Liên nhi cùng Đông Mạt vẫn còn đắm chìm trong tiếng đàn của Trương Như Di, Xuân Hương thì đã dọn dẹp ghế nằm. Xem ra nàng ta vẫn chưa bị tiếng đàn của Trương Như Di tác động.
“Liên nhi.” Trương Như Di nâng tay một cách nhã nhặn.
Liên Nhi lấy lại tinh thần liền nhanh chóng ôm lấy huyền cầm về Nam uyển, Nam uyển cùng Bắc uyển là nơi ở của hai vị sườn phi Trương Như Di và Diêm Thanh Lam. Diêm Thanh Lam bị hưu nên Bắc uyển liền bỏ trống, chỉ có Nam uyển là Trương Như Di ở. Nam uyển vắng vẻ yên tĩnh, nên rất hợp ý Trương Như Di.
Trương Như Di lặng lẽ ở Trường thọ viện phẩm trà, chỉ trong chốc lát, Thẩm Tích Họa từ trong phòng bước ra.
“Từ tiếng đàn tỷ tỷ có thể biết được tâm ý của muội muội, không tranh với đời, nhưng trần thế hỗn loạn này có thể tránh khỏi được sao?” Thẩm Tích Họa cảm thấy nếu tiếng đàn của Trương Như Di có thể giống với cảnh sắc bày trí trong Trường thọ viện của Mặc Thanh Dạ sẽ rất tốt.
“Trần thế hỗn loạn không liên can tới ta.” Trương Như Di lẳng lặng nhìn về phương xa.
“Không liên can tới ta. Muội muội có thể làm được điều mà người bình thường không thể làm được. Tỷ tỷ cũng muốn học tập muội muội, chỉ mong có thể nếm được cuộc sống trôi qua thanh thản như thần tiên.”
“Chỉ cần tỷ tỷ muốn, có gì không thể?” Trương Như Di biết Thẩm Tích Họa này khác biệt với nhóm nữ nhân kia, yên lặng quản lý nội vụ giúp phu quân đã biết đủ. Nhưng trên người nàng ta lại toát ra một sự cao quý, giống như là bẩm sinh mà có, tuy cao quý lại làm cho người ta cảm thấy có cảm giác thoát tục, khác biệt với chốn nhân gian đầy hỗn tạp.
Tiếp xúc với nàng ta Trương Như Di cảm thấy rất tự nhiên, thoải mái.
“Muội muội thấy vui, cứ thường đến Trường thọ viện, ngày khác tỷ tỷ sẽ đến chỗ muội cùng muội muội đánh đàn.” Thẩm Tích Họa cảm thấy nếu hợp tấu với Trương Như Di nhất định tuyệt vời.
“Như vậy rất tốt, hôm nay tỷ tỷ vừa về phủ, cũng đã mệt mỏi, muội muội không quấy rầy .”
Không đợi Thẩm Tích Họa đáp lời, Trương Như Di đứng dậy muốn đi.
“Cám ơn khuyên tai của tỷ tỷ, muội muội rất thích.” Trước khi đi, Trương Như Di không quên cảm tạ Thẩm Tích Họa, đôi khuyên tai rất hợp ý nàng.
“Muội muội khách sáo. Trên đường cẩn thận.”
Thẩm Tích Họa tiễn bước Trương Như Di, sau đó đi đến ghế nằm chợp mắt một chút. Hôm nay quả thật mệt mỏi.
Phán cư
Một đôi uyên ương số khổ ôm nhau khóc.
“Chỉ tại Đổng Phán mệnh khổ, không thể cùng Đức Hiên ca ca bên nhau.” Đổng Phán khóc sướt mướt.
“Phán nhi muội muội, không bằng cùng ta bỏ trốn. Muội bị ép làm thị thiếp cho tên ma ốm Vương gia, hắn cũng chưa từng gặp muội, chắc sẽ không để ý muội đi hay ở.” Nam tử mặc đồ đen nhìn người trong lòng khóc sướt mướt mà thương tiếc nói.
“Điều này sao có thể? Nếu muội mất tích vương phủ nhất định sẽ điều tra, đến lúc đó tra được cái gì sẽ liên lụy đến ca của muội.”
Lúc đầu Đổng Phán là muội muội của phó tướng Đổng Ngạo dưới trướng của đại tướng quân Bành Dũng đang trấn thủ biên cương giữa Thiên Mặc quốc và Bắc quốc. Từ nhỏ nàng ta đã lớn lên ở quan ngoại, lớn lên xinh đẹp. Hoàng hậu biết được nên có ý muốn ban cho An vương gia Mặc Thanh Dạ làm thị thiếp, đúng lúc Bành Dũng chết trận, vì thế hoàng hậu cùng hoàng thượng bàn bạc cho Đổng Ngạo lên làm đại tướng quân, sau đó ban chỉ Đổng Phán vào hoàng cung ban cho Mặc Thanh Dạ.
Đổng Ngạo chịu ơn hoàng ân, không thể không nhịn đau đem muội yêu đuổi vào cung.
Mà Lãng Đức Hiên là sư đệ của Đổng Ngạo, cùng Đổng Phán là thanh mai trúc mã. Hai người tình đầu ý hợp, bị đạo thánh chỉ chia cắt.
“Phán nhi, tìm cơ hội muội ra phủ du ngoạn, ngã xuống vách núi, đã thế cũng sẽ không có ai tìm thấy, do chết không toàn thây. Ta sẽ ở vách đá tiếp ứng cho muội.” Lãng Đức Hiên sớm đã mưu kế xong.
“Được, chỉ cần không liên lụy ca ca, Phán nhi nghe theo. Huynh đi nhanh đi, vương phủ nhiều người nhiều ánh mắt.” Đổng Phán lau nước mắt nơi khóe mắt, thúc giục Lãng Đức Hiên rời đi.
“Ta đi rồi, Phán nhi chú ý thân thể, thời gian cụ thể ta sẽ thông báo cho muội. Mấy ngày nay muội nên tìm cớ ra ngoài du ngoạn để chuẩn bị.” Lãng Đức Hiên nói xong thâm tình nhìn thoáng qua Đổng Phán, yên lặng rời đi.
Hoa viên, một bóng đen bay qua.
Trương Như Di cảm thấy kỳ lạ liền đuổi theo.
Thấy một nam tử mặc đồ đen che mặt từ hướng Tây uyển bay ra.
Tây uyển là lãnh cung vương phủ, là nơi hoang tàn vắng vẻ.
Nam tử thấy có người truy đuổi, liền tăng nhanh cước bộ.
Trương Như Di nhún người nhảy lên, bắt được bả vai nam tử.
Hắn ta xoay người như cá chép, tránh được Trương Như Di.
Liên nhi thấy thế hô to: “Người đâu mau tới! Người đâu mau tới! Có thích khách!”
Tên hắc y sợ dây dưa với Trương Như Di thì khi thị vệ tới hắn thoát thân không được, vì thế dùng sức tung chưởng đánh về phía đối thủ, trong nháy mắt Trương Như Di bị đánh bay, cùng lúc đó từ cổ tay áo nàng bay ra mấy phi tiêu, đâm thẳng vào ngực tên hắc y.
Trương Như Di bị trúng chưởng hôn mê bất tỉnh, tên hắc y bị trúng tiêu ngã xuống đất.
Nam uyển
Trương Như Di tỉnh lại cũng là lúc nửa đêm.
Thẩm Tích Họa đưa tới một chén cháo, đút Trương Như Di.
“Muội muội tỉnh là tốt rồi, lang trung nói muội muội không sao, không bị ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng. Tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe.”
Trương Như Di vẫn không nói chuyện, Liên nhi nâng Trương Như Di dậy tựa vào đầu giường, Thẩm Tích Họa đút từng muỗng cháo cho nàng. Giờ phút này trong lòng Trương Như Di rất ấm áp.
Nếu Trương Như Di có chết ở vương phủ cũng sẽ không có người nào quan tâm, chẳng qua Trương thái hậu mà biết sẽ thương tâm mà thôi. Mà giờ phút này Thẩm Tích Họa lại quan tâm nàng như thế, vẫn ngồi chờ cho đến khi nàng tỉnh lại.
“Muội muội nghỉ ngơi cho tốt, tỷ tỷ đi về. Ngày mai sẽ tra hỏi tên hắc y kia.” Thẩm Tích Họa nói xong liền rời đi.
“Tên hắc y có lai lịch thế nào?” Trương Như Di giống như đang hỏi Liên nhi, lại làm như đang tự nói một mình, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người đối diện cảm thấy sợ hãi.
“Bẩm sườn Vương phi, tên hắc y là từ Phán cư đi ra. Vương phi cho người đi Phán cư tra hỏi thì thấy Đổng Phán đang khóc thút thít thu dọn đồ đạc. Cho nên có thể đoán ra tên kia với Đổng Phán có liên quan. Vương phi đã ra lệnh trước khi việc này được điều tra rõ không cho nhiều lời. Vương phủ cũng không có người dám nhắc tới việc này.” Liên nhi nói hết chuyện xảy ra lúc chiều với Trương Như Di.
“À.” Trương Như Di lên tiếng.
“Đúng rồi, nghe nói tên đó bị nhốt vào đại lao vương phủ còn được rất nhiều thị vệ trông giữ. Đổng Phán cũng bị nhốt ở Phán cư.” Liên nhi lại bổ sung thêm.
“Đi xuống đi.” Trương Như Di tính toán nghỉ ngơi một lát.
Liên nhi thu thập bát đĩa ra khỏi phòng.
Trương Như Di nằm trên giường cũng không ngủ. Bí mật của nàng đã bị lộ. Do nàng hôn mê từ buổi chiều đến giờ mới tỉnh lại, hơn nữa trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, Trương Như Di cũng không muốn nghỉ ngơi, nàng là người tập võ nên cũng không yếu ớt đến như vậy.
Đổng Phán này, không thường lui tới kết giao với người trong phủ, luôn có dáng vẻ âu sầu khổ não, lúc ngồi chung với đám thị thiếp cũng không thường góp vui. Nguyên lai là có chuyện như vậy. Ca ca Đổng Phán cũng là người hữu dụng, hiện nay nàng ta ở vương phủ xảy ra chuyện mờ ám như vậy, đã làm hỏng thanh danh gia đình, cũng hủy đi danh tiết của nàng ta.
Trương Như Di lo lắng Thẩm Tích Họa không xử lý tốt chuyện này sẽ làm cho Đổng Ngạo tức giận. Nếu thế thì không phải chuyện tốt. Đối với Thiên Mặc quốc mà nói thì không tốt, đối với hoàng thất mà nói thì mất thể diện. Mà đối với Vương gia mà nói ...... Trương Như Di không dám suy nghĩ, nhắm hai mắt lại.
Chính đường Vương phủ.
“Đổng Phán là thị thiếp hoàng hậu ban cho Vương gia, ca ca Đổng Ngạo là đại tướng quân trấn thủ biên cương, việc này ...... Vương phi người xem xử lý như thế nào?” Tô quản gia đứng giữa chính đường hỏi ý kiến Thẩm Tích Họa.
Thẩm Tích Họa thích thú nhìn chằm chằm ly trà trong tay, nâng tay uống một ngụm nước trà. Từ từ buông chén lười nhác tựa lưng vào ghế dựa.
“Lặng lẽ tìm một bà tử nghiệm thân cho nàng ta.” Thẩm Tích Họa nhắm mắt lại. Để Tô quản gia đi làm chuyện này, bản thân nhắm mắt chờ kết quả.
“Chuyện này ......” Tô quản gia không hiểu ý Thẩm Tích Họa là gì.
Thẩm Tích Họa mở to mắt đứng lên nhìn Tô quản gia, ánh mắt nhìn thẳng vào lão, nhìn đến trong lòng Tô quản gia hồi hộp mới thu lại ánh mắt, xoay người nhìn tượng ngọc Quan Âm bên cạnh. Đó là quà Thẩm lão gia đưa.
“Tô quản gia hồ đồ, ai cũng đều biết mấy nữ nhân trong vương phủ chưa từng được Vương gia lâm hạnh. Nếu Đổng Phán làm Vương gia mất mặt, việc này liền đơn giản, nàng ta làm ra chuyện khiến hoàng thất xấu hổ nếu xử lý nàng tên Đổng Ngạo cũng sẽ không làm khó dễ. Nếu Đổng Phán chưa làm hoàng thất xấu hổ, mà mối quan hệ lại mờ ám, nên xử trí như thế nào bổn vương phi còn phải cùng Vương gia thương lượng.”
Thẩm Tích Họa giải thích xong Tô quản gia lập tức bừng tỉnh.
“Nô tài hồ đồ, nô tài đi ngay làm, Vương phi yên tâm, việc này không có người thứ tư biết.” Tô quản gia rời khỏi chính đường, trong đáy lòng bội phục Thẩm Tích Họa.
Thẩm Tích Họa lại lười nhác tựa vào ghế, gọi Đông Mạt.
“Mạt mạt, chuẩn bị một ly trà định tâm cho Di sườn phi, nói cho nàng ấy biết, ngày mai ta sẽ đến thăm.” Thẩm Tích Họa khẳng định giờ phút này Trương Như Di vẫn không ngủ được, vừa biết võ công, lại không tranh với đời, nhất định nàng có chuyện xưa.
Đông Mạt lập tức đi chuẩn bị trà cho Trương Như Di, như Thẩm Tích Họa nói, Trương Như Di vẫn không chợp mắt.
Không lâu sau, Tô quản gia đã trở lại.
“Khởi bẩm Vương phi, Đổng Phán vẫn là tấm thân xử nữ.” Tô quản gia thật cẩn thận để ngừa tai vách mạch rừng, lặng lẽ ở bên tai Thẩm Tích Họa nói.
“Làm ầm ĩ một buổi tối, Tô quản gia nên sớm đi nghỉ tạm. Bổn vương phi còn phải đi hầu hạ Vương gia.” Thẩm Tích Họa cũng không nói gì thêm, mọi người đều hiểu rõ, không cần phải nhắc lại chuyện này.
“Vâng, nô tài tiễn Vương phi.”
Tô quản gia tiễn Thẩm Tích Họa cùng Xuân Hương trở lại Trường thọ viện, trên đường cũng không ai nói gì, trong lòng Xuân Hương rất nghi ngờ, rất tò mò.
Trở lại phòng Mặc Thanh Dạ, Thẩm Tích Họa bảo Xuân Hương đi múc nước, Thẩm Tích Họa đã mệt mỏi một ngày, nên chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Mặc Thanh Dạ đã ngủ say.
Thẩm Tích Họa tắm xong cũng không còn ngại ngùng, rất tự nhiên leo lên giường.
Thẩm Tích Họa nhẹ tay nhẹ chân sợ đánh thức Mặc Thanh Dạ, yên lặng tiến vào ổ chăn, vừa nằm xuống cánh tay Mặc Thanh Dạ đã bay qua.
Thẩm Tích Họa kinh sợ, nhìn hắn đang nhắm mắt ngủ, cho rằng bản thân đánh thức hắn. Ai ngờ đó chỉ là hành động theo bản năng vươn tay ôm nàng vào lòng mà thôi.
Thẩm Tích Họa chỉ phải thuận thế tiến vào lòng Mặc Thanh Dạ, sợ đánh thức hắn.
“Choa”
Mặc Thanh Dạ ở trên trán Thẩm Tích Họa hôn một cái. Sau đó lại nhắm mắt như cũ.
Thẩm Tích Họa mở to mắt nhìn hắn.
“Ngủ đi.” Mặc Thanh Dạ nhẹ nhàng quan tâm nói hai chữ, hắn biết hôm nay nàng đã mệt muốn chết rồi, hắn cũng biết hôm nay xảy ra chuyện gì, Thanh Phong đã sớm nói với hắn.
Thẩm Tích Họa yên tĩnh nhắm hai mắt lại.
Tiếng đàn du dương từ Nam uyển phát ra.
Không phải Trương Như Di đang khảy đàn, mà là Thẩm Tích Họa đang đánh đàn trong phòng.
“Vương gia, Vương phi có thể là Triệu Tiêu Tiêu ở hội hoa đào ngày ấy.” Thanh Phong đứng ở bên giường Mặc Thanh Dạ.
“Vương phi xử lý xong chuyện Đổng Phán liền đi tìm Di sườn phi, hiện tại đang ở Nam uyển đánh đàn, ty chức nghe ra tiếng đàn kia, chắc là Triệu Tiêu Tiêu che mặt ngày đó.”
“Người đã bị nhốt?” Mặc Thanh Dạ xoay người nhanh chóng ngồi ở bên giường, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không có dáng vẻ bệnh hoạn.
“Vâng, đã nhốt vào đại lao vương phủ, nha hoàn bên cạnh Đổng Phán bị xử tử. Vương phi hạ lệnh người biết việc này chỉ có nha hoàn bên cạnh còn những người còn lại thì cứ giữ lại.” Thanh Phong không dám nhìn thẳng vào mặt Mặc Thanh Dạ.
“Đi xuống đi.” Mặc Thanh Dạ lại một bộ dáng bệnh hoạn nằm xuống, khóe miệng cong lên một chút tươi cười.
“Triệu Tiêu Tiêu, Thẩm Tích Họa.” Mặc Thanh Dạ lẳng lặng thì thầm.
Người mang mặt nạ hội hoa đào ngày đó chính là Vương gia cùng Thanh Phong, mà nam tử mang mặt nạ bị thương vào phòng Thẩm Tích Họa cũng chính là hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT