Sau khi Tiêu Vũ Huyên cầm hoa hồng đi vào phòng làm việc, tiện tay vứt lên trên mặt đất, căn bản không quan tâm, sau đó đắc ý ngồi lên trên ghế làm việc, dù khinh thường nam nhân trước mặt, vẫn cố ý giả vờ nũng nịu, dụ dỗ hỏi: “Anh yêu em thật sao?"

Điền Vĩ nhìn bó hoa trên đất, trong lòng bị đả kích, nhưng chút đả kích này hắn vẫn có thể chịu đựng, tiếp tục trả lời đầy tình cảm, “Vũ Huyên, anh thật rất yêu em."

“Nếu yêu em, vì sao sau khi chúng ta chia tay anh lại không tìm em để xin em tha thứ, mà lại đi quấn lấy Đinh Tiểu Nhiên, anh mau nói đi?" Tiêu Vũ Huyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận hỏi,

“Anh —— anh cho rằng em, em sẽ không còn muốn ở bên cạnh anh nữa, cho nên, cho nên ——"

“Xảo trá, tất cả những lời đó chỉ là biện minh thôi, ở trong lòng anh, vị trí của Đinh Tiểu Nhiên còn quan trọng hơn em, nếu không phải thế sao anh lại chỉ đi xin lỗi cô ta, mà không phải đi tìm em chứ?"

“Vũ Huyên, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, anh không dám tìm em là vì anh sợ em không chịu tha thứ cho anh, vì sợ, nên việc gì cũng không dám làm, bất quá chuyện anh tìm Đinh Tiểu Nhiên nhận sai tuyệt đối không phải vì yêu cô ta, " Điền Vĩ luôn luôn tìm mọi lý do để che giấu nội tâm của mình, tận lực xin lỗi Tiêu Vũ Huyên,

Chuyện xảy ra hôm nay, nếu muốn Đinh Tiểu Nhiên tha thứ cho hắn đã là không thể nào, hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, không thể quay đầu lại.

“Anh tìm Đinh Tiểu Nhiên nhận sai không phải vì yêu, vậy là vì cái gì?" Tiêu Vũ Huyên nghe được câu nói khiến mình hài lòng, cơn giận liền giảm đi chút ít, lại bắt đầu dụ dỗ, không ngừng đung đưa hai bánh bao thịt lớn ở trước ngực mình, vừa có chút lẳng lơ vừa hấp dẫn nam nhân ở trước mặt.

Không có bất kỳ một chàng trai nào có thể chịu đựng nổi sức quyến rũ của cô, cả Điền Vĩ cũng không ngoại lệ, cô sẽ không để bạn trai mình đi tìm cỏ lạ khác, bằng không mặt mũi của cô biết để ở đâu?

“Anh tìm cô ấy nhận sai, chỉ vì đã khiến cô ta đánh mất mấy năm thanh xuân, chứ không có ý gì khác, nếu như anh yêu cô ta, thì lúc trước đã kết hôn với cô ta rồi, không phải sao?"

“Ý của anh nói, anh chẳng qua chỉ đang đùa giỡn với cô ta thôi ư.”

“Đúng thế, anh chẳng qua đùa giỡn với cô ta thôi, Vũ Huyên, anh xin thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ ... đi tìm Đinh Tiểu Nhiên nữa, chúng ta hãy làm lại từ đầu, có được không?"

“Anh muốn bắt đầu lại với em sao?"

“Đúng, anh muốn bắt đầu lại với em, Vũ Huyên, chúng ta hãy bắt đầu lại, có được không?" Điền Vĩ nhặt bó hoa lên, đi tới bên cạnh Tiêu Vũ Huyên, quỳ xuống bày tỏ tình cảm với cô, “Vũ Huyên, anh thật sự không thể không có em, em hãy tha lỗi cho anh, có được không?"

Tiêu Vũ Huyên không có lập tức nhận hoa, mà dịu dàng nói, “Em nghĩ anh cũng đã biết chuyện giữa Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường, "

“Anh biết, bọn họ không phải tình nhân thật, chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm đó là do bọn họ diễn trò,"

“Tốt, để chứng minh anh không còn yêu cô ta, em muốn anh làm một chuyện, nếu anh làm được, em sẽ tha thứ cho anh, "

“Là chuyện gì?"

“Tạm thời em giao chức phó giám đốc cho anh ngồi, nhiệm vụ mỗi ngày anh cần xử lý là, gây khó khăn cho Đinh Tiểu Nhiên, khiến cô ta không có một ngày được yên ổn, anh biết làm thế nào rồi chứ?"

Vừa nghe có thể ngồi vào ghế phó giám đốc, Điền Vĩ không hề do dự liền đồng ý, ”Được, anh nhất định có thể làm được,"

Chỉ cần có thể chuyển mình, việc gì hắn cũng làm,

“Tốt, vậy thì bắt đầu đi, giờ anh hãy đi nhận chức phó giám đốc đi, em sẽ ở đây chờ xem kịch vui của anh?" Tiêu Vũ Huyên nhận được đáp án mình muốn, liền đưa tay ra nhận lấy hoa,

,”Anh sẽ đi nhận chức phó giám đốc ngay, sau đó anh tự biết mình phải làm gì rồi " Điền Vĩ thấy cô đã nhận hoa, trong lòng thầm vui mừng, đứng dậy, xoay người rời đi,

Chẳng qua chỉ gây khó khăn cho Đinh Tiểu Nhiên, chứ không phải việc gì to tát, hắn có thể làm được, chỉ cần ngồi được vào vị trí phó giám đốc, hắn sẽ không để dễ dàng bị tống đi,

Tiêu Vũ Huyên nhìn theo bóng lưng Điền Vĩ rời đi, chờ sau khi hắn ra cửa, lập tức ném bóng hoa vào trong thùng rác, không hề có chút nuối tiếc, khẽ giễu cợt nói: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, dám cho tôi mất hết thể diện, hãy ở đó mà chờ đi, khi mà bổn tiểu thư chơi đã rồi, anh hãy tiếp tục sống cuộc đời bần hèn của mình đi, "

Trước kia cô chỉ để ý vẻ ngoài hơi điển trai của Điền Vĩ, nên mới quen hắn, bất quá gương mặt đó nhìn lâu cũng sẽ chán, huống chi hắn lại là loại người muốn dựa vào cô để thăng tiến, loại người này, cô còn cần nữa sao.

Điền Vĩ không hề biết suy nghĩ thực sự trong lòng của Tiêu Vũ Huyên, sớm bị chiếc ghế phó giám đốc làm cho tâm trí bay lên tận trời xanh, ảo tưởng đến lúc mình ngồi vào vị trí này, có được thành tựu trong sự nghiệp, trong lòng cực kỳ vui sướng, mặc dù biết vị trí này là vực thẳm không đáy, nhưng hắn vẫn muốn ngồi, bởi vì hắn không muốn cả đời làm công ăn lương, hắn muốn đổi đời.

Muốn ngồi vững vị trí này, hắn phải xin lỗi một người —— Đinh Tiểu Nhiên,

Cả buổi sáng Đinh Tiểu Nhiên vẫn không thể làm việc, ngồi đó ngẩn người, suy nghĩ con đường sau này mình phải đi như thế nào? Tiêu Vũ Huyên trở thành giám đốc, không chừng sẽ khiến cô không có ngày nào được sống yên lành, nếu tiếp tục làm việc ở chỗ này, sẽ phải nếm mùi đau khổ, nhưng nếu rời đi thì cô lại không nỡ, dù sao làm việc ở đây lâu như vậy, nếu rời đi như vậy, không khỏi thấy đáng tiếc,

Rốt cuộc cô nên đi hay ở?

Lúc này, có một nữ nhân viên đem đống văn kiện thật dầy đem tới,”Tiểu Nhiên, đây là tất cả giấy tờ hoạt động trong mấy năm gần đây của công ty, còn có cả tài liệu khách hàng mới và các sản phẩm sắp nhập vào, phiền cô sửa sang lại hết, sáng sớm ngày mai giao cho giám đốc, "

Nhìn đống tài liệu thật dầy, Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc hô lớn, “Cái gì, nhiều thế mà chỉ bắt một mình tôi làm, còn bắt tôi phải giao vào sáng sớm ngày mai, điều này sao có thể?"

E rằng làm hai ngày hai đêm cũng chưa làm xong, vậy mà bắt cô phải làm xong trong hôm nay, làm sao có thể?

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, nhất định là Tiêu Vũ Huyên cố ý gây khó khăn cho cô,

“Biết làm sao, đây là chỉ thị của giám đốc đưa ra mà." nữ thư ký đặt tài liệu xuống, nhún nhún vai, sau đó xoay người rời đi. Mặc dù thông cảm, nhưng lại không dám nhiều lời, sau khi nhận lệnh, cô liền biết giám đốc cố ý gây khó dễ cho Đinh Tiểu Nhiên, nếu như cô nói giúp cho Đinh Tiểu Nhiên, vậy người kế tiếp giám đốc nhắm đến sẽ là cô, cho nên không thể giúp.

Mọi người đều tận mắt chứng kiến mọi chuyện diễn ra, ai cũng biết mục đích giám đốc làm như vậy, nhưng chẳng ai dám nói một câu, trong lòng chỉ cần biết là được,

Giám đốc làm vậy, ắt hẳn có liên quan đến anh chàng tặng hoa kia, giữa tình địch với nhau, nhất định sẽ có tranh chấp,

“ . . . . . ." Đinh Tiểu Nhiên im lặng, nhìn đống văn kiện cao thấp trước mặt, cả người giống như quả bóng bị xì hơi, vô lực ngồinhìn văn kiện, không biết phải bắt đầu từ đâu nữa,

Tiêu Vũ Huyên vừa tới có một ngày đã gây khó dễ cho cô, không cần nghĩ, sau này sẽ càng thê thảm hơn, cô phải mau tìm đối sách mới để ứng phó thôi.

Nhưng đối phương lại là giám đốc, nàng ứng phó như thế nào đây? Từ chức —— đây chẳng phải tuyên cáo rằng cô đang chạy trốn, Ở lại làm —— chính là tự chuốc khổ cho mình,

Cô nên làm gì bây giờ?

Đinh Tiểu Nhiên rầu rỉ nhìn đống văn kiện trước mắt , mất một tiếng đồng hồ vẫn chưa làm được gì. Thế mà nhiệm vụ mới lại tới.

Một đồng nghiệp nữ khác cũng cầm một đống văn kiện đi tới, đặt ở trên bàn làm việc của cô, “Tiểu Nhiên, đây là tài liệu phó giám đốc cần cho cuộc họp ngày mai, bởi vì có hơi lộn xộn, nên phiền cô hãy chỉnh sửa lại. "

“Tại sao lại là tôi sửa?" Đinh Tiểu Nhiên vô lực hỏi,

“Đây là lệnh của phó giám đốc, tôi cũng không biết, ngày mai ông ấy sẽ phải dùng đến tài liệu này, cho nên cô hãy mau chóng chỉnh sửa lại nha."

“Phó giám đốc là ai?"

“Chính là ——" nữ nhân viên có hơi do dự không dám nói, quay đầu lại nhìn chung quanh một lược, phát hiện không có ai khả nghi, sau đó hơi cúi người xuống, thấp giọng nói:” Chính là người tặng hoa đó "

“Điền vĩ —— cái tên đáng ghét, đồ cặn bả, đồ khốn kiếp, đồ chết bầm, một ngày nào đó hắn sẽ đày xuống 18 tầng địa ngục, " Đinh Tiểu Nhiên lần này quả thực đã nổi trận lôi đình, đứng bật dậy, mắng chửi người thật to,

Tất cả mọi người bị tiếng la của cô làm kinh động, rối rít ném tầm mắt tới,

Nhưng cô không quan tâm, tiếp tục chửi, “Loại đàn ông phế thải kia, vĩnh viễn là loài sâu bọ ghê tởm, đồ khốn kiếp, "

“ . . . . . ."

“Tiểu Nhiên, đừng mắng nữa, xuỵt——" nữ đồng nghiệp ra hiệu nhắc nhở cô, không muốn cô chịu nhiều khổ sở hơn, dù sao cũng là giám đốc và phó giám đốc.

“Hừm, " Đinh Tiểu Nhiên tức giận hừ lạnh, nặng nề ngồi xuống, hai mắt tràn đầy lửa giận, trợn to mắt nhìn đống văn kiện trước mắt,

Tiêu Vũ Huyên, Điền Vĩ, hai tên cẩu nam nữ kia, chắc là muốn chọc tức cô, Được thôi, cô cũng muốn xem ai sẽ bị chọc tức trước đây?

“Tiểu Nhiên, cố nhịn một chút, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, việc gì rồi cũng sẽ kết thúc thôi, có đúng không? Nếu như thật sự mà nhịn không được, vậy thì nghỉ việc."

“Bây giờ mà chọn rời đi là hèn yếu, tôi sẽ làm cho bọn họ biết, chọc tới tôi là ngu ngốc cở nào."

“Tiểu Nhiên, cô, cô muốn làm gì?"

“Mỹ Lan, cô về bàn làm việc đi, không cần để ý đến tôi, " Đinh Tiểu Nhiên không nói, cơn giận trong mắt dần dần chuyển thành rực rỡ cùng tia sáng ranh mãnh, bĩu môi cười xấu xa, trong dáng vẻ như đang mưu tính việc gì đó.

Cô sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ, đợi cô chỉnh xong hai tên cẩu nam nữ này mới đi.

Tiêu Vũ Huyên trốn ở trong góc, thấy Đinh Tiểu Nhiên mới vừa rồi nổi trận lôi đình, cười đắc ý, sau đó xoay người muốn trở về phòng làm việc của mình, ai ngờ vừa mới quay người đi liền thấy Điền Vĩ, vì vậy cười cười hỏi hắn:”Thế nào, hợp ý không?"

“Vũ Huyên, mục đích em mua cả công ty này chỉ vì muốn chọc tức cho Đinh Tiểu Nhiên thôi sao?" Điền Vĩ nghiêm túc hỏi, không muốn dùng công ty này ra để đùa bỡn, mà là muốn chân chính kinh doanh, để có một chỗ đứng hoàn hảo,

“Anh nói xem?"

“Em mua công ty này cũng tốn không ít tiền, nếu như không kinh doanh tốt, sẽ lỗ vốn, chi bằng thay vì chọc tức Đinh Tiểu Nhiên, hãy chú trọng ... việc kinh doanh công ty cho thật tốt, em thấy thế nào?"

“Sao, anh không muốn gây khó dễ cho Đinh Tiểu Nhiên nữa à?"

“Không phải vậy "

“Không phải thì tốt, Điền Vĩ, anh nhớ cho kỹ, nhiệm vụ anh ở đây chính là gây khó khăn cho Đinh Tiểu Nhiên, những thứ khác không cần anh lo đến, hừm." Tiêu Vũ Huyên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bỏ đi, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường người trước mặt,

Điền Vĩ cảm giác được cô ta khinh thường mình, cũng biết chức phó giám đốc này sẽ không được ngồi lâu, nhưng vì giữ vững vị trí này, hắn phải làm chút gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play