Quân thủ vệ đế đô vẫn bị hoàng hậu Samantha nắm trong tay, hơn vạn nhân mã chỉnh tề đứng trước hoàng cung, giống như tường đồng vách sắt.
Mấy trăm cận vệ của Ciro đứng trước mặt họ chẳng khác gì con thuyền nhỏ trước sóng to gió lớn.
Vincent theo Ciro và Soso bước từ trên xe xuống, cười tủm tỉm: “Hô. Nếu ra giá thích hợp, ta có thể giúp ngươi giải quyết phiền toái trước mắt.”
Ciro buông tay Soso, ngạo nghễ tiến lên phía trước: “Ta muốn tiến cung.”
Quan chỉ huy quân thủ vệ đố đô Hussel mặc giáp bạc chậm rãi bước ra. “Xin điện hạ dừng bước.”
Ciro: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Hussel: “Nếu điện hạ rời khỏi hoàng cung, chúng ta có thể không cần gặp mặt.”
Vincent đột nhiên sáp vào: “Các ngươi như thể đối thủ trời định ấy nhỉ.”
Khi Kastalon II còn tại thế, Hussel được mệnh danh là kỵ sĩ hoa hồng, là tâm phúc của phu nhân Rachel, không đội trời chung với Ciro. Sau khi Kastalon II qua đời, gã lại đứng về phía hoàng hậu Samantha, lần thứ hai cùng Ciro đối địch.
Trong lòng Hussel cũng âm thầm kêu khổ. Từ đầu đến cuối gã đều không cho mình là đảng phu nhân Rachel hay đảng hoàng hậu gì cả, ngay từ đầu gã đã chỉ thực hiện chức trách của mình thôi. Cho nên khi Kastalon II để gã gần gũi với phu nhân Rachel, là một kỵ sĩ trung thành gã tuân theo lời Kastalon II, trở thành kỵ sĩ hoa hồng trong lời mọi người. Khi nghị viện quyết định giao quyền chỉ huy quân thủ vệ đế đô cho hoàng hậu Samantha, gã cũng lựa chọn đồng ý không chút do dự.
Nhưng hết lần này đến lần khác đứng ở phe đối địch với Ciro là việc gã cực kì không muốn. Sau khi Kastalon II băng hà, Ciro đã trở thành người thừa kế được công nhận, chấp chưởng đế quốc đối với hắn chỉ là việc sớm hay muộn. Gã không biết tại sao hoàng hậu Samantha lại lệnh cho mình ngăn cản ngoài cửa, nhưng có thể đoán được, khi quan hệ của cặp mẹ con đệ nhất đế quốc này trở lại tốt đẹp, gã sẽ ăn đủ khổ.
Sắc mặt Ciro trầm xuống: “Ta lấy danh nghĩa người thừa kế đế quốc ra lệnh cho ngươi tránh ra!”
Hussel: “Hiện giờ tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng hậu bệ hạ.”
Soso bất an kéo kéo tay áo Ciro.
Tuy cậu chưa nói điều gì, nhưng Ciro đã hiểu được ý tứ của cậu, “Ta có chuyện rất quan trọng cần gặp mặt mẫu hậu.”
Hussel: “Tôi sẵn lòng truyền lời hộ điện hạ.”
“Không còn kịp rồi!” Ciro nói xong, định trực tiếp chạy vào trong.
Hussel lắc mình ngăn cản phía trước hắn.
Keane xông lên, chen vào giữa hai người, ngăn trở Hussel.
Khoảng cách giữa bọn họ không vượt qua 5 cm
“Tránh ra!” Keane nói.
Đối với hắn, Hussel không có bao nhiêu kiêng dè. Gã không chịu nhường đường: “Thật xin lỗi, chức trách trong tay, nửa bước khó dời!”
Ciro đang đứng giữa hai người kia, vội vàng xoay mình ôm lấy cậu: “Khó chịu chỗ nào?”
Soso vuốt cổ, nhăn mặt: “Hỏa nguyên tố rất nhiều, rất nóng.”
Ciro quay đầu nhìn Vincent, phát hiện sắc mặt ông ta cũng không dễ coi. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy hỏa nguyên tố quỷ dị tụ tập khiến nhiệt độ xung quanh lên cao, nhưng phản ứng của hắn hiển nhiên không mãnh liệt bằng họ.
Vincent: “Hỏa nguyên tố tập hợp về đây một cách bất thường, số lượng gấp mấy chục lần thường ngày, còn đang tăng trưởng không ngừng. Tốt nhất ngươi nên lập tức mang người rời khỏi nơi này đi.”
“Rời đi?” Ciro nhíu mày.
Vincent: “Nếu ta đoán không sai, hỏa thần sắp xuất hiện.”
Ciro biến sắc, “Thần?”
Khả năng hủy hoại của thần đối với một quốc gia chỉ cần nhìn Langzan sẽ biết. Dù cuối cùng Ningya hy sinh giải cứu Langzan, nhưng quốc thổ bị tàn phá nặng nề phải mất rất lâu mới có thể khôi phục nguyên khí. Nếu Kanding đế quốc cũng gặp phải sự tấn công như vậy, không nghi ngờ gì, Shamanlier sẽ trở thành quốc gia hùng mạnh nhất và duy nhất trên Mộng đại lục. Quang Minh thần hội có khả năng sẽ thừa cơ với móng vuốt vào, thậm chí ngay cả Biyage vẫn luôn phụ thuộc vào đế quốc cũng sẽ sinh ra ý đồ khác.
Trong nháy mắt, Ciro đã nghĩ tới khả năng tồi tệ nhất.
Vincent vỗ vai hắn, xoay người thấp giọng: “Nếu ta đoán không sai, tín ngưỡng trong lời phu nhân Rachel chắc là hỏa thần.”
Ciro ngây ngẩn, lôi vòng cổ thạch anh đỏ ra khỏi túi không gian.
Vincent ngẫm nghĩ: “Cất kỹ tín vật, có lẽ còn có thể xoay chuyển tình thế.”
Soso đột nhiên kêu một tiếng đau đớn, đầu lui vào ngực Ciro.
Ciro lo lắng ôm lấy cậu: “Ta đưa em rời đi trước.”
“… Không.” Soso khăng khăng nắm tay áo hắn.
Vincent nói với Soso: “Lửa giận tinh linh cảm nhận được kêu gọi của hỏa thần, cho nên không an phận mà bắt đầu có dị động. Ngươi phải trấn an nó.”
Soso mờ mịt: “Trấn an như thế nào?”
Vincent: “Ví dụ như, thử bảo nó đừng lộn xộn, nói cho nó ngươi rất khó chịu.”
Soso nhìn về phía Ciro.
Ciro mỉm cười gật đầu.
Soso nhắm mắt, trong lòng lặp đi lặp lại: Ta rất khó chịu, ta rất nóng, ta rất khó chịu…
Cảm giác nóng rực áp bách chậm rãi biến mất.
Soso cảm thấy thân mình dần dần mát hơn, ngay cả hỏa nguyên tố vấn vít dày đặc xung quanh cũng bị cách ly sang hai bên.
Một lát sau, thân thể căng cứng của Soso từ từ thả lỏng, Ciro lúc này mới thở phào, đỡ cậu đứng dậy, đẩy Keane đang che trước họ ra, nói với Hussel: “Hiện giờ ta rất khó giải thích cho ngươi rốt cục đang xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không tránh ra, ngươi sẽ trở thành tội nhân của đế quốc!”
Hussel sửng sốt, như thể bị chụp cho cái tội quá lớn đến hôn mê.
Ciro nghiêm mặt: “Chuyện liên quan đến sự an nguy của đế quốc và mẫu hậu.”
Hussel nhìn hắn, do dự có nên tin tưởng hay không.
Ciro: “Ngươi cho rằng ta sẽ làm hại mẫu hậu sao?”
Hussel nhìn hắn.
Ciro thản nhiên.
Hussel khẽ cắn môi, “Nếu điện hạ không ngại, hy vọng toàn bộ hành trình tôi có thể hộ tống điện hạ.” Đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra lúc này.
Ciro đang muốn gật đầu, chợt bị Vincent thình lình kéo về phía sau. Kết giới trong suốt như lưu ly xuất hiện giữa không trung, thủy quang lưu động.
Bầu trời trong khoảng khắc biến thành đỏ rực.
Hoàng cung sừng sững dưới bầu trời đỏ, giống như bị máu tươi nhuộm dần, tản ra mùi huyết tinh!
Sắc mặt Hussel đại biến, nhanh chóng chạy về phía hoàng cung.
Vincent giữ Ciro đang muốn đi vào nơi nguy hiểm, nói: “Cẩn thận!”
Bức màn bằng vải bố dày che chắn toàn bộ nguồn sáng trong phòng đến nghiêm nghiêm thực thực, giống như một huyệt động tăm tối.
Samantha đứng trước tấm rèm xanh nhạt phát ra ánh huỳnh quang ảm đạm, bỗng chốc kéo nó xuống. Đằng sau rèm là một tấm gương đồng cao gần hai thước, xung quanh khắc hoa văn bằng bạc chạm rỗng, tản ra ánh huỳnh quang tương tự tấm rèm. Nếu bây giờ có một vị học giả kiến thức uyên bác, ánh mắt tinh tường đứng đây, nhất định có thể nhận ra tấm gương đồng hoa văn này đến từ thần thoại viễn cổ.
Nàng giơ tay lên, lấy ra một con dao găm, đang muốn cắt vào, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng lăn lộc cộc lộc cộc. Không cần ngẩng đầu cũng biết hắn đang nhìn nàng, giống như lúc trước nàng bán đứng linh hồn lương tri giao dịch với yêu quái biển, hắn lo lắng, đau lòng, thương hại…
“Đừng nhìn em như vậy.” Tay nàng run nhè nhẹ.
Phía sau lại có tiếng lăn bánh.
Đây là kháng nghị duy nhất hắn có thể bày tỏ.
“Em sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình, cho dù vạn kiếp bất phục.” Nàng nhìn chính mình trong gương đồng, ánh sáng xanh nhạt bám vào gương mặt nàng, âm u lạnh lẽo.
Dao găm cắt vào bàn tay.
Máu tươi đầm đìa.
Nàng đặt tay lên tấm gương, miệng thầm đọc chú ngữ.
Mặt gương bằng phẳng như nước bắt đầu xao động, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện bên trong.
Sắc mặt hoàng hậu Samantha dần tái nhợt.
“Máu tươi thơm ngon cỡ nào a.” Tiếng khàn khàn chói tai của cái bóng nghe như xui xẻo thổi phải cái kèn hỏng, “Có điều hương vị quen thuộc quá. Ngươi lại muốn ta làm gì đây? Nhân loại xấu xí.”
Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp đến không thể bắt bẻ hơi vặn vẹo giữa mặt gương đang gợn sóng lăn tăn nhộn nhạo, “Hỏa thần có khả năng sẽ phá tan sự giam cầm của thần khí.”
Cái bóng kinh ngạc: “A? Không ngờ từ trong mộ địa của thần trốn tới mà còn có tín ngưỡng lực mạnh như vậy. Xem ra hỏa nguyên tố ở lục địa rất phát triển.”
Hoàng hậu Samantha: “Làm thế nào mới có thể giết hắn?”
Cái bóng: “Ta không làm được. Sức mạnh của ta so với hắn chẳng khác gì giọt nước so với đại dương. Có thể giam cầm hắn là vì trong tay ngươi có thần khí của hải thần hoàng, nói cách khác, ở trước mặt hắn ta chỉ có nước chịu chết!”
Hoàng hậu Samantha: “Không có biện pháp nào sao?”
“Ta không có, nhưng những người khác có.” Cái bóng thầm thì, “Hải thần hoàng, thần bóng tối, thần chết… A, còn có nữ thần Quang Minh vĩ đại nhất rực rỡ nhất thuần khiết nhất trong nhóm chúng ta, bọn họ đều có thể dễ dàng xử lý hỏa thần.”
Hoàng hậu Samantha: “Tin tức của ngươi không hữu dụng cho ta.”
“Một hơi thôi, cho ta liếm một cái đi.” Ảnh ngược phóng đại trên gương, cao ngang tầm một con người.
Hoàng hậu Samantha thờ ơ nhìn nó.
“Được rồi. Có lẽ còn một phương pháp.” Cái bóng không cam lòng nói, “Sở dĩ thần khí gọi là thần khí, bởi vì bên trong ẩn giấu thần cách của thần, có lẽ ngươi có thể dùng thần cách của hải thần hoàng để kêu gọi phân thân của ngài. Đương nhiên, nó không có được ý thức của hải thần hoàng, nhưng có được một phần sức mạnh. Hậu quả duy nhất chính là rất có khả năng ngươi sẽ kinh động đến hải thần hoàng bệ hạ!”
Hoàng hậu Samantha trầm giọng: “Làm thế nào để kêu gọi?”
“Dùng chú ngữ, chú ngữ là…” Cái bóng đột nhiên hét lên một tiếng biến mất.
Hoàng hậu Samantha quay đầu.
Không khí phảng phất đông đặc trong nháy mắt.
Lập tức–
Cửa sổ phát ra tiếng vỡ vụn!
Tấm rèm dày nặng bị nhấc lên, lộ ra không trung đỏ rực.
Hoàng hậu Samantha và người áo đen ngồi trên xe lăn bị một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ không thể kháng cự đánh mạnh vào vách tường. Hoàng hậu Samantha như bàn tay vô hình bóp cổ, không thể hô hấp. Nàng gian nan quay đầu, nhìn về phía người áo đen, lại phát hiện hắn đã ngã xuống mặt đất, không còn nhúc nhích.
“Không… Pa, Paul…” Nàng muốn phát ra tiếng nói để lôi kéo sự chú ý của bóng dáng trên mặt đất, nhưng giãy dụa thế nào cũng đều phí công. Bàn tay vô hình càng lúc càng siết chặt, gần như muốn bẻ gãy cổ nàng.
“Esmeralda…”
Tiếng kêu trầm thấp truyền đến từ hướng cửa sổ.
Hoàng hậu Samantha cảm thấy ngón tay vô hình trên cổ dường như lỏng ra, đang muốn thở một cái, nguồn lực kia đột nhiên nắm cổ nàng, một phen tha nàng ra ngoài, treo giữa không trung.
Trong hoa viên, một bóng dáng cao lớn đưa lưng về phía nàng, cúi đầu lẳng lặng nhìn thi thể phu nhân Rachel trên cỏ.
Đao còn cắm trên ngực phu nhân Rachel, mặt nàng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Ngươi cho rằng mình có thể giam cầm ta trong bao lâu?” Hắn ném xuống một cái kèn bằng ốc biển, chậm rãi xoay người, hỏa văn che kín khuôn mặt hắn, chỉ để lại ấn tượng bá đạo dữ tợn.
“Ngươi giết nàng.”
Hoàng hậu Samantha không nói gì. Trên thực tế cảm giác hít thở không thông trên yết hầu nàng gần như khiến cho nàng khó có thể hô hấp, nhưng ánh mắt nàng vẫn ngập tràn vô lễ và ngạo mạn.
Mura đặt tay lên thi thể phu nhân Rachel, từng chút từng chút rút đao từ trên ngực nàng ra.
“Tại sao ngươi không chết đi?”
Hắn phất tay, thanh đao nháy mắt bay vụt ra ngoài, đâm thẳng vào ***g ngực hoàng hậu Samantha, cùng một vị trí, cùng một lực đạo.
Hoàng hậu Samantha mở to mắt, khuôn mặt hơi vặn vẹo.
“Bệ hạ!”
Xông tới đầu tiên chính là Hussel. Hắn nhảy bật lên cao, ôm lấy thân thể hoàng hậu Samantha.
Mura hừ lạnh một tiếng.
Nguồn lực nắm giữ hoàng hậu Samantha chợt biến mất.
Hussel ôm nàng đáp xuống mặt đất, cung kính đặt trên cỏ, lùi hai bước, quỳ một gối xuống: “Xin tha thứ cho tôi đã mạo phạm.”
Cho dù đau đớn gần như đoạt hết sự chú ý của nàng, ánh mắt nàng vẫn cố gắng muốn duy trì bình tĩnh.
Hussel thấy nàng hình như đang tìm người nào đó, vội nói: “Điện hạ đã đến.”
Hắn vừa dứt lời, quân thủ vệ đế đô và đội cận vệ hoàng thái tử đã phân tách rõ ràng song song tiến vào.
Hoa viên trống trải bị chen chúc đến giọt nước không lọt, chỉ có Mura lạc lõng ngồi chính giữa hoa viên, cúi đầu nhìn thi thể phu nhân Rachel.
“Điện hạ.” Hussel cao giọng gọi.
Ciro nhanh chóng gạt mọi người ra, bước nhanh đến bên người hoàng hậu Samantha, khẩn trương nâng nàng dậy, trên mặt lộ vẻ bi phẫn không kềm chế được. Hắn ôm nàng, nhìn máu từ xung quanh thanh đao chậm rãi chảy ra, tay không nhịn được run nhè nhẹ, “Mẫu hậu…” Hắn chưa bao giờ nghĩ tiếng nói của mình sẽ run rẩy thành như vậy.
Nhìn thấy hắn, ánh mắt hoàng hậu Samantha rốt cục sáng lên, gian nan giơ tay ra, “Ci…ro…” Nàng nói vô cùng khó khăn, như thể từng câu từng chữ đều hao phí chút sinh mệnh cuối cùng.
Ciro nắm lấy tay nàng, cố gắng bức nước mắt sắp tràn mi trở về, “Dạ. Mẫu hậu, người yên tâm.” Hắn ôm chặt nàng, như đang nói cho nàng nghe, hoặc đang nói cho mình nghe, “Người vĩnh viễn là mẫu hậu trong lòng ta, cũng vĩnh viễn là hoàng hậu nhân từ nhất cơ trí nhất của đế quốc.”
Ciro thấy nàng còn muốn nói điều gì, chậm rãi cúi đầu.
Môi hoàng hậu Samantha dán vào tai hắn, ngập ngừng mấy cái khó nhận ra.
Ciro lẳng lặng nghe, bi thương trong mắt chậm rãi trở thành bình tĩnh. Hồi lâu, ánh sáng trong mắt nàng mới hoàn toàn tan rã, giống như một pho tượng xinh đẹp nhưng không có sức sống.
Đã từng đối địch, nay bởi vì sống chết biệt ly mà tan thành mây khói.
Đã từng oán hận và phẫn nộ, nay cũng vì cái chết mà không thể truy xét.
Hắn cúi đầu, đôi mắt nhìn bãi cỏ trước mặt không chớp, chậm rãi giơ tay lên, khép mắt cho nàng.
Mura chầm chậm đứng dậy, xoay người nhìn hắn: “Vĩnh biệt xong rồi, ra tay đi.”
Keane đột nhiên lao tới, “Các hạ, phu nhân Rachel trước khi lâm chung đã từng lưu lại di ngôn.” Gã đến bên người Ciro vươn tay, nhẹ giọng gọi, “Điện hạ?” Kỳ thật trong lòng gã không chắc chắn chút nào.
Dù hoàng hậu Samantha trước khi chết đã muốn cắt đứt với Ciro, nhưng tình cảm mẹ con sâu nặng giữa hai người cả nước đều biết. Ai cũng không rõ liệu Ciro có đổi ý vào phút cuối, liều chết báo thù cho nàng hay không.
“Điện hạ.” Gã nhịn không được lại thúc giục một tiếng, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Soso và Vincent.
Vincent nhướng mày, ngón tay đẩy Soso ra.
Soso yên lặng đến sau Ciro, dán thân thể vào lưng hắn.
Nỗi đau này không thể dùng ngôn ngữ để xoa dịu, một chút cũng không thể. Cậu từng trải qua nỗi đau tương tự nên rất rõ.
“Điện hạ.” Nếu không phải bên cạnh có quá nhiều người như hổ rình mồi, gã gần như muốn tiến lên chém giết.
Ciro rốt cục cử động. Hắn đưa tay vào túi, từ từ rút ra vòng cổ thạch anh hồng, đặt vào lòng bàn tay Keane.
Keane khẽ thở phào, bày vòng cổ trước mặt Mura: “Đây là tín vật của phu nhân Rachel, ngài ấy hy vọng ngài rời khỏi Mộng đại lục, có được cuộc sống hoàn toàn thuộc về mình.”
Mura kéo một cái, vòng cổ rơi vào tay hắn. “Đây đúng là vòng cổ của Esmeralda.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thạch anh hồng, như đang vuốt ve khuôn mặt trong trí nhớ. “Nhưng người đã chết, vòng cổ còn có ích gì?” Nói xong, hắn gỡ chiếc vòng cổ xuống, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Vincent che trước mặt Ciro. Dù sắc mặt ông ta rất ngưng trọng, nhưng ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt đã bán đứng tâm tình nóng lòng muốn thử của ông ta.
“Mùi vị thật thơm.” Ăn xong, Mura dùng ngón cái lau môi, “Ta thích bữa tối này.”
Ciro chậm rãi buông hoàng hậu Samantha, đứng lên nói: “Nếu ngài thích, đế quốc có thể cung cấp nhiều thạch anh hồng hơn cho ngài.”
Mura: “Mẫu thân ngươi từng nói y như vậy. Sau đó ả quay người, đem ta cầm tù.”
Ciro không mời chào thêm điều kiện nào nữa. Hắn nhìn ra được, Mura đã không còn tin cậy nhân loại.
Vincent lùi ra sau hai bước, ghé vào tai hắn nhẹ giọng: “Hắn cần thạch anh hồng để bổ sung sức mạnh, chứng tỏ hiện giờ sức mạnh của hắn có hạn.”
“Ngươi nói đúng.” Mura nói, “Đối với thần tộc, sức mạnh hiện giờ của ta đúng là rất có hạn, nhưng đối với các ngươi, sức mạnh có hạn của ta đã đủ để hủy diệt toàn bộ đế quốc!” Hắn giơ tay lên cao…
Hỏa nguyên tố bồng bềnh trong không khí nhất tề ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.
Thế lửa nhất thời giống như suối phun, bỗng nhiên trải ra bốn phương tám hướng.
Từ lúc hắn đưa tay lên Vincent đã mở kết giới. Dù vậy, sức lửa thật lớn vẫn đánh văng bọn họ ra ngoài, kể cả người mang kết giới!
Trong nháy mắt, Vincent cảm thấy tất cả cảm quan của mình đều bị phong bế, nếu không phải tinh thần lực cường đại giúp ông ta chặt chẽ giữ vững kết giới tại thời khắc mấu chốt, có khả năng tất cả mọi người đã bị ngọn lửa thình lình xuất hiện thiêu đốt đến tan thành tro bụi!
“Vincent…”
Tiếng kêu nhỏ như muỗi vang lên bên tai.
Hơn nửa ngày Vincent mới cảm giác thấy có người cầm tay ông ta. Nhưng cảm giác này rất xa lạ, rất rất nhỏ, giống như cách một lớp áo bông thật dày. Ông ta cố gắng mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một mảng đỏ rực.
“Vincent…”
Cùng một tiếng kêu, nhưng âm thanh gấp gáp hơn.
Vincent chớp chớp mắt, màu đỏ trong mắt thoáng rút đi. Ông ta rốt cục mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một tầng ánh sáng.
“Vincent?” Soso lo lắng nhìn ông ta. Bộ dạng ông ta thật sự rất dọa người, con mắt, lỗ tai, lỗ mũi, khóe miệng đều đang chảy máu… toàn thân ngơ ngác, mất hồn mất vía.
Dưới đòn tấn công đầu tiên, tuy bọn họ bị quét đi mấy chục thước nhưng kết giới thủy hệ trông mỏng như cánh ve cuối cùng đã chống đỡ được áp lực.
Ciro đang hạ mệnh lệnh cho Hussel.
Một nửa hoàng cung bị bao phủ trong biển lửa, thế lửa đang không ngừng lan tràn sang bên. Phải biết hoàng cung đế quốc còn lớn hơn hoàng cung Julan ít nhất mười lần!
Mura nói đúng. Còn tiếp tục như vậy, toàn bộ đế quốc sẽ bị hủy diệt.
“Murdoch và Hopkin sẽ biết phải làm thế nào!” Ciro nói nhanh, “Cho dù uy hiếp bức bách, cũng phải đưa tất cả cư dân đế đô ra khỏi Fariel!”
Hussel: “Rõ.”
Ciro vung tay, “Mang theo toàn thể quân thủ vệ đế đô!”
“Nhưng điện hạ…” Hussel cực độ kinh hãi. Kastalon II và hoàng hậu Samantha liên tiếp qua đời, hiện giờ toàn bộ đế quốc chỉ có thể dựa vào hoàng thái tử.
Giọng nói của Ciro không cho phép nghi ngờ, “Chức trách của quân thủ vệ đế đô là bảo vệ thần dân. Bảo vệ là trách nhiệm của đội cận vệ!”
Hussel nhìn hắn, cung kính hành lễ, sau đó không quay đầu lại dẫn dắt quân thủ vệ đế đô chạy ra ngoài hoàng cung.
Nhờ kết giới của Vincent, nửa hoàng cung phía sau bọn họ tạm thời vẫn nguyên vẹn.
Sau khi quân thủ vệ đế đô rời đi, đội ngũ đông nghịt lập tức giống như bị vứt bỏ, giữa người với người cách nhau khe hở lớn, trở nên thưa thớt.
Soso thấy sắc mặt Vincent ngày càng trắng, gấp đến độ ra sức lật sách.
“Kết giới, kết giới… A, kết giới!” Cậu nhìn chú ngữ trên sách, thì thầm từng chữ từng chữ: “ander-rakonimaliya!”
Một bức tường lửa xuất hiện trước mặt, nhưng…
Lại cùng với thế lửa bên ngoài nội ứng ngoại hợp tiêu hao kết giới thủy hệ của Vincent!
Kết giới thủy hệ bị đốt thủng một lỗ nháy mắt sụp đổ.
Liệt hỏa hừng hực từ đằng trước và phía trên ào vào.
Chỉ mành treo chuông –
Một ánh lửa màu cam bỗng nhiên xông tới, đẩy thế lửa đang ào đến trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT