Tạ Thiên Ngưng nhìn bộ dạng Tiêu Vũ Huyên trong nháy mắt biến thành một con cừu nhỏ yếu đuối, liền giễu cợt một câu, "Thật đúng đồ cặn bã, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu giỏi bắt nạt người sức yếu hơn mình, hừm.”
“Vốn dĩ Tiêu Vũ Huyên chính là loại người như vậy, không cần so đo với cô ta, càng để ý đến cô ta chỉ càng lãng phí thêm thời gian chúng ta thôi." Đinh Tiểu Nhiên đã quen tranh cãi với Tiêu Vũ Huyên, cho nên không mấy để ý đến tiếp tục ngắm nhìn mình trong gương, hy vọng có một ngày được mặc chiếc áo cưới chân chính bước vào trong lễ đường.
"Thế nào, có thích không?" Tạ Thiên Ngưng cũng không nghĩ đến Tiêu Vũ Huyên, đứng cạnh Đinh Tiểu Nhiên ngắm hình ảnh trong gương.
"Ừm."
"Cậu thích thì cứ mua cái này đi."
"Thôi đi, mặc thử là được rồi, cần gì phải mua chứ? Huống chi cô dâu ngày mai đâu phải mình. Mình vào thay áo cưới ra đây." Đinh Tiểu Nhiên không muốn mình cứ sống trong ảo tưởng, bước vào phòng thay đồ cởi áo cưới ra.
Tạ Thiên Ngưng cũng không ngăn cản cô mà phân phó cho một nhân viên bán hàng đứng cạnh, nói "Tôi muốn chiếc áo cưới đó, chốc nữa các người đóng gói kỹ nó giao đến địa chỉ này."
"Vâng."
Đinh Tiểu Nhiên không biết Tạ Thiên Ngưng đã mua chiếc áo cưới đó, sau khi ra khỏi phòng thay đồ liền cầm lại đồ đạc trực tiếp rời đi, còn thúc giục: "Thiên Ngưng, đi, đồ cần mua chắc đã đủ rồi, chúng ta về đi."
"Được, tối hôm nay cậu cứ tiếp tục ở lại nhà mình, ngày mai sẽ có thợ trang điểm đến trang điểm cho cậu, để cậu trở thành người xinh đẹp nhất."
"Không cần khoa trương vậy đâu, ngay cả thợ trang điểm cũng mời tới làm mình cứ thấy cô dâu ngày mai chính là mình vậy. Hơn nữa, đến tham dự hôn lễ mà trang điểm quá đẹp sẽ khiến người ta cười chê đó."
"Người tranh một lời, Phật tranh một nén nhang, thừa cơ hội này để Chung Mẫn Liên biết cậu đã hoàn toàn biến thành một người mới? Chung Mẫn Liên là một người rất hám lợi, nếu cậu cứ ăn mặc quá tầm thường, bà ta vĩnh viễn sẽ không chấp nhận cậu, nhưng nếu cậu muốn cùng Dư Tử Cường đơm hoa kết trái nhất định phải biến mình trở nên thật đặc biệt."
"Như vậy có ổn không?"
"Cho dù không thể cũng phải dạy cho Chung Mẫn Liên hiểu một chút chứ, xem bà ta sau này còn dám khinh người nữa không? Về thôi, đi hết một ngày cũng mệt rồi, cùng nhau trở về đi." Tạ Thiên Ngưng đã quyết định cho nên dù cô có nói gì thêm cũng không thể thay đổi, liền cầm lấy đồ đạc đi ra khỏi cửa.
Đinh Tiểu Nhiên không cưỡng được những suy nghĩ ảo tưởng trong đầu mình, cho nên chấp nhận không cãi lại nữa cùng đi theo ra cửa, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hoắc Thanh Cúc.
Hoắc Thanh Cúc nổi giận đùng đùng chạy tới, vừa lúc đứng ngoài cửa lớn tiệm áo cưới nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên, lập tức giận dữ hỏi: "Đinh Tiểu Nhiên, rốt cuộc cô muốn giở trò gì đó hả?"
Bà vừa nhận được tin Đinh Tiểu Nhiên đang ở trong tiệm áo cưới mặc thử áo cưới, liền lập tức vọt tới xem thử, không ngờ lại là thật.
Ngày mai là thời khắc mấu chốt, bà không cho phép xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn.
"Cái này phải để tôi hỏi lại bà là đang giở trò gì mới đúng chứ?" Bởi vì biết Hoắc Thanh Cúc là một tên lường gạt, cho nên thái độ của Đinh Tiểu Nhiên cũng không còn mấy thân thiện, bất quá vẫn không muốn vạch rõ sợ sẽ phá hư chuyện.
"Hừ, ngày mai Tử Cường sẽ kết hôn với Tuyết Phi, thế mà cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc thật đúng là không biết xấu hổ."
"Rốt cuộc kẻ nào không biết xấu hổ sẽ rất nhanh được phơi bày thôi. Chúng ta đi, mặc kệ bà ta." Đinh Tiểu Nhiên không muốn tiếp tục khua môi múa mép với Hoắc Thanh Cúc, gọi Tạ Thiên Ngưng một tiếng, sau đó đi ngang qua bên cạnh.
Tạ Thiên Ngưng cười khẽ cũng không để ý đến Hoắc Thanh Cúc, liền vội đi theo Đinh Tiểu Nhiên.
Hoắc Thanh Cúc không cam tâm liền đuổi theo, chặn đường đi hai ngườilại hung hăng cảnh cáo, "Đinh Tiểu Nhiên, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám phá hư hôn lễ ngày mai, tôi nhất định sẽ không tha cho cô."
"Thật không?" Đinh Tiểu Nhiên khinh thường cười lạnh, khiêu khích nói: "Tôi thật sự rất muốn biết bà sẽ làm gì được tôi?"
"Cô ——"
"Nói đi, nếu ngày mai tôi tới phá hư hôn lễ, bà sẽ làm gì tôi hả?"
"Cô thật sự quá kiêu ngạo rồi."
"Kẻ luôn kiêu ngạo chính là bà, nếu như bà không còn tỏ ra kiêu ngạo nữa thì chứng tỏ bà đang rất sợ. Hoắc Thanh Cúc, hôn lễ ngày mai tôi nhất định sẽ tới dự hơn nữa còn sẽ còn tặng cho hai mẹ con các người một phần lễ vật rất lớn, cực kỳ lớn đó, các người cứ chóng mắt chờ xem." Đinh Tiểu Nhiên cười gian manh, nhìn bộ dạng trông rất đắc ý tựa như đã bày sẵn kế.
Tạ Thiên Ngưng cũng cười đắc ý liếc nhìn Hoắc Thanh Cúc một cái, sau đó cùng rời đi.
Hoắc Thanh Cúc cảm thấy sợ, vì muốn hôn lễ ngày mai được tiến hành thuận lợi , vì vậy nháy mắt ra hiệu cho hai người đàn ông trốn trong góc, để bọn họ ra tay động thủ.
Vì phòng ngừa Đinh Tiểu Nhiên sẽ tới phá hư hôn lễ ngày mai, biện pháp hiệu quả nhất chính là không để cô ta tới tham dự hôn lễ.
Hai người đàn ông này nhận được ám hiệu của Hoắc Thanh Cúc, lặng lẽ theo đuôi Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Thiên Ngưng, định tìm cơ hội ra tay hạ thủ.
Có lẽ vì đã quen bị người theo dõi, Đinh Tiểu Nhiên đặc biệt nhạy cảm nhận ra khác thường, khẽ nói: "Thiên Ngưng, Hoắc Thanh Cúc phái người theo dõi chúng ta, xem ra định ra tay với mình đó."
"A ——" Tạ Thiên Ngưng có chút kinh ngạc, vội quay đầu ra sau nhìn, thật sự có hai tên lén lén lút lút theo sau, không chỉ thế cô còn phát hiện ra người do Phong Khải Trạch phái theo giám sát Hoắc Thanh Cúc.
Hai tên này thấy Tạ Thiên Ngưng quay đầu lại lập tức tìm chỗ trốn, không biết hành động đó lại chính là giấu đầu lòi đuôi.
"Đừng nhìn ra sau, chúng ta nghĩ cách đánh lạc hướng chúng là được rồi. Lần trước mình cũng bị bọn họ theo dõi, cho nên bây giờ chúng ta cứ đi tới chỗ đông người đi." Đinh Tiểu Nhiên kéo Tạ Thiên Ngưng lại không để cô nhìn ra sau lưng, cố gắng tìm cách đánh lạc hướng hai tên kia.
Thế nhưng Tạ Thiên Ngưng lại không chút sốt ruột nào, cười hì hì nói: "Một chút có trò hay để xem rồi."
"Trò hay gì?" lequydon-vinhanh
"Chung quanh có người của khỉ con."
"A ——" lần này đến phiên Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía nhưng lại không thấy người nào có biểu hiện kỳ lạ, "Không có, mình đâu có nhìn thấy người của Phong Khải Trạch đâu?"
"Nếu dễ dàng bị phát hiện, bọn họ thật sự là quá vô dụng rồi. Hai tên theo dõi chúng ta cứ ném lại cho bọn họ, chúng ta đi."
"À."
Hai tên theo đuôi căn bản không biết mọi hành động của mình đều bị người khác giám thị, vẫn ngu ngốc đi theo Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Thiên Ngưng, ai ngờ đi một hồi đột nhiên bị người ta kéo vào trong hẻm nhỏ hung hăng đánh một trận.
Hai tên này bị đánh đến mắt mũi sưng bầm, khắp người run rẩy nhìn cả đám người bao vây bọn họ, xem bộ dạng mỗi người đều có vẻ không dễ chọc khiến cả người không khỏi sợ hãi, mặc dù rất sợ nhưng vẫn muốn hỏi rõ.
"Các, các người sao đánh người tùy tiện vậy hả?"
"Chúng tôi không có chọc giận mấy người, sao mấy người lại đánh người chứ?"
"Dám theo dõi bà chủ chúng tao, đánh chúng mày như vậy xem như là đã nhẹ nhàng lắm rồi, hừm." Một người trong đó khinh thường nói.
"Bà chủ các người, là ai?"
"Chính là một trong hai cô gái bị chúng mày theo dõi. Ranh con, nghe khẩu khí chúng mày chắc không phải người nơi đây, nhưng nếu chúng mày đã ra ngoài đời lăn lộn thì phải nên điều tra cho rõ người nào có thể chọc, người nào không thể chọc chứ."
"Bà chủ các người là ai?"
"Một người mà chúng mày đụng không nổi. Lập tức biến, nếu chúng mày còn dám gây chuyện với bà chủ chúng tao, kết quả không phải no đòn một bữa đâu. Chúng ta đi." Sau khi nói xong, mấy tên kia bỏ lại hai người này rồi rời đi.
Hai tên này nghe không hiểu gì cả, căn bản không biết rốt cuộc mình đụng phải người nào, đành lôi thân thể chật vật quay về tìm Hoắc Thanh Cúc.
Hoắc Thanh Cúc vô cùng kinh ngạc thấy bọn họ bị đánh thành như vậy, không thể tin hỏi: "Các, các người đừng nói với tôi là bị Đinh Tiểu Nhiên và bạn cô ta đánh thành như vậy nha?"
"Bà thấy có thể sao? Hai cô gái đó không phải người dễ chọc đâu, một người trong đó còn là bà chủ gì gì đó." Hai tên này bị người ra sức đánh, tâm trạng thật sự không tốt cho nên thái độ đối với Hoắc Thanh Cúc cũng rất tệ, trực tiếp đòi tiền, "Hoắc Thanh Cúc, mau trả tiền đi, mấy hôm nay chúng tôi còn chưa nhận được đồng nào đây nè."
"Con gái tôi còn chưa được gả cho Dư Tử Cường, thì đào đâu ra tiền trả cho các người? Gọi các người đi làm chút chuyện cũng làm không xong còn muốn đòi tiền sao, hừm."
"Chúng tôi tới để đòi nợ, không phải tới giúp bà làm việc. Cho dù bây giờ bà không trả nợ, tối thiểu cũng trả chút tiền thuốc men chứ."
"Đúng vậy, mau giao tiền đi."
Hà Tuyết Phi vẫn ngồi trên ghế sofa phòng khách, nghe cuộc đối thoại của Hoắc Thanh Cúc với hai tên kia, có chút khó hiểu liền đứng dậy hỏi, "Các người vừa nói ai là bà chủ?"
"Tám phần là cô gái đi cạnh Đinh Tiểu Nhiên, chúng tôi theo dõi chưa được bao lâu liền bị một đám người kéo vào trong hẻm nhỏ đánh một trận, bọn họ còn cảnh cáo chúng tôi sau này không được phép theo dõi bà chủ bọn họ nữa. Hoắc Thanh Cúc, tôi thấy lần này các người đụng phải nhân vật thứ dữ rồi đó, Đinh Tiểu Nhiên có được một nhân vật như vậy che chở, chỉ sợ mộng đẹp muốn Hà Tuyết Phi gả cho Dư Tử Cường của bà không thành hiện thực được đâu, chi bằng ——" Một tên trong đó liền híp mắt nhìn chằm chằm Hà Tuyết Phi, ý tứ đã rất rõ ràng.
"Anh ——" Hà Tuyết Phi hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt lui ra sau không dám hỏi nhiều nữa.
"Cậu muốn làm gì hả?" Hoắc Thanh Cúc đứng chắn ở trước mặt Hà Tuyết Phi, nghiêm nghị nói: "Chưa tới thời khắc cuối cùng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu các người muốn lấy được tiền thì đừng có làm bậy, bằng không liền lưới rách cá chết, ai cũng đừng mong lấy được tiền."
"Được rồi, vậy chúng tôi đành chờ xem tình huống ngày mai rồi tính tiếp. Hoắc Thanh Cúc, bà mau đưa tiền phí thuốc men cho chúng tôi đi." Một tên đưa tay về phía Hoắc Thanh Cúc đòi tiền.
Vì muốn trấn an những tên đòi nợ này, Hoắc Thanh Cúc đành móc ít tiền trong ví ra đưa cho bọn họ, "Cút ——"
"Có tiền thì dễ nói rồi, chúng ta đi."
Thấy hai tên kia đã đi, Hà Tuyết Phi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn chưa quên được những lời vừa nghe, "Mẹ, rốt cuộc bạn của Đinh Tiểu Nhiên là ai?"
"Con hỏi mẹ, mẹ đi hỏi ai đây?" Hoắc Thanh Cúc tức giận trả lời, nhìn ví da của mình một chút rồi gắp lại, giận dữ nói: "Chết tiệt, tiền còn lại chẳng được bao nhiêu, nếu mấy ngày tới chúng ta vẫn không có tiền, e rằng ngay cả cơm cũng không có mà ăn."
"Mẹ ——"
"Mẹ mệt rồi, con đừng lảm nhảm nữa, ngoan ngoãn đi chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai đi, đừng gây rắc rối cho mẹ nữa."
Hà Tuyết Phi bị mắng một trận, cho nên một câu cũng không dám nói đành cúi đầu đi về lại phòng mình, chờ hôn lễ ngày mai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT