khắc. Khi đó, nơi cậu làm thợ xây, gần với tòa cao ốc B&P, cậu cùng mười mấy công nhân chen chúc trong cái lán dựng tạm, mỗi tối khi ngủ, nhìn qua cửa sổ nhỏ hẹp, có thể loáng thoáng mơ hồ thấy được màn che tấm kính cao ốc B&P……….Giữa cái lán tràn ngập mùi mồ hôi cùng bẩn thỉu, ngày ngày cậu đều chăm chú nhìn lên, rồi sau đó ngủ say không hề nhúc nhích như một tảng đá………Có lẽ số mệnh đã cảm động trước sự cố chấp của cậu, cuối cùng có một ngày, cậu gặp được người đàn ông ấy! Chạng vạng tối, là khi cậu chấm dứt một ngày làm việc nặng nhọc, sau đó đến vùng phụ cận B&P ngồi chờ, mong mình có thể may mắn thấy được bóng dáng của nam nhân. Cậu cũng không hi vọng xa vời có thể tiếp xúc thân mật, lại càng không trông chờ nam nhân sẽ nhận ra cậu, chỉ nguyện được tận mắt nhìn thấy người kia vẫn sống tốt, không cần như lúc trước, chỉ khi nhìn qua TV hay trên báo chí mới thấy được anh, chỉ vậy thôi, là cậu đã mãn nguyện rồi….. Nhưng cậu lại không ngờ, khi cậu vừa mới bước đến gần cửa lớn, đúng lúc anh đang vội vàng đi ra! Thình lình đôi bên mặt đối mặt, vô tình mà để lại ấn tượng sâu đậm! Khi đó toàn thân cậu cứng ngắc, cảm thấy như bị điện giật, đại não trống rỗng, đối phương lại chỉ quét mắt nhìn cậu một cái, rồi bước qua đi tới chỗ xe BMW đang đợi………..Cậu không nhịn được muốn gọi anh lại, những ngay cả một chữ cũng không thốt được ra, trái tim giống như bị một bàn tay lạnh băng bóp chặt, hung hăng mà niết nhéo, từng cơn đau như sóng triều dâng lên gầm thét, nháy mắt bao phủ lấy cậu, trước mắt một mảnh mơ hồ, bất tri bất giác, cước bộ đã theo bản năng mà đuổi kịp nam nhân……….Nhận thấy phía sau có người, Thụy Hành Phong ngừng lại một chút, hiển nhiên cảm thấy kì quái nhìn cậu……..Bằng một ánh mắt xa lạ, quả nhiên anh không nhận ra cậu, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng cậu vẫn không kìm được ẩn ẩn co rút đau đớn, còn chưa kịp nói gì, một chuyện khiến cậu kinh ngạc đã xảy ra!

Thụy Hành Phong vẻ mặt không kiên nhẫn, nhíu nhíu mày, đưa tay lấy chiếc bóp da trong túi ra, rút ra tờ tiền trăm tệ giá trị lớn, vội vàng nhét vào tay cậu, sau đó quay đầu bước đi.

“Uy………”

Cậu chấn động, nhanh chóng đuổi theo được hai bước, còn chưa kịp nói gì, nam nhân đã bước vào ô tô, đi mất hút…….Cậu đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, ước chừng qua hai phút, mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, toàn thân run lên không ngừng ……Anh……..Anh cư nhiên coi cậu là tên ăn mày!? Nghĩ rằng mình đi theo anh, là muốn xin tiền, cho nên mới vội vàng lấy tiền ra đuổi khéo cậu!? Thật là sự nhục nhã nhất trong cuộc đời! Tiêu Mặc Vũ dường như cảm thấy bản thân bị chém ra làm hai nửa, một nửa vứt vào lò nung, một nửa đem ướp băng lạnh, trong hỏa lò bỏng cháy, “Két” một tiếng đã hóa thành tro bụi, còn chưa kịp reo hò, đã bị bánh răng vận mệnh nghiền nát thành cám bụi hèn mạt. Cậu không biết làm thế nào mà mình trở lại được lán, đêm hôm đó, cậu lên cơn sốt cao, mê sảng không ngừng, cậu vốn luôn khỏe mạnh, nhưng khi bệnh rồi, lại bệnh hơn một tháng, thật vất vả dưỡng cho thân thể khởi sắc, Tiêu Mặc Vũ liền bỏ việc, biến mất khỏi trung tâm thành phố. Hai tháng sau, cậu nhờ người giới thiệu, vào trong một câu lạc bộ bí mật, một tháng sau, cậu và mười nam hài khác, bị đưa đến trước mặt Ngụy Á Niên, Ngụy Á Niên chỉ liếc mắt một cái, liền chọn cậu. Năm ấy, cậu mới mười bảy, chính thức trở thành tình nhân bí mật của Ngụy Á Niên.

Ba năm trời, bên Ngụy Á Niên kẻ đến người đi, nhưng cậu vẫn được sủng ái đến vậy, cũng là người có một vị trí tối quan trọng, trong khi đám người tình kia tranh đấu lẫn nhau, cậu lại vùi đầu vào khổ học, tranh thủ thời gian, sau đó thu thập đủ chứng cứ phạm tội của Ngụy Á Niên, buộc hắn phải kí thỏa hiệp trao trả tự do cho cậu. Ngoài mặt, Ngụy Á Niên tỏ vẻ tuân theo định ước, nhưng kỳ thực chưa từng hết hi vọng với cậu, có một đoạn thời gian, còn như âm hồn không tán luôn bám theo cậu, còn phao tin đồn bất lợi cho cậu, với mục đích muốn cậu quay về bên hắn.

Tuy rằng cậu không sợ Ngụy Á Niên, trong tay cũng nắm giữ bằng chứng uy hiếp hắn, hẳn đối phương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng dù thế nào, ba năm nhân sinh phải chịu khuất nhục, ba năm tổn thương mình, ba năm bán đứng linh hồn và thể xác, đều tạo thành một vết thương lớn trong lòng cậu. Vì muốn được sóng vai cùng nam nhân, cậu đã dùng thủ đoạn cực đoan này, dù phải trả một cái giá đắt thảm thống khó nói thành lời, cậu vẫn chưa từng hối hận, nhưng ngày hôm nay, Tiêu Mặc Vũ lại có loại đau đớn mềm yếu đến kịch điểm. Cửa xe phản chiếu gương mặt mình, khuôn mặt này, như đang chồng chéo lên hình ảnh mười bảy tuổi xưa cũ……….Khi đó còn trẻ, ngây thơ không biết, đời có bao nhiêu sương lạnh đắng cay, không hiểu được giữa người với người còn có sự phân biệt, tuy rằng cho đến bây giờ cậu vẫn nghĩ linh hồn ngang hàng nhau, nhưng sự thực chứng minh, có sự chênh lệch giai tầng rõ nét, đó là giới hạn đã vạch ra, không phải chỉ mình mình có thể gạt bỏ đi được. Ngày đó cậu cầm trong tay tờ trăm tệ, một thân một mình mờ mịt, không biết mình đang đi về đâu, đột nhiên, cậu nhìn vào cửa kính ô tô ven đường: Một bộ dáng luộm thuộm, tóc tai rối bù, quần áo cùng tay chân bẩn đến không chịu nổi, sắc mặt do trường kỳ đói ăn thiếu uống mà xanh xao vàng vọt………..Vì sao mình lại tàn tạ đến thế, mình bây giờ, nào có khác chi một tên ăn mày?

Trong đầu như có dòng điện xẹt qua, khi đó, cậu liền hiểu được, cá lặn nơi đáy nước sâu, vĩnh viễn không thể như cánh đại bàng kia bay lượn giữa trời xanh, trừ phi chính cậu phải biến thành đại bàng, bay đến nơi cao xa ấy, buộc anh phải thừa nhận sự tồn tại của cậu, nếu không cả đời này cậu sẽ phải chịu loại thống khổ yêu đơn phương, mãi mãi chìm sâu, chen chúc trong đáy nước đen kia. Tuy rằng cậu rất yêu công việc của mình, dùng lao động để đổi lấy thành quả có ý nghĩa biết bao nhiêu, nhưng nếu cứ sống mãi như vậy, cậu sẽ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn anh trong chớp thoáng qua. Cậu không muốn một kết cục như thế, cậu vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi có lẽ là do cậu còn non nớt, nhưng giờ đây cậu phải nắm giữ vận mệnh của chính mình! Cược tất thảy vào canh bạc này thôi. Vì thế thời gian mười năm, càng ngày càng tới gần cậu, khi cậu có được danh tiếng, được mời làm luật sư cố vấn của B&P, có thể tiếp xúc với anh, rồi chủ động câu dẫn, chiếm được thân thể anh, cậu cứ nghĩ rằng rồi mình sẽ có được tình cảm của anh, thế nhưng, thế nhưng cậu sai mất rồi, sai quá rồi! Cậu không muốn hối hận, chính là hiện tại lại không kìm được mà nghĩ…….Nếu đời người có thêm một cơ hội, nếu thời gian có thể quay ngược, cậu có làm như vậy không? Còn có thể vì tình yêu này mà từ bỏ tất thảy không?

Cậu không biết……….

Tiêu Mặc Vũ xoa xoa má mình, vừa chạm, lại một đợt nóng rực đau đớn, cậu lại rút tờ chi phiếu trống ra, nhìn thấy chữ kí như rồng bay phượng múa ở phía trên, nhịn không được nở nụ cười. Thụy Hành Phong, anh một chút cũng không thay đổi, chỉ một cái xoát tay đã làm người khác đau đớn, đối với tên ăn mày đã có thể tùy tiện ném ra trăm tệ, bây giờ, lại cho đi một chi phiếu trống……….Không biết tài sản của B&P có bao nhiêu, rõ ràng chỉ cần điền một con số hàng trăm triệu trở lên, anh sẽ phá sản, đến lúc đó cậu sẽ bao dưỡng anh, ha hả, nhất định rất thú vị………Rõ ràng là tưởng tượng khoái nhạc, nhưng không hiểu vì sao, cảnh tượng trước mắt lại dần mơ hồ……. Tầm nhìn mông lung, ánh đèn đường giống như ánh sáng viên dạ minh châu, long lanh lóng lánh đẹp vô cùng, kính mắt ngày càng mờ nhòe, từng bọt nước lớp lớp bám lên, cậu không biết, là ngoài kia trời đang có mưa, hay chính trong mắt mình, mưa đã nhẹ nhàng rơi xuống……Thụy Hành Phong, nói cho em nghe, rằng chuyện chúng ta lúc ấy không phải đã kết thúc? Cậu tựa đầu vào thành ghế, lẳng lặng  nhìn cảnh đêm ngoài cửa kính xe, mi mắt vừa chớp, bao nhiêu cảm xúc đã vỡ tan, hốc mắt chan chứa nhiệt lệ…………

Mấy tuần này, Diêu Bân cảm thấy thực không ổn. Theo lý, anh nên cảm thấy vui mới đúng. Bởi vì kình địch(*) lớn nhất đời anh, sát tinh lớn nhất Thụy gia ── rốt cuộc cũng bị thiếu gia đá đi, anh hẳn nên vui mừng khôn xiết, từ nay trời quang mây tạnh, thế nhưng không hiểu tại sao, anh lại không vui nổi, thậm chí sắc mặt âm trầm so với trước kia còn đáng sợ hơn, hại người hầu trong nhà vừa thấy anh, đều tránh vội, cứ như là gặp phải quỷ. Muộn, Diêu Bân cố bình tĩnh, nhẹ gõ cửa thư phòng. Không ai đáp lại. Diêu Bân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, một đoàn sương khói dày đặc bay ra, suýt nữa làm anh ho khan.

(*)kình địch: đối thủ ; khác với “tình địch” nớ 8-}

“Thiếu gia, thuốc này nhiều khói, không tốt cho sức khỏe.”

Diêu Bân vội mở cửa, để cho thanh khí phiêu vào. Thụy Hành Phong vẫn không nhúc nhích, ngồi bên bàn làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tựa hồ đang xác nhận cái gì, bên tay phải bàn học, một cái gạt tàn to chứa đầy tàn thuốc, còn rơi vãi cả ra ngoài………Rốt cuộc đã hút bao nhiêu? Một bao? Hai bao? Sáng sớm đã đem nhốt mình trong thư phòng để hít loại khí độc này sao?

Diêu Bân không khỏi nhíu mày, “Thiếu gia……..”

“Không cần nói nữa, tôi biết.”

Thụy Hành Phong đưa tay ra hiệu anh ngừng lại, đóng máy tính, dễ dàng xách nó lên, cắp dưới nách, nói, “Đến giờ rồi? Đi thôi.”

“Vâng.”

Lái xe đã chờ ở ngoài biệt thự. Gần đây, Cao Hòa-một trong những tập đoàn hàng đầu về ngành điện tử của Hàn Quốc đang có ý muốn hợp tác cùng B&P, vì thế tổng tài của Cao Hòa đã đích thân đến đây. Để biểu lộ thiện chí muốn hợp tác, Thụy Hành Phong ngoài việc tự mình ra trận, thậm chí còn mang Lâm Tịch Hải theo cùng, địa điểm hẹn gặp là tại khách sạn Vương Triều. Khi lái xe mở cửa, Thụy Hành Phong bước vào, bên người vẫn là Diêu Bân đi theo sát.

Xe khởi động, anh không giống như mọi khi bất động thanh sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, mà là nhắm mắt lại, tựa đầu vào sau ghế. Trên khuôn mặt thản nhiên toát lên vẻ ủ rũ, biểu tình như vậy, làm Diêu Bân cảm thấy không quen, thậm chí có chút khó chịu. Thiếu gia vốn là một người vừa cẩn thận lại vừa khuôn phép. Ấy vậy mà kể từ lần đó, Diêu Bân cảm nhận rõ được, cách làm việc và nghỉ ngơi của Thụy Hành Phong đang phá vỡ quy luật bình thường trước kia, dường như đang thay đổi không ngừng, có khi rất sớm đã lên giường đi ngủ, có khi lại ngồi trong thư phòng thức trắng đêm, không biết là làm những gì. Trong lòng anh cũng mơ hồ hiểu được, nguyên nhân làm cho Thụy Hành Phong khác thường như thế, có lẽ là vì Tiêu Mặc Vũ, nhưng lại không dám nói ra, sợ đào móc lên, những lo lắng ấy sẽ trở thành sự thật.Dường như có gì đó vi diệu đã đánh vỡ thế cân bằng, kể từ giờ phút người kia rời đi. Tưởng tượng đến biểu tình của người nọ khi bỏ đi, vẻ mặt lại trầm xuống…….Sắc mặt đối phương trắng bệch, bên khóe môi còn vương vệt máu đỏ thẫm, hình ảnh đó, cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ, tựa như âm hồn không tan, làm thế nào cũng không xóa đi được, mà Thụy Hành Phong càng trầm mặc hơn trước, quanh người lại mạc danh kì diệu luôn ngưng kết áp thấp, tựa như bây giờ, tuy rằng chưa bùng nổ, nhưng lại giống trái bom hẹn giờ, làm cho Diêu Bân đứng ngồi không yên. Thụy Hành Phong còn chưa nói ra, đương nhiên Diêu Bân cũng không dám nhiều chuyện, nhưng không nói, không có nghĩa là không tồn tại. Ba chữ “Tiêu Mặc Vũ” này, hiện tại là cấm ngữ lớn nhất, vẫn mơ hồ cắm rễ trong lòng, chỉ cần nghĩ đến, trái tim sẽ đau nhói đến kì lạ. Rõ ràng chỉ là một cái tên, không khác gì những bạn giường trước đây của thiếu gia, chỉ cần nhìn biểu tình của cậu khi thấy chi phiếu trống kia là biết, nhưng không hiểu vì sao, Diêu Bân lại không thể ngừng để ý đến cậu. Thực đáng giận! Khóe miệng Diêu Bân run rẩy, đem thân ảnh chiếm cứ suy nghĩ của mình đánh bay ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, đã tới “Khách sạn Vương Triều”. Xe dừng lại, Thụy Hành Phong mở to mắt đảo qua, trên gương mặt có vẻ mệt mỏi, trầm tĩnh bước ra khỏi xe, Lâm Tịch Hải cũng đã đứng chờ anh ở đại sảnh.

“Thụy tổng.” Nhìn thấy anh, Lâm Tịch Hải vội vàng tiến đến để dẫn đường, “Mời đi bên này……”

Thụy Hành Phong gật đầu, cùng y bước vào thang máy.

Nơi hẹn gặp là nhà ăn xoay tròn(*) của khách sạn, tại đó có đầu bếp nổi tiếng tay nghề tuyệt vời, nhà ăn được thiết kế cách điệu tao nhã, có thể vừa ăn vừa nói chuyện, đồng thời ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Thang máy nháy đèn hiển thị số không, cuối cùng cũng tới được lầu một, “đing đoong” một tiếng, cửa thang máy mở ra, vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt vẻ mặt Thụy Hành Phong bỗng cứng ngắc. Người đứng trong thang máy dường như cũng không dự đoán được sẽ chạm mặt nhau như vậy, giật mình, nghe có tiếng người nhắc nhở, lúc này mới vội bước ra ngoài. Thụy Hành Phong không mở miệng, người nọ cũng không nói gì. Mắt to trừng mắt nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên quỉ dị cực kỳ.

Cuối cùng vẫn là Lâm Tịch Hải đánh vỡ trầm mặc giữa bọn họ: “Tiêu luật sư, sao anh lại ở đây? Đến bàn chuyện làm ăn với khách hàng sao?”

Lâm Tịch Hải rất tự nhiên bắt chuyện với Tiêu Mặc Vũ, cũng sớm phát hiện không khí kì lạ giữa cậu và Thụy Hành Phong. Gần đây không thấy Tiêu Mặc Vũ xuất hiện, bây giờ hai bên chạm mặt, lại có biểu tình quỷ dị như thế, xem ra giữa hai người họ đã có chuyện gì. Trước đây, y chưa bao giờ thấy bộ dáng thất sắc của Thụy Hành Phòng như vậy, đây xem như là lần đầu tiên.

“Phải” Tiêu Mặc Vũ ảm đạm cười, cậu quay lại nói với nam tử ngũ quan đoan chính, khí chất nhã nhặn đứng cạnh mình: “Vị này là Lâm Tịch Hải, phó tổng tài B&P, còn vị này là……..Thụy Hành Phong, tổng tài điều hành B&P……”

“Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Thư Phàm, luật sư của “Sở luật sư sự vụ Quảng Hoa”, là bạn đại học trước kia của Tiêu Mặc Vũ, sau khi gặp nhau mới sáng lập ra sở luật sư này.”

Nam tử mỉm cười nói, toàn thân tản ra khí chất khiến người ta tin cậy, cùng Tiêu Mặc Vũ đứng chung một chỗ, một người nhã nhặn, một người tuấn mỹ, quả thật xứng đôi đến không còn lời nào để bàn. Đoạn tự giới thiệu này tuy vắn tắt, nhưng chỉ cần nhìn không khí giữa hai người, nếu là kẻ sáng suốt, liếc mắt một cái cũng nhận ra quan hệ không bình thường của hai người nọ. Thụy Hành Phong không khỏi khẽ nhíu mày.

“Thì ra là đại luật sư Thư Phàm, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. mấy vụ kiện hàng đầu đều nghe đến tên của anh.” Lâm Tịch Hải cười nói.

“Không dám, chê cười rồi, hi vọng là không phải được nhắc đến do thua kiện.” Thư Phàm lộ ra nụ cười trầm ổn.

“Sao có thể chứ, Thư đại luật sư thật biết nói đùa……..” Lâm Tịch Hải cũng cười rộ lên.

Thật là mỉa mai làm sao! Những người rõ ràng chưa từng gặp mặt, giờ phút này lại nhiệt tình chào hỏi, mà những người lẽ ra nên thân mật, thì giờ đây lại tựa như người xa lạ. Thật muốn đem tất thảy lãng quên đi sao? Nếu có thể xóa hết dấu vết của nam nhân trong lòng mình, liệu mình có thể được giải thoát, có thể sống vui vẻ hơn bây giờ chăng?

Thản nhiên nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thụy Hành Phong, khóe miệng Tiêu Mặc Vũ nhẹ nhàng nhếch lên, “Thật ngại, tôi và Thư Phàm có việc bận phải đi trước, mong rằng sẽ có cơ hội nói chuyện sau.”

Nếu tiếp tục đối mặt với nam nhân như vậy, chỉ sợ bao nhiêu khí lực của cậu sẽ nhanh chóng cạn kiệt.

“A được, tôi và Thụy tổng cũng có hẹn với khách, tái kiến.” Lâm Tịch Hải nói, rồi nhấn nút thang máy.

“Tái kiến.”

Tiêu Mặc Vũ gật đầu, kéo Thư Phàm rời đi, liếc về phía ánh mắt lạnh nhạt của Thụy Hành Phong, từ đầu đến cuối vẫn không hề dao động, mà bọn họ trước sau vẫn không nói với nhau câu nào. Nhưng, thật sự có thể niêm phong kí ức, chôn giấu sâu tận đáy lòng sao? Rõ ràng Thụy Hành Phong tự ý quyết định rời khỏi cậu, vậy vì sao, bây giờ nhìn thấy cậu, trong lòng lại nổi lên dao động mãnh liệt không thể khống chế nổi, làm anh lần đầu tiên, cảm thấy khiếp sợ vì một cái “tôi” xa lạ khác của chính mình! Tất thảy hình ảnh tan vỡ đêm đó, len lỏi vào những giấc mơ. Bóng dáng cậu khi rời đi, đôi mắt ẩn chứa thần sắc bi thương, dường như là lỗi giác của anh. Chia tay xong, một con người luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ giấc như anh, bỗng nhiên mọi chuyện lại xáo trộn hết thảy, mà cậu thì vẫn quần áo chỉn chu, hăng hái như vậy, thậm chí mới đó mà đã có người đàn ông khác, không, nếu nam tử kia là đồng nghiệp của cậu, nói không chừng, mới đích thực là chân mệnh thiên tử của cậu………Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chặt đứt tầm mắt của anh……..Ý thức được ánh mắt tò mò của Lâm Tịch Hải, Thụy Hành Phong ho nhẹ một tiếng, khôi phục biểu tình trầm tĩnh, nhưng dù bề ngoài có cố ngụy trang thế nào, vẫn không che giấu nổi nội tâm đang phiên giang đảo hải (sóng cuộn biển gầm), loại dao động dị thường này khiến anh phấp phỏng không yên. Không, có lẽ không phải vì người này mà anh sốt ruột, anh nôn nóng chỉ vì đến giờ cậu vẫn dùng tấm chi phiếu kia, phải, có lẽ chỉ vì vậy mà thôi……….Lấy một cái cớ đáng cười đến vậy, có thể thấy được, Thụy Hành Phong lúc ấy đã chật vật đến độ không ý thức được sự nực cười đó.

(*) Nhà ăn xoay tròn: Vào đây để xem giới thiệu sơ sơ về nó.

Lạc Hi: Tự nhiên đọc chương này xong có cảm giác mình đã đi qua một đời người ????

Nhớ đến lời một bài hát, sao mà giống cp Phong-Vũ này thế hêm biết

“Tình ơi sao có lúc vui mà vẫn thấy e ngại,

biết đâu tình đến vui chơi giây phút thôi.

Từ giây phút ấy đến bây giờ cũng đã bao ngày

mà tình vẫn đấy, ngại ngùng vẫn đấy.

Yêu và em đã yêu đừng ko ít khi nỗi đau cũng nhiều

Nhưng tiếc gì vì khi được yêu là em sẽ cho

và cho rất nhiều ko cần giữ lại.

Thật đẹp biết mấy mỗi khi được yêu người ta sẽ yêu dù cho biết là xót xa cũng nhiều

Nhưng tiếc gì vì khi được yêu

là em sẽ cho và cho rất nhiều ko cần giữ lại những gì vô nghĩa

có tiếc nuối mấy cũng qua mà thôi.”

A, rất cảm ơn mọi người vì đã nghe ta lảm nhảm đoạn trên =))~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play