Sau khi kí thỏa thuận xong với Soso, viết làm ba tờ, lưu trữ trong nghiệp đoàn dong binh, Settons lại cùng Abke chè chén thêm hai canh giờ mới tàn tiệc. Abke phụ trách đưa phân hội trưởng đang ngáy rung trời về phòng.
“Nhóc ấy thế nào?” Từ trong phòng đi ra, gió đêm lạnh lẽo làm Settons tỉnh rượu vài phần.
Fiona đáp: “Ăn không nhiều lắm.” Nàng vừa mang đồ ăn cho Soso.
“Chúng ta đi xem nhóc ấy đi.” Settons nói.
Fiona nhíu mày: “Có khi em ấy ngủ rồi.”
Settons: “Yên tâm, sẽ không làm ồn.”
Fiona thấy anh đã lên lầu, đành đi theo phía sau.
Cửa phòng Soso đóng chặt .
Settons đứng ở cửa nghe ngóng một lát, “Hô hấp đều đều, quả nhiên đã ngủ.”
Fiona hiếu kỳ: “Tại sao anh muốn tới xem em ấy đã ngủ hay chưa?”
Settons: “Trên ống quần nhóc dính rất nhiều bùn đất, chắc là đã đi một quãng đường dài, mệt muốn chết, giờ mướn được một dong binh đoàn, nhất định sẽ an tâm mà ngủ. Còn nếu không thì chứng tỏ nhóc đang đề phòng gì đó. “
“Đề phòng cái gì?” Fiona hạ giọng, “Anh nghi ngờ em ấy có kẻ thù?”
Settons: “Có lẽ thế. Một thiếu niên dáng dấp quý tộc trên người chỉ có độc một ghim cài áo bằng kim cương trị giá tám trăm kim tệ, riêng chuyện đó đã đủ kỳ quái. Huống chi nhóc ấy lại xuất phát từ một địa phương hẻo lánh như thành Marceau để đến kinh đô Shamanlier.”
Fiona hỏi : “Kỳ quái lắm sao?”
Settons thấy nàng không đồng quan điểm, liền cười cười, “Có lẽ anh nghĩ nhiều quá.”
Đáng tiếc cả hai người họ đều là kỵ sĩ. Nếu giờ có hỏa hệ ma pháp sư ở đây, nhất định sẽ phát hiện hỏa nguyên tố trong phòng dày đặc và xao động.
Dựa theo yêu cầu của Soso, Settons và Fiona xuất phát từ sáng sớm.
Soso tựa vào cửa, ngước đôi mắt đen còn ngái ngủ nhìn Settons và Abke cáo biệt.
Fiona cười: “Xem ra lại chỉ có mình anh đến tiễn nhóm bọn tôi .”
Akbar cười khổ. Từ sau khi phân hội trưởng và dong binh đoàn Charlotte kết giao, đã không còn cái cảnh đưa tiễn nồng nhiệt như lúc ban đầu.
Settons đưa tay, bắt tay với Abke, “Chúng tôi đi đây.”
Abke nhận ra trong lòng bàn tay được nhét vào mấy kim tệ, khoái trá cười to: “Chúc may mắn!”
Fiona mua một chiếc xe hai người điều khiển ở cuối chợ. Từ nơi này đến thành Bert quá xa, thuê xe còn không có lời bằng mua luôn.
Settons đánh xe.
Fiona và Soso cùng ngồi ở trong.
“Đi thành Bert tổng cộng có ba đường, để rút ngắn lộ trình, có thể chúng ta sẽ phải đi qua rất nhiều đường núi.” Nàng đưa bản đồ đến trước mặt Soso, “Trên đường chỉ đi qua sáu tòa thành, có lẽ sẽ rất vất vả.”
“Liệu có thể…” Soso nhẹ giọng, “toàn bộ đều đi đường núi không?”
Ngón tay Fiona ở trên bản đồ khẽ ngừng lại, “Thế thì trái lại còn lòng vòng hơn.”
Soso trầm mặc.
Fiona ngẫm nghĩ: “Giữa trưa nghỉ ngơi chị sẽ thương lượng thêm với Settons.”
Soso ngước đôi mắt to tròn, thành khẩn nói: “Xin nhờ chị.”
Fiona nhất thời sinh ra một loại quyết tâm không thể không đi qua núi.
Giờ nghỉ giữa trưa, Fiona đang cùng Settons nói chuyện, chợt thấy một ma pháp sư trẻ tuổi, hốc mắt trũng sâu trông có vẻ rất âm lãnh đang bước tới từ xa.
Soso phát hiện ánh mắt hắn nhìn về phía mình, không khỏi rụt lui về sau.
Fiona cảm nhận thấy áp lực trên vai, kinh ngạc quay đầu, “Olof!”
Olof chầm chậm bước tới, nhìn chằm chằm vào Soso, “Cậu ta là ai?”
Fiona: “Em ấy là người thuê chúng ta. A, đúng rồi, em tên là gì?” Đến giờ nàng mới phát hiện Soso còn chưa nói tên.
Soso thấp giọng, hai tai đỏ ửng, “Mike.”
Ánh mắt Settons khẽ động, “Đây là cái tên được sử dụng nhiều nhất đại lục.”
Tai Soso càng đỏ.
Olof hỏi: “Đi đâu?”
Fiona đáp: “Thành Bert.”
Settons lấy bản đồ ra, chỉ vào đường màu đỏ: “Đây là tuyến đường của chúng ta.”
Olof nhíu mày: “Sao lòng vòng vậy?”
Fiona liếc Soso một cái, “Em ấy không muốn vào thành.”
“À.”
Soso cảm thấy ánh mắt Olof nhìn mình bén nhọn như dao.
“Ta nhớ giữa người thuê và dong binh đoàn có một điều lệ.” Olof trầm giọng, “Nếu người thuê giấu diếm sự thật gây ra tổn thất cho dong binh đoàn, vậy thì dong binh đoàn lúc nào cũng có quyền đơn phương hủy bỏ thỏa thuận.”
Sắc mặt Soso trắng bệch.
Olof hừ lạnh, lách qua cậu, chui vào xe ngựa.
Fiona vỗ vai Soso, “Ăn chút gì đi.”
Soso cúi đầu càng thấp.
Xe ngựa lần nữa lên đường, không khí trong thùng xe vẫn cứ cứng ngắc.
Fiona mấy lần muốn mở miệng điều chỉnh không khí nhưng đều bị bóp chết bởi vẻ mặt lạnh lùng của Olof.
Sắc trời càng ngày càng u ám.
Settons tìm một khu đất trống hẻo lánh yên tĩnh để dừng chân.
Soso lặng lẽ ngồi một bên nhìn bọn họ dựng trại, đầu óc không khỏi bay về lúc vừa mới tiến vào St Paders, Dilin cũng vội trước vội sau thế này, liên tưởng đến hiện tại, tâm trạng lại càng xấu đi.
Dựng xong hai chiếc lều, Fiona bắt tay vào làm bữa tối. Đều là những người hàng năm lang thang bên ngoài, đương nhiên sẽ không chỉ ăn lương khô. Nàng bảo Settons lấy ra các loại dụng cụ và đồ ăn từ trong túi không gian chung của dong binh đoàn, bắc bếp, cho nấm và kem vào, lại kêu Olof đổ nước, nổi lửa bắt đầu nấu.
Mùi thơm của súp kem nấm rất nhanh tỏa ra bốn phía.
Fiona lưu loát thả vào các loại gia vị.
Settons nói với Soso : “Đây là món sở trường của Fiona.”
Fiona cười đắc ý.
Settons tỏ vẻ đau khổ: “Cho nên bọn anh ăn ba năm liền.”
Fiona trừng mắt, “Không tốt sao?”
Settons vội tươi cười: “Không thể tốt hơn.”
Súp rất nhanh đã làm xong, Fiona múc cho mỗi người một chén, sau đó phân phát bánh mì.
Soso gặm từng miếng từng miếng bánh mì, uống súp, trong lòng càng lúc càng thấy áy náy.
Olof ăn xong rất nhanh, tiện tay tay thả ra một thủy cầu, tự động xoay tròn rửa chén.
Soso nhìn hắn, ánh mắt tỏa sáng.
Olof lạnh lùng quay lại trừng cậu.
Fiona bật cười: “Mike, em đang nhìn cái gì a?”
Soso đáp: “Người quan trọng nhất của em cũng là thủy hệ ma pháp sư.”
“A?” Settons và Fiona đều tỏ ra hứng thú. Học viện ma pháp có ở khắp nơi trên Mộng đại lục, kỳ thật xuất hiện một thủy hệ ma pháp sư cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng bọn họ rất muốn biết nhiều hơn về”Mike”.
Soso tự hào: “Anh ấy là thủy hệ ma pháp sư mạnh nhất, rất có thiên phú.”
Olof hừ lạnh: “Mạnh nhất? Hắn là đại ma pháp sư?”
Soso: “Một ngày nào đó sẽ thành.”
“Thế hả?” Olof không cho là đúng. Tuy Mộng đại lục có rất nhiều ma pháp sư, nhưng tỷ lệ xuất hiện đại ma pháp sư chưa tới một phần vạn.
Soso thấy Fiona và Settons đều tươi cười tràn ngập thiện ý, cố lấy dũng khí nói: “Kỳ thật, tên em không phải Mike.”
Ba người trong dong binh đoàn không nói gì. Hiển nhiên điều ấy bọn họ sớm đã đoán ra, nhưng không ngờ cậu lại thú nhận.
“Tên em là Soso, Soso • Vingtras.”
Ba người thình lình trợn mắt.
Vingtras, dòng họ tôn quý nhất Julan!
“Cậu là nhị vương tử?” Settons nắm rõ thông tin về vương tộc các quốc gia như lòng bàn tay.
Soso gật đầu: “Đúng vậy.”
Olof bỗng hỏi: “Ma pháp sư thủy hệ ngươi tìm ở thành Bert chính là Dilin • Bassekou?” Trước khi trận chiến ngoài thành Dabe diễn ra, rất nhiều người khi nghe đến cái tên này đại khái chỉ nghĩ đến công tước Bassekou của Shamanlier, nhưng sau trận chiến đó, cái tên này lại có thêm một định nghĩa mới. Học sinh duy nhất của ma pháp sư số một đại lục Hydeine Tajires!
Hắn đột nhiên cảm thấy câu nói “một ngày nào đó sẽ thành” kia không phải chỉ là ba hoa khoác lác.
Settons là người đầu tiên hoàn hồn, “Vương tử Soso, tại sao không phái thị vệ hoàng cung hộ tống cậu đi thành Bert?”
Soso buồn bã, “Vương hậu và Vương thúc muốn nhốt em, em trốn ra đây.”
Sắc mặt ba người lập tức trở nên cực kì khó coi.
Bọn họ nhận ra mình đã bị cuốn vào một âm mưu của hoàng gia.
Fiona nhìn vẻ mặt bất an của Soso, trong lòng mềm nhũn, đưa tay muốn xoa đầu cậu trấn an, lại nhớ tới thân phận của cậu, vội thu tay về, nhỏ giọng: “Em đi ngủ trước đi. Có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Soso nhìn nàng, lại nhìn Settons và Olof, biết những lời của mình gây đả kích rất lớn cho bọn họ, xấu hổ nói: “Em không nên lừa gạt các anh chị, thực xin lỗi.”
Sắc mặt Olof mặc dù lạnh lùng, nhưng ánh mắt không còn khắc nghiệt như lúc mới gặp.
Bọn họ có thể tưởng tượng tình cảnh hiện tại của Soso, càng biết trong tình cảnh này mà dám thẳng thắn thú nhận thân phận là chuyện khó khăn cỡ nào.
Cuối cùng Settons mở miệng, “Chúng tôi cần thời gian để thương lượng xem có tiếp tục nhận nhiệm vụ này nữa hay không.”
Soso lặng lẽ tiến vào trong lều, lưu lại ba người đưa mắt nhìn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT