Đối mặt với nam tử mỹ lệ gầy yếu này, trong lòng Tần Mục Ca sinh ra chút thiện cảm, hơn nữa đối phương mở miệng một tiếng tỷ tỷ, kêu nàng rất thoải mái, cho nên nàng rất vui lòng.

Hiên Viên Triệt mặt trầm như nước, chỉ nhàn nhạt nói: "Không biết thân thể công tử có cho phép hay không, chúng ta có thể sẽ đi nhanh một chút."

"Không sao, ta cũng sẽ cố hết sức đuổi theo." Thiếu niên không chút nào quan tâm giọng nói không nguyện ý của Hiên Viên Triệt, chỉ cười nói với Tần Mục Ca, "Tỷ tỷ, một đường liền cần tỷ tỷ phí tâm rồi..."

Cần mình phí cái gì tâm chứ? Tần Mục Ca cười thầm.

Cơm nước xong, bốn người liền bắt đầu khởi hành.

Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca còn có Lãnh Thanh Phong ngồi trong một chiếc xe ngựa, tùy tùng Lãnh Thanh Phong ở bên ngoài cưỡi ngựa đi theo.

Dọc theo đường đi Lãnh Thanh Phong tuyệt không lãnh giống như tên của hắn, ngược lại, hắn vui vẻ giống như con chim nhỏ, nói chuyện với Tần Mục Ca nói mãi không hết.

Tần Mục Ca trước đây cũng là một người thích nói chuyện, cho nên sau nửa ngày liền rất quen thuộc với Lãnh Thanh Phong, đối phương nói một ít chuyện đều là mình có cảm giác hứng thú, cho nên nàng cực kỳ hăng hái, hai người hầu như đều xem nhẹ tồn tại của một người.

Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca cười tươi như hoa với Lãnh Thanh Phong, trong lòng có chút khó chịu không biết làm sao, không phải là mới biết có nửa ngày thôi sao? Như thế nào lại quen thân như vậy? Một đường cùng mình thiếu chữ ít lời, cùng với nam tử như con hồ ly này sao lại nói nhiều như vậy? !

Chập tối, bốn người chạy tới một cái thôn trấn, tìm một khách điếm ngủ lại.

Lãnh Thanh Phong kia như một khối kẹo mè xửng thời thời khắc khắc dính Tần Mục Ca, dùng qua bữa tối lại vẫn đứng trong phòng Tần Mục Ca nói chuyện phiếm, không nỡ quay về phòng mình, cho đến khi Tần Mục Ca tỏ ra ngủ gà ngủ gật, hắn mới lưu luyến rời đi trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Tần Mục Ca mời vừa dậy rửa mặt xong, đang chải tóc, Lãnh Thanh Phong lại cực kỳ hớn hở chìa tay ra đưa cho Tần Mục Ca hai cái trâm Phượng.

"Tỷ tỷ, cái này rất đẹp mắt, ngươi cài thử xem!"

Đối mặt với siêu cấp nhiệt tình của Lãnh Thanh Phong, Tần Mục Ca có chút thụ sủng nhược kinh. Chỉ là Lãnh Thanh phong đều không cho phép nàng cự tuyệt.

"Ta không thể nhận, cái trâm này rất quý trọng." Tần Mục Ca trịnh trọng nói cho đối phương biết.

Lãnh Thanh Phong cực kỳ mất mát, nhưng lại vẫn như cũ kiến quyết đem cây trâm đặt trước mặt nàng, gằn từng chữ: "Ta đưa cho ngươi, không nên cự tuyệt có được hay không? Không nên không cần, ta đã trưởng thành, người khác có thể cho, ta đều có thể cho..."

Trong mắt hắn hiện lên một tia khó xử và cuồng nhiệt, lập tức lại là một mảnh thâm thúy.

Đúng lúc này, Hiên Viên Triệt từ ngoài cửa đi tới, dừng một chút, nói với Lãnh Thanh Phong: "Lãnh công tử, ta có việc muốn nói với Tần cô nương..."

Hắn thật có vẻ trực tiếp, hạ lệnh trục khách với Lãnh Thanh Phong.

Lãnh Thanh Phong cũng dễ nói chuyện, nhàn nhạt cười với Tần Mục Ca nói: "Ta đây chờ một chút rồi lại vào tìm tỷ tỷ..."

Trong đầu Tần Mục Ca đang nghĩ dến lời nói của Lãnh Thanh Phong "Không nên không cần, ta đã trưởng thành, người khác có thể cho, ta đều có thể cho" đang tiến hành phân tích những lời này, không chú ý tới trên gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt chợt lóe lên một ít biểu tình.

Xem Tần Mục Ca không chủ động nói chuyện với hắn, Hiên Viên Triệt ôn hòa ném ra một câu: "Tần tư thư không công nhặt được một người đệ đệ lớn như vậy, thật sự là đáng mừng..."

Tần Mục Ca phục hồi lại tinh thần, nhìn chính mình trong gương một bên vừa chải đầu một bên trả lời: "Đại tướng quân tiến vào là vì nói những lời này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play