Dư Tử Cường nổi giận đùng đùng bỏ chạy ra khỏi nhà hàng, sau đó bay thẳng đến chỗ hai tên theo dõi.
Hai người nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Dư Tử Cường, lo sợ thân phận của anh vội vàng bỏ của chạy lấy người.
"Đứng lại cho tôi." Dư Tử Cường nhìn thấy hai tên này bỏ chạy, liền đuổi theo, rượt theo bọn họ không tha, giống hệt như đang đuổi theo kẻ thù.
"Trời ạ, sao hắn cứ đuổi theo hoài vậy?"
"Hỏi nhiều làm gì, mau chóng đánh lạc hướng hắn đi."
Hai tên này không hy vọng Dư Tử Cường đuổi kịp, tìm cách chạy vào chỗ vắng người, rốt cuộc chạy mãi chạy mãi sau cùng lại chạy vào trong một ngõ cụt.
"Chạy đi, tôi xem các người còn chạy đến đâu được nữa?" Dư Tử Cường đuổi theo cho tới khi hai tên này không còn đường để trốn mới dừng lại, hoạt động xương khớp cổ tay tựa hồ như muốn đánh nhau.
"Chủ tịch Dư, chúng ta bỏ chạy không phải vì sợ ngài, chẳng qua không muốn động tới ngài, ngài đừng vì thế mà quá đáng."
"Đúng vậy, nơi này chỉ có ba người chúng ta, nếu thật muốn đánh nhau, chính là hai đấu một, thua thiệt chỉ có mình ngài nên ngài hãy về đi, chúng tôi không muốn động thủ với ngài."
"Các người không muốn động thủ, nhưng tôi lại muốn, dạo gần đây tôi thấy rất bực bội khó chịu, thế nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết, không ngờ các người lại tự mình tìm đến, rất là đúng lúc." Dư Tử Cường vừa nói vừa đi về phía trước, trên mặt là nụ cười mờ ám.
Anh đuổi theo hai gã kia là vì muốn lấy bọn họ ra trút giận, không đánh một trận thì sao hả giận ?
Hai gã này đã hết đường lui, đành cùng nhau thương lượng, "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
"Còn biết làm sao, hiện tại hắn muốn đem chúng ta ra trút giận, chúng ta cũng chỉ có thể đánh trả lại thôi."
"Nếu như đánh hắn, lỡ sau này hắn tìm chúng ta tính sổ thì làm sao?"
"Chuyện này để sau nói, trước mắt lo qua cửa ải này đã."
Hai người này còn chưa thương lượng xong, Dư Tử Cường đã tiến lên đấm một đấm vào một tên, sau đó quyền đấm cước đá giống như đang phát tiết cơn giận chứ không giống như đang đánh nhau.
"A ——"
Dư Tử Cường đánh hai tên kia đến nổi tức giận, vì vậy không chút kiên kỵ đánh lại, vừa xông lên vừa nhặt một khúc gỗ, dùng sức đánh lên người anh.
Thân thủ Dư Tử Cường khá là nhanh nhẹn, nhiều lần né được đòn công kích của đối phương, bất quá trên người vẫn trúng không ít.
Hai gã này thấy đánh mãi vậy cũng không phải cách, nháy mắt ra ám hiệu, trong đó một gã xông lên ôm chặc Dư Tử Cường, giữ chặt tay chân để anh không cử động, một gã khác cầm gậy gỗ xông lên đánh vào đầu Dư Tử Cường, một cú này làm người trực tiếp ngất xỉu, hơn nữa còn đánh đến bể đầu chảy máu nằm im trên mặt đất.
Thấy Dư Tử Cường bất tỉnh nhân sự té xuống đất, hai tên này có chút hốt hoảng, nhất là tên cầm gậy gỗ đánh Dư Tử Cường ngất xỉu, vội vàng vứt gậy gỗ đi run run hỏi: "Hắn, hắn có chết không?"
"Mày dùng mạnh lực đánh như vậy làm gì?"
"Tao cũng đâu biết, vừa rồi do quá nôn nóng, liền, liền đánh xuống, làm sao bây giờ?"
"Thừa dịp không ai phát hiện, chạy mau."
"Chờ tao một chút."
Hai gã đánh Dư Tử Cường bất tử nhân sự xong liền hoảng sợ vội vàng bỏ chạy, nhưng khi vừa chạy ra khỏi đầu hẻm liền đụng mặt Đinh Tiểu Nhiên, hốt hoảng lập tức chạy nhanh sang hướng khác.
Đinh Tiểu Nhiên bị Tiêu Vũ Huyên lôi kéo một hồi, cho nên lúc cô ra ngoài đã không còn thấy bóng dáng Dư Tử Cường, đành chạy xung quanh tìm, ai ngờ lại thấy hai gã theo dõi cô hốt hoảng chạy ra từ một con hẻm nhỏ, bởi vì Dư Tử Cường ra ngoài là muốn đuổi theo hai gã này, cô cảm thấy lo lo, vì vậy vừa chạy vào trong hẻm vừa gọi, "Tử Cường, Tử Cường anh đang ở đâu?"
"Tử Cường ——"
Bất kể cô gọi thế nào, trong con hẻm nhỏ vẫn không có thanh âm đáp lại.
Nhưng vì không có ai trả lời, mà trời lại càng tối đen, Đinh Tiểu Nhiên không dám ở một mình trong con hẻm nhỏ vắng người, định chạy vào xem thử một chút rồi đi ra, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Dư Tử Cường nằm ở dưới đất, cô rất sợ, vội vàng chạy tới đỡ anh dậy ôm vào trong lồng.
"Tử Cường, Tử Cường, anh làm sao vậy?"
Trên mặt Dư Tử Cường vẫn còn lưu lại vết thương sưng đỏ, vừa nhìn liền biết mới đánh nhau với người ta, nhất là phần đầu chảy máu không ít.
Đinh Tiểu Nhiên ôm Dư Tử Cường, máu trên người của anh thấm nhuộm quần áo cô, nhưng cô lại không để tâm tới, bởi trong lòng như có một ngọn lửa không ngừng phun trào, "Tử Cường, anh mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi anh?"
Nhưng bất kể cô gọi thế nào người trong ngực vẫn nằm im bất tỉnh, bất đắc dĩ đành lục tìm điện thoại di động trong túi xách để gọi xe cứu thương đến, miệng không ngừng nói, "Anh nhất định không có chuyện gì nha, nhất định là không sao."
Sớm biết thế cô đã không nhiều lời với Tiêu Vũ Huyên, mau chạy ra cản Dư Tử Cường đuổi theo hai lưu manh đó, như thế sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi.
Đúng là dù nhiều tiền cách mấy cũng không thể đoán trước chuyện tương lai.
Đinh Tiểu Nhiên lên xe cứu thương đưa Dư Tử Cường đến bệnh viện, sau đó lo lắng đứng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, bởi vì cô không biết số điện thoại của Chung Mẫn Liên nên đành phải gọi báo cho Hà Phương Quốc, để Hà Phương Quốc nói lại cho Chung Mẫn Liên biết chuyện này.
Chung Mẫn Liên vừa nghe xong điện thoại của Hà Phương Quốc, lập tức chạy tới bệnh viện, vả lại còn dẫn theo Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc.
Chung Mẫn Liên vừa đến bệnh viện liền thấy Đinh Tiểu Nhiên, nổi giận đùng đùng không nói hai lời liền tát cô một bạt tay.
Chát —— thanh âm vô cùng vang dội.
Đinh Tiểu Nhiên lấy tay che bên mặt bị đánh, không nói tiếng nào chịu đựng cơn đau rát hừng hực trên mặt, mặc dù tát tay này do Chung Mẫn Liên đánh nhưng cô lại không tức giận, bất quá chỉ nặng nề hô lên một tiếng, "Bà chủ ——"
"Đừng gọi tôi, tránh làm bẩn thân phận của tôi. Có phải vì cô không chiếm được con tôi cho nên sai người hại chết nó không?"
"Cháu, cháu không có."
"Không có, không có sao giờ nó lại ở trong phòng cấp cứu hả?"
"Cháu không biết." Cô quả thật không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Cô không biết, sao cô có thể không biết? Mà dù cho giờ có chuyện gì đi nữa thì đã không còn quan trọng, quan trọng là ... Con trai tôi được bình an, nhưng trước đó tôi muốn cô lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi, cô cút cho tôi." Chung Mẫn Liên ghét Đinh Tiểu Nhiên còn nhiều hơn trước kia, không những thế còn chứa đầy hận ý.
Đinh Tiểu Nhiên biết nói gì cũng vô dụng đành ngậm miệng chịu đựng oan uất, bởi vì căn bản Chung Mẫn Liên không chịu nghe cô giải thích, vả lại cô cũng không muốn nói nhiều lại càng không muốn rời đi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng cấp cứu.
Chung Mẫn Liên thấy Đinh Tiểu Nhiên không chịu đi, liền động thủ đẩy cô, "Cô cút đi cho tôi, lập tức cút."
"Cháu, cháu muốn chờ xem kết quả, chỉ cần xác định Tử Cường không sao cháu sẽ đi."
"Cô làm hại Tử Cường còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục hại nó nữa sao?"
"Cháu không có."
"Không có mới lạ, Tử Cường là vì ở bên cô nên mới phải nhập viện, cô chính là đồ sao chổi, mau cút cho tôi, sau này không được quay trở lại tìm Tử Cường, cút đi." Chung Mẫn Liên càng ngày càng giận, xua đẩy Đinh Tiểu Nhiên đi.
Đinh Tiểu Nhiên phải lui về sau từng bước từng bước một, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đèn đỏ ở trên phòng cấp cứu.
Hà Tuyết Phi cũng rất lo lắng cho Dư Tử Cường, thấy Đinh Tiểu Nhiên bị Chung Mẫn Liên nhục mạ và đẩy lui, không nhịn được tiến lên khuyên nhủ, "Bỏ đi dì, hãy để cô ấy ở đây cùng chờ tin tức."
"Tuyết Phi, con tốt bụng thế làm gì, đối phó loại con gái không biết xấu hổ này cần phải nhẫn tâm hơn một chút. Không được, dì không thể để cô ta tiếp tục ở lại nơi này, cút đi ——" Chung Mẫn Liên không nghe khuyên can, không ngừng xua đuổi Đinh Tiểu Nhiên đi.
"Dì ơi, điều quan trọng nhất bây giờ là an toàn của Tử Cường, những chuyện khác chúng ta nói sau đi." vinhanh-lequydon.
"Tử Cường đã có bác sĩ bên trong lo rồi, dù cô ta ở lại chỗ này cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ cần nhìn mặt cô ta là dì đã bực mình. Đinh Tiểu Nhiên, cô mau biến đi, đừng có ở đây làm cho tâm tình mọi người thêm tồi tệ hơn."
"Bà chủ, cháu chỉ muốn chờ nghe tin tức của Tử Cường, chỉ cần anh ấy bình an cháu sẽ lập tức đi ngay." Đinh Tiểu Nhiên dùng giọng điệu cầu khẩn, hiện giờ cô chỉ mong muốn được ở lại chờ tin tức chứ không muốn rời đi như vậy.
Nhưng Chung Mẫn Liên không chấp nhận, "Bình an của con trai tôi không cần cô nhọc lòng lo lắng. Bởi vì tôi lo lắng cô sẽ đem vận xấu lây sang cho con tôi kìa, cho nên cô không cần tiếp tục lưu lại, xin mau đi cho."
"Bà chủ ——"
"Cút."
Thấy Chung Mẫn Liên lạnh lùng xua đuổi Đinh Tiểu Nhiên, trong lòng Hoắc Thanh Cúc rất phấn khởi, ngược lại Hà Tuyết Phi thấy có chút xấu hổ, muốn đến giúp cô nhưng lại không có dũng khí, đành im lặng không nói.
Đinh Tiểu Nhiên ưu sầu và bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn nhìn đèn đỏ trên phòng cấp cứu, nhưng chỉ vì Chung Mẫn Liên cứ xua đuổi người, đành không thể làm gì hơn lui dần về phía sau rời đi, nhưng không phải rời đi hoàn toàn mà là đứng đợi ở chỗ khác của bệnh viện.
Đinh Tiểu Nhiên vừa đi, Hoắc Thanh Cúc liền bắt đầu khích bác ly gián, "Tôi xem đây nhất định là quỷ kế do Đinh Tiểu Nhiên bày ra, mục đích là muốn cho hôn lễ không thể cử hành đúng thời hạn, như vậy cô ta mới có cơ hội xoay ngược lại tình thế."
"Cô ta đừng hòng vọng tưởng." Chung Mẫn Liên tức giận nói.
"Nhưng bây giờ mục đích của cô ta đã đạt thành, Tử Cường bị thương phải vào nằm trong bệnh viện, chỉ còn vài ngày nữa hôn lễ cử hành, nếu hôn lễ không được cử hành đúng thời hạn e sẽ xảy ra nhiều biến hoá, chỉ cần có chút thay đổi kết quả sẽ không khác nhiều lắm, không phải sao?"
"Xem tình trạng của Tử Cường thế nào rồi tính tiếp, nếu như không quá nghiêm trọng hôn lễ vẫn được tiến hành như bình thường."
"Như vậy có ổn không?" Hoắc Thanh Cúc giả bộ bất đắc dĩ, thật ra trong lòng lại cực kỳ vui sướng. Chỉ cần hôn lễ tiến hành bình thường, bất kể Dư Tử Cường sống hay chết, gãy tay hay gãy chân cũng không liên quan bọn họ.
"Không được cũng phải làm, tôi sẽ không để Đinh Tiểu Nhiên thực hiện được ý đồ."
"Vậy chuyện này cứ theo ý bà quyết định vậy."
Hà Tuyết Phi dĩ nhiên biết trong lòng Hoắc Thanh Cúc đang suy nghĩ cái gì, còn chứng kiến trên mặt bà thoáng hiện nụ cười nham hiểm, đột nhiên trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không an tâm, cảm thấy hôn lễ này chắc chắn không thể tiến hành thuận lợi.
Nếu như hôn lễ không thể cử hành thuận lợi, chẳng phải cô sẽ bị mấy tên lưu manh kia đem bán đi sao?
Không được, hôn lễ này nhất định phải tiến hành theo đúng thời hạn.
Hà Tuyết Phi cố khắc chế bản tính nhu nhược của mình lại, để bản thân mình độc ác hơn một chút giống hệt Hoắc Thanh Cúc chỉ muốn hôn lễ được tiến hành đúng thời hạn, không còn nghĩ đến chuyện bị tổn thương hay không tổn thương.
Chung Mẫn Liên chỉ lo lắng cho bệnh trạng của Dư Tử Cường, nên không nhìn thấy trên mặt Hoắc Thanh Cúc lộ ra nụ cười nham hiểm, càng không biết bây giờ mình đang mắc phải sai lầm nghiêm trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT