Dùng sức mạnh bị nguyền rủa đi bảo vệ hạnh phúc của người khác, biểu tình của ngươi, vì sao lại như thế ưu thương?
“Gần đây em có phải hay không quan tâm thái quá đến chuyện của Kiryuu? Aidou.” Miệng nói như thế, nhưng Kain vẫn đang chăm chú tìm hiểu những tư liệu cậu em họ của mình đưa cho. Thông tin về Maria Kurenai không có nhiều, đại khái là thân thể suy yếu hơn nữa chưa bao giờ tham gia vào những mối quan hệ xã giao của vampire. Mà Shizuka Hiou, thông tin về thuần chủng chỉ sợ tìm cũng không có.
“Vì sự bình yên của khối Đêm. Anh cũng nhận thấy nữ sinh mới chuyển đến kia rõ ràng phát ra một cảm giác rất nguy hiểm còn gì.”
“Maria Kurenai đúng là có quan hệ họ hàng với Shizuka Hiou, nhưng từ lúc ngài ấy nổi điên rồi biến mất, nghe đồn là đã chết. Kể từ sau vụ việc nhà Kiryuu càng không có tin tức.” Kain vừa nói vừa đi đến ngồi cạnh Aidou. Ngày hôm qua vừa vào học là đã không thấy bóng dáng, có chuyện gì xảy ra sao? Hơn nữa hôm nay còn cố ý hỏi anh về chuyện của người mới chuyển đến kia, thật sự chỉ là vì sự bình yên của khối Đêm? Nhưng dù thế nào anh cũng không ngăn cản cậu, cho dù cậu muốn làm chuyện gì. Chỉ cần cậu đừng lộ ra vẻ lo lắng như vậy.
“Không lẽ Shizuka Hiou... Thật sự là điềm xấu” Zero Kiryuu, ngươi sẽ không lại một mình đi gặp kẻ thù nữa đi? Tuy rằng không biết ngươi vì sao biến thành thuần chủng, nhưng ngươi vẫn là không thể nào giết được ngài ấy. Cho nên không được hành động ngu ngốc như vậy, nhất định chỉ có con đường chết.
- -*--
Đang trong mùa thi, thành viên của khối Đêm đều đang hưởng thụ cảm giác thanh bình khó mà có được, nhưng Zero một chút cũng không vì tiếng ồn biến mất mà trở nên bình tĩnh, ngược lại càng thêm căng thẳng cùng bất an. Người đàn bà kia đang bước đi trước mặt cậu, ngay trong tầm bắn... Nhưng cậu vẫn phải nhẫn nại, khống chế từng giọt máu đang sôi trào muốn thoát ra ngoài. Cổ, nơi bị người đàn bà kia cắn qua, vẫn luôn đau âm ỷ, nhưng tâm, càng đau.
Cha và mẹ, là chết ngay trước mặt cậu... Tất cả đều phát sinh ngay trước mắt, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết đi. Zero Kiryuu của bốn năm trước, vô dụng, yếu đuối.
Zero ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn bà kia đang bên cạnh Yuuki, mà Yuuki lại đơn thuần nở nụ cười như gặp được bạn tốt... Ngươi muốn làm gì cô ấy?! Người hunter tóc bạc thấy cơ thể mình tự động di chuyển trước cả khi suy nghĩ kia lướt qua đầu cậu, một tay ngăn giữa hai người, đưa lưng về phía Yuuki, che chở cô, màu tím băng giá căm thù nhìn thẳng vào Shizuka Hiou...
“Zero?” Nhận ra Zero là đang bảo vệ mình, ánh mắt Yuuki chợt sáng lên, mang theo niềm vui trong chốc lát. “Không có việc gì, Zero. Maria –senpai không phải đến làm hại tớ.”
Yuuki thiện lương, căn bản cô không biết cơ thể này đang che giấu linh hồn của ai, Zero không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đem Yuuki lùi ra sau từng bước, sau đó trở lại đội ngũ khối Đêm rời đi.
Ngu ngốc, làm thế Shizuka Hiou sẽ biết ngươi quan tâm đến Yuuki... Như vậy chỉ khiến Yuuki càng gặp nguy hiểm. Kaname Kuran hơi hơi nhíu mày, bắt buộc chính mình không chú ý đến chuyện phát sinh phía sau. Nhưng thật ra... Anh đột nhiên có chút ghen tỵ, có thể trực tiếp biểu lộ sự quan tâm để ý như vậy, không như anh, cái gì cũng không thể làm.
Thế nhưng xem ra, Shizuka Hiou tiếp cận Yuuki cũng đã hoàn toàn chọc giận Zero Kiryuu... Đêm nay, có lẽ sẽ là đêm kết thúc...
Người đàn bà kia, là muốn làm gì Yuuki? Đã cướp đi nhiều như vậy, bây giờ còn muốn cướp đi người ta yêu thương nhất sao? Zero dọc theo đường đi vẫn trầm mặc, cậu biết Shizuka Hiou đã xin chuyển ra khỏi kí túc xá Mặt Trăng, Kaname Kuran cũng đã chấp thuận, nói cách khác, cậu bây giờ đã có thể giải quyết mọi chuyện ở một nơi yên tĩnh. Như vậy, đêm nay đi. Ngay tại đêm nay, để cho mọi chuyện chấm dứt.
Lại là một đêm tối đen, ánh trăng thản nhiên khoác lên mình một màu đỏ hờ hững, những sinh vật sống trong bóng đêm đều cảm thấy được hơi thở nguy hiểm mà lẩn trốn đi, rừng cây âm u che khuất tầm mắt của Yuuki, cô đang làm công tác tuần tra như thường lệ của mình, nhưng đêm nay dường như đặc biệt im lặng. Im lặng đến mức dị thường.
Một bóng người bước vội trong bóng đêm lướt qua tầm mắt của cô. Là ai?! Yuuki chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, Zero! Chưa từng thấy qua một Zero cả người đều toát ra sát khí như vậy. Cậu ấy muốn đi đâu?
Yuuki đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, quyết định theo đuôi, xem cậu muốn làm cái gì...
‘RẦM’, cánh cửa lớn bị Zero đá văng ra, gió đêm thê lương theo cậu tiến vào dãy phòng lạnh lẽo đã bị bỏ hoang này. Từ từ tiến vào theo cảm giác của chính mình, sau đó quẹo vào một căn phòng cũ có chút hơi mốc. Đúng như cậu dự liệu, người đàn bà kia đã đứng ở nơi đó, như là đang đợi cậu.
“Rốt cuộc cũng đến đây, Zero. Nhanh như vậy đã có thể tìm ra ta. Sợi dây máu ràng buộc chúng ta thật đúng là mạnh mẽ đến không ngờ, đúng không...”
“Vậy sao? Là ngươi tự mình đa tình thôi. Ta đối với ngươi, không có cái gọi là ràng buộc, chỉ có cừu hận.” Zero đi vào căn phòng cũng không nhỏ này, trong góc phòng trên lầu còn có một người đang đứng, không có hơi thở của vampire, cũng không thấy rõ gương mặt, nên không cần để ý nhiều, tất cả lực chú ý đều toàn bộ đặt ở trên người Shizuka Hiou.
“Ra là thế. Cậu đến để giết ta... Đáng tiếc, cậu giết không được ta.” Nhìn thẳng vào ánh mắt của Zero, lại nhìn Bloody Rose trong tay cậu đang nhắm ngay ngực mình, cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Không phục sao? Thật sự là rất thú vị... Lúc trước lựa chọn cậu quả nhiên là đúng đắn, đối với người cướp đi sinh mệnh nhân loại của cậu...”
“Oán hận. Ta vẫn luôn oán hận ngươi. Cướp đi của ta hết thảy, làm cho ta rơi vào tuyệt vọng chính là ngươi.” Khẩu súng trong tay Zero đã nhắm sẵn đến chỗ trái tim người đối diện, vampire thuần chủng, không biết liệu có giống vampire bình thường bị bắn trúng trái tim sẽ chết, thật tò mò. Thật muốn thử nghiệm một chút.
“Quên mất... Đây cũng không phải cơ thể của ta. Nếu để cậu thương tổn đến thì thật có lỗi.” Shizuka Hiou mỉm cười, tay giơ lên, như đang ra hiệu cho cái gì. Tầm mắt Zero theo hướng cánh tay kia dời đi, người nãy giờ vẫn đứng trong góc nhỏ quan sát đi ra! Cho dù là mang mặt nạ, nhưng người này...
Zero bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn tuyệt không có khả năng này nên trong nháy mắt ngẩn người, dải lụa của Shizuka chớp thời cơ rất nhanh cắt qua người cậu, theo bản năng lui về phía sau vài bước, tránh thoát, nhưng áo khoác lại bị cắt một đường lớn. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, lại nhìn về phía trên lầu, người kia đã lui trở lại vị trí trong góc, nhìn không rõ ràng... Người kia, là Ichiru sao?
Không, sẽ không... Không có khả năng là Ichiru...
Maria - senpai... Là người đã đem Zero biến thành vampire... “Zero!...”
Kaname nhẹ nhàng ôm lấy Yuuki té xỉu vào trong lòng ngực, thật đúng là nguy hiểm... Yuuki, em tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Yên tâm, Zero Kiryuu không phải loại dễ dàng bị người khác giết chết như vậy, nếu không ta sẽ không chọn cậu ta. Chỉ có em, ta quyết không thể mất đi, dù cho chỉ là một chút nguy hiểm cũng không cho phép.
Yuuki... Em là ánh sáng suy nhất cho cuộc đời phủ đầy máu và bóng tối của ta, ta thề sẽ đem đến cho em một cuộc sống hạnh phúc an toàn nhất. Về phần Zero Kiryuu, cậu ta sẽ không thua, cho nên cũng sẽ thật an toàn... Không cần lo lắng, Yuuki.
Kaname Kuran nhìn về phía Zero trong phòng, tay cầm súng vẫn đang run nhè nhẹ... Cậu ta như thế, rốt cuộc là như thế nào? Thống khổ?... Liệu cậu ta có như thế sau khi khám phá ra mọi chuyện, khi biết được thân phận thật sự của người cậu ta vẫn luôn trân trọng, vận mệnh tàn nhẫn có lẽ bây giờ mới bắt đầu.
Zero Kiryuu, tuyệt đối không được chết... Sau này cậu có hận ta như thế nào cũng không có vấn đề gì.
Còn có, thật xin lỗi...
“Cậu chỉ là một ‘người hầu’ của ta, không có cách nào phản kháng người đã ban tặng cho cậu cuộc sống của một vampire!” Một vệt sáng màu đỏ không do dự hướng thẳng ngay giữa trán người nữ thuần chủng mà bay đến, Shizuka nhanh chóng tránh được, nhưng vẫn là bị xẹt qua gương mặt. Ngón tay trắng nõn vuốt lên miệng vết thương trên mặt, chỉ cần chậm một giây, sẽ bị bắn thủng đầu đi.
Nòng súng màu bạc vẫn chĩa thẳng vào trái tim Shizuka Hiou, đôi mắt tử đinh bị cừu hận chiếm lĩnh, trở thành một vực sâu tuyệt địa không có sự sống. Chỉ sợ dù có bắn thêm nữa cũng không thể tổn thương đến người đàn bà thuần chủng kia. Giờ đây, cậu không còn là một hunter, chỉ là một kẻ báo thù, một kẻ tuyệt vọng đi báo thù.
Zero thu hồi Bloody Rose vào trong ngực, nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, đó là một đại dương đỏ... Ngoài cửa sổ, mặt trăng nhuộm máu cũng từ từ nhô ra, ánh trăng đỏ phủ kín từng ngõ ngách trên mặt đất... Hơi gợi lên khóe môi, lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn, lưỡi đỏ chậm rãi liếm qua cặp răng nanh lạnh băng màu bạch kim, trong không khí bao trùm một loại hương vị làm người ta sợ hãi, hương vị của tử vong.
Thời điểm Zero hoàn toàn trở thành một vampire, Shizuka Hiou lập tức nhận ra mọi việc phát triển dường như có điểm không đúng như dự tính. Hơi thở này, là chuyện gì xảy ra? Cho dù cô thân là một thuần chủng cũng cảm thấy được áp lực, không thể cử động...
Shizuka Hiou, Zero vẫn đứng im thưởng thức sự thay đổi sắc mặt của kẻ thù? Ha ha, một lũ vampire ngạo mạn, tự cho là nắm giữ trong tay hết thảy nên có thể tùy ý đùa giỡn lòng người, rốt cục cũng nhấm nháp đến cảm giác bức bách không thể di chuyển sao? Sinh mệnh của ta đã biến đổi như ngươi mong muốn, nhưng là không phải loại phế vật như ngươi vẫn nghĩ...
“ ‘Người hầu’?... Thuần chủng như ngươi, vốn không có cách nào tạo ra ta. Cho dù là ngươi cũng không thể phản kháng ta. Vampire đáng thương. Các ngươi mãi không thể thoát khỏi sự quyết định đẳng cấp của máu.” Zero bình tĩnh mà thâm trầm nhìn Shizuka đang kinh ngạc trước mắt, “Loại phế vật do ngươi tạo ra, đã chết rồi. Nó ngay từ đầu đã bị ta giết chết. Cũng là chuyện bất đắc dĩ cả thôi, là tên vampire bị ta triệu hồi đến đây nói, trước tiên phải giết chết bản thân, mới có thể đạt đến sức mạnh. Chết chính là sinh...”
“...” Shizuka Hiou hít sâu một hơi, bản năng sợ hãi làm cho cô nghĩ muốn thối lui, nhưng lại không thể động đậy dưới ánh nhìn của Zero, “Cậu rốt cuộc, đã làm cái gì?”
Tay phải của cậu dần đưa lên chạm vào vị trí nơi trái tim, Zero bình tĩnh tiếp tục: “Ở trong này... Chỉ có tâm đã chết, mới có thể biến thành vampire... Tên vampire kia đã nói như vậy. May mắn, hắn không có gạt ta. Cho nên ta hiện tại mới có thể nhìn thấy ngươi, tự tay chấm dứt tất cả.”
Từng ngón tay tái nhợt chậm rãi nâng lên phía trước. Tuy rằng có thể lập tức hạ sát kẻ thù, nhưng như thế này, có thể làm dịu đi vẻ mặt của cha mẹ trước lúc chết sao, có thể không, cô ta là người đã ban cho mình cuộc sống đáng nguyền rủa này, cùng nỗi tuyệt vọng không có tương lai... Shizuka Hiou, ta thật không ngờ mình cũng có thể hận một kẻ đến như vậy. Vừa lòng sao? Đây là điều ngươi muốn, một kẻ bị cừu hận khống chế, nhìn đến ta như vậy, cảm thấy thế nào? Liệu có vượt qua tưởng tượng của ngươi? Đôi tay từng không muốn vấy máu của bất sự sống nào, kể cả level E, bây giờ không khác gì đôi tay của một tên đồ tể, đứa trẻ vẫn luôn cãi lời cha mẹ quyết không làm một hunter, năm lên tám đã chết trong tay của ngươi. Cho nên, nhìn đến ta, kiệt tác của ngươi, cảm thấy được hài lòng sao?
“... Không ngờ trên đời lại còn tồn tại loại sức mạnh này, thật là ngoài dự liệu của ta, một trong song sinh tử, Zero.”
Song sinh tử? Đúng vậy, ả ta mang đi Ichiru, là trước cơ thể nhiễm bẩn tội ác của cậu, đem Ichiru mang đi... Zero ngẩng đầu, nhìn về phía bóng đen trên lầu, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm Shizuka Hiou, “Ichiru đâu? Shizuka Hiou, Ichiru bị ngươi mang đi đâu? Đem nó trở về. Trả Ichiru lại cho ta!”
Rốt cục cũng có thể hỏi ra... Ichiru còn sống, Zero vẫn luôn tự cố mục bản thân mình như vậy, nhưng có những chuyện không phải chỉ cần hy vọng là có thể... Chính là, bọn họ là song sinh, nếu cậu còn sống, như vậy Ichiru cũng nhất định phải còn sống... Ít nhất hiện tại cậu còn có một niềm tin như vậy để bám víu.
Trong căn phòng trống rỗng, Shizuka Hiou dường như có thể nghe tiếng trái tim của đứa trẻ trước mặt đang đập ngày càng kịch liệt. Miệng của cô chậm rãi cong lên. Cho dù biến thành một vampire thuần chủng, Zero cũng không phải loại cực mạnh, cậu ta tuyệt đối giết không được mình, bởi vì trong lòng cậu ta còn có một thứ quan trọng hơn cừu hận. Chính là Ichiru.
Như vậy cũng thật sự rất tốt... Ichiru, cho dù ta không may thất bại, mất đi ta, cậu cũng có thể sống sót. Những cũng có điểm thật luyến tiếc, đem cậu giao cho một người hận ta nhất...
“Nó đã chết. Ichiru ‘của ngươi’ đã không còn tồn tại.” Người nữ thuần chủng tóc bạc lạnh lùng lên tiếng, cười lạnh nhìn Zero thất thần lui về phía sau từng bước, đôi mắt tím kia lại một lần căng ra.