Nguyễn Chính Đông thích một người nhiều năm, thích đến không biết phải làm thế nào cho phải, thích đến mức phải dùng rượu để làm tê liệt bản thân thì mới có thể đứng trước người đó cười vui vẻ.
Nguyễn Chính Đông chân trần đứng trước mặt người mình thích nói:" Hòa Bình, tôi chờ cậu lâu lâu lắm rồi...sắp chờ không nổi nữa..."
Tình cảm ngang trái, làm trái tim đau thương đến tột cùng, trước mặt vẫn phải nói cười...Ai hiểu được lòng anh?