Bốn năm sau…

“Akari, Chichi, Nana! Mau đến xem a! Tuần san cờ vây tuần này nè!!!” Satoki một đường chạy lên phòng nghỉ của năm ba trên tầng sáu, người còn chưa đến, tiếng cũng đã chấn động cả tầng sáu.

“Cái gì?! Nhanh như vậy đã có rồi sao?”

“Chính là cái số đặc biệt kia sao?”

“Mau cho tớ xem! Mau cho tớ xem!”

Satoki mới tiến vào phòng nghỉ, đã bị ba tên kia vây quanh.

“Là thật a ~~~ quá tuyệt vời!”

“Cho tớ xem với!”

“Cho tớ xem trước!”

“Đừng cướp, đừng cướp! Đây chính là tớ hy sinh giờ cơm trưa xếp hàng mới mua được, các cậu yêu quý một chút đi ~~ được rồi, được rồi, tớ đọc cho các cậu nghe nhé.”

Nhìn mấy đứa bạn giống như hổ đói vồ mồi, Satoki thật sự cảm thấy vận mệnh của cuốn tạp chí kia khó mà giữ được, đành phải đưa ra đề nghị này. Satoki đọc diễn cảm đã được toàn bộ giáo viên chứng nhận, cho nên mấy người kia cũng rất vui vẻ hưởng thụ phục vụ miễn phí của cô.

Satoki cầm tờ tạp chí, bắt đầu đọc: “Ba ngày trước, hai vị kỳ thủ trẻ tuổi nổi tiếng thế giới là danh nhân Touya cùng bản nhân phường Shindo đã cử hành hôn lễ long trọng tại một giáo đường nổi tiếng ở Hà Lan. Tình yêu của bọn họ được công khai từng khiến cho truyền thông vô cùng chú ý, cũng làm nổi lên một làn sóng ngầm mãnh liệt trong giới cờ vậy, lúc đó trở thành một tin tức đặc biệt. Nhưng hai vị kỳ sĩ trẻ tuổi đã dùng thực lực kiên cường cùng niềm tin sắt đá vào hạnh phúc, trải qua rất nhiều khó khăn, rốt cục cảm động mọi người, làm cho mọi người hiểu được, cuối cùng đã được ở bên nhau, cảm giác như thế nào, có lẽ chỉ đương sự là bọn họ hiểu.

Trong ngày hôn lễ, trừ bỏ cha mẹ của hai người, còn có các kỳ thủ đức cao vọng trọng đến từ ba nước Nhật, Trung, Hàn, có thể nói tinh anh giới cờ vây đều hội tụ đầy đủ, chúc phúc cho đôi tân nhân hai mươi mốt tuổi. Càng không thể tin được chính là, bởi vì ngoài giáo đường tụ tập rất nhiều người yêu thích cờ vây từ các nước khác mà làm cho giao thông tắc nghẽn, bên Hà Lan không thể không tăng cường cảnh sát để giám sát giao thông. Hôn lễ kéo dài 8 tiếng, hai tân nhân mặc lễ phục hắc – bạch phân biệt, tuấn mỹ dị thường. Không thể không nói, đây có lẽ là hôn lễ đặc biệt, cũng là hôn lễ kéo dài nhất từ trước đến nay.

Theo những người dự hôn lễ nói, đây là hôn lễ đặc biệt nhất mà họ từng gặp qua, cũng là cả đời khó quên. Cha mẹ của hai tân nhân cũng nói, đối với đứa nhỏ nhà mình cũng không phải là chưa từng buồn phiền, nhưng nhìn thấy con mình hạnh phúc như vậy, thân là cha mẹ đã nhận được niềm vui lớn nhất.

Khi nhận lời phỏng vấn, hai người cũng không lộ ra kế hoạch thực hiện tuần trăng mật, khiến giới truyền thông vô cùng thất vọng. Theo họ, chuyện kết hôn giữa hai kỳ tài cờ vây này, lực ảnh hưởng đã vượt xa phạm vi giải trí thông thường. Mà là có ý nghĩa với vấn đề đồng tính luyến ái, có tin tức nói, hội nghị nhật bản đã nhận được vô số thư thỉnh cầu của người dân, yêu cầu hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính.”

Rốt cục đã đọc xong một đoạn mở đầu thật dài của bản tin, Satoki thở ra một hơi, nhìn ba người bạn đã tiến vào trạng thái say mê.

Trời ạ ~~ “Các cậu cầm lấy mà xem, tớ mặc kệ.” lời này vừa nói ra, khiến cho một trận rung chuyển nhỏ.

“Này, này! Đừng có tranh nhau!!!!”

Trong phòng nghỉ vang lên tiếng cười đùa không ngớt. Lúc này bọn họ ai cũng không chú ý ngay tại lùm cây đối diện trường học, có hai người đang chăm chú nhìn vào trường. Một người mặc quần áo bình thường, mũ đội thật thấp, còn mang kính râm, nhưng làn da trắng nõn. Một người một thân váy trắng, là kiểu dáng âu phục, mang theo mũ trắng, dùng khăn che mặt.

“Vì sao em phải mặc thành như vậy a! Còn phải nhuộm đen tóc.” Hikaru bất mãn kháng nghị với Akira ở một bên.

“Chúng ta là vợ chồng minh tinh a! Em không muốn chúng ta bị bao vây chứ.” Akira kéo kéo váy Hikaru, “hơn nữa, rất được a ~~”

“Bớt nói! Anh phải bồi thường em!

trước mặt Akira, Hikaru ngày càng làm nũng.

“Em muốn gì?” Akira cảm thấy một trận lạnh sống lưng.

“Buổi tối hôm nay…” Hikaru sát vào Akira, ghé miệng thì thầm vào tai, lộ ra ý cười giảo hoạt.

“Tiểu sắc quỷ ~” Akira lấy tay gõ đầu Hikaru một cái, “Cũng không biết là ai nói sau khi kết hôn phải về Nhật bản thăm trường cũ. Còn đòi bàn điều kiện với anh.”

“Này, Akira, đừng đi a~~” Hikaru thấy  Akira muốn đi, vội vàng đuổi theo, “Vậy hôm nay anh nấu cơm tối được không ~~~”

“Không.”

“Nấu đi mà ~~~ người ta đã lâu không được ăn cơm anh làm.”

“Không muốn.”

“Akira a ~~~”





Âm thanh đi xa dần, hạnh phúc tản ra.

Toàn văn hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play