Ciro mở cửa, phát hiện phòng ngủ rất tối, trên đầu giường cắm ba ngọn nến.
Chăn trên giường hơi đùn lên, hình như Soso đã ngủ.
Hắn rón rén đến bên cửa sổ, lại phát hiện Soso đang trừng to mắt nhìn mình.
“Em…” Ciro vừa mới nói một chữ, liền chú ý thấy bờ vai của cậu đang để trần, tựa hồ không mặc áo ngủ, cánh tay tuy giấu trong chăn, nhưng ngón tay lại cầm lấy viền chăn. Hắn nghi hoặc hỏi: “Em nóng à?”
Soso nhìn chằm hắn chằm, nuốt nước miếng, hai tay đột nhiên kéo chăn xuống phần eo.
Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn như sữa bị giấu dưới chăn lập tức hiện ra trước mắt Ciro. Lồng ngực Soso hơi hơi phập phồng , bởi vì sự trầm mặc của Ciro mà toàn thân dần dần nhuốm màu hồng nhạt.
Ciro cố gắng khống chế không cho mình nghĩ đến hướng kia. Trên thực tế, hắn cảm thấy với tính cách của Soso, chuyện hắn đang nghĩ đến hẳn không phải sự thật. Hắn hít một hơi thật sâu, thử áp dụng tư duy của Soso để đánh giá tình hình trước mắt, “Thật sự… rất nóng sao?”
Soso phi thường buồn rầu. Rõ ràng Keane đã nói mình chỉ cần làm như vậy, Ciro sẽ hiểu được, nhưng tại sao sự tình lại không giống thế nhỉ.
…
Chẳng lẽ là chăn kéo chưa đủ?
Cậu rối rắm một lát, tay cầm chăn lại chậm rãi kéo xuống, lộ ra cái rốn vừa tròn vừa nhỏ, còn có vùng bụng bằng phẳng…
Ciror trợn mắt há mồm.
Soso thấy hắn vẫn không phản ứng, tay cầm chăn khẽ run lên. Nếu xuống chút nữa chính là…
Ciro ép buộc bản thân tỉnh táo lại: “Có phải em không thoải mái không?”
Soso lắc đầu.
Tim Ciro dần dần gia tốc: “Cũng không phải vì nóng?”
Soso lại lắc đầu.
“Như vậy,” Ciro thăm dò, “Là nguyên nhân ta đang nghĩ sao?”
Soso mờ mịt nhìn hắn, hiển nhiên không biết nguyên nhân hắn nói có phải là điều mình nghĩ không.
Ciro quỳ một gối lên giường, đặt tay hai bên đầu Soso, chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn trán cậu, sau đó tiếp tục một đường xuống dưới, thẳng đến cằm, mới dừng lại hỏi: “Là như thế này?”
Soso căng thẳng mếu máo, “Chắc là, còn muốn tiến thêm một bước.”
…
Màu đen trong mắt Ciro cơ hồ nồng đậm ngang ngửa với bầu trời bên ngoài. “Hiểu rồi.” Tay hắn đỡ lấy đầu vai bóng loáng kia, sau đó chậm rãi di xuống, miệng hôn lấy đôi môi đang bất an mà mấp máy, trăn trở lặp lại.
Thân thể Soso vô thức dán lên.
“Biết chúng ta đang làm gì không?” Ciro ôm cậu, vừa hôn vào cổ vừa hỏi.
Soso ngượng ngùng nói biết.
Tay vuốt đến phần eo chậm rãi dừng lại, lập tức càng thêm không kiêng nể gì.
Lần đầu tiên Soso nhìn thấy Ciro như vậy, cặp mắt đen sẫm kia như muốn cắn nuốt chính mình, khiến cho cậu không thể trốn tránh, rồi lại sa vào trong đó.
Ciro cầm lấy tay cậu đặt lên nút thắt quần áo của mình.
Ngón tay Soso dưới sự dẫn dắt của hắn không tự chủ được mà mở rộng quần áo, lộ ra ***g ngực tinh tráng.
“Soso.”
“Dạ?”
“Soso.”
“… Ciro.”
…
Tiếng thở dốc ái muội gột rửa màn đêm yên tĩnh.
Chiếc giường được làm ra với mục đích dùng để quay tròn vòng quanh, lần đầu tiên chống đỡ nhấp nhô xóc nảy.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chậm rãi chuyển từ cửa sổ xuống sàn nhà, từ sàn nhà đến hai thân ảnh quấn quýt trên giường.
Soso nằm mộng thấy mình đang ở trong một căn nhà vừa sập, xà nhà đè nặng lên ngực cậu, khiến cho cậu hít thở không thông, mở bừng mắt mới phát hiện ra đè nặng cậu là Ciro. Cậu nhịn không được giật giật, Ciro lập tức mở mắt.
“Sớm.” Giọng Ciro hơi khàn khàn, nghiêng đầu hôn Soso.
Soso theo bản năng né tránh .
Ciro cười cười, nhẹ tay khẽ vuốt ve vòng eo cậu, “Khó chịu sao?”
Nghe thấy tiếng hôn, Soso nhớ tới đêm qua, cổ từ từ hồng lên.
Tay Ciro từ trên cánh tay Soso chậm rãi đi xuống.
Soso vừa định đẩy hắn ra, liền cảm thấy ngón áp út đụng phải một đồ vật mát lạnh, lập tức bị đeo vào. Cậu nâng ngón tay lên, phát hiện trên ngón tay là một chiếc nhẫn, trên nhẫn có một khối đá màu đỏ rất lớn, không giống thủy tinh cũng không giống bảo thạch.
Ciro ôm cậu: “Là thần cách của Hỏa Thần.”
Soso giật mình trừng to mắt.
Ciro lấy ra một chiếc nhẫn khác kiểu dáng tương tự đưa cho cậu, sau đó vươn tay.
Soso tiếp nhận nhẫn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nắm tay hắn, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào.
“Hôn lễ của chúng ta đã hoàn thành.” Ciro cười.
Soso lấy chiếc nhẫn đầu ưng từ trong túi không gian đưa cho hắn.
Ciro nắm chặt tay cậu, thuận tiện ấn chiếc nhẫn vào bàn tay cậu bé, “Đây là hứa hẹn của ta đối với em.”
Soso nghi hoặc nhìn chiếc nhẫn làm từ thần cách của Hỏa Thần.
Ciro hôn lên tóc cậu, “Còn đây là tình yêu của ta đối với em.”
Không giống tang lễ của Kastalon II và hoàng hậu Samantha, đại lễ đăng cơ của Ciro được cử hành thập phần long trọng.
Trải qua đủ loại tai họa, Kanding Đế Quốc cấp bách cần một tin mừng trọng thể để ủng hộ tinh thần nhân dân cả nước.
Ba giờ sáng Ciro đã phải đứng dậy chuẩn bị, rời giường cùng hắn còn có Soso.
Nhà thiết kế được Ciro khâm điểm hưng phấn nhìn bọn họ mặc từng kiện từng kiện lễ phục mình thiết kế lên người.
Ciro nhìn tấm áo choàng rộng thùng thình nặng trịch cuối cùng, cau mày hỏi: “Ta phải ăn mặc giống như con gấu thế này sao?”
Nhà thiết kế vội nói: “Điện hạ, dựa theo ý nguyện của ngài tôi đã hết sức giản lược. Xin hãy tin tôi, nó nhất định sẽ phụ trợ thỏa đáng cho uy nghiêm của ngài.”
Uy nghiêm?
Ciro nhìn chính mình trong gương.
Hắn nhớ lần đầu tiên nghe thấy từ này là khi quan lễ nghi cung đình để hắn học tập ngôn hành cử chỉ của Kastalon II. Đó đại khái là lần duy nhất trong trí nhớ hắn có ấn tượng tốt về ông ta. Khi đó hắn thậm chí còn ép mình bắt chước bộ dáng đi đường, giọng điệu nói chuyện… của Kastalon II, cho đến khi mẫu hậu đổi quan lễ nghi cung đình.
“Điện hạ.” Keane nói, “Viện trưởng Olivia cầu kiến.”
“Mời dì ấy vào.” Ciro cởi bỏ lễ phục, thuận tiện cởi luôn nút thắt trên cổ áo của Soso.
Soso nghi hoặc vuốt cổ, “Mặc thế này ư?”
Đương nhiên không phải. Nhà thiết kế giận mà không dám nói gì yên lặng nhìn bóng dáng Ciro.
Ciro: “Cổ áo thiết kế chặt quá, không khó chịu à?”
Soso: “Khó chịu.”
Nhà thiết kế im lặng. Rõ ràng có thể nhét vào ba ngón tay, vậy mà còn kêu chặt?
Ciro: “Lát nữa cài vào cũng được.”
“Hai tên nhóc đẹp trai.” Tiếng cười của Olivia từ phía sau truyền đến.
Ciro quay đầu, trong lòng có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Cho dù hắn mất đi mẫu thân kính yêu nhất, nhưng chí ít hắn còn có Olivia.
Olivia đi lên trước, vươn tay, nhẹ nhàng ôm đầu hắn, tiếp theo ấn xuống trán hắn một nụ hôn, “Chúc mừng con, đứa nhỏ của ta.”
Trong lòng Ciro siết chặt. Hắn biết, bà đang thay hoàng hậu Samantha chúc phúc cho mình.
“Còn con nữa, đứa nhỏ của ta.” Olivia cũng ấn một hôn chúc phúc lên trán Soso.
“Cám ơn ạ.” Ở trước mặt Olivia, Soso khó tránh câu nệ. Tuy cậu sắp trở thành hoàng hậu đế quốc, nhưng trong cảm nhận của cậu Olivia vẫn là viện trưởng.
Ciro nói: “Chuyện yêu quái biển…”
“Yên tâm, đã xong.” Olivia cười cười.
Vậy là, đã bị tước đoạt tình bạn rồi sao?
Ciro nhìn bà, ngũ vị tạp trần.
Olivia: “Có điều bây giờ chắc là nó hối hận lắm.”
“Tại sao?”
Olivia: “Vì hiện giờ nó đang ở trong phòng thí nghiệm của Vincent.”
“… Đúng là nơi thích hợp cho nó.”
Phòng thí nghiệm dưới đất.
Puka sợ hãi nhìn Vincent chậm rãi tới gần, cả kinh kêu lên: “A! Ngươi lại muốn dội cái gì?” Lần trước không biết ông ta dội cái nước gì vào gương, trực tiếp ăn mòn linh hồn nó!
Vincent mỉm cười: “Không, hôm nay đổi sang dạng khác. Chúng ta ngâm tẩm.”
Puka ***g lộn: “A! Ngươi muốn hại chết ta sao? Đồ nhân loại ngu xuẩn ti bỉ vô tri!”
Vincent: “Ta chỉ muốn thí nghiệm chút thôi. Ta rất ngạc nhiên ngươi làm thế nào để lấy đi tình bạn của Olivia.”
“Thí nghiệm cái quỷ ấy, ngươi muốn hại chết ta phải không?” Sau khi kêu nửa ngày không có hiệu quả, nó lập tức chuyển sang cầu xin, “Được rồi được rồi, ta trả tình bạn lại cho cô ta, trả lại cho cô ta, được chưa? Ngươi đừng có đến gần đây, a! Chết tiệt, ngươi muốn ném ta vào đâu…”
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết quá nhanh.”
Puka: “…”
Nếu nhất định phải chết… Xin hãy cho nó chết nhanh đi!
Quan lễ nghi đại thần cùng Ciro và Soso tập nghi thức đăng cơ và nghi thức thành hôn.
“Điện hạ, đến lúc đó ngài phải đứng ở chỗ này.” Quan lễ nghi đại thần nói, “Điện hạ Soso sẽ bước lại đây, ngài không cần nghênh đón.”
Ciro hỏi: “Ngươi làm chú rể rồi sao?”
Quan lễ nghi đại thần không biết tại sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “Đương nhiên.”
“Vậy chắc ngươi hiểu được tâm tình của ta.” Ciro kéo Soso lại.
Quan lễ nghi đại thần: “Chuyện của tôi xảy ra hơn ba mươi năm trước.”
Ciro: “Như vậy không được. Sau khi nghi thức chấm dứt, ta cho phép ngươi lấy từ hoa viên của hoàng gia một bó hoa hồng tặng cho thê tử.”
Quan lễ nghi đại thần khom người: “Đa tạ điện hạ.” Dưới tình cảnh tan hoang tại thành Fariel, một bó hồng tươi có giá trị bằng nửa chiếc xe ngựa.
Cửa bị gõ nhẹ hai cái, quan lễ nghi xuất hiện ngoài cửa, “Điện hạ. Ma đạo sư Hydeine • Tajires các hạ của học viện ma pháp St Paders và Dilin • Bassekou các hạ con trai công tước Bassekou của Shamanlier đã đến chúc mừng.”
Soso hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt chớp chớp nhìn Ciro, tràn đầy vui sướng. Tuy cậu từng nghĩ đến việc mời Dilin và Hydeine, nhưng sợ tăng thêm phiền toái cho Ciro nên giấu kín chưa nói, không ngờ bọn họ lại đến đây.
Ciro nhún vai: “Em cho rằng ta sẽ để Gallon đi St Paders mà không báo tin vui sao?”
“Cám ơn.” Cậu kiễng mũi chân, hôn lên mặt Ciro.
Quan lễ nghi đại thần: “Điện hạ, gần đến thời gian rồi.”
Quan lễ nghi đại thần nói: “Xin điện hạ Soso nhớ kỹ, ngài phải đợi hoàng thái tử điện hạ đăng cơ xong mới có thể tiến vào hội trường. Nghi thức đăng cơ và nghi thức đại hôn có trình tự trước sau.” Kỳ thật nếu có thể, ông ta càng muốn tách ra cử hành hai lần. Nhưng Ciro không muốn chờ đợi, lại càng không muốn lãng phí tiền bạc tổ chức phô trương trong khi tình hình tài chính của đế quốc đang gặp khó khăn, vì vậy ông ta chỉ có thể dùng trình tự hết sức ngắn gọn để tận lực hoàn thành nghi thức xa hoa.
“Đi thôi.” Ciro mỉm cười với Soso.
Soso gật đầu.
Quan lễ nghi, quan lễ nghi đại thần, đội cận vệ của hoàng thái tử… Tất cả mọi người đều bận rộn khẩn trương.
Nghi thức sắp bắt đầu.
Trên lịch sử đế quốc sắp ghi nhận một vị quân vương mới –
Ciro đệ nhất!
Hội trường ồn ào.
Các đại thần, nghị viên, quý tộc, khách mời đứng từng đám từng đám hai bên thảm đỏ.
Cuối tấm thảm đỏ, một chiếc ghế vàng óng nằm trên cao.
Phía trên đặt một vương miện vàng nạm bảo thạch hồng trên đỉnh. Đây là vương miện tượng trưng cho quyền lực tối cao của đế quốc!
“Hoàng đế bệ hạ Ciro • Kastalon giá lâm!”
Quan lễ nghi hả họng hô to.
Tất cả mọi người yên lặng, tách sang hai bên, nhìn thanh niên anh tuấn trầm ổn khoác áo choàng đỏ tươi nặng trịch cất bước đi vào. Mỗi bước đi của hắn đều thong dong, không chút nào khẩn trương vì những ánh mắt xung quanh. Mỗi bước đi của hắn đều tự tin, như thể toàn bộ đế quốc đã chặt chẽ nằm trong tay hắn. Mỗi bước đi của hắn đều nhanh nhẹn, quan lễ nghi đại thần không thể không chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp.
Cuối tấm thảm đỏ, ngay gần ngai vàng.
Quan lễ nghi đại thần hít sâu, tiến lên một bước, đưa vương miện lên.
Ciro nghiêng người, nhưng không cúi đầu.
Thấp hơn Ciro nửa cái đầu, quan lễ nghi đại thần không thể không cố hết sức kiễng chân, đội vương miện lên đầu hắn.
“Ciro đệ nhất vạn tuế!” Quan lễ nghi đi đầu hô to.
“Ciro đệ nhất vạn tuế!” Người phía dưới phụ họa.
Ciro nâng tay.
Tất cả mọi người im bặt, hai mắt sáng ngời lấp lánh nhìn hắn.
Ánh mắt Ciro bình tĩnh nhìn về phía trước, giao thoa với Soso đang đứng ở cửa. “Là một hoàng đế đế quốc mới lên ngôi, những điều ta có thể hứa hẹn còn rất ít. Bởi vì một khi đã hứa hẹn, chắc chắn ta sẽ thực hiện nó. Vì vậy hiện giờ ta chỉ có thể hứa rằng, trong thời gian ta chấp chính, đế quốc chắc chắn sẽ dũng mãnh tiến lên, không cúi đầu trước bất cứ kẻ địch cường đại nào, không khuất phục bất kỳ hoàn cảnh khốn cùng nào. Ta sẽ lấy tâm huyết cả đời, tận tâm cả đời, trí tuệ cả đời để dẫn dắt Kanding Đế Quốc hướng tới tương lai huy hoàng!”
Toàn hội trường im lặng.
Quan lễ nghi đại thần liếc nhìn quan lễ nghi một cái, hô to: “Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!”
Mọi người như tỉnh khỏi mộng, kêu lên: “Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!”
Bàn tay nắm chặt của Soso thoáng buông ra, hai mắt lẳng lặng nhìn Ciro, chậm rãi bước tới. Tuy trước mặt chỉ là một cánh cửa bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nó mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Sau khi bước qua cánh cửa này, tương lai của cậu và tương lai của Ciro sẽ cố định cùng một hướng. Cậu sẽ sống tại Kanding Đế Quốc, coi lợi ích và vinh quang của đế quốc là trách nhiệm của mình. Cậu sẽ bỏ lại thân phận vương tử Julan, trở thành người đàn ông tôn quý thứ hai đế quốc.
Phần lớn những người hai bên đều xa lạ, mà những người xa lạ này sẽ tạo thành vòng xã giao tương lai của cậu.
Soso mím môi.
Tựa hồ cảm giác được sự bất an của cậu, khóe miệng Ciro hơi cong lên, dịu dàng như từ trước đến giờ vẫn thế.
Âm thanh hai bên đột nhiên biến mất. Soso nhìn phía trước, như thể toàn bộ ánh sáng tại hội trường đều tập trung trên người Ciro.
Cậu đi đến đứng trước mặt hắn.
Ciro vươn tay, mỉm cười: “Vương tử điện hạ Soso • Vingtras, ngài có bằng lòng cùng ta bảo vệ đế quốc xinh đẹp giàu có này, mang đến hòa bình hạnh phúc cho nhân dân đế quốc, cố gắng vì tương lai đế quốc phồn vinh?”
Soso không tự chủ được nâng tay lên, đặt trong lòng bàn tay hắn.
Ciro gắt gao nắm chặt tay Soso, giống như tiếp nhận đến cả mồ hôi trong lòng bàn tay cậu.
“Tôi bằng lòng.”
Cậu nghe thấy chính mình nói vậy.
Ý cười bên khóe miệng Ciro lan tràn.
Soso ngơ ngác nhìn khuôn mặt hắn dần dần phóng đại trước mắt, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng hô “Nguyên soái Hayden • Navister giá lâm”, nhưng rất nhanh đã bị sự dịu dàng trên môi gạt ra khỏi đầu.
…
Nụ hôn chỉ lướt qua như chuồn chuồn điểm nước.
Soso nhìn cặp mắt tràn đầy tình yêu và ý cười kia, lần nữa khẳng định tâm ý và tương lai của mình – cùng với thủ hộ đế quốc, mang lại hạnh phúc cho nhân dân, cậu muốn bảo vệ người trước mắt, mang đến hạnh phúc cho hắn, cố gắng vì tương lai của bọn họ!
“Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!”
“Hoàng hậu bệ hạ vạn tuế!”
“Kanding Đế Quốc vạn tuế!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT