Barnett thấy bọn họ nhìn bức họa kia, trầm giọng: “Bệ hạ ra đi thật sự quá đột ngột.”
Ciro thở dài: “Đúng vậy, đây là tổn thất của đế quốc.”
Barnett vô cùng rõ ràng tranh đấu giữa Ciro và Kastalon II khi còn sống, cho nên khi nghe thấy Ciro dùng giọng nói mang theo vài phần tiếc hận vài phần bi thống nói ra một câu như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Ciro đưa tay lên, nhẹ nhàng day day giữa hai lông mày, “Vài ngày nữa chính là lễ tang của phụ hoàng và mẫu hậu.”
Tâm tình của Barnett thoáng buông lỏng. Biểu hiện của Ciro làm gã nhớ ra bất kể thanh niên trước mặt có thân phận tôn quý cỡ nào, tương lai vinh quang cỡ nào, hiện giờ trước mắt mình chỉ là một đứa trẻ vừa mất đi cha mẹ ruột.
“Điện hạ.” Gã đột nhiên cảm thấy đủ loại cự tuyệt và nghi kỵ khi trước của mình thật sự là chuyện bé xé ra to, rất không phù hợp với hành vi của một kỵ sĩ.
Ciro buông tay, cười cười với gã, “Viện trưởng Barnett.”
“Dạ.” Barnett vô thức ngồi thẳng người.
Ciro đưa tay vỗ nhẹ lên đầu gối gã: “Phải giữ gìn thân thể.”
Barnett sửng sốt.
Ciro thấp giọng: “Ta không muốn mất đi bất kỳ người quen nào nữa.”
Trong lòng Barnett rối rắm mãnh liệt, bật thốt lên: “Còn vương tử Howl thì sao?” Vừa nói ra khỏi miệng, liền thầm nghĩ không ổn. Tay Ciro đặt trên đầu gối gã hơi cứng đờ, lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ngươi biết cậu ấy ở nơi nào à?”
Tim Barnett đập thình thịch. Mấy ngày nay gã không dám rời khỏi đế đô, cũng không hoàn toàn bởi vì chống đối Ciro. Sau cái chết ly kỳ của Kastalon II và hoàng hậu Samantha, cùng với sự mất tích thần bí của phu nhân Rachel, việc duy nhất gã có thể làm chính là bảo vệ đứa con mà khi còn sống Kastalon II yêu quý nhất.
Ciro buông lỏng hai gò má: “Ta rất muốn thấy cậu ấy.”
Barnett không dám khinh suất lơ là.
“Cậu ấy đã thành người thân duy nhất của ta trên thế giới này.” Ciro thu tay, ánh mắt chậm rãi chuyển qua bức họa vẽ Kastalon II, “Nhưng sau tai họa kia, ta mãi không tìm thấy cậu ấy”
Soso vốn một mực yên lặng ngồi bên bỗng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, lặng lẽ ủng hộ hắn.
Hầu kết Barnett giật lên giật xuống, trong mắt xuất hiện rõ ràng cảm xúc giãy dụa, “Điện hạ. Ngài có thể cho phép tôi hỏi một câu không?”
Ciro ôn hòa nhìn gã: “Đương nhiên.”
Barnett: “Hoàng đế bệ hạ rốt cục đã chết như thế nào? Xin hãy thành thật trả lời tôi.”
Ciro ngẫm nghĩ rồi đáp: “Kỳ thật, ta cũng không biết.”
Barnett nhìn hắn, ánh mắt không bỏ qua bất cứ biểu tình nào dù nhỏ nhất trên mặt.
“Mặc dù có chứng cớ chỉ về hướng Quang Minh thần hội,” Ciro hàm súc nói, “Nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn. Ngươi nên biết, trên đời này không chỉ tín đồ của Quang Minh thần hội mới có tín ngưỡng lực.”
Trong lòng Barnett hơi thả lỏng. Nếu Ciro một mực đổ hết tội danh lên người Quang Minh thần hội mới khiến hắn càng thêm nghi ngờ. “Ngài có biết phu nhân Rachel đang ở nơi nào không?”
Lần này Ciro im lặng rất lâu, đến khi Barnett nhịn không được thúc giục một câu, “Điện hạ.”
“Ta nghĩ chắc ngươi đã biết trận hỏa hoạn đế đô vừa gặp không đơn giản là bị phóng hỏa.” Ciro nói. Đây là giải thích của chính quyền đế quốc đối với tai nạn ở đế đô– yếu ớt vô lực. Cũng không phải hắn không muốn đưa ra lời giải thích thỏa đáng, nhưng mà tìm không thấy.
Hắn không thể công bố chân tướng, công khai tuyên bố với dân chúng về sự tồn tại của thần, một là khiến dân chúng khủng hoảng, hai là công khai lập trường phản thần của mình, đối với rất nhiều người theo tín ngưỡng thần trên Mộng Đại Lục, đây là chuyện không thể chấp nhận . Vốn Hussel và Keane ủng hộ việc lấy một nhóm ma pháp sư hỏa hệ thần bí làm lời giải thích , nhưng bị Olivia và Vincent song song phản đối. Olivia cho rằng điều này là sỉ nhục ma pháp sư hỏa hệ, còn Vincent thì cho rằng điều này sẽ biến một vấn đề đơn giản trở nên càng phức tạp. Bởi vì một khi thừa nhận có sự tồn tại của ma pháp sư hỏa hệ thần bí, đế quốc sẽ phải phí tinh lực truy cứu nguồn gốc của các ma pháp sư đó, sau lưng họ có ai khống chế hay không, vân vân. Kết quả là, đế quốc không thể không dùng thêm nhiều lời nói dối để che dấu cho lời nói dối này. Cho nên vấn đề cuối cùng biến thành một vụ án phóng hỏa. Không có thân phận chức nghiệp chính xác của kẻ phóng hỏa, không có chứng cớ rõ ràng, chỉ có một kết cục hàm hàm hồ hồ — kẻ phóng hỏa đã chết. Cho dù khiến cho rất nhiều người nghi hoặc, nhưng đối với chính quyền đế quốc, chuyện này dừng ở đây.
Cho nên khi Ciro chủ động nhắc tới chuyện này, tư thế ngồi của Barnett lập tức chuyển từ thẳng tắp sang nghiêng nửa người trên về phía trước.
“Đối phương là Hỏa Thần.” Hắn chậm rãi nói.
Barnett tựa hồ không nghe rõ, hỏi lại, “Cái gì?”
“Hỏa Thần.” Ciro chậm rãi lặp lại.
Miệng Barnett hơi mở ra , đánh mất hình tượng ổn trọng từ trước đến giờ của gã.
Ciro: “Phu nhân Rachel là người đầu tiên phát hiện ra hắn, cho nên…” Hắn không nói gì thêm, nhưng ý tứ quá rõ ràng.
Barnett trở lại bình tĩnh, “Điện hạ định vĩnh viễn giấu diếm chuyện này sao?”
Ciro hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng ta nên làm thế nào?”
Barnett bị hỏi thì im bặt.
Ciro: “Ta rất muốn an bài hậu sự cho phu nhân, nhưng ta cảm thấy Howl mới có tư cách này. Đáng tiếc đến giờ còn chưa tìm được cậu ấy, ta rất lo lắng liệu có phải cậu ấy đã…”
Barnett thấy hắn khổ sở cúi đầu, nhịn không được nói: “Tôi biết tung tích của Howl vương tử điện hạ.”
Trong lòng Ciro cười lạnh, mặt ngoài lại vui mừng ngẩng đầu: “Thật vậy sao?”
Barnett im lặng hồi lâu mới nói: “Howl vương tử điện hạ đang ở trên lầu.”
Ciro lập tức đứng lên, Barnett cũng khẩn trương ngẩng đầu, nhưng rất nhanh, Ciro lại chậm rãi ngồi xuống. Hắn thở dài: “Ta nghĩ hiện giờ người Howl không muốn gặp nhất chính là ta.”
“Điện hạ.” Barnett muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt gã hoàn toàn bán đứng tâm trạng hiện giờ của Howl. Ciro bất động thanh sắc nói: “Viện trưởng.”
“Dạ.” Cùng một chữ, cùng một vẻ mặt cung kính, nhưng lại cho cảm giác khác biệt rất lớn so với lúc vừa vào cửa.
Ciro: “Lần này học viện kỵ sĩ hoàng gia cũng bị hư hại rất lớn, song ngươi yên tâm, ta dựng lại khu nhà thành tây trước sau đó sẽ trùng kiến học viện. Như vậy Howl mới có thể đến trường lần nữa, cũng coi như có chỗ ký thác.”
Soso mở to hai mắt. Cậu rốt cục nhận ra tại sao người trước mặt lại quen mắt như vậy, hóa ra ông ta chính là viện trưởng bên phe đối thủ trong trận đấu lần trước của học viện ma pháp hoàng gia. Nghĩ đến một học viện đã từng khí thế nay lại có kết cục thế này, ánh mắt cậu nhìn về phía gã không khỏi thêm rất nhiều đồng cảm.
Trong lòng Barnett chấn động. Trước đó gã từng khó chịu vì Ciro không trùng kiến học viện kỵ sĩ hoàng gia đầu tiên, hiện giờ ngẫm lại mới cảm thấy mình thật nhỏ nhen. Gã đứng bật dậy, quỳ một gối xuống: “Điện hạ. Xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc vương tử Howl thật tốt, đào tạo ngài ấy thành tài!”
Thành tài ư?
Khóe miệng Ciro nhếch lên một tia lãnh ý. Đúng là hắn không nghĩ đến chuyện làm hại Howl. Đối với hắn hiện giờ, sự tồn tại của Howl giống như con sâu cái kiến, chẳng có chút đe dọa nào. Có điều trải qua nhiều năm tranh đấu, hắn cũng không thể sinh ra tình cảm anh em linh tinh gì đó với y. Song hắn không ngại để y được sống quang minh chính đại dưới ánh mặt trời, bởi vì Howl còn tồn tại, mới có thể khiến hắn nhớ kỹ Kastalon II đã từng làm ra những chuyện hoang đường cỡ nào, cũng có thể nhắc nhở mình ở dưới tình cảnh nào mới đạt được ngôi vị hoàng đế.
Xe ngựa chầm chậm rời khỏi phủ đệ của Barnett, Ciro vươn đầu ra ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn Barnett tiễn đưa, mãi đến khi hoàn toàn khuất bóng mới lùi về, tươi cười trên mặt cũng từ từ chìm xuống.
Trở lại hoàng cung, Soso đã ngủ gật.
Ciro đau lòng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cậu, trực tiếp ôm cậu từ trên xe xuống, một đường thẳng về phòng ngủ.
Hai tay Soso ôm cổ hắn, đầu tựa vào bờ vai hắn, dùng hỏa hệ nguyên tố nâng mình lên nhằm giảm bớt sức nặng.
Đến phòng ngủ, Ciro nhịn không được cười rộ.
Soso mở to hai mắt nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Ciro cúi đầu.
Soso cọ cọ đầu vào cổ Ciro: “Anh cười như vậy nhìn đẹp lắm.”
“Như vậy? Cười như thế nào thì không đẹp?” Ciro hỏi.
Soso: “Như khi nhìn thấy Barnett.”
“Vậy sao?” Ciro đặt cậu lên giường, cúi người xuống hôn môi cậu.
Soso ôm cổ hắn phối hợp.
Trong khoảng thời gian này bọn họ đều rất bận rộn, đến mức không có thời gian yên tĩnh hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
Hồi lâu, Ciro mới buông môi cậu ra.
Hai mắt Soso mang theo ánh nước mơ màng, mờ mịt nhìn ánh mắt càng ngày càng thâm trầm của Ciro, “Ciro.”
Mềm ngọt như lời mời gọi.
Ciro nhịn không được lại cúi đầu.
Cửa đột nhiên bị gõ nhẹ hai cái.
Ciro thầm thở dài một hơi, môi mổ nhẹ một cái lên môi Soso, rồi đứng dậy hỏi: “Chuyện gì?”
Keane khẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ: “Tử tước Jacklas • Telozzo cầu kiến.”
Thúc công?
Ciro nhíu mày.
Sau khi Olivia kể cho hắn về chuyện giữa mẫu thân và người yêu đầu của bà, hắn khó mà không sinh ra thành kiến với người cầm quyền gia tộc Telozzo lúc đó. Nhưng mặt khác, nếu không có bọn họ, có lẽ sẽ không có chính mình, lại càng không có Ciro I sắp kế thừa đế vị.
“Mời ông ấy vào phòng họp.” Ciro trầm giọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT