Tiết học đã bắt đầu được một lúc, nhưng cậu chẳng thấy Băng đâu. Nếu là đi WC thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng đằng này thì cô biến mất hẳn nửa tiết. Đầu Phong xẹt qua hàng vạn hàng tỷ suy đoán về sự biến mất của Băng, bao lời giảng vàng ngọc của cô giáo cậu đều vứt lại trong ko khí, dù gì thì mớ kiến thức này cậu cũng đã nằm lòng từ lâu.
Phong chẳng biết lúc này mình nên lo hay nên giận. Lúc ở trong căng tin, cậu đã dặn rất rõ ràng, cô lại không nghe theo!! Hôm nay người vệ sĩ kia không đi theo Băng, điều này Phong có thể hiểu được lý do. Chắc chắn là Mạnh Vũ sẽ điên lên với cô ta sau sự việc tối qua, hoặc là vì muốn Phong với Băng có một ngày cuối cùng đáng nhớ một chút. Cậu tạm thời không quan tâm tới việc Zoe sẽ bị trừng phạt như thế nào, cái chính là Băng sẽ không có ai đi theo bảo vệ trong ngày hôm nay. Với bản tính của mình thì chắc chắn Băng sẽ không đi đâu mà không có lí do cụ thể, nhất là khi lại đi lâu như thế.
Phong càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Cô gái đó, rốt cuộc là đi đâu được cơ chứ?! Cậu lo lắng cắn môi, tay vò đầu cho đến khi nó rối tung lên. Trời thu se lạnh nhưng mồ hôi đã nhuộm ướt một phần mái tóc đen tuyền của Phong. Từng giây từng phút trôi qua, cậu càng cảm thấy nặng nề. Ám khí từ người Phong toả ra dày đặc, bao trùm cả một góc giảng đường rộng lớn.
Cho đến khi tóc đã thành một cái tổ quạ và môi đã cắn đến bật máu thì Phong quả thật đã đến ngưỡng cuối cùng của sự chịu đựng. Cậu đập bàn đánh “rầm!” một cái rồi đứng bật dậy, hầm hầm bỏ ra ngoài khiến cho học sinh A1 trân trối nhìn theo. Lại có chuyện gì nữa đây?!
Trường Dương Ngọc được một dịp xôn xao khi chàng hoàng tử họ Hoàng đi khắp những dọc hành lang. Lũ con gái thì khỏi nói, rú rít lên dù cho không hề biết Phong lục tung trường, từ dãy A cho đến dãy B dãy C là để làm gì. Đặc biệt là với luồng tử khí chết chóc như thế kia. Phong đi đến đâu là có ánh mắt nhìn theo đến đó, khó hiểu có, ngưỡng mộ có, nể sợ cũng có, tóm lại là tất tần tật. Nhưng cái chính là Phong không thèm để tâm đến những thứ vớ vẩn ấy. Một câu thôi: Cô gái đó, rốt cuộc là đang ở nơi chết tiệt nào?!
Tâm trạng Phong ngày càng xấu đi khi không thấy Băng. Đôi mắt cà phê tối sầm xuống, sự tức giận và lo lắng cuộn tròn, quánh đặc lại trong đôi đồng tử. Từng bước chân cậu như đeo thêm tảng đá nghìn cân, trĩu nặng lỗi lo âu thấp thỏm. Băng, em mà xảy ra chuyện gì là chết chắc với tôi! Tâm trí Phong rối bời, lần đầu tiên nó trở nên cực-kỳ-không-thông-suốt như thế.
Hết A,B,C, Phong chuyển hướng đi đến dãy D. Cậu bỗng nhớ đến vườn hoa, nơi mà Phong vẫn thường gặp Băng ngủ hoặc làm việc. Cậu rủa bản thân tơi bời trong lòng, rằng vì sao không nghĩ đến nơi đó sớm hơn. Phong guồng chân chạy, từng bước dài vội vã hướng đến dãy nhà D. Băng, hy vọng em vẫn an toàn!
.
.
Cùng lúc đó…
– Con kia, mày có định tỉnh lại không hả?!
Băng nghe thấy giọng nói chua ngoa của ai đó vang lên bên tai, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ do tác dụng của thuốc mê. Cô cảm thấy có xô nước bị hắt vào người mình, lạnh toát. Đôi mắt khói từ từ mở ra, điều đầu tiên Băng nhận thức được là mình đang ở một nơi xa lạ. Nơi đây giống một căn nhà kho, chẳng hề có đèn đóm gì, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi chui qua từng thớ gỗ để vào phòng.
Chí ít thì cô vẫn đang đội mũ. Băng hơi ngước lên, nheo mắt để nhìn cho rõ bóng người trước mặt. 3 cô gái, đeo huy hiệu sinh viên của Dương Ngọc. Mình vẫn còn ở trong trường?! Băng thử cử động tay, chân, chúng đều đã bị trói chặt. Bất ngờ thật, cô đang bị bắt cóc sao?! Trong chính ngôi trường mà cha cô làm chủ?!
Sau khi kiểm tra lại bản thân và xác định được là mình hoàn toàn không thể di chuyển, Băng khẽ dựa vào bức tường gỗ đằng sau, mắt nhắm lại. Bộ váy trắng ướt sũng trong cái lạnh của mùa thu, tay chân đều bị trói nhưng cô chẳng biểu lộ một chút nào sợ hãi, hoàn toàn bình thản, thậm chí có phần ung dung.
Lily thấy Băng đã tỉnh thì trừng mắt,
bắt đầu lớn tiếng:
– Tỉnh rồi đó hả?! Con khốn, mày rốt cuộc đã làm gì để quyến rũ anh Phong?!
Băng nhíu mày. Anh Phong?! Trí óc cô nhanh chóng phân tích thông tin, ngay lập tức nhận thức vấn đề. Đừng đùa chứ, cô đang bị… dằn mặt sao?! Nhảm nhí hết sức. Băng cúi đầu, cô không thèm trả lời lấy một tiếng. Đỉnh cao của sự khinh bỉ, đó chính là im lặng.
Lily cảm thấy như bị xúc phạm. Cái quái gì đây, coi cô ta như không khí chắc?! Một con nhóc lai lịch bất minh mới vào trường, lại dám phớt lờ một tiểu thư danh giá như cô ta?! Thật không thể chấp nhận được. Lily lên cơn thịnh nộ, hằm hằm tiến lại gần Băng rồi vươn tay giật lấy cái mũ lưỡi trai đen. Băng hoảng hốt, cô định lùi về sau nhưng không thể. Lily nở nụ cười nham hiểm trên môi:
– Để xem nhan sắc con đĩ điếm này nào!
Chiếc mũ bị lấy xuống, khuôn mặt mộc tự nhiên của Băng hoàn toàn được phơi bày. Cô bất lực, khẽ ngước lên nhìn thủ phạm bắt cóc mình, ánh nhìn thản nhiên và kiên cường. Cả 3 nữ sinh kia ngay lập tức chết đứng, sững sờ. Quá đẹp! Đó là suy nghĩ đầu tiên bật ra khỏi suy nghĩ của chúng. Đôi mắt khói trong veo, làn da trắng sứ không tì vết, làn môi đỏ mọng, gợi cảm kinh khủng. Người Băng ướt sũng, khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ đã bị nước làm nhoè mờ, nhưng điều đó chỉ làm cô thêm muôn phần quyến rũ. Một thiên thần theo đúng nghĩa! Mắt Lily, Nana và Coco đồng loạt mở to hết cỡ, trân trối nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ kia. Băng nhìn phản ứng của chúng, không thèm quan tâm, đôi mắt khói nhìn chăm chú chiếc mũ lưỡi trai trên tay Lily. Cô khẽ nghiêng đầu, môi hơi mím lại giận dữ. Suối tóc nâu ướt át được dịp chảy tràn trên bờ vai thon thả của Băng, vài lọn rơi xuống sàn nhà, nhỏ nước tong tỏng.
Lily cùng 2 cô gái kia chìm trong lặng câm. Phải mất một lúc lâu chúng thực sự hoàn hồn lại, nheo mắt nhìn Băng khó chịu. Trong lòng cả 3 bỗng bùng lên ngọn lửa của sự ghen tị, thiêu đốt lòng ngưỡng mộ vừa mới nảy sinh. Lily là người đầu tiên lên tiếng, răng cô ta nghiến ken két đầy giận dữ:
– Thì ra mày dùng chút nhan sắc đó để quyến rũ anh Phong?! Đồ quỉ cái!!
Hai người còn lại nghe vậy cũng đồng loạt hưởng ứng theo. Băng hơi cau mày. Con đĩ điếm đã là một sự xúc phạm ghê gớm. Đằng này, cô ta dám gọi cô là con quỉ cái?! Băng quay đi, đôi mắt liếc nhìn Lily chán ghét, không một chút bận tâm. Cô ta đã đi quá xa rồi.
Lily nhìn Băng, từng chút một săm soi gương mặt thuần khiết ấy, cố gắng tìm ra một khuyết điểm. Nhưng càng tìm thì chỉ càng thấy cô đẹp hơn. Làn tóc nâu của Băng, Lily ước gì mình có được một mái tóc như thế. Đôi mắt màu khói trong veo kia, và cả đôi môi mọng đỏ ướt át đó nữa. Bộ váy trắng nhớp nháp do nước, bó chặt vào người Băng làm thân hình hoàn hảo của cô như ẩn như hiện, vô cùng gợi tình. Từng đường nét, từ khuôn mặt cho đến cơ thể Băng, đều tuyệt mỹ đến mức khó tin. Lily thấy máu mình sôi lên, cô ta vĩnh viễn không thể có được một sắc đẹp hoàn hảo đến vậy. Con rắn mang tên ghen tị luồn lách mọi ngóc ngách trong lòng cô ta, ăn mòn đi lý trí. Lily rít lên giận dữ:
– Nana, kiếm cho tao cái dao rọc giấy. Tao nhất định phải rạch mặt con khốn này ra!
Băng mở to mắt. Rạch mặt?!
Nana từ nãy tới giờ cũng có chung xúc cảm với Lily, cô ta lập tức chạy ra ngoài, đến văn phòng phẩm trong trường. Vì vẫn đang là giờ học nên Nana chỉ dám đi rón rén, tránh toàn bộ những nơi mà mình có thể bị bắt gặp. Nếu gia đình biết cô ta dám trốn học, chắc chắn tiền mua sắm tháng này sẽ bị cắt không thương tiếc. Chỉ là Nana không ngờ được, hành động của cô ta đã bị một người theo dõi từ đầu đến cuối.
Phong đang đi đến dãy nhà D thì thấy một cô gái lạ chạy ra làm cậu khá ngạc nhiên. Vẫn là giờ học, đây lại là dãy vắng người, sao lại có một sinh viên ở đây?! Cậu nhớ đến Băng, lòng dậy lên chút hồ nghi. Vì không thể phán đoán được cô ta chạy ra từ đâu nên Phong theo dõi Nana, thu toàn bộ hành tung của cô gái lạ vào mắt. Cậu thấy kỳ quặc khi Nana lại đi mua một cái dao rọc giấy, linh tính thấy điều xấu, Phong liền theo sát cô ta từng bước một.
Nana sau khi đã mua được dao thì mỉm cười nham hiểm, nhanh chóng trở lại căn nhà kho ở dãy nhà D. Mở cửa, cô ta bước vào, nói to:
– Tao về rồi đây!!
Lily quay ra phía tiếng nói. Cô ta nhếch mép đểu cáng, tiến lại gần Nana định lấy con dao thì bỗng một bóng người đạp cửa đánh “rầm” một cái làm cả ba nữ sinh kia giật mình. Căn nhà kho đã cũ nát nên không chịu nổi một lực mạnh như thế, khẽ rung bần bật. Cảm thấy bức tường phía sau mình bỗng chuyển động, Băng ngồi thẳng dậy, ngước lên nhìn. Đôi mắt khói đột nhiên mở to, thất thần.
Phong đứng sừng sững ở cửa, tay chống lên một bên tường. Cậu đảo mắt một vòng quanh căn nhà kho cũ kĩ rồi dừng lại trên người Băng. Phong hơi nhướn mày, rồi ngay lập tức thở hắt ra, đầy nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Băng, nỗi lo lắng trong Phong ngay lập tức dịu đi, như vừa bỏ được tảng đá trong lòng. Nhưng chỉ được một lát, đôi mắt màu cà phê lại bừng bừng phẫn nộ khi thấy váy cô ướt đẫm, tay và chân đều bị trói. Ngay lập tức, cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô. Máu Phong sôi lên.
Cậu chuyển hướng nhìn, ánh mắt lạnh lùng xoáy thẳng vào 3 đứa con gái đang sợ sệt trong góc phòng. Đôi mắt màu cà phê tối đi, hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Hơi thở Phong nặng nề, thể hiện sự tức giận bị kìm nén. Tử khí lại bao phủ dáng người cao lớn của cậu, thậm chí còn dày đặc hơn lúc nãy. Điệu bộ trông như thể sắp giết người đến nơi. Đây là lần đầu tiên Băng thấy Phong tức giận đến thế. Vì cô sao?!
Ba cô gái kia nhìn vào ánh mắt đáng sợ của Phong thì lạnh sống lưng, mồ hôi đầm đìa. Lily sau một thoáng ngỡ ngàng cùng với hoảng sợ thì lập tức tiến lại gần Hoàng tử, cố tình ôm lấy cánh tay rắn chắc của cậu, gắng gượng nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể:
– Anh Phong, anh đến đây làm gì vậy?
Phong trừng mắt nhìn Lily làm cô ta hơi run rẩy. Cậu liếc Băng, nghiến răng đẩy Lily vào tường, hai tay chống lên cạnh khuôn mặt cô ta, khoá chặt Lily giữa vòng tay rắn chắc của mình. Nhìn thẳng vào mắt cô gái trước mặt, Phong gằn từng tiếng:
– Đã-làm-gì-cô-ấy?!!
Lily nuốt nước bọt cái ực. Người cô ta run như cầy sấy, trốn tránh ánh nhìn dữ dội của Phong. Nghe đến Băng, lòng Lily lại bừng lên giận dữ. Hoàng tử… anh ấy lo cho con bé đó?! Lily thu hết can đảm, ngước lên nhìn thẳng vào Phong, hét vào mặt cậu:
– Con bé đó chỉ là một đứa đĩ điếm dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông mà thôi!! Con khốn đó, anh không cần quan tâm!!
Mắt Phong bao phủ hoàn toàn một màu đen đặc. Tay cậu siết chặt lại, đấm thật mạnh vào bức tường sau Lily. Cả ngôi nhà rung chuyển. Lily khiếp đảm, bao dũng khí lúc nãy bay mất hết, cô ta lấm lét ngước lên, giật nảy mình khi chạm phải ánh mắt đáng sợ của Phong.
– Cô ấy là-tất-cả-những-gì-tôi-quan-tâm. Nói! Cô đã làm gì?!
Do đã bị ngấm nước từ lúc nãy, Băng khẽ ho khù khụ. Nghe thấy tiếng cô, Phong lập tức quay ngoắt lại rồi gấp gáp đi về phía Băng, bỏ lại Lily ở sau lưng, vẫn chưa hoàn hồn khi vừa mới dứt ra khỏi ánh nhìn màu cà phê đáng sợ mà mê hoặc của Hoàng tử.
– Không sao chứ?!
Băng nhìn Phong chăm chú. Cậu cúi xuống, mở từng nút trói cho cô. Từng sợi thừng làm hằn lên vết đỏ nhạt trên làn da trắng ngần, khá nổi bật. Phong thấy xót xa khi từng vết bầm lộ ra, tay vẫn thoăn thoắt từng bước một. Chỉ lát sau, một mớ dây đã vương vãi trên sàn. Cậu lập tức ôm chầm lấy Băng, siết chặt như thể cô sẽ xa rời vòng tay mình. Áo Phong trở nên ẩm ướt, nhưng cậu mặc kệ, vẫn siết chặt lấy cô, không hề thả lỏng cho dù chỉ một chút. Băng hơi ngỡ ngàng, tay chân mỏi nhừ khiến cô không thể ôm lại anh. Băng khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp trong lòng Phong, hít hà hương bạc hà thơm ngát toả ra từ mái tóc đen tuyền.
– Em muốn tôi lo lắng đến chết sao?!
Phong thì thầm bên tai Băng. Cậu khẽ đẩy cô ra, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, hơi cau mày:
– Em cần thay đồ.
Băng khẽ gật. Người cô lạnh cóng cả rồi. Kiểu này, chắc chắn ngày mai cô sẽ lăn đùng ra ốm cho mà xem. Tuyệt thật, Mạnh Vũ mà biết thì chuyện này sẽ còn tuyệt hơn.
Hai người như ở trong một không gian riêng, không thèm đoái hoài đến 3 nữ sinh đang bị lãng quên ở góc phòng. Đặc biệt là Lily, cô ta thấy bầu không khí lãng mạn giữa Phong với Băng thì cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh điểm. Sự giận dữ nhanh chóng biến thành lòng hận thù sâu sắc dành cho Hải Băng. Duy Phong – Lily đã luôn coi anh là một người hoàn mỹ, và cô ta cũng đã luôn cho rằng, chỉ cô ta, một mình cô ta mới xứng đáng được ở bên cạnh anh.
Lily đã biết đến chàng Hoàng tử họ Hoàng từ hồi cấp 3, cô ta đã thầm hâm mộ anh không biết bao năm, thậm chí là khi nghe Duy Phong sẽ vào trường Dương Ngọc, cô ta đã không tiếc một đống tiền để được học tại cái ngôi trường chết tiệt này. Một tiểu thư giàu có, xinh xắn như Lily nhận được không ít sự quan tâm của nam giới trong trường, nhưng riêng Duy Phong thì không thèm ngó ngàng đến cô ta dù chỉ một chút. Và rồi thì… thế quái nào mà một con bé chỉ mới vào trường, có tẹo nhan sắc đã có thể làm anh trở nên ân cần như thế?! Lily không hiểu nổi, và có lẽ cũng chẳng cần hiểu. Chỉ cần con khốn Hải Băng đó biến mất, Duy Phong sẽ là của cô ta!!
Lily giận dữ trừng mắt, răng nghiến lại. Sự ghen tị đã biến thành một màn sương đen đặc, che mù cả lý trí, nổi bật hơn tất cả chỉ còn có sự căm hận đến tột cùng. Màn sương lan rộng trong lòng cô ta, từng chút một bỏ thuốc độc vào trong từng bộ phân cơ thể, ăn mòn đi những thứ gọi là nhân tâm, gọi là đạo lí. Lily ngó quanh, mắt sáng rực khi nhìn thấy cái dao rọc giấy trên tay Nana. Cô ta giật lấy nó, trượt lưỡi dao lên, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hải Băng. Lily cầm dao lao tới chỗ cô, miệng hét lớn:
– Chỉ cần mày chết, anh ấy sẽ thuộc về tao!!!
Không khí nóng lên trong căn nhà kho. Phong cảm thấy có sát khí, cậu lập tức quay đầu lại thì thấy Lily đang cầm dao lao tới, nhắm thẳng vào cô gái đang ở trong vòng tay cậu.
Phong mở to mắt, trong tích tắc đã không suy nghĩ mà lao ra, dùng lưng mình che chắn cho Băng.
“Phập!”
Tiếng dao đâm vang lên trong không gian, lạnh lẽo đến rợn người. Băng ở trong lòng Phong, khuôn mặt tái mét khi thấy máu chảy ròng ròng trên một bên vai của cậu. Phong nghiến răng, đưa một tay lên chỗ vết thương để cầm máu. Dao rọc giấy tuy không thể gây thương tích nặng nhưng Lily đã dùng một lực đâm khá lớn, làm lưỡi dao cắm sâu vào vai cậu.
Lily thấy dòng máu đỏ tươi ấm nóng chảy ra từ vai Phong, thất sắc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô ta không kịp phản ứng. Lily nhìn chằm chằm vào con dao nhuốm đỏ tươi trong tay mình, người run rẩy rồi đổ ụp xuống sàn. Mắt cô ta hoảng loạn, trân trối nhìn Phong, miệng liên tục lẩm bẩm:
– Anh… Anh Phong…
Phong quay sang nhìn Lily, đôi mắt cà phê lạnh lùng đến vô tình. Một tay cậu vẫn đặt trên vai Băng, chừng như muốn bảo vệ cô. Khuôn mặt Băng tái nhợt, đôi mắt khói nhìn chằm chằm vào vết thương kia, cổ họng nghẹn ứ không nói lên lời. Anh… anh đã hứng con dao đó cho cô!! Vì sao?!
Phong dường như không quan tâm đến thương tích của mình, cậu quay sang Băng, ân cần hỏi:
– Em không sao chứ?!
Băng như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Trí óc cô hoạt động trở lại, tác dụng của thuốc hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Băng lập tức rút trong túi ra chiếc Blackberry, nhấn nhoanh nhoáy một số điện thoại.
– Zoe, đến trường! Ngay bây giờ!!
Băng lập tức cụp máy làm Zoe ở đầu dây bên kia ngỡ ngàng. Cô tuy không hiểu gì nhưng nếu mà cô chủ đã đích thân gọi thì chắc chắn là chuyện quan trọng. Zoe lập tức leo lên chiếc Jaguar E, phóng đến trường Dương Ngọc.
—– —–
Vote và comment để mình có động lực viết tiếp nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT