Thẩm Tích Họa cứ như vậy ngơ ngác nhìn xem, khóe miệng gợi lên tươi cười, đang ngồi nghỉ ngơi lười nhác như mèo Ba Tư, từng cánh hoa đào xa xa theo từng cơn gió thổi bay xuống người nàng, những cánh hoa như mang theo vẻ nghịch ngợm hướng trên người nàng đáp xuống, như cơn sóng hoa từng cơn từng cơn hạ xuống.

Tự dưng tạo nên một phong cảnh đẹp, có một ánh mắt cứ luôn luôn gắt gao nhìn về hướng nàng, nàng vẫn không có chú ý tới.

Ngồi nghe tiếng đàn, thư giãn tâm tình, gió xuân cùng ánh mặt trời rất thích hợp phơi nắng, còn có âm nhạc thư giãn. Một nhóm tuyển thủ vừa kết thúc, một nhóm khác lại chờ đến phiên, nàng thế nhưng nghe được tiếng đàn vượt hơn Thẩm Tích Thư.

Không khỏi cẩn thận nghe xong đứng lên, ánh mắt tìm kiếm người vừa tấu khúc nhạc, đập vào mi mắt là một khuôn mặt nam tử mập mạp lại có chút trẻ con, giống như một đứa trẻ chưa lớn, thật đáng yêu. Hắn nhắm mắt, phi thường dụng tâm đàn, hòa tình cảm vào trong tiếng đàn.

Thật giống như đang vẽ một bức tranh, cử chỉ tùy ý dùng âm nhạc vẽ phác thảo ra một bức tranh, giống như đang ở giữa rừng trúc không một bóng người tùy theo tâm ý mà vẽ, đột nhiên một thanh âm biến chuyển, không khí yên tĩnh bị đánh vỡ, tiếng đàn mang theo phẫn nộ cùng ưu thương, tịch liêu rồi trầm xuống. Theo đó chuyện xưa kết thúc, âm nhạc cũng kết thúc.

Ánh mắt nàng gắt gao nhìn nam tử đang đàn kia, trên mặt hắn mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại có chút ưu thương, nàng thậm chí có ý nghĩ muốn đi khép lại miệng vết thương kia.

Hình như một đứa trẻ sạch sẽ thuần khiết đã bị ô nhiễm.

Nam tử kia tựa hồ chú ý tới ánh mắt Thẩm Tích Họa, lễ phép hơi hơi gật gật đầu với nàng, cũng kiên nhẫn ngồi đợi kết quả.

Không hề nghi ngờ, hắn thành công đạt được thắng lợi lần này.

Lần thi thứ hai này, so với vòng một qua hơn phân nửa, lần này thì rõ ràng ít đi một chút, chỉ có ba mươi người được lọt vào vòng trong.

Hai đợt thi tiếp theo, chỉ còn có hai hạng mục, có một số người bắt đầu buồn rầu, chẳng phải mọi người cầm kỳ thư họa mọi thứ đều giỏi sao, hai hạng mục mới vừa rồi có lẽ vẫn là tương đối tốt với một số người, kế tiếp lại phải lựa chọn.

Thẩm Tích Họa lựa chọn thư pháp.

Mà lần này Thẩm Tích Thư cùng nàng cùng nhau lựa chọn thư pháp.

Hai người được xếp đặt ngang hàng nhau.

Thư pháp là viết một bài thơ có liên quan đến hoa đào. Hơn nữa là trong vòng nửa nén hương, tự nghĩ ra không nói, còn phải tự viết cho tốt. Cũng chẳng phải đơn giản cho ngươi một bài thơ nào đó cho ngươi đi viết, xem ai viết tốt. Vừa kiểm tra thi phú vừa kiểm tra kỹ thuật viết chữ.

Nàng mỉm cười, tuy nàng không biết làm thơ, nhưng là nàng thuộc thơ a. Từng học qua nhiều như vậy còn sợ tìm không ra được bài nào có hoa đào hay sao?

Khóe miệng nàng mỉm cười.

Tất cả mọi người không thể nhìn ra, chỉ có thể nhìn theo khóe mắt đang cong lên của nàng mà đoán. Con ngươi màu đen chợt lóe sáng.

Nàng cùng Thẩm Tích Thư đứng chung một chỗ, tất cả mọi người bắt đầu so sánh, một là Thẩm Tích Thư tài nữ ba năm liên tiếp, một là Triệu Tiêu Tiêu đã vẽ bức tranh làm cho ban giám khảo cùng tri phủ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, lại chỉ tốn thời gian một phần ba nén hương đã loại được đối thủ trong hạng mục cờ vây.

Còn xuất hiện thêm một Lâm Dật Nhượng trong hạng mục thi đàn. Hắn không phải người Diên châu, là ở địa phương khác đến.

Sự xuất hiện của bọn họ làm cho một vài người nam tử tự nhận là có tài ở Diên châu thành bị bẽ mặt. Nói như thế nào Thẩm Tích Thư cũng là nữ tử, mà lần này đồng dạng Triệu Tiêu Tiêu cũng là nữ tử.

Tuy rằng lần này còn có một nam tử, nhưng nam tử này cũng không phải người Diên châu.

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Tích Họa cũng hoàn thành xong, vẻ mặt lạnh nhạt cầm lấy tác phẩm của mình giao cho ban giám khảo. Thẩm Tích Thư nhìn thấy Thẩm Tích Họa đã nộp bài không khỏi sốt ruột, nàng chỉ vừa mới bắt đầu viết. Đôi mày liễu nhíu lại, mà tất cả mọi người phía dưới đều đang chú ý các nàng.

Một người thì khóe mắt mang ý cười, một người thì hai hàng lông mày nhíu chặt.

Nhanh như vậy thì tốt rồi, nói không chừng là không viết ra được, có thể chữ sẽ vô cùng xấu, tất nhiên sẽ không vượt qua được Thẩm Tích Thư nàng, tốt xấu gì nàng cũng là đệ nhất tài nữ ba năm. Nghĩ đến điểm này, Thẩm Tích Thư liền mở ra hai hàng lông mày, có chút sung sướng viết thơ của mình. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thắng qua nàng.

Thẩm Tích Họa nhìn Thẩm Tích Thư có chút khinh thường nàng. Đúng là tự cao tự đại.

Rất nhanh lại thêm một vòng thi nữa kết thúc, những người có khả năng tham gia ở hạng mục cuối chỉ còn có 10 người. Mà trước đó, những người tham gia cùng với tác phẩm của mình đều bị loại bỏ. Chỉ còn lại có mười tác phẩm nằm trên bàn tri phủ, cuối cùng sẽ chọn ra trong mười tác phẩm đó vị trí đầu bảng.

Thẩm Tích Họa ngồi vào trước bàn cầm án, tự nhiên mà khẽ vuốt huyền cầm, khẽ gảy điều chỉnh âm sắc.

“Chưa đàn mà đã có tình.” Nhạc công nghe được Thẩm Tích Họa đàn chỉnh âm, không khỏi tán thưởng. Nghe được lời ông nói, mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Quả thật như vị nhạc công này nói vậy.

Đây là một loại cảnh giới gì, cho nên mới có cầm kỹ siêu thoát thế tục như thế.

Lời nhạc:

Mục địch dương thổi ra một khúc xuân đến sớm,

Xuân tiến Thanh Phong một luồng giống như kéo,

Ai tiễn ra dương liễu một đêm lục ti thao,

Dương liễu ngạn, tiểu kiều bạn, thuyền nhẹ phiếm chốn đào nguyên.

Trúc sào chống đỡ, ô bùng dao, người cầm lái xướng, thuyền rồng điệu.

Bàn tay trắng nõn khiên, tóc đen oản, càng nữ cùng, cán sa dao.

Hoa đào nở, họa Giang Nam xuân sắc mãn.

Hoa đào hồng, ánh li ngoại cố nhân nhan.

Hoa đào vũ, choáng váng cây dù bạch y dính,

Hoa đào nhưỡng, túy đạp ca kiếm vãn năm xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play