“A…. a…..ư…………ư……………….” Dục âm của nam nhân vang vọng khắp mọi ngóc nghách trong hang.

Bàn tay nam nhân hơi thô ráp vuốt ve khắp thân thể mịn màng của Thuần Vũ Phi tạo ra một khoái cảm lạ kì cho kẻ ở bên dưới. Đôi môi tham lam của Mặc Long Thanh không bỏ sót nơi nào trên vùng ngực bằng phẳng mịn màng. Hai đóa đào tử trên thân kẻ kia vì bị kích thích liên tục nên đã sưng đỏ lên. Một mùi thơm kì lạ thoát ra từ Thuần Vũ Phi khiến hoàng đế kia một khắc cũng không muốn ngừng lại.

Bạch xà tiên đơn hoa vốn là một trong năm loại nguyên liệu để chế biến cái gọi là xuân dược. Một kẻ thì nhai một kẻ lại nuốt nên thuốc từ đó đi vào cơ thể tạo nên những cơn khoái cảm lạ thường.

Thuần Vũ Phi khi này đã không còn khí lực chống đỡ. Chỉ biết làm mỗi việc là rên rĩ do nam nhân dũng mãnh ban cho.

“Trẫm phải hảo hưởng thụ ngươi. Ngươi sao lại đẹp đến vậy.” Lúc này vẽ uy nghi, đĩnh đạc hàng ngày đã không còn, hoàng đế kia để lộ ra tính chất cường đạo của một tên sắc lang. Không chịu nổi dục vọng điên cuồng gào thét trong tâm khảm. Hoàng đế đưa cự vật trương to như muốn nổ tung vào mật động hồng hào phía dưới. Vốn không có chút kinh nghiệm sủng hạnh nam nhân nên có nhiều chuyện rắc rối xảy ra.

“ Á…..ngươi ….giết ta ….rút ra …..ngươi…khốn …..khiếp…”. Lời nói liên tục bị ngắt quãng bởi đau đớn và khoái cảm liên tục thay nhau khống chế hắn. Một thứ ấm nóng to lớn đi vào bên trong cơ thể khiến mật động nhỏ bé chưa thích nghi dâng lên nỗi đau xé thịt.

“Ngoan…ngoan bảo bối của trẫm một lát sẽ không đau nữa.” Nói xong Mặc Long Thanh trao cho nam nhân bên dưới một nụ hôn đầy hối lỗi. Lần này đầu lưỡi hắn thập phần ôn nhu như muốn mút lấy tất cả thể dịch trong khoang miệng Thuần Vũ Phi. Họ Thuần kia không biết tại sao cũng hợp tác một cách nhuần nhuyễn khiến Mặc Long Thanh nở nụ cười yêu mị rồi cúi xuống ngậm lấy hai đóa đào tử.

Cự vật không vì thế mà buông tha mật động nhỏ bé. Liên tục rồi liên tục đưa vào đưa ra.

“Aaaa…aaaaaaaa…….Tha cho ta, van ngươi tha cho ta, ta…..không được rồi…”

“Ngoan bảo bối ta yêu ngươi…”

Đau đớn hình như không còn nữa. Mật động hồng hào dưới sự tấn công dũng mãnh của phân thân nam nhân phía trên liền truyền lên sống lưng đến đỉnh đầu một luồng khoái cảm bất tận. Thuần Vũ Phi không chụi nổi nữa liền la lên một tiếng rồi phóng thích lên ngực của Mặc Long Thanh.

Thấy được sự sung sướng của kẻ nằm dưới. Mặc Long Thanh lại nhanh chóng xuất nhập mật động.

“ A…. ta không được rồi! Ngươi rút ra ….Ta xin ngươi…..a…..u…………..”

“Ta chẳng phải thỏa mãn ngươi rồi sao. Ngươi thật là đồ vô ơn! Để ta trừng phạt mạnh tay mới được….a…..”

Thuần Vũ Phi sau khi xuất ra khí lực đã tan biến chỉ biết tùy nam nhân ở trên hành sự. Mỗi lần Mặc Long Thanh tiến nhập kẻ kia bị khoái cảm dày vò lại không muốn rên rỉ thành tiếng liền cắn chặt môi lại. Phút chốc tơ máu đã chảy xuống khóe miệng.

Mặc Long Thanh thấy như thế đau lòng ngăn cản.

“Lấy răng ra nếu đau thì cắn vào môi ta. Không được tự cắn.” Nói xong hắn dùng lực đạo của tay trái tách hàm răng trắng phía trên đang dây dưa với môi dưới. Liền nhanh chóng đưa lưỡi vào lấp đầy khoang miệng Vũ Phi. Thuần Vũ Phi còn một chút lý trí muốn cắn đứt cái lưỡi dâm dục của tên kia nhưng hắn không thể hành động được. Hình như có sợ dây vô hình nào đó bảo vệ tên dâm tử phía trên.

Miệng thì mút trên bên dưới phân thân bị mật động kia năng nổ phối hợp ra vào. Khoái cảm đã lên đỉnh Mặc Long Thanh hướng nơi sâu nhất của Thuần Vũ Phi mà bắn vào. Dòng dịch thể nóng ấm của hắn mãnh liệt xâm lấn cơ thể bên trong tạo nên một dư âm đáng gờm.

Hai nam nhân đã mệt lã. Mặc tướng công kéo Thuần nương tử vào lòng hai chân quấn chặt kẻ kia như không bao giờ muốn ly khai. Họ đánh một giấc đến gần sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play