Tin Audis tuyên chiến với Soso như đổ dầu vào lửa, khiến cho tin tức đang truyền đi hừng hực càng thêm khí thế.
Vừa ăn cơm xong, Kenneth liền đi về phía bọn họ.
Frank nhíu mày. Trong quân đoàn ma thú, Audis là lãnh tụ tinh thần, chưa bao giờ xử lý công việc, Kenneth mới là người quản lý thật sự của quân đoàn. Có thể nói, quân đoàn Tulip và quân đoàn ma thú biến thành cục diện không đội trời chung như ngày hôm nay có công không nhỏ của Kenneth. Cậu không biết tại sao Kenneth luôn tìm trăm phương ngàn kế phả hỏng mối quan hệ giữa hai đại quân đoàn, nhưng có thể khẳng định, y đến đây tuyệt đối không phải để chào hỏi.
“Ngươi muốn gì?” Patrick che trước mặt Soso. Đối mặt với Audis, hắn thiếu dũng khí, nhưng chút dũng khí này dùng để đối mặt với Kenneth thì còn dư dả.
Kenneth không để ý đến hắn, nghiêng đầu nói với Soso: “Ta tới giải thích.”
Patrick trừng mắt, “Giải thích? Giải thích với ai?”
Kenneth tiếp tục tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với hắn, “Khiêu chiến của Audis ta thay hắn thu hồi.”
Soso chớp mắt, “Tại sao cậu muốn thu hồi khiêu chiến của anh ta?” Kỳ thật ý cậu muốn nói là, cậu vốn không có nhận khiêu chiến, cho nên sao có thể nói đến thu hồi hay không.
Nhưng hiển nhiên Kenneth hiểu sai ý cậu, hơi đổi sắc mặt, “Chẳng lẽ mi cảm thấy mình có phần thắng khi quyết đấu với Audis?”
Soso đáp: “Tớ chỉ cảm thấy…”
“Khiêu chiến do ai đề xuất, nên để người đó thu hồi.” Frank thản nhiên tiếp lời.
Soso há miệng thở dốc.
Kenneth quay đầu, nhìn Frank chằm chằm, “Mi có biết tại sao hắn muốn khiêu chiến không?”
Frank cau mày: “Mi hỏi sai người rồi.”
Ngực Kenneth phập phồng kịch liệt, cười lạnh: “Đúng vậy. Đích thật là hỏi sai người!”
Soso nhìn y nổi giận đùng đùng ngoảnh đầu bước đi, buồn bực nói: “Cậu ấy tức giận.”
Patrick gật đầu: “Lần này tớ nhìn thấy rồi.” Hắn nhìn về phía Frank, “Tại sao hắn ta lại hỏi cậu?”
Frank nhún vai: “Ai biết?”
Cận vệ vốn như đang có điều suy nghĩ càng giống như đang suy nghĩ điều gì.
Khóa thực tiễn buổi chiều, Soso vẫn không đến như thông lệ, mà ở hoa viên trong biệt thự của Ciro luyện tập “Chú ngữ căn bản của ma pháp thổ hệ”.
“madin fa din-yaloo!” Miệng Soso lẩm bẩm, sau đó vung ma pháp bổng lên.
Không có động tĩnh gì.
Rhodes ngồi trên ghế phơi nắng, nhìn thấy cậu bộn rộn nửa giờ, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Là mudin fa din-yaloo.” Ông ta vừa dứt lời, phía trước liền hiện ra một hố đất lớn.
Soso mở to mắt nhìn ông ta, hai mắt tràn đầy sùng bái.
Rhodes quay đầu đi.
Soso lấy ma pháp bổng, gắng bình tĩnh, “mudin fa din-yaloo!”
Một hố đất xuất hiện.
Cậu chưa kịp hoan hô, hố đất kia chợt quỷ dị mở rộng ra xung quanh.
“Tránh ra.” Rhodes nhảy đến kéo cậu lui về phía sau.
Đội cận vệ nghe thấy tiếng Rhodes hô, ào ào lao tới.
Chỉ thấy hố đất kia mở rộng đến hai thước rồi ngừng lại, sau đó mặt đất chậm rãi chuyển động, như có gì đang chui từ dưới đất lên.
Rhodes lấy ra ma pháp bổng, chỉ vào hố đất đọc chú ngữ.
Đất xung quanh hố giống như sóng biển ào vào, hết đợt này đến đợt khác đè ép thứ đang muốn xông ra.
Ông ta kéo Soso ra sau người để bảo vệ, quay đầu tìm Gallon.
Lúc này Gallon đang ở trên lầu, chặt chẽ bảo vệ Ciro sau lưng.
Ciro dùng tay đẩy nhẹ vai y, “Dì Olivia còn ở trong học viện.”
Quả nhiên, khi trên mặt đất lại xuất hiện sáu cái hố to, Olivia hiện ra trên hố đầu tiên. Bà mặc một bộ tây trang toàn thân đỏ sậm, cổ áo tay áo viền vàng phản xạ ánh sáng chói mắt.
Bà ra hiệu cho Rhodes.
Rhodes nghe lời thu hồi ma pháp.
Trong hố bắt đầu rục rịch, có thứ gì đó chui ra.
Olivia khoanh tay đứng bên hố, mắt mở trừng trừng nhìn một vu thi chậm rãi lộ ra hai tay, sau đó nó chuyển đầu, ánh mắt màu xanh sâu kín liều lĩnh nhìn Olivia.
Olivia lạnh lùng cười với nó, rút từ trong túi không gian ra một cái chùy sắt đập thẳng xuống.
Chùy sắt lóe ánh lửa, trên đầu vu thi phát ra tiếng thiêu đốt xèo xèo.
Khuôn mặt vàng xanh của vu thi đột nhiên vặn vẹo, hai tay chống đất, đột nhiên nhảy ra.
Miệng Olivia đọc chú ngữ.
Ngọn lửa như sao băng lao về phía vu thi!
Vu thi rất nhanh chìm đắm toàn thân trong lửa, dù vậy, nó vẫn cố hết sức giãy dụa về phía Soso.
Rhodes vẫy ma pháp bổng.
Dưới chân vu thi tức thì xuất hiện một cái hố to, nó ngã thẳng xuống hố. Bùn đất bốn phía nhanh chóng bao phủ phía trên nó.
Cùng lúc đó, thứ trong sáu cái hố khác cũng chạy ra. Không phải vu thi, mà là kỵ sĩ tử vong khó đối phó hơn vu thi nhiều lần.
Kỵ sĩ tử vong khác vu thi ở chỗ, nó chỉ dùng thi thể của kỵ sĩ luyện thành, cho nên năng lực phòng ngự của nó mạnh hơn vu thi nhiều, ma pháp bình thường rất khó hủy hoại được nó. Còn vu thi khiến người ta đau đầu chính là từ thi thể ma pháp sư chế ra, cho nên tinh thần lực rất mạnh mẽ, có thể lĩnh hội rất tốt và hoàn thành ý đồ của pháp sư vong linh.
Tựa như hiện tại, dù vu thi bị lửa của Olivia đốt cháy đến hấp hối, nhưng trung thành với chủ nhân khiến nó vẫn kiệt lực muốn chui từ dưới đất lên.
Olivia trước tiên hạ một kết giới lửa, ngăn cách đám người Soso ngoài kết giới, rồi lập tức bỏ chùy sắt đi lấy ra ma pháp trượng.
Ma pháp trượng lớn hơn ma pháp bổng, uy lực mạnh hơn, đồng thời tiêu hao tinh thần lực hơn, đại đa số ma pháp sư không thích dùng.
Trên căn ma pháp trượng của Olivia khảm ước chừng ba mươi sáu khối thủy tinh và bảo thạch. Khi bà sử dụng ma pháp, thủy tinh và bảo thạch trên ma pháp trượng cùng lóe lên, phát ra ánh sáng tươi đẹp hơn cả cầu vồng.
Vô số ngọn lửa truyền lưu trong kết giới, tựa như người cá đang rong chơi trong động, nhanh nhẹn linh hoạt, không hề có quy luật.
Kỵ sĩ tử vong không ngừng bị ngọn lửa tấn công vẫn đi từng bước về phía Soso.
Áo giáp đen thui biến xanh trên người bọn chúng đặc biệt nặng nề.
Olivia được tính là cao gầy trong đám phụ nữ khi đứng trước mặt bọn chúng lại có vẻ nhỏ xinh khác thường.
Soso khẩn trương nhìn khoảng cách với bọn họ càng lúc càng gần, chân phải nhịn không được bước về trước một bước.
Rhodes rất nhanh phát hiện ra, đang định nói gì đó, thì thấy Ciro vươn tay kéo Soso về.
“Tin tưởng dì ấy.” Ciro nói. Người có thể cạnh tranh chức hội trưởng với hội trưởng đương nhiệm Bradley của nghiệp đoàn ma pháp chắc chắn không thể bại trận dưới tay kỵ sĩ tử vong.
Soso gật đầu, ánh mắt nhìn chiến trường chằm chằm không chớp.
Olivia không phụ sự tín nhiệm của hắn.
Ngọn lửa phân tán nơi nơi rất nhanh tụ về, hình thành một người lửa, che trước mặt Olivia.
Soạt.
Sáu động tác rút kiếm, chỉ vang lên một thanh âm.
Nhóm kỵ sĩ tử vong cầm kiếm trong tay, hai mắt lóe lục quang, hướng về phía người lửa.
Olivia không hề khẩn trương. Trên thực tế, hiện tại bà có thể xưng là… khá nhàn nhã.
Bọn kỵ sĩ đột nhiên bước nhanh hơn!
Sáu thanh kiếm dùng sáu tư thế khác nhau từ sáu góc độ khác nhau chém vào người lửa!
Hô.
Là tiếng gió, hoặc là tiếng hô người lửa phát ra.
Nó tiếp tục chiến đấu.
Olivia bay lên, tinh thần lực mở ra bốn phía.
Kỳ thật đối với bà, đả bại sáu kỵ sĩ tử vong này giống như ăn một bữa sáng. Sở dĩ bà kéo dài thời gian vì muốn thông qua sáu tên kỵ sĩ tử vong bị khống chế này để tìm kiếm tung tích kẻ chủ mưu sau lưng chúng.
Động tác kỵ sĩ tử vong càng nhanh nhẹn, chứng tỏ khống chế của pháp sư vong linh với nó càng mạnh, sử dụng tinh thần lực càng nhiều, đương nhiên tỷ lệ bị tìm ra càng cao.
Người lửa đột nhiên hóa thành sáu ngọn lửa lớn, giống như quả bóng cao su chơi đùa với kỵ sĩ tử vong.
Động tác của kỵ sĩ tử vong càng lúc càng nhanh.
Bống nhiên —
Olivia phóng về một góc học viện!
Bà vừa rời khỏi hoa viện, đối phương hình như lập tức cảm giác thấy. Kỵ sĩ tử vong thân thủ nhanh nhẹn thoắt cái giống như con rối đứt dây, đột nhiên ngừng lại, tùy ý để ngọn lửa cắn nuốt.
Lát sau, Olivia đen mặt trở về, nói với Ciro: “Để hắn chạy mất rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT