Giờ phút này nha hoàn Vương phủ đang ở Họa cư thu thập đồ đạc.
Mặc Thanh Dạ đang nằm dưới tàng cây đào, thấy thích thú khi hưởng thụ cuộc sống mà Thẩm Tích Họa từng trải qua.
Hắn nói vài câu với thị vệ bên cạnh, tên đó nghe xong lập tức trở về vương phủ.
Giữa trưa.
Thẩm Tích Họa cùng Tiết Giai Lệ trở lại Thẩm phủ, phía sau là nhóm thị vệ cùng Đông Mạt, Xuân Hương trên hai tay bọn họ đều không có khoảng trống, đứng thở hổn hển.
Tiết Giai Lệ thấy bọn nha hoàn đã thu thập xong hành trang, biết Thẩm Tích Họa sắp trở về vương phủ, liền nắm tay Thẩm Tích Họa không chịu buông. Thẩm Tích Họa cũng luyến tiếc người nương này, cha mẹ ruột của nàng không thể ở bên cạnh nàng, mà người nương này lại rất yêu thương nàng.
Thẩm Tích Họa làm sao có thể bỏ được, hiếu kính bà giống như cha mẹ ruột của nàng, không thể lại bỏ rơi bà như lúc trước, muốn hiếu kính với bà, như muốn bồi thường cho cha mẹ ruột ở hiện đại của nàng. Coi bà như ruột thịt mà đối đãi.
“Khụ khụ khụ, nhạc mẫu, An vương phủ cách Thẩm phủ cũng không quá xa, Tích nhi rảnh rỗi sẽ đến vấn an nhạc mẫu.” Mặc Thanh Dạ nhìn hình ảnh thắm thiết của hai mẹ con, thoáng chốc nhớ tới mẫu hậu của mình.
“Đúng, đúng, đúng, Vương gia nói đúng, ta đúng là già rồi nên hồ đồ.” Tiết Giai Lệ lau nước mắt liên tục gật đầu.
Thẩm Tích Họa cũng nghẹn ngào theo.
Cửa lớn Thẩm phủ.
Xe ngựa Vương phủ đã đứng chờ bên ngoài, Thẩm Tích Họa đỡ Mặc Thanh Dạ đi ra cửa lớn Thẩm phủ. Đám người Thẩm lão gia cũng đã đứng chờ đưa tiễn. Trước khi Mặc Thanh Dạ đi, Thẩm lão gia cũng không quên việc buôn bán của lão, vẻ mặt tươi cười nghênh đón Mặc Thanh Dạ.
“Vương gia, sau này việc buôn bán của Thẩm gia còn phải dựa vào Vương gia ở trước mặt hoàng thượng nói giúp. Tấm lòng nho nhỏ thể hiện sự thành kính, mong Vương gia Vương phi sớm sinh quý tử.” Thẩm lão gia mở ra cái hộp trên tay, bên trong là một pho tượng ngọc Quan Âm, là tống tử Quan Âm*.
*Tượng tống tử quan âm.
“Khụ khụ khụ, Thẩm lão gia có tâm. Chuyện của ngươi bổn vương sẽ để trong lòng.” Mặc Thanh Dạ ra ý bảo tùy tùng nhận lễ vật. Lời nói lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng, mắt cũng không thèm nhìn Thẩm lão gia một cái.
Chờ Mặc Thanh Dạ đi qua, Thẩm lão gia liền dùng tay áo lau mồ hôi rỉ ra trên trán, lão chỉ sợ Vương gia không thu lễ vật, cũng sợ Vương gia không đồng ý chuyện buôn bán của lão, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Vương gia lão cũng không dám thở mạnh một cái.
Mặc Thanh Dạ cùng Thẩm Tích Họa lên xe ngựa, trở về vương phủ.
Đám người Thẩm lão gia nhìn theo xe ngựa cho đến khi khuất dạng mới xoay người hồi phủ, hạ nhân đang muốn đóng cửa thì gia đinh vương phủ đưa lễ vật tới, lại đưa cho Tiết Giai Lệ. Đây là ý của Mặc Thanh Dạ, là muốn nói cho người Thẩm phủ, đừng nên sơ sót với Tiết Giai Lệ.
Vương phủ
Trường thọ viện
Trong sân trồng đủ loại đào.
Dưới tán đào là ghế nằm, trên mặt ghế thì được lót một lớp da chồn; Lại thêm bàn đu dây, trên mặt thì được quấn đầy hoa tươi; và một bộ bàn bằng đá cẩm thạch, trên bàn bày đầy hoa quả điểm tâm.
Thẩm Tích Họa vui vẻ vỗ tay, ôm cổ Mặc Thanh Dạ, ở trên mặt hắn hôn một cái: “Dạ, chàng đối với thiếp thật tốt, toàn bộ đều bài trí như ở Họa cư. Thiếp rất cảm động, sau này mỗi ngày thiếp sẽ cùng chàng phơi nắng dưới tán đào, làm điểm tâm cho chàng. Thiếp rất vui vẻ. Thật sự rất giống thế ngoại đào nguyên.”
Mặc Thanh Dạ nhìn Thẩm Tích Họa dưới ánh mặt trời chân bước xoay quanh đụng vào cái này chạm vào cái kia, giống như bị nhiễm sự vui vẻ từ nàng, không khỏi mở miệng cười, bất giác đưa tay vuốt ve nơi Thẩm Tích Họa đã hôn hắn, trong lòng như được ăn mật.
Tô quản gia đứng bên cạnh nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mặc Thanh Dạ liền hiểu ý nở nụ cười, Vương phi đơn giản này lại không đơn giản. Đơn giản là vì không tranh đấu với nữ nhân khác, không có tâm kế, như ánh mặt trời. Không đơn giản là có thể làm cho Vương gia lạnh lùng lão hầu hạ hai mươi mốt năm cũng chưa từng thấy qua mở miệng cười được mấy lần, hơn nữa lại là nụ cười phát ra từ đáy lòng.
Thẩm Tích Họa vui vẻ xong liền cười chạy trở về bên cạnh Mặc Thanh Dạ, đỡ hắn nằm xuống ghế nằm, phân phó hạ nhân: “Đi mời sườn Vương phi đến đây, bổn vương phi có lễ vật muốn tặng cho sườn Vương phi, thuận tiện cho sườn Vương phi hưởng thụ thế ngoại đào nguyên của ta.”
Mặc Thanh Dạ nhìn Thẩm Tích Họa: “Tích nhi, đi nhìn thử phòng đi.”
Thẩm Tích Họa mở to hai mắt nhìn: “Phòng làm sao?”
“Vương phi đi thì biết.” Tô quản gia cười nói với Thẩm Tích Họa.
Thẩm Tích Họa mang theo nghi hoặc bước vào phòng, bài trí trong phòng ngoại trừ có thêm một cái bàn trang điểm, ngoài ra vẫn không thay đổi gì, nhưng trong mùi thuốc đông y lại có mùi hoa đào, thì ra trong phòng có túi hương, vì thế nàng liền đi đến bàn trang điểm thì nhìn thấy hình vẽ điêu khắc trên mặt gương đồng cũng là hoa đào, trông rất sống động, cái tủ bên cạnh cũng làm từ gỗ đào mà hoa văn điêu khắc trên đó cũng là hoa đào.
Thẩm Tích Họa cảm động vạn phần, Mặc Thanh Dạ vì nàng trồng rất nhiều hoa đào trong sân, còn đem phòng ốc thay đổi theo sở thích của nàng. Lúc này cùng Mặc Thanh Dạ ở chung một phòng, Thẩm Tích Họa cũng không phản đối.
Thẩm Tích Họa mang theo cái mũi hồng chạy ra khỏi phòng, thâm tình nhìn Mặc Thanh Dạ không nói lời nào. Một ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ đã nói lên tất cả.
“Chuyển qua đi.” Mặc Thanh Dạ chỉ nhẹ nhàng nói ba chữ.
Thẩm Tích Họa cũng không nói lời gì chỉ gật đầu. Ngồi bên cạnh hắn.
Mà Tô quản gia đứng bên cạnh lại rất vui mừng, Vương gia có hậu rồi: “Nô tài lập tức đi thu thập choVương phi.”
“Làm phiền Tô quản gia.” Ánh mắt Thẩm Tích Họa vẫn không rời khỏi Mặc Thanh Dạ, giống như muốn đem hình ảnh của hắn khắc sâu vào đầu.
Mặc Thanh Dạ dùng đôi mắt thâm tình đáp lại Thẩm Tích Họa.
“Vương gia cùng tỷ tỷ thật có nhã hứng.” Trương Như Di cùng nha hoàn Liên Nhi bước đến.
Liên nhi là Thẩm Tích Họa từ trong đám nha hoàn vương phủ ngàn chọn vạn tuyển mới tuyển được cho Trương Như Di. Nha hoàn Hoàn Nhi của nàng ấy sau ngày đó bị bán đi, Thẩm Tích Họa trong vương phủ liền chọn trúng Liên Nhi.
Liên Nhi này cũng là nha hoàn có số khổ, từ nhỏ đã bị bán vào vương phủ, được một ma ma rửa chén trong phủ nuôi lớn, đi theo ma ma chịu khổ vất vả bị người khi dễ là điều khó tránh khỏi, nhưng như thế cũng không kiếm chuyện gây gỗ, không tranh chấp với ai, chính điểm ấy mới là nguyên nhân Thẩm Tích Họa chọn Liên Nhi.
“Muội muội, tỷ tỷ đặc biệt tặng cho muội vài món trang sức.” Thẩm Tích Họa cầm hộp trên bàn mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai trân châu, sang trọng cao quý, đơn giản nhưng không tầm thường.
“Cám ơn tỷ tỷ.” Trương Như Di thật sự là tiếc chữ như vàng.
“Tỷ biết muội không thích trang sức tầm thường, nhưng đôi khuyên tai trân châu này lại rất hợp với khí chất thanh lịch của muội.”
Đông Mạt mang đôi khuyên tai trân châu đưa đến trong tay Trương Như Di, Trương Như Di nhìn thấy có chút thích, hơi cong khóe miệng một chút. Thẩm Tích Họa thấy thế cũng rất vui vẻ, chứng minh mắt nhìn của nàng không tệ.
“Huyền cầm của muội đã đứt dây cho nên đã lâu muội không có đàn, ta biết muội là do tìm không được đàn tốt. Tỷ tỷ đã tìm đến nhạc công có tiếng ở thành Diên châu nhờ sư phụ mua đàn cho muội.” Thẩm Tích Họa mở ra cái hộp lớn trên bàn đưa cho Đông Mạt.
Không chờ Đông Mạt đưa qua, Trương Như Di đã đứng lên. Nàng ở vương phủ cũng không cùng ai tranh giành, luôn thờ ơ lạnh nhạt, duy chỉ đối với đàn là yêu thích không buông tay. Chỉ là không biết vì sao đàn của nàng lại đứt mất một dây, cho nên thật lâu chưa đàn lại.
Cầm đàn trong tay, trong mắt Trương Như Di tỏa ra ánh sáng vui sướng, ánh mắt cảm kích nhìn Thẩm Tích Họa, cảm kích không phải vì Thẩm Tích Họa đưa cho nàng bảo bối gì, mà là Thẩm Tích Họa nguyện ý giải nỗi ưu phiền của nàng, nguyện ý cùng nàng làm tỷ muội tri tâm.
“Liên Nhi, mang dụng cụ đánh đàn của ta lại đây, ta muốn khảy một bản cho Vương gia Vương phi thưởng thức.” Trương Như Di nguyện ý kết giao bằng hữu với Thẩm Tích Họa, tất nhiên nguyện ý đánh đàn cho nàng nghe.
Thẩm Tích Họa cũng là cao thủ đánh đàn, hội hoa đào ngày đó tại thành Diên châu dư âm một khúc thiên âm kéo dài ba ngày.
Thời gian không quá một chung trà, Trương Như Di đã chỉnh xong huyền cầm. Thẩm Tích Họa rất có hứng thú chờ mong cầm nghệ của Trương Như Di.
Đông Mạt đứng bên cạnh cũng rất chờ mong, tuy nàng không hiểu âm luật, nhưng hội hoa đào ngày ấy, tiếng đàn của Thẩm Tích Họa lại gây kích động đáy lòng nàng, làm cho nàng cảm thấy vui vẻ thoải mái, so với cái tên Lâm Dật Nhượng nàng chỉ cảm thấy êm tai mà thôi.
Xuân Hương không có duyên nghe được tiếng đàn của Thẩm Tích Họa, nhưng nàng đã từng nghe qua Thẩm Tích Thư đánh đàn, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng êm tai. Hiện tại Xuân Hương một lòng hướng về Thẩm Tích Họa, sợ ngày sau sống không thoải mái cho nên rất đang hoàng, thành thật bưng trà rót nước.
Liên Nhi thì làm tốt bổn phận nha hoàn giúp đỡ Trương Như Di đánh đàn.
Từ lúc Trương Như Di bước vào, Mặc Thanh Dạ liền không mở miệng nói chuyện chỉ nằm ở trên ghế nằm nhắm mắt, thầm nghĩ Trương Như Di này thường không thích giao tiếp, nay cũng nguyện vì Thẩm Tích Họa hiến nghệ, có thể thấy được Thẩm Tích Họa rất có sức thu hút lòng người.
Mặc Thanh Dạ lẳng lặng chờ đợi tiếng đàn của Trương Như Di, hắn cũng muốn biết cầm nghệ của nàng ta có thể cùng Triệu Tiêu Tiêu ở hội hoa đào ngày đó so tài cao thấp hay không.
*Đây là thất huyền cầm. Do đàn có 7 dây nên gọi là thất nhé.
Hoa viên Vương phủ.
Vài thị thiếp đang tụ họp cùng nhau tức giận, giận dữ vì Thẩm Tích Họa chỉ đưa vài chiếc khăn tay tơ tằm liền đuổi các nàng rời đi, vậy mà chẳng những tặng Trương Như Di khuyên tai trân châu, còn cùng ả ta đánh đàn. Đánh đàn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là có Mặc Thanh Dạ ở đó. Nghe nói trong Trường Thọ viện đã được thay đổi hoàn toàn mới, nhóm thị thiếp đã không có duyên nhìn thấy, lại càng không được thấy mặt Mặc Thanh Dạ.
“Ta nguyền rủa ả thứ nữ thương gia kia chết không được tử tế.” Lý Nguyên Dao oán hận nói.
“Dao tỷ tỷ đừng tức giận, miệng bọn hạ nhân cũng không kín lắm đâu.” Triệu Vũ Điệp vừa chế giễu vừa trêu ghẹo Lý Nguyên Dao.
“Thì sao? Ta nói thì sao? Ta chỉ đích danh ai sao? Các ngươi còn không suy nghĩ giống ta à!” Lý Nguyên Dao cũng thầm lo sợ chẳng may lời nàng nói rơi vào tai Vương gia cùng Thẩm Tích Họa thì bản thân không có ngày lành, liền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt khắp một vòng xung quanh, vừa nhìn vừa nói:
“Người chết thì miệng mới kín.”
“Ngươi sợ sao?” Từ Phỏng Vân khiêu khích hỏi.
“Lý Nguyên Dao ta phải sợ sao?” Lý Nguyên Dao ngẩng đầu nói hùng hồn, động viên sức lực cho bản thân.
Nha hoàn bên cạnh nàng ta thì lại sợ hãi run rẩy, lỡ như họa thật sự là từ miệng mà ra, bản thân cũng sẽ bị liên lụy, Diêm Thanh Lam còn bị Thẩm Tích Họa thu thập, huống chi là Lý Nguyên Dao.
“Tất cả giải tán đi.” Đổng Phán không muốn dây dưa với mấy người này, nhanh chóng dẫn theo nha hoàn trở về Phán cư.
Dây đàn cất lên khúc nhạc thần tiên.
Mọi vật yên tĩnh, thời gian lắng đọng.
Tiếng đàn Trương Như Di du dương, như rửa sạch tâm linh, tại thế gian đầy tranh đấu làm cho người ta có cảm giác an bình.
Chỉ có người không tranh với đời, mới có cảnh an bình như thế.
Mặc Thanh Dạ nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn của Trương Như Di, nhưng tâm lại không bình tĩnh được. Tiếng đàn như chạm vào linh hồn hắn, trong lòng hắn có rất nhiều mâu thuẫn, làm hắn không yên tĩnh được. Tiếng đàn của Triệu Tiêu Tiêu lại làm hắn cứ suy nghĩ mãi không ngừng.
Mặc Thanh Dạ liền đứng dậy, vội vã trở về phòng.
“Bổn vương mệt mỏi.” Mặc Thanh Dạ suy yếu nói.
“Ta dìu chàng về phòng nghỉ ngơi. Muội muội chờ ta một lát.” Thẩm Tích Họa đỡ Mặc Thanh Dạ trở về phòng.
Thẩm Tích Họa vốn định muốn đàn một bản cho Mặc Thanh Dạ nghe, nhưng thấy hắn mệt mỏi cũng đành từ bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT