Đinh Tiểu Nhiên vì không muốn mình quá nhàn rỗi , nên mỗi ngày đều vùi đầu vào trong công việc, việc nào cô cũng làm, chỉ còn thiếu quét dọn vệ sinh là chưa làm, bởi vì cô rất siêng năng chăm chỉ, nên cấp trên rất hài lòng về biểu hiện của cô. Thế nên từ xưa đến nay công ty rất ít khi tăng lương, vậy mà lần này lại chịu tăng lương cho cô.
Trước kia vì phải trả tiền vay nhà, nên cô liều mạng làm việc để kiếm thêm tiền, những việc khác đều không nghĩ đến, khi ra ngoài đường cũng không dám tiêu xài hoang phí, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm, quần áo cũng không dám mua nhiều. Bất quá bây giờ đã xong rồi, Tạ Thiên Ngưng đã trả sạch tiền vay mua nhà thay cô, cô không còn phải lo lắng chuyện tiền nhà nữa, tiền lương mỗi tháng đều đủ để cô tiêu xài, nhưng có một chuyện lại khiến cô rất phiền lòng, đó chính là mắt thấy mình gần 28 tuổi, mà giờ ngay cả bạn trai cô cũng không có, làm sao có thể gả đi ngay bây giờ?
"Tiểu Nhiên, có người tìm cô kìa." Đồng nghiệp từ ngoài cửa đi vào, vừa vào cửa liền mang theo nụ cười bước đến nói.
"Ai tìm tôi?" Đinh Tiểu Nhiên ngước đầu lên từ trong đống văn kiện dầy đặc, mới vừa hỏi xong liền thấy Điền Vĩ cầm một bó hoa đi tới, nháy mắt sắc mặt liền căng thẳng.
Điền Vĩ cầm bó hoa hồng, kiểu tóc trông rất điển trai, quần áo cũng rất hợp, bước vào trong văn phòng, đi tới trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, giơ bó hoa hồng lên, "Tiểu Nhiên, tặng cho em."
Hành động này, khiến những đồng nghiệp nữ đang có mặt vô cùng hâm mộ, không nhịn được liền tán dương.
"Oa —— thật khiến người ta hâm mộ, nếu tôi cũng có một anh đẹp trai theo đuổi thế này, thật là tốt biết bao!"
"Tôi cũng vậy, quá lãng mạn rồi."
"Lúc nào mới đến phiên tôi được nhận hoa hồng đây?"
Đinh Tiểu Nhiên nghe xong những lời hâm mộ này, trong lòng lại nghĩ chuyện này có gì đáng ngượng mộ chứ, mà càng nhìn càng không thấy Điền Vĩ tốt ở chỗ nào, ngoại trừ bề ngoài có chút đẹp trai ra, còn lại đều là khuyết điểm, rất nhiều cô gái bị dáng vẻ bên ngoài của hắn lừa gạt, bao gồm cô trong đó. Bất quá giờ cô đã tỉnh ngộ, không còn để hắn lừa gạt nữa, "Điền Vĩ, anh tới để làm gì?"
"Tới tặng hoa hồng mà em thích." Điền Vĩ thay đổi tay cầm bó hoa hồng đi tới trước mặt cô, vì nghĩ rằng cô sẽ nhận lấy nó.
Thật ra con gái rất dễ dụ, lúc tức giận mua chút hoa, nói vài câu dễ nghe, dỗ dành chút là sẽ bỏ qua ngay. Hắn không tin, với hành động này của hắn không thể không khiến cô hồi tâm chuyển ý.
Chỉ tiếc, hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
"Thật xin lỗi, giờ tôi không còn thích hoa hồng rồi." Đinh Tiểu Nhiên không nhận bó hoa hồng này, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, không thèm để ý đến kẻ đáng ghét kia.
Muốn dùng một bó hoa hồng để gạt cô sao? Đinh Tiểu Nhiên này không giống những cô bé ngây thơ dễ lừa kia đâu.
"Tiểu Nhiên, anh biết em vẫn còn giận anh, không sao, anh sẽ dùng chân thành của mình để em hồi tâm,tha thứ cho anh. Trước giờ em đều rất thích hoa hồng, giờ em nói không thích đó là do em giận lẫy mà nói, anh sẽ để bó hoa ở chỗ này, nếu em thật không thích, có thể vứt nó đi." Điền Vĩ không chịu từ bỏ, liền đặt hoa lên trên bàn, thầm cược Đinh Tiểu Nhiên sẽ mềm lòng và cảm động, không thể ném đi.
Ai ngờ ——
Đinh Tiểu Nhiên đang chú tâm vào công việc, bị bó hoa che đi tầm mắt của cô, cô không chút do dự cầm bó hoa hồng lên, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó tiếp tục làm việc.
"Em ——" Điền Vĩ có chút tức giận, nhưng nghĩ cho đại cục, lại giả vờ như anh chàng si tình, dịu dàng nói: "Tiểu Nhiên, không sao, anh sẽ dùng cuộc đời của mình để đổi lấy sự tha thứ của em.”
"Ông Điền, nếu không có việc gì, phiền ông không đừng đến quấy nhiễu công việc của tôi nữa, cửa bên kia, không tiễn."
"Tiểu Nhiên, đừng như vậy được không, anh thật lòng đến để nhận lỗi với em mà."
"Ông Điền, chỗ này là chỗ làm việc, không phải nơi để nói lời xin lỗi, phiền ông đi ra ngoài, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ đến."
"Tiểu Nhiên ——"
"Phiền gọi bảo vệ đến dùm." Đinh Tiểu Nhiên có chút bực bội, vì vậy hô lên về phía ngoài cửa , mặc dù không phải thực gọi bảo vệ đến, nhưng lại có thể hù dọa được kẻ khác.
"Được, anh đi ngay." Điền Vĩ không muốn mất hết thể diện, cho nên trước khi rời đi, còn cố ý liếc nhìn bó hoa trong thùng rác, lòng nóng như lửa đốt.
Chưa từng có người con gái nào cự tuyệt khi hắn đến tặng hoa hồng, huống chi là lọai gái già này, nếu như không phải vì đã chia tay với Tiêu Vũ Huyên, hắn sẽ không đến lấy lòng người phụ nữ này.
Chỉ là một gái già, hắn không tin không thể khiến cô thay đổi, cho dù không thể cũng phải cố gắng bằng được, với quan hệ của Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Thiên Ngưng, nếu hắn đeo đuổi được Đinh Tiểu Nhiên, chuyện tiền nông trong thời gian tới sẽ được giải quyết.
Từ đầu đến cuối Đinh Tiểu Nhiên không thèm nhìn Điền Vĩ một cái, cho đến khi hắn rời khỏi văn phòng cũng không thèm nhìn tới, vẫn y như cũ vùi đầu vào công việc, xem hắn như không khí không thèm nhìn tới.
Các bạn đồng nghiệp nữ có chút buồn bực, liền đến bàn tán: "Tiểu Nhiên, anh ta đẹp trai thế, sao cô lại cự tuyệt anh ta chứ, cô không thấy tiếc sao?"
"Cô cũng gần 28,thuộc người già nhất tại nơi đây, sao không biết quý trọng cơ hội trước mặt chứ?"
"Đúng đó, cho dù có là bạn trai cũ, nhưng hắn cũng đã đến nhận lỗi rồi, cô nên cho hắnn thêm một cơ hội đi. Cô bây giờ không nắm chặt cơ hội này, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa, phụ nữ càng lớn tuổi càng không ai thèm đó."
"Tôi già đến thế sao?" Đinh Tiểu Nhiên không chịu nổi, đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng chất vấn, mặt giận đỏ bừng, nhưng cô giận không phải vì chuyện Điền Vĩ, mà do những người này nói cô già.
Mặc dù cô đã 28, nhưng bề ngoài đâu già đến thế, bọn họ không cần phải nói cô như không đáng một xu chứ.
"Ha ha, nhìn bề ngoài của cô quả thật không già, nhưng tuổi thật thì có ——"
"Tiểu Nhiên, chúng tôi nói thế không phải muốn tổn thương cô, chỉ lo lắng cho cô nên mới nhắc nhỏ cho cô, sợ cô vuột mất chồng."
"Đúng vậy,đàn ông nào bây giờ không thích loại con gái trẻ trung, cô nên biết nắm chắc cơ hội đi."
Nghe những lời này, Đinh Tiểu Nhiên càng tức hơn, giận dữ nói: "Loại đàn ông này có cho tôi tôi cũng không muốn, các cô đừng để bề ngoài của hắn lừa, loại đàn ông sở khanh đốn mạc như hắn, không thể phó thác cuộc đời được. Các cô nói không sai, tuổi tôi quả thực đã lớn, dù vậy, tôi cũng không thể gặp đâu hốt đó, có hiểu hay không?"
Nếu Điền Vĩ là đàn ông tốt, thì thế giới này sẽ không có những tên sở khanh.
"Cô đừng tức giận, chúng tôi chẳng qua chỉ tùy tiện nói lảm nhảm mấy câu thôi, tôi còn có việc phải làm, đi trước nhá."
"Tôi cũng vậy, ha ha."
Mọi người thấy Đinh Tiểu Nhiên tức giận đến bốc hỏa, không dám nói thêm nữa, quay trở lại bàn làm việc của mình.
Đinh Tiểu Nhiên quét mắt một lượt về phía mọi người, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình, không để mình bị chuyện của tên Điền Vĩ kia mà tức giận, tiếp tục công việc.
Giờ trừ công việc ra, cái gì cô cũng không cần, nếu quả thật không ai lấy, vậy thì khỏi lấy chồng, ở một mình cũng không tồi, không cần buồn lo gì, tự do tự tại.
Điền Vĩ chán nản đi từ văn phòng ra, đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn xuống, trong mắt phản chiếu sự khinh miệt và tức giận, sau đó đi về phía trước, không muốn ở nơi này nữa, nhưng vừa mới đi được vài bước, liền bị một chiếc xe chặn lại đường đi, mà chiếc xe này cũng không xa lạ với hắn.
Tiêu Vũ Huyên lái xe chắn ngang đường đi của Điền Vĩ, quay kiếng xe xuống, dụ dỗ nói: "Thế nào, tới tìm con bồ già của anh à, nhìn mặt mày ủ dột của anh, chắc không được đối phương tha thứ rồi."
"Vũ Huyên, sao em lại tới đây?" Điền Vĩ ôn tồn hỏi, không dám chống đối lại cô.
Mặc dù hắn muốn mượn thế lực của Tạ Thiên Ngưng bên Đinh Tiểu Nhiên trợ giúp, thế nhưng cô gái trước mắt này cũng không thể khinh thường.
"Vì sao, tôi không thể đến chứ?"
"Không có gì, chỉ là lúc trước em đâu có đến nơi này, nên thấy em anh có hơi tò mò."
"Lúc trước không đến, nhưng sau này tôi sẽ thường xuyên lui tới."
"Tại sao?"
"Bởi vì cha tôi đã mua lại cửa hàng bách hóa này, còn cho tôi làm giám đốc tân nhiệm ở đây, nên sau này tôi phải tới đây làm việc."
"Em, em chính là giám đốc ở đây?" Điền Vĩ vô cùng kinh ngạc quay đầu ra phía sau nhìn lại cửa hàng bách hóa, ảo tưởng mình làm phó giám đốc tại nơi này.
Tiêu Vũ Huyên đột nhiên mua lại cửa hàng bách hóa, nói vậy nhất định là vì hắn, vậy hắn không phải nên dời mục tiêu đi sao?
Tiêu Vũ Huyên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Điền Vĩ, cười càng quyến rũ hơn, dụ dỗ hỏi: "Điền Vĩ, anh còn yêu em không?"
"Em ——" Điền Vĩ kinh ngạc hơn, không ngờ Tiêu Vũ Huyên lại đột nhiên hỏi vấn đề này, làm hắn không biết phải trả lời thế nào.
Nếu như nói ‘ yêu ’, vậy làm sao giải thích việc hắn tặng hoa hồng cho Đinh Tiểu Nhiên, nếu như nói ‘ không yêu’, nhất định sẽ chọc giận Tiêu Vũ Huyên, hắn phải nói sao đây?
"Rốt cuộc anh có yêu em không?"
"Anh——"
"Nói đi, có yêu không?"
"Yêu." Điền Vĩ do dự một chút, cuối cùng vẫn trả lời ‘ yêu ’. Tìm lý do để giải thích còn tốt hơn đi chọc giận Tiêu Vũ Huyên.
"Anh còn yêu em, vì sao sau khi chia tay anh không đến cầu xin em tha thứ lại đi tìm Đinh Tiểu Nhiên chứ?" Tiêu Vũ Huyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị chất vấn, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, biết rõ hắn không phải người đáng tin, lại không chịu chấp nhận buông tay.
Khi chia tay đám đàn ông đều đến tìm cô trước để xin cô tha thứ, nhưng mà người này lại đi tìm bạn gái trước của hắn xin tha thứ, cô không phục.
"Anh, anh cho rằng em sẽ không tha thứ cho anh, cho nên ——"
"Anh chưa từng thử, sao biết em sẽ không tha thứ cho anh, này đã tỏ rõ anh vốn không yêu em, anh yêu Đinh Tiểu Nhiên?"
"Không, thật ra anh rất yêu em, nhưng anh lại thấy mình không xứng với em, cho nên không dám tìm em xin tha thứ. Vũ Huyên, em đồng ý tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"
"Vậy phải xem biểu hiện của anh rồi."
"Em muốn anh làm gì?"
"Ngày mai em sẽ đến đây làm việc, đến lúc đó em muốn anh đứng trước mặt tất cả mọi người tặng hoa hồng cho em, nếu như anh làm được, em sẽ tha thứ cho anh, nếu như ngày mai anh không mang hoa đến, vậy thì vĩnh viễn em cũng sẽ không tha thứ cho anh."
Tiêu Vũ Huyên yêu cầu như thế, khiến Điền Vĩ có chút khó xử, "Này ——"
Hôm nay hắn mới vừa mang hoa đến tặng Đinh Tiểu Nhiên để cô tha thứ cho hắn, ngày mai lại mang hoa đi bày tỏ tình yêu với Tiêu Vũ Huyên, mọi người sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt nào đây?
"Sao, anh không chịu ư? Đây là cơ hội cuối cùng em cho anh, nếu như anh bỏ lỡ cơ hội này, vậy đừng mơ đến chuyện em tha thứ cho anh, có lẽ vị trí phó giám đốc này em cũng sẽ phải đưa cho người khác rồi." Tiêu Vũ Huyên lấy chức phó giám đốc ra dụ dỗ hắn.
Điền Vĩ vừa nghe chức phó giám đốc, liền không nghĩ ngợi gì, trực tiếp đáp ứng, "Được, ngày mai anh nhất định mang hoa để bày tỏ tình yêu của anh đối với em."
Vì tương lai tươi sáng, cái gì hắn cũng mặc kệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT