“Phu nhân.” Keane đi ra từ trong bóng đêm. Tay gã đặt dưới chuôi kiếm, ánh mắt đề phòng.
Phu nhân Rachel một tay ấn tường, một tay sờ cổ họng, chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng vẫn tươi cười, “Không sao. Điện hạ chỉ nhất thời kích động.”
Trên mặt Ciro kết một tầng sương thật dày, giọng nói vừa lạnh vừa cứng rắn, “Ngươi nói nhiều với ta như vậy có mục đích gì?”
Phu nhân Rachel từ từ đứng thẳng, lưng dán vào tường, ngửa đầu nhìn hắn: “Ta hy vọng ngài giúp ta cứu một người.”
Ciro nhìn nàng chằm chằm giễu cợt.
“Đương nhiên, ta sẽ trả thù lao tương xứng.” Nàng gật đầu với Keane, sau đó nói tiếp, “Ta biết tất cả lợi thế trên tay ngài đều đến từ chính mẫu thân ngài, một khi nàng thu hồi hết thảy, ngài chỉ còn hai bàn tay trắng. Vì vậy, ta sẽ tặng lại cho ngài tất cả lợi thế trên tay ta, giúp ngài đạt được thắng lợi trong trận chiến này!”
Ciro nheo mắt. Qua nhiều năm như thế, Kastalon II luôn coi người đàn bà trước mặt là tâm phúc, cố gắng nuôi trồng cho thế lực của ả. Cho nên đúng là trong tay ả có kha khá lợi thế. Nhưng nếu hắn tiếp nhận, chẳng khác nào đồng ý với ả, đồng ý đứng ở phía đối lập với mẫu thân của mình.
“Ngài nhất định sẽ rất khó hiểu tại sao ta giao cho ngài chứ không giao cho Howl.” Phu nhân Rachel cười cười, “Ngài và ta đều biết rõ, dù Howl có thông minh hơn gấp bội, chắc chắn vẫn không phải đối thủ của mẫu thân ngài.”
Vincent đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi không tự mình ra tay?”
Phu nhân Rachel: “Ta nói rồi, ta và nàng đã giao dịch, cho nên trong tay nàng có nhược điểm khiến ta không thể phản kháng.”
Vincent: “Linh hồn của ngươi?”
“Tín ngưỡng của ta.” Ánh mắt phu nhân Rachel lóe ra cảm xúc cuồng nhiệt dị thường, cảm xúc này giống như muốn bao phủ tất cả cảm giác của nàng, khiến cho nàng không thể không tạm ngừng một lúc lâu mới có thể nói tiếp, “Mẫu thân ngài sẽ không bỏ qua cho ta. Sau khi Kastalon II chết, ta chính là mục tiêu kế tiếp của nàng.”
Vincent hình như biết Ciro không muốn mở miệng, cho nên hỏi thay hắn: “Người ngươi muốn cứu là Howl?”
“Không.” Phu nhân Rachel thấp giọng, “Sống chết của nó đành giao cho vận mệnh an bài.”
Vincent kinh ngạc.
Theo lý mà nói, ngoài Kastalon II, Howl phải là người gần gũi nhất với bà ta trên thế giới này. Ông nghĩ không ra còn có ai có thể vượt qua phân lượng của Howl trong cảm nhận của phu nhân Rachel.
Phu nhân Rachel nói: “Người kia bị hoàng hậu giam giữ. Ta không biết anh ấy bị nhốt ở đâu, nhưng ta biết, anh ấy còn sống.”
Ciro lạnh lùng hỏi: “Là ai?”
Phu nhân Rachel chần chờ: “Mọi người nhìn thấy sẽ rõ. Anh ấy có được cảm giác rất mạnh với hỏa nguyên tố, xung quanh anh ấy, hỏa nguyên tố sẽ xao động phi thường lợi hại. Cứu anh ấy cũng có lợi cho ngài. Anh ấy sẽ trợ giúp ngài đả bại Samantha.” Nàng lấy từ trong ***g ngực ra một chiếc vòng cổ, mặt vòng cổ là một khối thủy tinh đỏ thẫm, tươi đẹp như huyết châu. Nàng đưa vòng cổ cho Ciro, “Đây là tín vật. Anh ấy nhìn thấy sẽ biết.”
Ciro vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có chút ý tứ sẽ đưa tay ra đón.
Vincent nhướng mày: “Những ma pháp sư như vậy có rất nhiều trên Mộng đại lục.”
Phu nhân Rachel không rụt tay về, chỉ dùng giọng nói khó có thể che dấu tự hào thốt lên: “Anh ấy không giống thế, so với bất cứ ai đều hùng mạnh hơn!”
Vincent: “Bất cứ ai?”
“Bất cứ ai.” Phu nhân Rachel kiên định.
Vincent cười: “Ta bắt đầu có hứng thú.”
Ciro: “Ta từ chối.”
Phu nhân Rachel cúi đầu, đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức ha hả cười rộ.
Tiếng cười của nàng rất êm tai, nhưng trong hành lang âm u, ít nhiều có chút quỷ dị.
Ciro không thèm để ý quay đầu bỏ đi.
“Dù ngài có đáp ứng hay không, ta đều sẽ giao hết thảy cho ngài.” Phu nhân Rachel chậm rãi nói sau lưng hắn, “Ngài có thể từ từ suy nghĩ có muốn tuân thủ ước định này hay không. Nhưng ngài phải nhớ kỹ, nếu muốn đánh bại mẫu thân của mình, nhất định phải có anh ấy trợ giúp.” Nàng vứt vòng cổ xuống trước mũi chân Ciro.
Ciro không thèm nhìn sải bước qua.
Keane nhìn về phía phu nhân Rachel.
Phu nhân Rachel mỉm cười gật đầu với gã.
Ánh mắt Keane tối lại, rồi nhanh chóng quay đầu nhặt vòng cổ lên, đuổi theo hướng Ciro vừa đi.
Vincent quay đầu nhìn phu nhân Rachel, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý, “Ngươi nói người kia là…” Ông ta dùng khẩu hình chậm rãi nói ba chữ.
Sắc mặt phu nhân Rachel nhất thời thay đổi.
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay nàng chủ động thay đổi sắc mặt.
Vincent mỉm cười: “Cám ơn đáp án của ngươi.”
Ciro đến cửa phòng làm việc, bước chân dần dần chậm lại.
Cửa mở rộng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng lật sách từ bên trong truyền ra khiến yên tĩnh càng thêm yên tĩnh.
Ciro chậm rãi đi vào. Soso đang ngồi trên ghế sa lông, hai tay cố sức chống mí mắt, tóc mái vàng óng rũ xuống, lại bị cậu dùng miệng thổi đi. Trong khoảnh khắc, Ciro cảm thấy sức lực chống đỡ chính mình đột nhiên bị rút cạn, toàn bộ thân thể trống rỗng, giống như con thuyền nhỏ bị vây hãm trong khôn cùng biển rộng, mê man, bất lực, không tìm thấy phương hướng.
Gallon bị xem nhẹ ở bên đột nhiên dời tới cửa, lạnh lùng nhìn Keane đang đứng trong hành lang.
Keane cầm vòng cổ trong tay. Cảm nhận được địch ý của Gallon, gã lui về sau hai bước, miễn cưỡng lộ ra nụ cười thân mật, “Sau này chúng ta sẽ là chiến hữu.”
Gallon nhíu mày.
Vincent đi tới: “Tin dữ hắn vừa nói là thật.”
Mày Gallon càng nhăn chặt, quay đầu nhìn Ciro, phát hiện ra hắn đã chạy tới trước mặt Soso.
Cái bóng trên sách khiến Soso ngẩng đầu lên, cơn buồn ngủ mông mông lung lung bởi vì người trước mắt mà lập tức tan biến. Cậu khép sách lại, vừa muốn nói gì, chợt thấy Ciro ngồi xổm xuống, đầu chôn vào giữa hai chân cậu.
Soso hoảng hốt, sợ bìa sách cào xước mặt hắn, vội vàng thả sách vào túi không gian, “Ciro?” Cậu giơ tay lên, do dự thật lâu mới khẽ đặt lên đầu hắn, nhẹ nhàng từng chút từng chút vuốt ve tóc hắn, đây là cách mẫu thân trước kia thường dùng để an ủi cậu. Cậu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cảm giác được, Ciro cần cậu, rất cần cậu.
Ciro đột nhiên dùng tay che mặt, chậm rãi ngẩng đầu.
Tay Soso chuyển từ tóc sang vai hắn, cúi đầu hôn lên trán hắn, “Hết thảy rồi sẽ khá hơn.”
Ciro buông tay, nắm thành quyền đặt hai bên thân người Soso, hai mắt hơi đỏ, lộ ra nụ cười không quá tươi tắn, “Ừ. Chúng ta trở về đi.” Hắn đứng lên, thuận tay kéo Soso theo.
Soso nắm tay hắn, cảm giác thấy một mảng ẩm ướt.
Ciro nhanh chóng thu tay, giấu vào túi quần, xoay người đi ra ngoài.
Gallon và Keane còn đang giằng co, nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vàng tránh sang một bên. Gallon cố ý che trước mặt Keane.
Keane nói: “Ngươi như vậy rất tiện cho ta đánh lén.”
Gallon không quay đầu lại: “Ngươi không có cơ hội làm vậy.”
Vincent: “Ta cũng cần trở về rồi.”
Ciro đột nhiên nhận thấy đáy lòng mình thế mà lại hơi có chút không nỡ với Vincent. Có lẽ ở thời điểm này, những người kiên định đứng bên cạnh hắn đã càng ngày càng ít. Có điều hắn cũng không biểu lộ chút không nỡ này ra, mà thờ ơ gật gật đầu.
Khi hai người đến gần, cơ hồ vai sát vai, Vincent đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Bước chân của Ciro hơi ngừng lại, rồi lập tức tiếp tục đi về trước, “Ta muốn chờ dì Olivia trở về trước đã.”
“Ngươi tin tưởng bà ấy?” Vincent thuận miệng hỏi.
Ciro đột nhiên quay đầu lại, “Ông cho rằng ta không nên tin tưởng sao?”
Vincent nhìn hắn, như đang nhìn một con sư tử nhỏ rõ ràng đã bị thương nhưng cố tình không muốn liếm miệng vết thương trước mặt mọi người. Ông ta đột nhiên nở nụ cười, “Không. Ý ta muốn nói, ta cũng tin tưởng bà ấy.”
Trở lại biệt thự đã là rạng sáng.
Quản gia chui từ trong chăn ra, ăn mặc chỉnh tề. Khi nhìn thấy Ciro ôm Soso xuất hiện, ông ta không mừng như điên cũng không khiếp sợ, chỉ hoan nghênh giống như bình thường, như thể bọn họ chưa từng mất tích, và như thể hiện tại không phải rạng sáng.
“Điện hạ, có cần yêu cầu chuẩn bị bữa khuya cho ngài và Soso điện hạ không?” Quản gia hỏi.
“Không, không cần.” Ciro đi thẳng lên trên.
Gallon và Keane đi theo sau hắn.
Đột nhiên, Ciro dừng bước, dùng ánh mắt tối tăm khó dò chậm rãi lướt qua mặt Keane và Gallon, “Gallon.”
“Dạ.” Gallon tiến lên một bước.
“Ngươi đi ngủ đi.” Ciro nói, “Để Keane gác bên ngoài là được.”
Thân thể Gallon cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Ciro mang theo chút hoảng hốt.
Nhưng Ciro đã đi tiếp lên lầu.
Khi Gallon đi ngang qua, Keane đắc ý nhướng mày với y.
Nhẹ tay nhẹ chân đặt Soso lên giường, thân thể Ciro nháy mắt sụp xuống. Là suy sụp từ trong ra ngoài.
Hắn nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của Soso, như thể chỉ có làm vậy mới khiến cho nội tâm bình tĩnh lại được.
Soso ngủ rất sâu. Sử dụng cấm chú đã khiến cho tinh thần lực của cậu bị vây trong trạng thái khô kiệt, trước đó cố nén buồn ngủ hoàn toàn dựa vào ý chí, một khi ý chí chống đỡ đã lơi lỏng, cậu liền bị thần ngủ bắt làm tù binh.
Ngón tay Ciro chậm rãi xoa mặt cậu, nhẹ nhàng phỏng theo ngũ quan. Vẻ trẻ con lúc mới gặp ở St Paders đang từ từ biến mất, đường nét của Soso ngày càng lập thể, nom hơi giống Dilin, nhưng càng thêm nhu hòa.
Soso bị vuốt ve có chút ngứa, nhịn không được đưa tay gãi, đầu vô thức nhích lại gần hắn, khẽ gọi: “Ciro.”
“Ơi?” Ciro nghiêng tai, lại phát hiện cậu không nhúc nhích.
Hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngây thơ kia trong chốc lát, rồi cúi đầu hôn vào khóe miệng cậu, dùng thanh âm cực nhẹ cực nhẹ nói: “Làm thế nào đây? Trừ em ra, ta tìm không thấy người nào có thể tin tưởng.”
Đến giờ hắn mới phát hiện, Gallon, quản gia… bọn họ đều từng là người của hoàng hậu Samantha, thậm chí Olivia cũng là bạn tốt của hoàng hậu Samantha chứ không phải của hắn. Tất cả những gì hắn có được, bao gồm cả danh hiệu hoàng thái tử, đều do nàng và Kastalon II ban cho. Mất đi những thứ này, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.
Soso không hề phát giác tiếp tục ngủ say sưa, tựa hồ toàn tâm toàn ý tin tưởng người bên cạnh, cho dù trời có sập xuống cũng không e sợ.
Ciro nhìn mãi, rốt cục thở ra, ôm lấy người bên cạnh.
May mắn, Soso không phải.
May mắn, hắn còn một người có thể tin tưởng.
May mắn, trong đêm dài khó ngủ này, hắn không phải ở một mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT