Phong trở về nhà. Cậu lập tức đổ rầm xuống giường, lấy tay che cả hai mắt lại, đèn phòng cũng không thèm bật. Suy nghĩ trong cậu rối bời.

Một ngày nữa thôi, Phong sẽ phải rời xa Băng. Cô sẽ không được biết bất cứ thứ gì về bản hợp đồng giữa cậu và Mạnh Vũ, đó là thoả thuận. Phong vẫn sẽ là học sinh trường Dương Ngọc, nhưng sẽ bị chuyển sang lớp khác, trình độ cũng không thua kém A1 là bao. Dù gì thì Phong cũng không quan tâm đến mấy thứ thành tích. Cái chính là, vườn hoa cậu cũng sẽ không được vào. Vậy là ngay cả là ngắm nhìn bóng hình ấy thôi, Phong cũng chẳng có thể nào làm được.

Phong, mày thật hèn hạ, chính quyết định của mày, giờ đây còn ngồi hối hận?! Phong nở một nụ cười tự giễu. Đúng thế, không phải chính cậu là người đã nghĩ thông sao, còn dám tơ tưởng đến cô ấy, lại muốn mang cho cô ấy nguy hiểm à?! Không thể được, cậu sẽ không tha cho bản thân nếu lại phải để Băng lâm vào cái hoàn cảnh khốn nạn đó thêm bất cứ lần nào nữa. Cô ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều nếu cậu không có ở bên. Vậy là tốt nhất.

Ký ức cứ thế chảy tràn trong tâm trí Phong, như thể quả bóng bay đã quá căng mà vỡ tung, vương vãi từng mảnh trong đầu cậu. Lúc Băng đàn, lúc Băng ngủ… Đôi mắt màu khói với ánh nhìn vô cảm mà hút hồn, và cả làn môi mềm mọng nước… Cái khoảnh khắc lúc cô âu yếm dựa đầu vào vai cậu, ngủ ngon lành trong ánh hoàng hôn đẹp đẽ và bình yên…

Hơi thở của Phong trở nên nặng nề, răng cậu nghiến lại, một tay nắm thành quyền, đấm mạnh vào bức tường bên cạnh. Nó nứt tan theo hình vòng tròn. Phong chẳng cảm thấy khá hơn một chút nào. Cậu cũng sẽ phải chấp nhận mà thôi. Nốt ngày mai, Phong sẽ không còn được ở bên người con gái ấy nữa.

.

.

.

.

Sáng. Trường Dương Ngọc.

Phong đến lớp sớm hơn thường lệ khiến bọn con gái trong lớp hoan hỉ. Chúng ngồi cuối lớp, vô tư bàn tàn xôn xao, tay chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Hoàng tử. Phong có chút khó chịu khi nghe mấy lời tán dương sáo rỗng của lũ con gái, nhưng cậu mặc kệ. Phong đến đây sớm cũng chỉ là vì chờ một người. Cậu muốn tận dụng mọi khoảnh khắc còn lại để ở bên Băng, đếm từng giờ từng phút mong cho cô xuất hiện.

Chuông vào giờ học reo cũng là lúc người Phong mong chờ bước vào. Vẫn váy lụa trắng tinh tung bay trong gió, đầu đội mũ lưỡi trai đen, mái tóc nâu buông dài theo nắng quấn quít. Phong nghe tim mình đánh “thịch” một cái. Cậu khẽ nhíu mày, không nổi phản ứng của chính bản thân mình.

Thường ngày, Băng luôn túm tóc gọn lên rồi nhét tất cả vào trong mũ, nhưng hôm nay mái tóc ấy lại chảy dài trên tấm lưng mảnh mai, làm xao xuyến biết bao con mắt. Làn tóc đẹp đến nỗi những đứa con trai thường ngày không để ý đến cô cũng phải ngoái lại nhìn, trầm trồ, càng thêm phần tò mò về dung nhan của cô tiểu thư của Dương Ngọc.

Suốt cả buổi học Phong chỉ lo ngắm làn tóc sóng sánh kia, quên hết đi những thứ gọi là thời gian và không gian. Cậu ngồi mơ màng, ánh mắt màu cà phê chất chứa sự nồng nàn đến kinh ngạc, khiến cho mấy đứa con gái liếc nhìn Hoàng tử đều không khỏi ngẩn ngơ khi chạm phải ánh mắt ấy.

Ở một nơi khác trong trường…

– Bà nghe gì chưa?!

Có ba nữ sinh viên trốn học, chui vào một căn phòng bỏ trống nào đó trò chuyện. Đây chắc chắn là phần tử cá biệt nhờ một núi tiền mà vào trường, chứ Dương Ngọc có rất ít những người dám bỏ tiết như thế, trừ khi là đã quá thông minh xuất chúng, ví dụ như Phong và Băng. Họ tám vô cùng rôm rả, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, và hiển nhiên là không thể thiếu đi chàng hoàng tử họ Hoàng – Duy Phong.

– Nghe gì là nghe gì? Bộ trường mình có gì hot hả?!

Cô gái tên Lily chẹp chẹp miệng, nhíu mày thì thầm với hai người còn lại:

– Hôm qua ấy, bao nhiêu người đã tận mắt thấy Duy Phong bế một cô gái đi trên hành lang, mấy bà không biết à?

Hai người kia mắt trợn tròn, vội vã túm lấy Lily, hỏi dồn hỏi dập:

– Cái gì, có thật không? Duy Phong – hoàng tử trong mộng của hàng vạn hàng tỷ phụ nữ đó á?!

Lily nheo mắt, nguýt hai bà bạn:

– Không anh ấy thì ai vào đây. Hôm qua ý, bao người thấy Duy Phong bế một cô gái theo kiểu công chúa đi dọc hành lang, có mấy đứa còn post hình lên web fanclub của anh ý cơ mà. Không thể nào sai được đâu!

2 người còn lại đồng loạt nhăn mặt, đồng loạt than vãn:

– Trời đất ơi, chàng hoàng tử lạnh lùng của chúng ta lại đi bế một cô gái theo kiểu công chúa sao… Cái chuyện quái gì vậy chứ… Không phải anh ý nổi tiếng là không bao giờ đến gần phụ nữ à?

Lily tặc lưỡi, nhìn hai bà bạn vẻ nuối tiếc:

– Thì thế, nhưng người ta là trai mới lớn mà, cũng có những nhu cầu chứ… Huống hồ lại bảnh bao ngời ngời thế, testosterone (kích thích tố sinh dục nam) cao đến mức nào, ai mà biết được chứ…

Nana và Coco chẹp miệng, dường như nhớ ra gì đó, lại túm lấy Lily mà thẩm vấn, mắt họ trong chốc lát đã bốc hoả:

– Còn cô gái đó thì sao? Điều tra được chưa?!

Mắt Lily bất thần loé sáng, ngọn lửa ghen tức và giận dữ bùng lên mạnh mẽ, giọng nói cô ta gằn xuống, chẳng hề che giấu đi sự ghen tị luồn lách trong lòng:

– Mày nói đến việc này là tao lại tức. Nó là một đứa học A1 cùng với Phong, nếu xinh đẹp thì tao còn có thể chấp nhận, đằng này con khốn đó lại luôn luôn chụp cái mũ lưỡi trai đen sì trên đầu, nhìn u ám muốn chết. Nhất định là do xấu quá nên không muốn người ta dị nghị, thế quái nào mà lại có thể làm anh Phong chú ý được?!

Nana và Coco nhìn nhau, quay ra đồng cảm với bạn, hàm răng cũng nghiến lại ken két:

– Tên thì sao? Có biết được không?

Lily đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, nhíu mày vẻ khó hiểu. Sự giận dữ tạm thời dịu đi trong mắt cô ta:

– Mày nói tao mới thấy kì lạ. Tao có bạn bên A1, khi tao hỏi đến danh tính con bé đó, đứa nào mặt mũi cũng xanh lét, toát mồ hôi đầm đìa, lập bập bảo đó là người không nên đụng vào. Bọn nó chỉ nói con khốn đó tên Hải Băng, nhất định không nói cho tao họ của nó. Tao cũng đã thử dùng thế lực gia đình điều tra rồi mà không được xơ múi gì cả, hồ sơ của nó trống không luôn ấy, chẳng có thông tin nào hữu ích hết. Có khi nào là nhà có thanh thế không?!

Hai nữ sinh còn lại cau mày vẻ nghĩ ngợi. Lát sau, Coco lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng trầm mặc giữa 3 người:

– Chắc không phải đâu. Tiểu thư cậu ấm trường này, chúng ta đều biết cả mà. Đứa nào lại không thích khoe khoang xuất thân giàu có cơ chứ, chắc chắn là do quá tầm thường nên mới không ghi vào hồ sơ thôi. Giấu làm cái quái gì? Tránh gây chú ý chắc?! Nực cười!

Nana gật gù, lửa lại bùng lên trong mắt, giọng cô ta trầm thấp quỉ quyệt:

– Thế giờ phải làm sao đây?! Ngang nhiên nhìn con khốn đó quyến rũ anh Phong của chúng ta à?! Trong khi nó lại tầm thường và xấu xí như thế?

Lily cười khẩy đầy khinh bỉ, đôi mắt loé lên đầy toan tính, lúc lắc chiếc điện thoại trong tay:

– Hiển nhiên là cho nó một bài học chứ. Tao còn đang sợ nó gia thế như thế nào chứ nếu tầm thường đến vậy thì còn lâu mới xứng đáng được Hoàng tử bế kiểu công chúa như vậy.

Nana và Coco trầm trồ, bắt đầu tra hỏi Lily:

– Bà lại có kế hoạch rồi á?! Kinh nha, động thủ ghê thật, sao sao, chúng ta làm gì đây?!

Lily cười nham hiểm, ngay lập tức choàng tay lên vai hai người kia, kéo lại gần mình, tiếng nói vặn xuống nhỏ nhất có thể:

– Có gì khó đâu, chỉ là dằn mặt nó một chút mà thôi…

.

.

.

.

Giờ nghỉ. Căng tin trường Dương Ngọc.

Băng chọn cho mình một cái bàn ở trong góc, ngồi im, đôi mắt khói xoáy vào một điểm vô định nào đó. Zoe chẳng hiểu sao hôm nay lại bị cấm đi theo cô, hình như là vướng vào một rắc rối nào đó với Mạnh Vũ. Băng cũng không quan tâm nhiều, cái chính là hôm nay cô chẳng có ai để đi mua đồ ăn hộ, mà cô thì ghét phải nói chuyện kinh khủng. Muốn Băng lên tiếng chỉ để có chút đồ ăn ý hả, cứ mơ đi. Cô thà chịu đói còn hơn là tốn lời vàng tiếng ngọc cho mấy thứ vớ vẩn ấy.

Đúng lúc Băng đang phải cật lực chịu đựng cái bụng lép kẹp đang sôi sùng sục thì bỗng có người đặt trước mặt cô một cái sandwich và hộp sữa tươi còn mới cứng. Băng ngạc nhiên ngước lên, chạm ngay phải đôi mắt màu cà phê đang chiếu vào mình, ánh nhìn chứa đựng chút khó chịu. Phong hơi cau mày, cậu lên tiếng:

– Em định không ăn sáng sao? Muốn để người lả đi vì đói à?

Băng khẽ chớp mắt, có chút ngỡ ngàng. Anh biết là cô đang đói sao?! Niềm hoan hỉ len lỏi trong tim Băng khiến cô vội cúi xuống, mặt khẽ hồng lên, môi đỏ mọng mím lại. Phong kéo ghế, ngồi xuống đối diện Băng, tay cậu đẩy chiếc bánh với hộp sữa ra trước cô.

– Ăn đi, không em sẽ không có sức mà học đâu.

Băng ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn hai thứ trên bàn. Cái này là vì anh lo lắng nên mới mua cho cô?! Băng khẽ với tay, cầm lấy chiếc sandwich ăn ngon lành. Đầu óc cô ngay lập tức trở nên khá hơn, không còn choáng váng như hồi nãy. Ngon thật. Sao cô lại có cảm giác rằng chiếc sandwich này ngon hơn mọi ngày nhỉ?!

Phong chăm chú nhìn Băng. Cô ăn từ tốn và chậm rãi, thời gian xung quanh cô như chậm đi. Cậu cảm thấy như mình có thể ngồi như thế này hàng giờ liền, 100 hay 1000 cái sandwich cậu cũng sẽ mua, chỉ cần được ngồi im lặng ngắm nhìn Băng mà thôi. Đừng quên, hôm nay là ngày cuối cùng. Tim Phong khẽ nhói lên trước lời nhắc nhở của tâm trí.

Do đói nên Băng ăn có chút vội vàng, dính lại một vệt sốt nhỏ trên khoé miệng. Cô không để ý đến, tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình. Phong phát hiện ra, hơi nhíu mày. Cậu vươn người về phía cô, lấy ngón cái quệt đi chút sốt ấy rồi nhanh chóng thu tay lại, liếm đi. Băng lập tức dừng ăn, sững sờ nhìn Phong. Đôi mắt khói đặc quánh lại, người đờ ra.

– Em ăn xấu quá đấy.

Phong nhìn biểu hiện của Băng, nở một nụ cười kín đáo ở trong lòng, đầy ngạo mạn. Chẳng biết cậu lấy dũng khí đâu ra để làm cái điều vừa nãy, nhưng chút sốt đó, cậu thực sự thấy nó ngon. Ánh nhìn màu cà phê rơi lại trên khuôn mặt Băng. Môi cô… liệu là cũng có mùi vị đó không?! Tim Phong bất giác đập nhanh hơn vài nhịp, máu trong người cậu sôi lên. Phong khẽ lắc đầu, ép bản thân bình thường trở lại. Cậu thực sự nghĩ mình cần đi khám tim mạch.

Căng tin lúc trước còn ồn ào tiếng trò chuyện bàn tán, nay im bặt. Chàng hoàng tử họ Hoàng mua đồ ăn cho một cô gái, riêng việc này cũng đã là một tin hot. Đằng này thậm chí là quệt nước sốt trên khoé môi cô ấy rồi ngang nhiên liếm đi một cách vô cùng tình tứ, quan hệ của hai người chắc chắn không bình thường. Duy Phong vốn không bao giờ lại gần phụ nữ, đây quả là một cú sốc lớn. Chỉ riêng có học sinh A1 là không mấy quan tâm, họ biết rõ, cô gái đằng kia thanh thế thực sự ra sao, tốt nhất là không nên dây vào mớ lộn xộn này. Về số đông còn lại, con trai thì ngạc nhiên, trầm trồ, con gái thì khỏi nói, họ không biết Băng là ai, nhưng vẫn rủa cô tơi bời tan nát trong lòng.

Trong mấy chục ánh mắt hình viên đạn dán vào Băng, hiển nhiên là ba cô gái Lily, Nana và Coco cũng góp phần. Màn lãng mạn giữa hai người càng làm lửa giận trong họ sục sôi, thêm động lực để thực hiện kế hoạch đang ấp ủ. Cả ba quay đi, nhìn nhau cười ẩn ý đầy nham hiểm, theo đúng kiểu, mày-chết-rồi-con-ạ!

.

.

.

.

Băng nhanh chóng xơi gọn bữa sáng. Cô dựa người vào ghế, khẽ thở sâu đầy mãn nguyện. Phong nhìn vẻ hài lòng trên mặt cô, miệng cậu hơi mỉm cười, như có như không, vô tình đốn tim không biết bao nhiêu cô gái. Họ giằng xé giữa niềm vui sướng và sự tức giận dành cho cô-gái-mũ-lưỡi-trai-đen kia, không biết nên cảm thấy như thế nào cho phải.

Điện thoại rung bần bật nơi túi quần làm Phong giật mình. Cậu rút trong người ra chiếc Iphone, liếc qua màn hình rồi đẩy ghế đứng dậy, nhìn qua Băng.

– Em ngồi nghỉ chút đi rồi hãy vào lớp. Tôi đi nghe điện thoại.

Băng khẽ gật. Phong nhìn cô một lúc rồi quay người đi ra chỗ khác. Quả thật cậu chẳng muốn rời xa Băng một phút nào trong ngày hôm nay, nhưng đây là công việc, Phong không thể bỏ bê được. Công ra công, tư ra tư, đó là nguyên tắc của cậu.

****

Còn lại một mình trong căng tin, hàng loạt những ánh nhìn soi mói đổ về phía Băng làm cô hơi khó chịu. Tức giận thì hiển nhiên có, tò mò cũng không thiếu, chung quy lại là hoàn toàn đặt Băng làm tâm điểm chú ý, điều mà cô cực kỳ không thích. Băng ngồi một lúc rồi đứng dậy, sải bước định quay trở về lớp.

Bỗng nhiên, có một nữ sinh chặn đường Băng, không để cho cô đi tiếp. Cô hơi cau mày rồi khẽ ngước lên, ngay lập tức nữ sinh kia giở giọng ngọt ngào:

– Bạn là Hải Băng phải không? Anh Phong đang tìm bạn đấy, bạn không biết sao?!

Băng nhíu mày. Tìm cô?! Không phải chính anh đã dặn rằng ăn xong rồi vào lớp sao?! Băng cảm thấy kì lạ, ngay lập tức trực giác mách bảo cô rằng có điều gì đó không ổn với cô gái trước mặt. Băng lùi một bước, đôi mắt màu khói nhìn nữ sinh kia đầy cảnh giác.

Lily thấy Băng có vẻ không tin mình, ngay lập tức cười hiền, ra vẻ thân thiện hết mức có thể:

– Anh ấy nói là có chuyện gì gấp lắm đó, và muốn bạn đến chỗ hai người thường gặp. Băng, bạn thật sự không đi sao?!

Bănh khẽ nhíu mày nghĩ ngợi. Chỗ hai người thường gặp… là vườn hoa?! Phong muốn gặp cô ở đó để làm gì chứ?! Không lẽ… cú điện thoại đó có gì quan trọng sao?! Băng vẫn mang vẻ đề phòng, nhưng cô gật nhẹ đầu với nữ sinh kia. Mắt Lily loé sáng đầy xảo quyệt, cô ta cố đè xuống cơn ghen tị đang âm ỉ trong lòng, cười tươi rói với Băng:

– Vậy thì bạn nhanh lên đi, có thể anh Phong đang chờ đấy.

Băng xoay người, cất bước hướng đến khu nhà D. Cô cứ thế đi mà không một lần ngoảnh lại, không hay biết rằng có người đang đi theo mình.

Càng đi, khung cảnh càng trở nên thưa thớt, không một bóng người. Khu D vốn đã luôn vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Băng dọc hành lang. Cô liếc nhìn khung cảnh xung quanh, hít một hơi sâu đầy sảng khoái. Không khí ở đây, so với căng tin đông đúc thì đúng là một trời một vực.

Đột nhiên, có người từ đằng sau xông ra, giữ chặt lấy Băng. Mắt cô mở to, giãy giụa. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?! Người lạ kia nhanh chóng chụp một chiếc khăn tay lên miệng Băng. Cô cảm thấy ý thức đang mất dần, đầu óc choáng váng. Là khăn tẩm thuốc mê! Băng ngay lập tức hiểu ra, chính là cô gái đó đã đặt bẫy cô. Đôi mắt khói từ từ nhắm lại, lờ mờ nhận thức được nụ cười nham hiểm của người kia hướng vào mình. Tâm trí cô mụ mị đi, trong chốc lát hiện lên hình ảnh của một chàng trai cùng với cái tên rõ nét: Duy Phong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play