Một tuần sau. Tại biệt thự Thụy gia.
Diêu Bân gõ gõ cửa thư phòng, nhẹ nhàng đẩy ra, nói với nam nhân đang ngồi bên bàn máy tính: “Thiếu gia, tối nay có bữa tiệc do thương hội (hội thương mại) tổ chức, cậu vẫn chưa chuẩn bị gì sao?”
“Mấy giờ?” Thụy Hành Phong ngẩng đầu.
Thụy Hành Phong gật gật đầu, đẩy ghế dựa ra, đi về phía phòng ngủ. Tuy luôn cho rằng loại tiệc của hội tư nhân này ngoài việc lãng phí thời gian và tiền bạc, cũng không có ý nghĩ gì, nhưng làm tổng tài điều hành B&P, không thể không nể mặt họ, thỉnh thoảng Thụy Hành Phong cũng sẽ ra mặt, vừa vặn để triển lãm khối bài tử sáng long lanh này của B&P. (“bài tử” ở đây được hiểu là anh Phong). Nhưng loại hoạt động này tuyệt không thích hợp để tham gia thường xuyên, hàng năm chỉ vào vài dịp cố định Thụy Hành Phong mới tham gia bữa đại tiệc này, còn những cái khác thì miễn, bất quá đối với việc làm từ thiện anh lại khá nhiệt tình, không chỉ tham gia hội đấu giá từ thiện, mỗi tháng cũng quyên góp một khoản nhất định cho các tổ chức từ thiện, hơn nữa còn giúp nuôi dưỡng hai mươi mấy đứa nhỏ, cấp cho chúng tiền đi học miễn phí. Thực ra, lòng nhiệt thành này cũng là kế thừa từ người cha Thụy Bân Lễ. Trước đây, cha cũng thường xuyên tham gia các loại hoạt động từ thiện, dẫn cả anh tới tặng quà cho cô nhi, dần dà, đã tạo cho anh một thói quen. Đứng trước gương, Thụy Hành Phong kéo lại cổ áo sơ-mi, ngửa cằm, bắt đầu thắt cà-vạt……Áo sơ mi hàng hiệu được làm từ chất liệu tốt nhất, thiết kế thon gọn, như ẩn như hiện làm tôn lên đường nét cơ thể của nam nhân, làm cho anh thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm, so với những người mẫu trên sàn không biết còn đẹp hơn gấp bao nhiêu lần. Dù nhìn thiếu gia từ góc độ nào, vẫn đẹp trai như vậy, quả thực là nam nhân trong nam nhân! Diêu Bân cung kính đứng bên cạnh, cánh tay phủ áo khoác tây trang, mặt ngoài vẫn là vẻ hung thần ác sát, nhưng hai mắt lại tỏa ra ngọn lửa nhiệt tình……….thắt cà vạt xong, Thụy Hành Phong duỗi tay, Diêu Bân cũng cực hiểu ý mà đem áo khoác đưa cho anh.
“Cái kia……..Thiếu gia, tiệc tối đêm nay, Tiêu tiên sinh chắc hẳn cũng sẽ đi.”
Thụy Hành Phong đang cài nút áo nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn Diêu Bân, thiêu thiêu mi, “Vậy thì liên quan gì tới tôi?”
Diêu Bân lập tức ngậm miệng.
“Diêu Bân, Tiêu Mặc Vũ là Tiêu Mặc Vũ, tôi là tôi. Đừng để tôi phải nói lại lần nữa.” Thụy Hành Phong đem nút thắt cuối cùng cài lại.
“Thiếu gia, tôi biết cậu không thích tôi nhiều chuyện, chỉ là…….”
Chính là có điểm lo lắng. Đương nhiên, những lời này anh tuyệt đối không dám nói trực tiếp với Thụy Hành Phong. Tưởng tượng đến lần “vô cùng nhục nhã” ở “Nhân vật nổi tiếng”, Diêu Bân còn có loại xúc động muốn một dao cắt phăng tiểu đệ đệ của chính mình. Ngay cả kinh nghiệm trong huấn luyện anh còn không cầm giữ được, bại trận trước sắc đẹp, càng không nói đến thiếu gia. Tiêu Mặc Vũ tuyệt đối là yêu nghiệt, nếu vẫn cùng ở chung với thiếu gia, không chừng thiếu gia sẽ bị cậu hấp sạch sẽ, đến một giọt máu cũng không còn!
Đại khái là bộ dáng hung thần ác sát của Diêu Bân quá mức ngưng trọng, Thụy Hành Phong thở ra, “Được rồi, lấy một chi phiếu trống(*), đưa cho Tiêu Mặc Vũ. Sau này không được cùng La Bình ở trước mặt tôi cằn nhằn không dứt giống lão thái bà.”
(*) Chi phiếu trống là chi phiếu còn để trắng phần ghi giá trị tiền, ý anh Phong là Tiêu Mặc Vũ muốn lấy bao nhiêu tiền thì cứ điền vào đấy con số.
Diêu Bân ngẩn ra, lộ ra ánh mắt kinh hỉ, “Thiếu gia, cậu nói thật chứ?”
Thụy Hành Phong lạnh lùng liếc anh một cái, “Từ khi nào thì cậu bắt đầu nghi ngờ lời tôi nói vậy?”
“Tôi không có ý đó.” Diêu Bân vội vàng nói.
Thật tốt quá!
Thiếu gia rốt cuộc cũng muốn tống tiễn Tiêu Mặc Vũ! Bình thường Thụy Hành Phong muốn nói lời tạm biệt với bạn giường, sẽ cho người đem đến một chi phiếu hậu đãi, chính là lần này, cái giá phải trả thực không nhỏ.
“Chi phiếu trống……….cho Tiêu tiên sinh? Vạn nhất cậu ấy điền con số thiên văn(*) thì làm sao?”
(*) Con số thiên văn là nhưng số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.
“Tiêu Mặc Vũ là luật sư, nếu làm việc không đúng mực, sao cậu ta có thể trụ được đến giờ?” Thụy Hành Phong thản nhiên nói.
“Là thiếu gia anh minh!” Diêu Bân lớn tiếng nói.
Cả người Thụy Hành Phong run lên, nhất thời nổi da gà, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, dù anh có ân cần chỉ dạy như thế nào Diêu Bân cũng không mang ra áp dụng được.
“Diêu Bân, đã nói không ít lần, cậu và Thụy gia có quan hệ không bình thường, không cần tự coi mình là người hầu, tất cả đều là người một nhà.”
“Không! Thân phận chủ tớ khác nhau, tôi là người hầu và vệ sĩ của thiếu gia, dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!” Diêu Bân vẻ mặt kiên định nói.
Da gà lại nổi lên càng nhiều, Thụy Hành Phong chà xát cánh tay, không nói gì nữa, run rẩy suy nghĩ rồi đi ra ngoài. Diêu Bân giống một trung khuyển (*), nháy mắt đuổi theo phía sau.
(*) trung khuyển: con chó trung thành, do để luôn theo qt là con chó thì hạ thấp anh ý quá nên mạn phép để từ hán việt =.=
Tiệc của thương hội được tổ chức ở “Khách sạn Vương triều(*)”, mời không ít quan chức chính phủ và những nhân vật nổi tiếng, còn có các phóng viên báo tài chính kinh tế, trong khoảng thời gian ngắn dòng người đã tràn đầy, không khí thân thiện. Thụy Hành Phong đi vào giữa đoàn người, đã bị mắt sắc của Chủ tịch thương hội Trần Thanh Ba liếc thấy, vội vàng chào đón, “Thụy tổng, khách quý, khách quý, cuối cùng ngài cũng tới rồi.”
(*)Khách sạn Vương triều: Vương triều trong từ “triều đình” ý, chứ không phải chủ khách sạn tên Vương Triều.
Thụy Hành Phong mỉm cười bắt tay hắn: “Không dám, hạnh ngộ.”
“Tôi còn đang lo ngài sẽ không đến.”
“Chủ tịch đã tự tay viết thiếp mời, không đến thì thật thất lễ.”
Trần Thanh Ba đưa tay vẫy bồi bàn, lấy ra hai ly cốc-tai, một ly mời Thụy Hành Phong, kéo anh đến trung tâm hội trường, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Ai, thời buổi rối ren, lòng người khó dò, nhiệm kì mới là thời điểm chấn động nhất. Để làm phấn chấn lòng người, tiệc tối đã mời không ít những nhân vật nổi tiếng, hi vọng có thể làm náo nhiệt một chút, xả đi cái xui.”. Gần đây thương hội cứ hết một nhiệm kì lại làm một vụ truy quét, ban đầu là từ thị trưởng, phó thị trưởng và quan chức cấp cao của Chính phủ có liên quan, những người lạm dụng chức quyền đều đang bị bỏ tù, người đút lót Phó hội trưởng thương hội nhiều nhất là tổng tài của “Tập đoàn Bách Hi”. Án này có thể nói là một trong những tiêu điểm gièm pha lớn nhất vài thập niên gần đây, như một cự thạch (tảng đá lớn) ném xuống mặt hồ, hiện tại toàn bộ thành phố đều bị chấn động.
“Nghe nói thị trưởng và phó thị trưởng mới nhậm chức đều không phải người bản địa, mà do cấp trên trực tiếp ủy nhiệm?” Thụy Hành Phong thuận miệng hỏi.
Trần Thanh Ba kéo anh vào góc, một bộ kiêng kỵ nói, “Nghe Thương Bất Chính nói, đây là hậu quả do phe phái của cấp trên đấu tranh. Nếu nói có vấn đề, tùy tiện cử ra một thanh tra đến kiểm tra, tôi thấy hắn không trong sạch gì. Chỉ hi vọng chuyện lần này, không ảnh hưởng đến chúng ta là tốt rồi, mọi người lên tiếng, đều cầu bình an phát tài thôi.”
“Hôm nay thật sôi nổi, hẳn Chủ tịch đã tốn không ít tâm huyết.”
Thụy Hành Phong ảm đạm cười, nhìn quanh bốn phía, mỗi người khách đều quần là áo lượt, phục trang nữ tân đẹp đẽ, ung dung quý phái, thật là một cảnh tượng phồn hoa. Đột nhiên, tầm mắt của anh ngừng lại, dừng trên một đạo thân ảnh thon dài ở cửa phía Tây. Người nọ ngũ quan tuấn mỹ, khóe môi vi kiều, ẩn ẩn toát ra liễm diễm sắc sảo, đang cùng người khác mỉm cười nói chuyện, không phải Tiêu Mặc Vũ thì còn ai? Quả nhiên cậu cũng đến. Thụy Hành Phong mặt nhăn mày nhíu, nhưng không tiến lên chào hỏi. Sau đó có không ít người đến chào hỏi, Thụy Hành Phong vội vàng đáp lại, cũng không để ý cậu nữa. Đang giữa không khí hòa hợp, mọi người đàm luận vui vẻ, đột nhiên, cửa hội trường truyền đến một trận xôn xao………..
Dòng người tách ra hai bên, đầu tiên bước vào là vài người tướng tá cao lớn, đúng chất vệ sĩ, người cuối cùng xuất hiện, là một người đàn ông trung tiên hơn bốn mươi tuổi đeo kính râm màu trà. Vóc dáng hắn không cao, dáng người vừa phải, khuôn mặt không có gì nổi bật, trừ bỏ vết sẹo gồ ghề trên mặt, không biết là do bẩm sinh hay do nguyên nhân nào, làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, vừa nhìn đã biết không phải thương nhân đứng đắn.
“Hắn chính là Đại vương sắt thép Ngụy Á Niên.” Diêu Bân ở bên tai Thụy Hành Phong thấp giọng nói.
Quả nhiên, vừa nhìn đã biết là lưu manh.
Thụy Hành Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Á Niên, lại theo bản năng nhìn về phía Tiêu Mặc Vũ……..
Tuy rằng hai người cách nhau một khoảng, nhưng vẫn có thể thấy được, sắc mặt cậu hơi đổi, cùng lúc đó, Ngụy Á Niên cũng nhìn thấy Tiêu Mặc Vũ, trừng mắt nhìn cậu, đi thẳng về hướng cậu………..Thụy Hành Phong nhịn không được đi từng bước về phía trước, nhưng lập tức lại ý thức được hành vi của mình đường đột như thế nào. Anh muốn gì chứ? Kỳ thật từ sau lần ở “Nhân vật nổi tiếng”, Thụy Hành Phong đã quyết tâm, phải hoàn toàn chặt đứt quan hệ với thanh niên, huống hồ vừa rồi trước mặt Diêu Bân anh cũng tỏ thái độ nhất đao lưỡng đoạn, một khi đã vậy, cậu và anh không còn quan hệ gì nữa, cần gì anh phải xúc động như vậy? Cho dù cậu có ôm ấp người khác như nào, cho dù xung quanh cậu có nhiều nam nhân ra sao, cũng không đến phiên anh hao tổn tâm sức. Khi Thụy Hành Phong tính thu hồi tầm mắt, chợt thấy Ngụy Á Niên không biết nói cái gì, thế nhưng đưa tay chạm vào má Tiêu Mặc Vũ, sau đó người kia hoàn toàn không cự tuyệt, còn tỏa ra nụ cười thật đẹp, quả thực giống như cố ý hấp dẫn hắn……..Những người đứng xem nhất tề thở hắt ra, cả hội trường bắt đầu nghị luận. Tuy rằng không ít người đã nghe qua lời đồn về Tiêu Mặc Vũ, nhưng dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, hiện tại Ngụy Á Niên đột nhiên xuất hiện có cử chỉ thân mật với cậu, đúng là trước mặt mọi người tuyên cáo lời đồn là thật. Tựa hồ cũng ý thức được mình trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, không biết Tiêu Mặc Vũ nói gì với Ngụy Á Niên, người kia gật gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài……..Lúc bước ra khỏi hội trường, Tiêu Mặc Vũ chuyển mình, giống như có cảm ứng tâm linh, nhìn về phía Thụy Hành Phong đang đứng……Tầm mắt gặp nhau, giống như lưu tinh ám dạ( sao băng) lướt qua, hào quang chợt lóe, rồi lại tắt ngấm. Trong mắt hai người đều không biểu lộ nhiều cảm xúc. Sau đó, Tiêu Mặc Vũ không quay đầu lại đi theo Ngụy Á Niên…….Dừng lại ở hai bóng dáng vừa rời đi, Thụy Hành Phong bất động thanh sắc nắm chặt ly thủy tinh trong tay, mội đôi con ngươi sắc bén, giống như ngọn lửa không tiếng không động mà thiêu đốt, Diêu Bân đứng bên cạnh, dùng ánh mắt lo lắng nhìn chủ nhân của mình, mà khách quý trong hội trường cũng khe khẽ bàn luận, đem hình ảnh vừa rồi, tùy ý hợp thành tình yêu trong tưởng tượng của bọn họ…………Không ai phát hiện nội tâm ba người từng đợt sóng đang cuộn trào.
“Thiếu gia...... Thiếu gia...... Thiếu gia?”
Diêu Bân liên thanh la lên, kéo tỉnh thần trí của Thụy Hành Phong, “Sao vậy?” Khẩu khí không hờn giận, ẩn ẩn thông suốt, tựa như một con báo đen lúc này đang bình tĩnh nhưng không biết khi nào thì sẽ bạo phát.
“Chúng ta về đến nhà rồi.” Diêu Bân mở cửa xe cho anh, vô cùng cẩn thận, cho dù có là kẻ ngốc đi chăng nữa, cũng có thể phát hiện giờ phút này tâm tình của Thụy Hành Phong đang ác liệt cực điểm. Vẫn lại vì Tiêu Mặc Vũ. Sát tinh này đúng thật là………Diêu Bân hận không thể có một cỗ máy thần kỳ để quay về quá khứ sửa lại lịch sử, đem người này xóa bỏ trong đầu thiếu gia. Thụy Hành Phong mặt không chút thay đổi bước ra khỏi xe, Diêu Bân đi theo phía sau, hướng về phía cửa chính của biệt thự……….
“Cậu tới đây làm gì?”
Cước bộ Diêu Bân đột nhiên ngừng lại, dang hai tay ra, giống gà mẹ đang bảo vệ gà con, đem Thụy Hành Phong lui ở phía sau mình. Thật vất vả mới làm cho sát tinh này rời đi, không ngờ chỉ chớp mắt, cậu lại xuất hiện ở cửa biệt thự!? Không phải cậu đã đi cùng với Ngụy Á Niên sao?
“Diêu Bân, tránh ra.” Thụy Hành Phong mở miệng.
“Chính là...... Thiếu gia......” Diêu Bân quay đầu nói.
“Tránh ra.”
“Vâng” Diêu Bân vô cùng miễn cưỡng tránh sang một bên.
Thụy Hành Phong tiến lên vài bước, Tiêu Mặc Vũ lười biếng dựa vào cửa biệt thự, vẻ mặt cậu giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
“Có chuyện gì?”
Tiêu Mặc Vũ ngẩng đầu, nhìn anh……….Ánh đèn hắt ra từ cửa cảm ứng chiếu rọi gương mặt tuấn mỹ của cậu, một nửa ám( tối), một nửa sáng, sắc hoàng hôn ảm đạm xâm lấn đôi con ngươi của cậu, tựa như nước hồ sâu, phản chiếu tinh quang đầy trời. Nhiều đốm sáng nhỏ rơi vào trong mắt cậu, giống như có một ma lực mãnh liệt hấp dẫn người ta, càng làm cho tâm tình Thụy Hành Phong thêm ác liệt.
“Thụy Hành Phong, anh không có gì cần giải thích với em sao?” Tiêu Mặc Vũ lẳng lặng nhìn anh.
Vừa rồi ở tiệc thương hội, rõ ràng nhìn thấy cậu, cũng trông thấy cậu rời đi cùng Ngụy Á Niên, nhưng cái gì cũng không nói, không ngăn cản. Tuy rằng đoán trước được nam nhân sẽ có biểu hiện như vậy, nhưng trong tim vẫn như bị đào ra một cái động lớn, gió thổi qua, sẽ ẩn ẩn đau.
“Em muốn tôi giải thích cái gì?” Thụy Hành Phong lạnh lùng nói.
“Em chỉ nghĩ anh muốn giải thích với em.”
Hai người giống như nói nhịu, nói ra mấy lời khó hiểu.
“Tôi không có gì cần giải thích, hết thảy đều đã kết thúc.” Thụy Hành Phong cho tay vào trong túi áo, lấy ta một tấm chi phiếu. Sắc mặt Tiêu Mặc Vũ hơi hơi thay đổi, theo dõi tay anh, một hồi lâu sau, mới tiếp nhận chi phiếu, nhìn thoáng qua, liền cười ra tiếng, “Chi phiếu trống? Thụy Hành Phong, anh cũng ghê gớm thật, nếu với bạn giường nào cũng rộng tay như vậy, em thấy sớm hay muộn anh sẽ phá sản.”
“Một tháng qua, em làm cho tôi rất khoái nhạc, mọi người hảo tụ hảo tán (có gặp thì có tan).” Trong mắt Thụy Hành Phong, không có chút độ ấm. Biết rõ anh là một nam nhân như vậy, vì sao vẫn có cảm giác tổn thương do giá buốt.
“Hảo...... Hảo......” Tiêu Mặc Vũ cười nói, trong mắt lại không có ý cười, “Thụy Hành Phong, không phải vừa rồi em rời đi cùng Ngụy Á Niên khiến anh phát điên sao? Anh chẳng phải cũng giống mọi người, muốn đoán quan hệ của em và hắn? Không phải trong lòng anh rất muốn hỏi, nhưng mạnh miệng không chịu hỏi, anh…..”
“Trước mặt tôi không cần nhắc đến nam nhân trước kia của em!”
Thụy Hành Phong lớn tiếng cắt ngang lời cậu, không hiểu vì sao, vừa nghe đến ba chữ “Ngụy Á Niên”, trong lòng một ngọn lửa vô danh liền bốc lên.
“Tiêu Mặc Vũ, cậu có bao nhiêu nam nhân tôi cũng mặc kệ, quá khứ *** loạn như thế nào tôi cũng không hỏi đến, dù sao cũng chỉ là bạn giường mà thôi, lễ vật tự động đưa đến cửa, chính là thứ không đáng tiền nhất, cho nên cậu hãy nhớ kỹ thân phận của mình, không chỉ một…..mà hai, ba lần khiêu khích giới hạn của tôi…..”
“Ba” một tiếng, không trung vang lên một tiếng tát tai rõ ràng, thanh âm của nam nhân cũng ngừng lại. Tựa hồ cũng bị dọa bởi hành động của chính mình, Tiêu Mặc Vũ ngơ ngác đứng im, tay phải giơ lên vẫn ngừng giữa không trung, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Thiếu gia!” Diêu Bân lắp bắp kinh hãi, mới nghĩ chạy lại đây, chỉ thấy Thụy Hành Phong nhanh chóng giơ tay phải lên, tát Tiêu Mặc Vũ…….
Thanh âm thanh thúy vang lên trong bóng đêm có vẻ phá lệ kinh hãi, lực đạo của nam nhân rất lớn, mặt của Tiêu Mặc Vũ nghiêng lệch hẳn sang một bên……….Hô hấp của Thụy Hành Phong cứng lại, tay không thể ngăn nổi cơn run rẩy đang chực trào lên…….Xúc động là ma quỷ, trên thực tế, lúc bàn tay vừa hạ xuống, anh đã hối hận mất rồi. Cậu đánh anh một chút, bất quá cũng chỉ như bị muỗi đốt, mà anh đánh cậu một chút, tuyệt đối sẽ không dễ chịu, nhưng hành vi vừa rồi cũng chỉ là phản xạ theo bản năng, ngay cả chính anh cũng không khống chế được. Rõ ràng mọi sự đều đã trải, nhưng vì sao cứ đứng trước mặt cậu, lại lần nữa không thể khống chế được? Không khỏi nắm chặt nắm đấm, trái tim từng trận co rút, muốn nói, lại không thể nói thành lời. Tiêu Mặc Vũ chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh…….Trên mặt cậu đã in lại dấu bàn tay, khóe miệng còn có một vết máu, sắc mặt trắng bệch, như đóa hồng mai giữa nền tuyết trắng, lại mang theo vẻ đẹp khiến người ta kinh tâm động phách. Vẻ mặt cậu vô cùng kỳ quái, như ẩn như hiện nét cô tịch, lại có sợ hãi lạnh thấu xương; còn có hàn băng trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại ẩn nhẫn bi thương…………Một đôi mắt khiến người ta kinh sợ, giống như hai ngọn lửa vươn mình cháy tẫn (tẫn: hết), giây phút cuối cùng lại bộc phát quang mang.
Hai ngọn lửa này, đốt bỏng trái tim Thụy Hành Phong. Một giây sau, Tiêu Mặc Vũ cười khẽ một chút, thùy hạ mi mắt, ngọn lửa bỗng tắt, Thụy Hành Phong cảm thấy không gian xung quanh nhất thời hắc ám.
“Rốt cuộc cũng có kết cục hôm nay………Cũng tốt……” Tiêu Mặc Vũ hít sâu một hơi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, một lần nữa lại khôi phục biểu tình vô vị tựa tiếu phi tiếu.
“Tạm biệt, Thụy Hành Phong.”
Cậu dứt khoát nhét chi phiếu vào túi tiền, quay đầu rời đi. Từ nay về sau không bao giờ quay đầu lại nữa.
“Thiếu gia…..”
Diêu Bân muốn nói gì đó, lại bị Thụy Hành Phong ra hiệu ngừng lại, giữa đêm gió lạnh, mặt Thụy Hành Phong không chút thay đổi đứng lặng thật lâu, thật lâu……….
Với rất nhiều người mà nói, đêm nay, là một đêm mất ngủ.
Chặn lại một chiếc taxi, Tiêu Mặc Vũ vội vàng nói ra địa chỉ nhà trọ của mình, kiệt sức mà ngã vào phía sau, vẫn không nhúc nhích. Hai má nóng rát đau đớn…….Nam nhân này, thật không biết “hạ thủ lưu tình” sao, nếu không về nhà dùng đá chườm, ngày mai chắc chả dám đi gặp ai. Tiêu Mặc Vũ nhếch khóe môi, tự giễu cười cười. Đường cái đã gần về đêm khuya, cũng không còn nhiều xe lắm. Đêm, đèn đường như ngọc, từ nơi xa uốn lượn thành dải, ngẫu nhiên sẽ có ánh chớp lóe lên, là ngọn đèn từ xe ô tô bên cạnh. Tiêu Mặc Vũ hoảng hốt nhìn ngoài cửa sổ, sợ hãi than thời gian trôi qua thật nhanh, nhất thời quang ảnh(ánh sáng) luân chuyển, ngày và đêm thay thế, ở thời điểm không hề báo trước, chờ quay đầu lại, mới phát hiện thời gian tựa như dòng chảy của con sông, sớm đem dấu vết của quá khứ cọ rửa sạch sẽ, một chút cặn cũng không còn. Hai mươi năm, kể từ ngày thấy nam nhân này cho tới bây giờ, ước chừng đã hai mươi năm, dù phải vắt hết óc của chính mình, dùng trăm phương nghìn kế mới tới được bên anh, thế nhưng, cuối cùng vẫn là kết cục như vậy. Ánh mắt anh thản nhiên mang theo khinh bỉ chán ghét, so với bất kỳ điều gì cũng làm cậu đau xót hơn. Tuy rằng thân thể thân mật khăng khít, còn tâm tình thì cự tuyệt thân thiết, cậu vẫn cố bỏ qua, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không biết. Từ lần đầu tiên chủ động hấp dẫn nam nhân, Tiêu Mặc Vũ hiểu rất rõ ràng, tuy rằng anh không từ chối, nhưng cũng không bỏ đi sự chán ghét đối với cậu, nam nhân này sẽ không cự tuyệt đàn bà dâng đến tận cửa, cũng tuyệt đối không yêu loại nữ nhân này. Bởi vì cậu không phải đàn bà, nên quyết không nước mắt lưng tròng hỏi anh: “Vì sao lại không thích em? Chẳng lẽ vì em chủ động nhiệt tình, nhìn thẳng vào dục vọng của anh, là loại *** đãng có thể mở chân ra với bất kì nam nhân nào?”. Tin đồn bên ngoài, đương nhiên cậu có nghe, Tiêu Mặc Vũ cũng không định phủ nhân, đích xác cậu đã từng bán mình.
Năm ấy mười bảy tuổi, cậu bán mình cho Ngụy Á Niên ba năm. Cùng ma quỷ kí hạ khế ước bán mình, trả một giá lớn ba năm tuổi thanh xuân để lấy một số tiền lớn, Tiêu Mặc Vũ dùng nó để trả tiền học phí của mình, đồng thời để gây dựng sự nghiệp sau khi trưởng thành, từng bước, từng bước một, rốt cuộc cũng đi đến ngày hôm nay. Tuy rằng sau khi tốt nghiệp, cậu đã chặt đứt liên hệ với Ngụy Á Niên, nhưng dù thế nào đi nữa, việc cậu bán mình là thật, khi vứt bỏ sự xấu hổ, một khắc kia bước lên bàn tế, cậu đã không cách nào gột rửa được nhơ bẩn. Không còn là một thiếu niên thuần khiết không vấy bẩn nữa. Lúc ấy, nghe Thư Phàm nói về quan hệ của mình với Ngụy Á Niên, còn mạnh mẽ lên án cậu, hỏi cậu có phải điên rồi không, sao có thể cấu kết với loại nam nhân đó? Vì sao lại phải bán mình? Chẳng lẽ tiền tài thật có sức nặng đến vậy? Tiêu Mặc Vũ nói cho hắn, đúng vậy, với cậu khi ấy, tiền chính là tất cả. Thư Phàm tuy rằng không thể lý giải, tức giận đến cực điểm, cuối cùng vẫn đón nhận cậu, không ngại quá khứ trở thành bạn tốt của cậu, điểm ấy làm cho cậu cảm kích cả đời, nhưng cậu cái gì cũng chưa nói, dù thân phận mình là cô nhi, mà lúc ấy cũng đã rơi vào cùng đường. Cậu không cần kẻ nào thương hại. Đồng thời, cậu cũng không biện giải gì cho bản thân mình. Cho tới bây giờ vận mệnh đều nắm trong tay của chính mình, cậu không phải là con sơn dương nhu nhược vô tội, nếu phải lựa chọn sự xấu hổ vô nghĩa và nhìn thẳng vào sự thật, cậu lựa chọn điều sau, con đường tối khuất nhục nhưng cũng là con đường thành công nhanh chóng nhất, vì thế, cậu phải gánh vác sự lên án về đạo đức cùng sự khiển trách về lương tâm, đồng thời cũng phải gánh vác kết cục hôm nay với nam nhân! Tất cả, đều là cái giá lớn mà cậu phải trả!
Thế nhưng, sâu trong trí nhớ, Tiêu Mặc Vũ vĩnh viễn không quên được ngày đó. Đó là một sáng sớm mùa thu mười năm trước, năm ấy cậu mười bảy tuổi, tạm biệt viện trưởng và mọi người trong “Cô nhi viện Ánh Dương”, thỏa thuê mãn nguyện, cõi lòng đầy hưng phấn, cách đây không xa, là trung tâm thành phố, bắt đầu nếm trải cuộc sống tự lập. “Cô nhi viện Ánh Dương” duy trì được là nhờ có cha Thụy Hành Phong – Thụy Bân Lễ lập quỹ giúp đỡ cô nhi, toàn viện có một trăm đứa nhỏ, mà Tiêu Mặc Vĩ là một trong những đứa nhỏ yếu nhất. Mỗi khi có người ái tâm đến Ánh Dương thăm trẻ con, tất cả mọi người đều tuôn ra cướp quà, chỉ có cậu, lẳng lặng đứng trong góc, không giống như đám kia, mà món quà đầu tiên đến trong đời cậu — là một bộ đồ dùng học tập tinh xảo được nhét vào trong tay, không phải ai, mà là một thiếu niên anh tuấn lớn tuổi hơn cậu. Thiếu niên kia tuổi còn trẻ, lại khí thế bức người, đôi mắt như hắc cẩm thạch, lóe lên quang mang lạnh lùng, không đợi Tiêu Mặc Vũ nhẹ giọng nói “Cám ơn”, đã xoay người rời đi. Đương nhiên Tiêu Mặc Vũ biết anh là ai, toàn bộ viện từ nhỏ đến lớn không ai không biết đến người giúp đỡ lớn nhất cho viện – cha con Thụy gia, chính là cậu trăm triệu lần không ngờ được, Thụy Hành Phong lại chú ý cậu đứng trong góc! Chỉ một hành động này, khiến cho cậu nhận định anh là một thiếu niên ôn nhu, tuy rằng vẻ mặt của anh luôn luôn thản nhiên, lộ ra một tầng xa cách. Tù đó về sau, cậu càng chăm chú nhìn anh hơn, càng lâu, người này trong lòng cậu để lại dấu vết càng sâu. Cha con Thụy gia rất nhiệt tâm với việc làm từ thiện, cách một khoảng thời gian, sẽ lại đến Ánh Dương chia quà, với cậu mà nói, sự xuất hiện của anh không khác nào ngày hội đáng mừng. Tuy rằng chưa từng nói chuyện với nhau, trong mắt Thụy Hành Phong cũng không có sự tồn tại của cậu, đối với anh mà nói, loại hành động này, cũng chỉ đơn giản là phát hiện một con mèo nhỏ cô độc gầy yếu, nhất thời hảo tâm mà sờ sờ đầu nó mà thôi, nhưng với Tiêu Mặc Vũ, lại giống như ánh mặt trời chiếu rọi cõi lòng cậu, làm thế giới cô tịch không tiếng không động của cậu thoáng chốc tràn ngập ánh sáng. Đó là ánh nắng sinh mệnh đầu tiên đến trong đời, từ nay về sau, ánh mặt trời này đã chiếu soi cả quãng thời niên thiếu của cậu.
Rất nhiều người đã dùng không ít từ ngữ duy mĩ để hình dung về loại tình cảm như vậy, tỷ như “Mối tình đầu”, hay “Nhất kiến chung tình”………Những lời này thật sự rất buồn nôn, đến nỗi Tiêu Mặc Vũ nghĩ tới không nhịn được mà bật cười, nhưng không ai có thể ngăn cản tình cảm chợt đến đánh sâu vào, đồng thời khi kéo đến thì không cần lý do, trong vô số lần cậu mơ thấy mình cùng thiếu niên chơi đùa giữa cảnh xuân, thậm chí có những hành động thân mật hơn, cả người Tiêu Mặc Vũ khô nóng mà tỉnh lại, bi ai phát hiện quần lót của mình vì vọng tưởng mà thấm ướt. Khi đó, cậu chỉ biết, trong cơ thể mình đã nảy sinh một loại khát vọng nguy hiểm cực đoan. Dã thú bàng hoàng(*) thức tỉnh…..
(*) Nguyên văn: Bàng hoàng đích dã thú, cũng chính là tên tác phẩm:”>
Lạc Hi: Khổ thân bé Vũ, ai muốn chọi dép anh Phong thì cứ tự nhiên:”>. Ngược sẽ còn kéo lê thêm 2 chương nữa. Nhưng=))~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT