Trời tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tần Mục Ca đang ngủ ngon, bị Hiên Viên Triệt lay lay dậy.
"Thu thập một chút, chúng ta sẽ lên đường."
Nói xong, hắn liền ra ngoài rửa mặt.
Tần Mục Ca ngồi dậy xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, bỗng nhiên, nàng phát hiện trên người mình không biết khi nào có hơn một cái chăn.
Nàng quay đầu nhìn lên trên, không phát hiện thấy cái chăn, chẳng lẽ đêm qua Hiên Viên Triệt không đắp chăn?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Mục Ca nhất thời có chút nóng, người này dường như cũng không lạnh nhạt giống như thế, không phải sao?
-
Hai người thu thập xong, liền ra khỏi Bạch Vân quan bước trên lộ trình. Xuống Vô Lượng sơn lên quan đạo, trải qua mấy canh giờ hai người đi tới một tòa thành nhỏ.
Lúc này thời gian đúng lúc trưa, Hiên Viên Triệt mang theo Tần Mục Ca vào một tửu lâu kêu vài món thức ăn và một đĩa bánh màn thầu, đang lúc ăn, một tên nam tử hơn hai mươi trang phục tùy tùng vẻ mặt ôn hòa đến bên cạnh, chắp tay thi lễ nói: "Công tử, cô nương, quấy rầy, công tử nhà ta muốn thỉnh cô nương kiếm một chỗ nói chuyện, không biết có thuận tiện không?"
Tần Mục Ca sửng sốt, tìm mình nói chuyện? Đối phương là người nào?
Hiên Viên Triệt có chút ngoài ý muốn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ nói: "Không biết công tử nhà ngươi hiện giờ ở nơi nào, không ngại tới đây nói một lời."
Đang nói, trên lầu hai một nam tử chậm rãi đi xuống. Áo dài tử kim sắc bên trong xanh ngọc, tóc dài buộc mũ bạch ngọc, da thịt trong suốt, ngũ quan xinh đẹp thanh tú, giữa lông mày có một ấn ký hoa mai màu đỏ, khiến hắn nhìn mị hoặc khó tả, hắn nhìn Tần Mục Ca, cười nổi bật lúm đồng tiền rõ ràng, tay cầm chiết phiến đi tới, thỉnh thoảng ho nhẹ một tiếng.
Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca đứng dậy cực kỳ khách khí chào đối phương, đối phương cũng mỉm cười đáp lễ nói: "Tại hạ Lãnh Thanh Phong, không biết tôn tính đại danh của hai vị?"
"Tại hạ Hiên Viên Triệt, vị này chính là Tần Mục Ca, Tần cô nương." Sau khi Hiên Viên Triệt thay Tần Mục Ca giới thiệu, mời Lãnh Thanh Phong ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi, "Không biết Lãnh công tử thỉnh Tần cô nương có chuyện gì?"
Lãnh Thanh Phong liếc nhìn Hiên Viên Triệt một cái, ánh mắt lại quay về trên người Tần Mục Ca, hai tròng mắt quang mang lưu chuyển quanh co không ngừng, trong mắt mang theo tình cảm chậm rãi nói: "Thực không dám giấu diếm, tại hạ nhìn thấy Tần cô nương, cảm giác cực kỳ thân thiết, ngôn hành cử chỉ của nàng cực kỳ tương tự với một người thân của ta, cho nên lòng cảm thấy thân thiết, không hơn -- xin hỏi tỷ tỷ sinh nhật lúc nào?"
Tần Mục Ca liếc mắt qua đối phương một cái, nói: "Mùng ba tháng ba, làm sao vậy?"
"Mùng ba tháng ba?" Ánh mắt Lãnh Thanh Phong chớp lóe, lập tức mỉm cười lắc đầu nói, "Không có gì, sinh nhật tỷ tỷ chính là bàn đào chi hội, canh giờ quả thực rất tốt..."
Đáy mắt Hiên Viên Triệt lóe lên cảnh giác, nhìn như tùy ý hỏi một câu: "Công tử là người ở nơi nào? Là dạo chơi đây đó hay là tìm người thân?"
Lãnh Thanh Phong vừa nghe xong, than nhẹ một tiếng: "Thực không dám dấu diếm, thân thể tại hạ không tốt, cho nên một bên du lịch một bên tìm kiếm danh y, nhìn xem có thể trị liệu hay không...."
Tần Mục Ca nhìn thân thể đối phương quả thật có chút mỏng manh, hình như có bệnh bất túc, liền cơ bản tin lời đối phương nói, chỉ là hắn nói mình có chút tương tự với người thân của hắn, khiến nàng có chút tò mò.
"Hiên Viên công tử và Tần tỷ tỷ đi nơi nào?" Lãnh Thanh Phong rất chủ động làm đệ đệ, cũng không quản Tần Mục Ca có nguyện ý hay không.
Hiên Viên Triệt cũng không định giấu diếm, cho nên nói: "Chúng ta muốn trở lại kinh thành."
"Vậy vừa đúng dịp, ta cũng đi kinh thành, không bằng chúng ta làm bạn đồng hành đi." Lãnh Thanh Phong cười lúm đồng tiền như hoa đưa ra đề nghị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT