Rất tốt, Mạnh Hòa Bình nghĩ rằng, hiện tại mình chẳng những là bác sĩ, mà còn là một bác sĩ sắc lang có ý đồ vô lễ với người bệnh.
Tay phải hắn tiếp tục cao thấp bao lấy tính khí Nguyễn Chính Đông, rất nhanh nghe được tiếng thở dốc của Nguyễn Chính Đông, sau đó hôn tai của y trả lời chất vấn “Chấn kinh” vừa rồi của đối phương , “Làm bạn trai của em, sau đó yêu em.”
Nguyễn Chính Đông thở gấp nói, “Em đã có bạn trai.”
“Hắn có đẹp trai như anh sao?”
Nguyễn Chính Đông nhìn khuôn mặt anh tuấn rõ ràng trước mặt, khóe miệng hơi lộ ra ý cười, “Trừ bỏ em, ai cũng không đẹp.”
“Nhưng em vẫn cương.”
“Đây là phản ứng sinh lý nam nhân bình thường .”
“Anh liền muốn nhìn phản ứng sinh lý của em.” Mạnh Hòa Bình nói xong hôn trước ngực y, “Nhìn xem em có nói thật với bác sĩ hay không.”
Nguyễn Chính Đông cảm giác được lực độ đối phương hút cắn đầu vú mình so với ngày thường thô bạo không ít, tựa hồ tận tâm sắm vai một kẻ cầm thú sắc dục huân tâm, loại khoái cảm mới mẻ khác lạ cực đại kích thích tính dục y, làm y kêu càng thêm hưng phấn phóng túng, “Anh mau buông ra. . . . . . Chỉ có bạn trai em mới có thể chạm vào chỗ này của em . . . . . A a. . . . . . Không cần, đừng hút, trướng khó chịu. . . . . anh muốn mút hỏng đầu vú em anh mới bằng lòng buông tha em sao. . . . . .”
Hai đầu vú bị chà đạp sưng đỏ trong suốt, sưng to lên không còn hình dáng, tô điểm khuôn ngực đang kịch liệt phập phồng của Nguyễn Chính Đông, hình ảnh dâm mỹ này làm hạ thân Mạnh Hòa Bình cơ hồ không khống chế được, hận không thể lập tức tách hai chân của y đem tiểu huyệt dâm đãng làm cho nước văng khắp nơi, làm cho Đông tử dưới thân hắn kêu khóc bắn tinh.
Mạnh Hòa Bình hít sâu một hơi, âm thầm đối với mình nói, bình tĩnh, dù sao cũng phải diễn xong. Hắn tự tay sờ sờ tính khí Nguyễn Chính Đông , “Quả nhiên cứng rồi.”
Nguyễn Chính Đông một bộ thương tâm muốn chết , “Cút ngay!”
Mạnh Hòa Bình hôn một cái trên mặt y, “Nói cho anh biết, còn có chỗ nào chỉ có bạn trai em mới có thể chạm?” Ngón tay của hắn vân vê từ tính khí đối phương đến miệng huyệt, “Nơi này có tính không?”
Nguyễn Chính Đông mẫn cảm co lại tiểu huyệt, hoảng sợ giãy dụa nói, “Anh biến em thành bộ dạng này , còn muốn. . . . . . Còn muốn chơi em?”
Một bàn tay Mạnh Hòa Bình đè lại y, tay kia thì cởi bỏ quần của mình, cởi tới đầu gối, lộ ra dương cụ thô to phấn khởi tới cực điểm, “Anh muốn nhìn biểu tình em bị sáp bắn.”
Đối phương rõ ràng từ trước đến nay chưa có lời nói làm Nguyễn Chính Đông kìm lòng không đậu rên rỉ ra tiếng, khát vọng mãnh liệt cùng đối phương kết hợp. Y tự tay cầm tính khí Mạnh Hòa Bình, đặt quy đầu ướt sũng lên miệng huyệt mình chậm rãi ma sát, miệng lại thở hổn hển nói, “Anh, gốc cây anh dài như vậy, to như vậy, làm sao tiến vào?”
“Liếm cho em ướt là được.”
“Cái gì?” Khiếp sợ lúc này trên mặt Nguyễn Chính Đông không thể giả vờ, không đợi y nói thêm nữa đã bị Mạnh Hòa Bình kịch liệt hôn, nhất thời không rảnh nghĩ nhiều. Y mơ hồ theo động tác Mạnh Hòa Bình bị lật người, bày ra tư thế quỳ, mông không tự chủ nhếch cao cao , toàn thân triển lộ ra đường cong mê người .
Mạnh Hòa Bình phía sau y nhìn xem miệng đắng lưỡi khô, cả người mỗi một tấc đều máu dịch sôi trào, bỏ đi quần áo vướng bận, hai đầu gối quỳ xuống chậm rãi tới gần y, dương cụ thô to vận sức chờ phát động, thẳng tắp sáp nhập giữa bắp đùi y, trên đỉnh thậm chí rũ xuống một tia dịch nhờn.
Nguyễn Chính Đông bị hôn đến cả người vô lực, cúi đầu rên rỉ ngẩng đầu lên , làn da ẩn ẩn lộ ra màu hồng phấn động tình. Giữa hai chân đang kẹp tính khí chậm rãi kéo ra đưa vào, ma sát bắp đùi của y, thỉnh thoảng cọ đến phân thân của y cùng túi tinh, so với trực tiếp sáp nhập càng thêm dâm mỹ không chịu nổi, ngay cả xưa nay ở trên giường tùy ý to gan, trên mặt Nguyễn Chính Đông cũng nóng lên, thân thể mẫn cảm mãnh liệt cảm thấy thẹn mà cũng có khoái cảm.
Lồng ngực Mạnh Hòa Bình nóng như lửa áp sau lưng Nguyễn Chính Đông, cúi đầu hôn cổ của y, môi lưỡi ấm áp từ trên sống lưng bóng loáng một đường xuống phía dưới, hôn đến mông.
Nguyễn Chính Đông cảm giác được khe mông bị nhào nặn sau đó đẩy ra, miệng huyệt lập tức truyền đến xúc cảm mềm mại nóng ướt . Y cả người chấn động, cánh tay cơ hồ không thể chống đỡ nằm úp sấp, “Anh. . . . . .”
Phía sau truyền đến thanh âm hơi có vẻ trầm thấp, “Em không thích?”
Thích, như thế nào không thích. Mạnh Hòa Bình chưa bao giờ liếm phía sau y, chính y hồi đó chơi tới điên cũng chưa từng có bạn giường làm qua như vậy. Miệng huyệt rất nhanh bị liếm mềm mại ướt át , hậu huyệt hơi hơi hé mở, đầu lưỡi từ miệng huyệt thâm nhập vào. Chiều dài đầu lưỡi và độ cứng đều không thể so sánh với tính khí, nhưng tràng vách bị một tấc tấc đầu lưỡi đẩy mạnh cảm giác bị liếm ẩm ướt làm cho Nguyễn Chính Đông có loại gần như lâm vào cao triều, ngay cả bắp đùi cũng bắt đầu co rút.
Tuy rằng có thể nhận thấy được kỹ thuât đối phương vụng về trúc trắc, nhưng đủ để làm Nguyễn Chính Đông thất thố rên rỉ không ngừng, “Ngừng, mau dừng lại, đừng liếm nữa , bên trong đã rất ướt. . . . . .bác sĩ, những thủ đoạn của anh, đều là, đều là học làm sao . . . . . .”
“Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành ở mọi người, ” Mạnh Hòa Bình nói, ngón tay sáp nhập tiểu huyệt ướt át của Nguyễn Chính Đông khuếch trương, “Đau không?”
Nguyễn Chính Đông nghiêng đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, “Đau cái gì đau, anh . . . . anh mau cắm vào, nếu anh không muốn làm cho em tuổi còn trẻ liền đói khát mà chết .”
Mạnh Hòa Bình rút tay ra , đỡ lấy tính khí mình đã sớm trướng đau, chậm rãi sáp nhập tiểu huyệt ẩm ướt nóng như lửa. Hạ thân truyền đến cảm giác lấp đầy quen thuộc làm Nguyễn Chính Đông đem chuyện sắm vai ném ra sau đầu, thheo bản năng hô hoán tên người yêu, “Hòa Bình, sờ em. . . . .”
Mạnh Hòa Bình muốn nhắc nhở Nguyễn Chính Đông, Đông tử, em quên diễn rồi, nhưng vẫn không nói gì, chỉ cúi người dán lên lưng Nguyễn Chính Đông , một cánh tay ôm chặt eo y, tay kia thì yêu thương vỗ về lồng ngực của y, thấp giọng hỏi, “Thoải mái không?”
“Thoải mái, ” Nguyễn Chính Đông từ từ nhắm hai mắt rên rỉ, “Hòa Bình, anh đâm thật sâu.”
Mạnh Hòa Bình thở gấp không nói lời nào, chỉ một bên hôn y, một bên đem dương cụ nhanh chóng di chuyển trong huyệt.
Nguyễn Chính Đông quay đầu đón nhận cái hôn của hắn, có chút bất mãn nói, “Kiểu sau lưng được sâu,nhưng em không nhìn thấy anh.”
“Chúng ta đổi kiểu, em ngồi trên người anh.”
“Không cần, ” Nguyễn Chính Đông đưa tay đè lại Mạnh Hòa Bình, làm dương cụ hắn cắm vào sâu nhất, “Anh rút ra một giây em ta đều chịu không nổi, Hòa Bình, em chờ không kịp muốn anh chơi em.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Trước. . . . . . Trước tiên làm em bắn xong rồi nói sau.”
Nguyễn Chính Đông vừa dứt lời, Mạnh Hòa Bình liền tăng biên độ động phần hông, dương cụ ra sức làm tiểu huyệt, miệng huyệt bị lông mu mài đến đỏ bừng, túi tinh chắc nịch đánh lên mông bành bạch rung động. Nguyễn Chính Đông đưa tay tách mông của mình, thân thể nghênh hợp nhục bổng đối phương kéo ra đưa vào, “Lại cắm mạnh một chút, Hòa Bình. . . . . . Mau hơn một chút. . . . . em em cảm thấy thân thể như thế nào cũng không đủ, làm sao bây giờ.”
Hai tay Mạnh Hòa Bình bóp chặt bờ eo của y, ồ ồ thở gấp cắn lên lỗ tai y một cái, quy đầu nhắm ngay tuyến tiền liệt hung hăng va chạm, “Vậy tất cả đều cho em.”
“A a. . . . . .” Rồi đột nhiên tốc độ ra vào nhanh hơn làm Nguyễn Chính Đông cơ hồ theo không kịp động tác của Mạnh Hòa Bình, chỉ có thể hoàn toàn bị động tùy ý mặc dương cụ cực đại lộ gân xanh hung hăng đâm chọt, tiểu huyệt ướt đẫm lộ ra màu sắc tươi đẹp dâm mỹ , ở chỗ sâu đã bắt đầu run rẩy.
Nguyễn Chính Đông đã bị làm đến nỗi la không nổi, tiểu huyệt co nhanh. Mạnh Hòa Bình biết y đã gần đến cao triều, không lưu tình chút nào rút ra nhục bổng cứng rắn như sắt, tự động ngồi ở trên giường, kéo y vào trong lòng, tách ra mông y, đem dương cụ từ đuôi đến đầu hung hăng cắm vào. Tiểu huyệt mẫn cảm rốt cuộc chịu không nổi kích thích mãnh liệt bén nhọn như thế , hai tay Nguyễn Chính Đông choàng qua sau lưng Mạnh Hòa Bình, thét chói tai đạt cao triều.
Mạnh Hòa Bình lúc này không có vội vã cùng Nguyễn Chính Đông bắn tinh, vẫn cắm sâu tính khí trong huyệt y, quy đầu nhắm ngay tuyến tiền liệt y chậm rãi mài nhẵn, kéo dài dư âm cao triều .
Nguyễn Chính Đông gục ở trên người Mạnh Hòa Bình thở dốc, một hồi lâu mới hồi thần, ở trên mặt Mạnh Hòa Bình hôn, “Hòa Bình, hôm nay em đi khám bác sĩ.”