Mất một phen công phu mới có thể leo lên tầng thượng, vô luận là đài ngắm cảnh hay là nhà ăn đều sớm không còn cảnh tượng náo nhiệt như hai mươi phút trước, thật sự là người không phòng trống.
“Nơi này rộng quá, chúng ta chia ra tìm thôi.” Hikaru đề nghị.
“Ừ… tôi đến đài ngắm cảnh.”
“Để tôi đi cho, nhà ăn khá rộng, cậu lại cẩn thận hơn tôi.” Hikaru cười, chạy trước Akira một bước đi về phía đài ngắm cảnh.
Hô – vừa mở cửa của đài ngắm cảnh, gió lập tức đập vào, tóc vàng trên trán Hikaru lập tức bay lên, trong nhất thời còn không mở được mắt. Lấy tay che ở trước mặt để giảm bớt sức gió, Hikaru bước lên đài ngắm cảnh.
Bình thường cũng cảm giác được đài ngắm cảnh không quá lớn, nhưng là khi đi trong gió to đã là gian nan, huống chi lại còn tìm người. Hikaru nhanh chóng nắm lấy tay vịn lan can cố gắng tiến về phía trước, ánh mắt quét xung quanh tìm thân ảnh của một bé gái năm tuổi. Thời gian chậm chạp trôi qua… ngay khi Hikaru sắp chịu đựng không nổi thì bỗng nghe được một âm thanh trẻ con non nớt: “Mẹ… mẹ ơi!” cố gắng mở to hai mắt, Hikaru nhìn về phía phát ra âm thanh, một thân ảnh nhỏ bé đang dựa vào vòng bảo vệ, cuộn mình trong một góc của đài ngắm cảnh, giống như không cẩn thận một chút sẽ bị cuồng phong cuốn đi!
Nhìn thấy cảnh này Hikaru cuống quít đi lên, một tay ôm đửa nhỏ vào trong ngực, một tay bám chặt vào lan can bảo vệ. Khi một trận gió thổi tới làm Hikaru dính chặt vào lan can. Hikaru muốn đứng lên, nhưng mà sức gió quá lớn, không thể làm gì được, phía sau bị ép chặt vào lan can bảo vệ, ngực bị ép đến khó chịu, đành phải càng dùng sức ôm lấy đứa nhỏ trong lồng ngực, đem đầu đứa nhỏ vùi vào ngực mình.
“Hikaru! Nơi này không có, chỗ của cậu…” Akira kiểm tra xong nhà ăn, đang muốn lên đài ngắm cảnh tìm Hikaru, kết quả là còn chưa nói xong liền nhìn thấy tình cảnh Hikaru bị kẹt ở ngoài đài ngắm cảnh, trong lòng lập tức liền khẩn trương lên: “Cậu từ từ, tôi lập tức đến!” vừa nói xong liền hướng cửa đi đến.
Thế nhưng vào lúc này, âm thanh của radio lại vang lên:
“Trước mắt du khách tại tháp Tô-ki-ô đã sơ tán xong, hiện tại vì đảm bảo an toàn, đóng tất cả cửa ra vào, cắt điện. Xin tất cả các du khách ở tầng dưới cùng bảo trì bình tĩnh, chờ đợi cảnh báo giải trừ.”
“Không được!!!! –“ Akira vội vàng lao ra cửa đài ngắm cảnh nhưng không kịp, cửa đã sớm đóng lại, cậu thẳng tắp ngã xuống trước cửa thủy tinh. Hikaru cách mình năm mét bên ngoài, bị gió to xâm nhập, nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ như vậy. Tại sao? Tại sao?! Mình ở tại nơi này a, chính mình ở tại nơi này mà lại không giúp được cậu ấy!!! Vì sao… lại là Hikaru chứ?
Akira như điên rồi ra sức đập vào cửa thủy tinh. Hikaru cách đó không xa ở trong gió to nghe được âm thanh ầm ỹ, cố gắng hơi mở mắt ra nhìn, nhìn thấy Akira đang ở nơi đó điên cuồng đập cửa, trong đôi mắt xanh biếc ấy chớp lên quang mang dị thường, loại thần thái này hoàn toàn không giống như lúc bình thường, kích động như thế, lại vội vàng bất lực như thế, thậm chí… còn có điểm tuyệt vọng? Là chính mình gặp ảo giác phải không? Đó là Akira mà cậu quen biết sao? Akira kia mà trên bàn cờ vô luận gặp được đối thủ mạnh như thế nào đều vô cùng sung mãn tự tin cùng kiên nghị, Akira kia mà lúc nào cũng bình tĩnh như vậy (đừng quên, cái này từ trước đến giờ đều không thể áp dụng với cậu được!)… tại sao? Tại sao lại lộ ra biểu tình như vậy… Cậu ấy đang gọi tên mình sao?
“Akira…”Hikaru nhẹ nhàng lẩm bẩm, có điều hiện tại cậu không có năng lực nghĩ nhiều, chỉ có thể cúi đầu càng thấp xuống, hy vọng cuồng phong có thể giảm bớt thổi đến trên người.
Akira ở sau cửa đã gần như điên cuồng, nhấc một cái ghế dựa trước mặt mà ném vào cửa, không có tác dụng, đây là thủy tinh công nghiệp. Cậu cùng cái ghế đều bị dội ngược lại, ghế dựa văng vài vòng, Akira bị ngã thật mạnh xuống sàn, trong nháy mắt bị đau đớn, cậu đột nhiên tỉnh táo hẳn lên.
“Touya Akira, bình tĩnh! Touya Akira, bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh!!!” Akira ngồi dưới đất nắm chặt hai tay. Móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay tuyết trắng để lại từng vệt hồng ngân.
“Không nên hoảng sợ! Nhất định có cách!”
“Đúng rồi!” cậu lấy điện thoại di động ra từ trong túi áo, gần như run rẩy mà ấn dãy số gọi cảnh vệ. Một tay đè lên ngực đập dồn dập, đợi đối phương đáp lại.
“Alo, đây là tháp Tô-ki-ô! Có người bị nhốt trên đài ngắm cảnh, mọi người nhanh đến a!!! Người tới… cứu cậu ấy…”
Akira phát hiện âm thanh của mình đã gần như không rõ…
“Được! tầng đỉnh của tháp Tô-ki-ô phải không? Chúng tôi lập tức thu xếp! năm phút nữa sẽ tới….” Akira đã không nghe được âm thanh đằng sau nữa… cậu thực ngốc, sớm nên nghĩ đến, đây là chuyện mà ngay cả trẻ nhỏ cũng biết, còn cậu lại… ngẩng đầu lên nhìn lại Hikaru trong gió, đúng vậy, chỉ có người trước mặt này mới có thể khiến cho cậu trở nên như thế…
“Shindo…” trong miệng nhẹ nhàng gọi tên cậu ấy – đây là lần đầu tiên gọi như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT