Sức hấp dẫn của sự sống ngay chính nó cũng không biết, đừng vọng tưởng nắm trong tay hết thảy, nếu không, ngươi sẽ chết ở trong tay mình.
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng lan tỏa đến nhức mắt. Mái tóc bạc như lấp lánh dưới ánh trăng lạnh băng, mang theo một loại cảm giác bén nhọn như lưỡi dao. Dưới thứ ánh sáng tái nhợt, chỉ nhìn thấy thân ảnh như bị ánh trăng xuyên thấu chậm rãi xoay người, trên mặt không hề có biểu cảm gì.
“Ta chờ ngày này đã lâu... Shizuka Hiou.”
Thanh âm thoáng khàn khàn, giống như mọi thống khổ đè nén trong lòng đang gào thét đòi thoát ra. Ngày này, Zero đã chờ từ lâu lâu lắm, thời gian bốn năm, lại giống như cả đời người, chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của cậu, thật là dài đằng đẳng. Zero hiện tại cư nhiên còn có thể nhẫn nại không rút ra Bloody Rose trong lòng ngực. Còn tưởng rằng sẽ đánh mất lý trí, giống như một kẻ điên bất chấp tất cả mà lao lên... Cậu lại không hề, thật có chút khâm phục bản thân, không ngờ lại có thể bình tĩnh đứng trước mặt người phụ nữ này như thế.
Shizuka Hiou lộ ra một nụ cười ngạo mạn đặc trưng chỉ có ở những thuần chủng, “Quả nhiên là cảm giác được. Điều này chứng tỏ sự ràng buộc bằng máu của chúng ta rất sâu. Zero đáng yêu của ta... Mầm mống cừu hận ta gieo đã bắt đầu đâm chồi.”
Nụ cười tàn khốc đó, muốn hủy diệt nó khỏi khuôn mặt của cô ta. Vampire ngạo mạn, chính là mang theo nụ cười như vậy cướp đi sinh mệnh của cha mẹ cậu. Zero hận không thể lập tức ra tay, nhưng cậu không muốn cái gì cũng không biết nhưng lại phải mang theo tất cả, hận thù, đau thương. Zero muốn một cái lý do, lý do cho mọi biến cố trong cuộc đời cậu. “Shizuka Hiou, ngươi là một thuần chủng, tại sao lại xuất hiện ở nhà của ta? Vì cái gì muốn giết hại cha mẹ ta?”
“Ha ha... Không nghĩ cậu lại hỏi ta như thế?” Shizuka Hiou nhẹ nhàng lướt qua Zero, đi vào trong phòng, ngồi xuống, “Ta vẫn tưởng hunter là một lũ bù nhìn không có năng lực tự hỏi, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của người khác. Giống như cha mẹ của cậu... Ah~.” Trong căn phòng mờ tối, thấy không rõ biểu tình của người nữ thuần chủng, chỉ có thể nghe ra sự cười nhạo cùng hoài niệm trong giọng nói lạnh lùng, “Cho dù ta nói, cậu sẽ tin kẻ thù của mình? Hơn nữa, ta nói, cậu tin, chẳng lẽ bởi vì vậy mà cậu sẽ buông cây súng trong ngực xuống?”
“Không, sẽ không. Bất luận ngươi nói cái gì, cho dù sự thật có như thế nào, việc ta muốn báo thù sẽ không bao giờ thay đôi. Giống như chuyện cha mẹ ta chết dưới tay ngươi vĩnh viễn là sự thật.” Zero dừng một chút, đi hướng Shizuka Hiou, “Ta chỉ đơn giản không muốn sống mà không biết gì. Chuyện gì cũng ngu muội hồ đồ, chỉ có thể bị người khác sai khiến, không thể phản kháng. Ta không muốn trở thành con rối ở trong tay người khác, cho dù muốn ta phải tuân theo vận mệnh, bước trên một con đường như vậy, cũng phải cho ta một cái lý do. Cho nên, Shizuka Hiou, nói cho ta tất cả.”
Shizuka Hiou nhìn chằm chằm vào Zero, một lúc sau cất tiếng cười to, “Zero quả thật đáng yêu, cậu cho là cậu hỏi thì ta sẽ nói ra hết thảy? Đúng là một đứa trẻ khờ dại.”
“Vậy sao? Vậy thật sự là tiếc nuối. Vốn chuẩn bị cho ngươi sống thêm vài phút...” Vừa nói tay của cậu vừa đưa lên vị trí trước ngực.
“ZERO!!!” Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đá bung ra, Aidou hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài xông vào, “Zero Kiryuu! Ngươi làm ta tìm mệt muốn chết!” Vừa nói vừa cầm một bên tay áo Zero kéo cậu ra ngoài, “A ~ Kurenai - san, thật có lỗi, cho ta mượn tên này trong chốc lát.”
Bị cắt ngang giữa chừng sao? Dù sao nơi này cũng là địa bàn của vampire, nếu không thể một phát giải quyết vấn đề sẽ chỉ làm mọi việc thêm phức tạp. Còn có cơ hội... Chỉ cần cô ta còn ở trong Học viện, cậu vẫn còn cơ hội... Nghĩ như vậy, Zero cũng không phản kháng gì, để mặc Aidou kéo ra khỏi cửa.
“Aidou, ngươi có chuyện gì?” Sau khi đã đến một nơi cách xa nơi ở của Shizuka, Zero dừng bước, nhìn tên vampire chẳng biết tại sao lại xuất hiện kia, càng không biết tại sao cậu ta phải kéo cậu ra đây.
“A... Việc này, hình như vũ hội thường niên của Học viện cũng sắp đến?”
“Aidou.”
“Ngươi vốn không giết được ngài ấy, Zero Kiryuu.” Bắt gặp cái nhìn nghiêm túc của Zero, Aidou cũng đành phải thu hồi biểu cảm không tự nhiên trên mặt. May mắn cậu cảm giác được có gì đó không đúng nên vẫn để ý đến Zero, nếu không khối Đêm sẽ không biết phát sinh chuyện gì nghiêm trọng. “Zero Kiryuu, ngươi...” Dừng một chút, Aidou bỗng nhiên nghĩ đến điều mình sắp nói sẽ chạm đến góc tối sâu nhất trong con người này, trong lúc nhất thời có chút ngập ngừng, không biết phải nói cái gì cho phải... Vampire, là không có cách nào giết chết người đã ‘hồi sinh’ mình. Tuy rằng không hề muốn, nhưng từ lúc Zero Kiryuu sống lại dưới tư cách là một vampire, cậu ta đã là một ‘người hầu’ của Shizuka - sama...
“Ngươi đang nói cái gì?” Cậu ta biết chuyện của mình? Zero kinh ngạc một chút, cậu cũng đoán ra Aidou là đến ngăn cản chính mình, nhưng lại không rõ làm thế nào cậu ta biết được mà đến... Chẳng lẽ là giác quan của vampire quý tộc? Quên mất... Chuyện của nhà Kiryuu cùng vị thuần chủng điên Shizuka Hiou bốn năm trước, có người nào là không biết? Đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là một tin tức không tồi mà thôi. Huống hồ xã hội vampire rất coi trọng thuần chủng, làm sao có thể để cho cậu dễ dàng báo thù? Zero quay mặt đi, đem tầm mắt dời đến nơi khác, trên môi nở một nụ cười lạnh, “Ta biết vampire các người có những quy luật riêng, nhưng ta không phải. Cho nên đừng đem những thứ đó áp đặt lên chuyện của ta.”
Aidou sửng sốt một chút... ‘Các ngươi’, hai chữ này nghe thế nào cũng thấy chói tai vô cùng. Một phen nắm lấy cổ áo người đối diện, “Ngươi nghe rõ đây! Ngươi hiện tại cũng là một thành viên của khối Đêm, như vậy phải là ‘chúng ta’! Đừng quên, ngươi bây giờ cũng là vampire!”
“Ngươi nói không sai, ta chỉ là một vampire...” Zero bắt lấy tay của người vampire tóc vàng, gần như ngay tức khắc đem nó đặt ở trên tường, khuôn mặt tinh xảo càng lúc càng phóng đại trong đôi mắt kinh ngạc của Aidou, “Vì báo thù, ta đã lựa chọn biến thành một vampire. Bất luận kẻ nào, cũng đừng mong ngăn cản ta!”
Đôi đồng tử tím của Zero như mang theo một thứ ánh sáng đầy cám dỗ. Trong truyền thuyết của nhân loại, có một vampire với đôi mắt tím luôn khiến nạn nhân của mình rơi vào mê hoặc, tự sa chân vào bẫy, có thể hay không chính là như vậy... Aidou cảm giác mình giống như cũng bị hút vào hố sâu không đáy kia, lập tức tránh ánh mắt của Zero, nhìn sang chỗ khác.
“Nếu ngươi đã quyết ta có trông nom cũng không được, nhưng mà... Ít nhất cũng không nên khinh địch như vậy. Đi đối mặt với kẻ thù mà không có tìm hiểu chuẩn bị trước, chỉ có thể xem như lỗ mãng.”
“...” Này xem như... Quan tâm? Zero buông lỏng tay ra, ngón tay chải vào những sợi tóc trên trán, “Thật xin lỗi... Ta quả nhiên vẫn có chút không khống chế được chính mình. Những lời vừa mới nói, xem như không có nghe đến đi.”
Dưới ánh đèn mờ tối, Aidou bắt gặp trên khuôn mặt tái nhợt của Zero là một vệt hồng nho nhỏ. Chưa từng thấy qua vẻ mặt này của người kia, cảm thấy được thật mới mẻ, “Xem như ngươi đang giải thích?”
“Dong dài.”
- -*--
“Zero Kiryuu... Lúc trước để cậu ta sống, quả nhiên là đúng đắn. Ha ha... Đã trở thành một người chói mắt đến như vậy, thật không giống như là một sinh vật sống trong bóng tối, cho nên cảm thấy có chút thất vọng cùng tức giận. Đúng không, Ichiru?”
Ichiru từ sau một cánh cửa trong phòng đi ra, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím lại của cậu. Đi đến trước mặt Shizuka Hiou, cái gì cũng không nói, cứ như vậy đứng dưới bóng của rèm cửa sổ.
“Lại đây.” Shizuka Hiou vẫy vẫy tay, Ichiru liền đi tới ngồi xổm xuống, tùy ý cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu, “Vẫn mang mặt nạ... Là sợ hãi sao? Mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống Zero như đúc này, có phải hay không phát giác ra nội tâm thật sự ẩn sâu trong linh hồn cậu? Thật đáng thương, Ichiru, hai người ngay từ đầu là song bào thai cùng một trứng, khi lớn lên một người là hình người kia lại là bóng. Có thể hay không cảm thấy không cam lòng? Nhưng cũng không sao, những lúc thù hận ngập tràn trong mắt Ichiru, cũng rất đáng yêu.”
Nói xong hơi cúi thân xuống, đưa răng nanh đến gần mạch máu nổi lên trên cổ Ichiru. Ngay lúc chạm vào lại rời đi, trên môi là nụ cười như thường lệ.
“Tại sao không hút máu của ta? Vì cái gì? Shizuka - sama, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngài.” Ichiru thống khổ nhìn lên Shizuka, trên thế giới này chỉ có ngài là người quan trọng nhất của ta, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng muốn bỏ lại ta? Giống như Zero... Bọn họ đều là vampire, cũng chỉ có mình là con người, loại cảm giác này...
“Ichiru đáng yêu của ta... Cậu vẫn là sống dưới thân phận của một con người là tốt nhất. Vampire... Chỉ có thể chậm rãi đứng nhìn những người quanh mình lần lượt rời đi, Ichiru, cậu, không thích hợp làm vampire...” Những kẻ không đủ kiên cường mà trở thành vampire, cuối cùng, chỉ có một kết cục, giống như anh ấy...
“Ngày mai, phải xin chuyển ra ngoài. Nếu không sẽ có người phá hủy chuyện tốt. Có lẽ phải đến tìm Kaname Kuran, với ta cùng cậu ta mà nói, việc này quan trọng như nhau. Bởi vì chúng ta có cùng mục đích. A... Như vậy ngày mai cũng phải đi tìm Yuuki... Cô bé cũng là một trong những điểm trọng yếu ~”
- -*--
Phòng của người thuần chủng đúng là một vị trí lí tưởng, chỉ cần đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy rất nhiều thứ. Ví dụ như cuộc nói chuyện dưới bóng đêm của Zero Kiryuu cùng Aidou sau khi bọn họ ra đến cổng kí túc xá Mặt Trăng, tất cả anh đều chứng kiến rất rõ ràng. Có vẻ là bị Aidou xen ngang. Trên thực tế Kaname đã nhìn thấy bóng dáng của Zero đi hướng phòng của Shizuka Hiou, chỉ là anh không có ngăn cản.
Thật sự là buồn cười, anh bây giờ đúng ra phải đang vui mừng thưởng thức kịch hay do chính mình đạo diễn, thế nhưng lại cảm thấy bất an, ngủ không được, thức uống ưa thích bỗng trở nên chua xót. Anh sẽ không giống như Aidou, nếu làm như vậy, sẽ trở thành một nhược điểm chí mạng cho Shizuka công kích. Trong thế giới vampire, kẻ để đối phương biết càng ít về mình, mới là kẻ mạnh.
Nhưng rốt cuộc là sai chỗ nào? Anh như thế nào có thể đối với một ex – human như Zero Kiryuu lại cảm thấy... Thương tiếc? Không, phải nói, quan tâm, còn có điều gì đó... Con người trở thành vampire không hề ít, mỗi một level E đều giống như cậu ta có một quá khứ sau lưng, trong đó cũng không thiếu những kẻ có ý chí kiên định, nhưng duy chỉ có Zero Kiryuu là làm cho anh mất đi thái độ bình thường, trở nên mâu thuẫn như vậy.
Người hunter với anh mà nói không thể nghi ngờ là chính là quân cờ tốt nhất, từ lúc bắt đầu, anh từng như vậy tính toán qua, khiến cho Zero Kiryuu cùng Shizuka Hiou cùng nhau biến mất, lúc sau lo lắng đến tình cảm của Yuuki, cũng có do dự một chút. Nhưng hiện tại, anh có thể nói những cảm xúc này là vì Yuuki sao? Là một đế vương thuần chủng, lại đi lo lắng cho sự sống của một quân cờ mà mình đã an bài... Càng đáng sợ hơn, thứ cảm giác này đến với anh rất tự nhiên, cảm giác lo lắng cho Zero Kiryuu. Quả thật không giống anh, thiện lương không phải là thứ mà một thủy tổ như anh cần có.
“Ta ngay từ đầu không nên tiếp cận cậu... Một người nguy hiểm. Lần lượt đem từng người bên cạnh ta đều trở nên không bình thường, một kẻ có thể thay đổi kết cục ta đã định ra như vậy là một chuyện xấu, ta nên bóp chết ngay từ đầu... Nhưng có lẽ ta còn có hứng thú với cậu, cho dù lấy tư cách là một kẻ thù xuất hiện. Nếu một ngày cậu biết tất cả, biết mọi thứ đều bị ta bố trí, thậm chí lợi dụng mối thù của cậu, lợi dụng tình cảm dành cho Yuuki, có thể hay không sẽ hận ta? Nói không chừng nhất định là sẽ như vậy, bị cậu ta hận, có lẽ cũng tốt...”
Kaname tự nói với chính mình, những cảm xúc trong lòng cũng giống như ly rượu trên tay, ngọt lành nhưng cất dấu chua xót. Người đứng đầu xã hội vampire, mang trong mình đầy quyền lực lại bị một ánh mắt xem thường rót vào những tình cảm lạ lùng, nhưng Kaname không hề biết, bản thân anh chỉ là đang cố chấp, không muốn nhìn thấy những rung động không nên tồn tại trong lòng. Nhưng một khi tâm đã động, ý chí liệu sẽ khống chế nó được bao lâu.
Một Kaname Kuran kiêu ngạo sẽ không biết: Hiện tại, chỉ là những gợn sóng, thế giới của anh, sẽ trở nên càng ngày càng điên cuồng...