Phi thân xẹt qua rừng mai, trực tiếp lao vào viện, bóng đen rơi xuống
đất, Lục Ngưng Nhiên vững vàng đứng trên mặt đất, thoát ra khỏi vòng tay của hắn, phủi tro bụi trên người, “Người đâu?”
“Đi theo ta.” Bóng đen khôi phục vẻ lạnh lùng, bước nhanh tới hậu viện.
Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn bóng lưng của hắn rồi đi theo sau, đến
hậu viện, thân ảnh kia vẫn giống như đêm đó, quanh thân tản ra vẻ bi
thương, đứng dưới trăng, ngẩng đầu nhìn trời cao.
“Đêm lạnh, ta đi lấy áo choàng cho ngươi.” Bóng đen nhanh chóng mở miệng, nói xong liền xoay người rời đi.
“Không cần, thế này là được rồi.” Một thân quần áo giản dị,
chuyển tầm mắt, xả ra nụ cười đạm bạc, khi nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên,
trong mắt lóe lên tia kinh hỉ, “Ngươi đã đến rồi!”, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi tiến lên.
“Ừ, ngươi sao rồi?” Lục Ngưng Nhiên nhìn vào mắt hắn, khi con
ngươi ảm đạm lóe lên tia vui sướng, trong lòng xẹt qua một chút thương
tiếc, không đành lòng cự tuyệt trả lời.
“Tại hạ Mặc Trúc, ngày ấy phải đa tạ cô nương, còn chưa hỏi cô nương họ gì?” Mặc Trúc cười yếu ớt, xoay người lễ phép cúi đầu, hỏi.
“Gọi ta là Ngưng Nhiên đi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía hắn,
trên người hắn có khí chất thanh nhã, lạnh nhạt mà cô đơn, có chút không chân thực, chỉ mỉm cười một chút mà như thế gian này chỉ có một mình
hắn.
“Được, Ngưng Nhiên.” Mặc Trúc ý cười càng rõ ràng, Lục Ngưng
Nhiên như bị hắn lôi kéo cũng lộ ra nụ cười xán lạn, hai người nhìn nhau cười. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, dưới ánh trăng, hồng y nữ tử khuynh
thành cùng một nam tử tuấn lãng nhìn nhau mỉm cười, trong khoảnh khắc,
bốn phía đều sáng ngời.
“Hừ.” Một bóng đen trầm mặc đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là rất bất mãn.
“Sao nào? Ngươi có ý kiến ư?” Lục Ngưng Nhiên chế nhạo, nhìn
đôi mắt khinh thường của hắn, trong lòng càng thêm chắc chắn suy đoán
của bản thân. Xem ra bóng đen này nhất định là tình lang của Mặc Trúc,
nhìn nhìn Mặc Trúc, không khỏi đáng tiếc, bị nam nhân này coi trọng đúng là bi ai a.
“Hừ” Bóng đen không nói, hừ lạnh một tiếng, xoay người, không them nhìn nàng.
“Mặc Trúc, vì sao ngày ấy khi thần trí ngươi rối loạn, ngươi lại gọi ta là ‘Mẫu phi’?” Lục Ngưng Nhiên cùng Mặc Trúc lúc này đã ngồi trên ghế, Mặc Trúc châm trà, đưa cho Lục Ngưng Nhiên.
“Bởi vì diện mạo của ngươi có chút giống với mẫu thân của ta, ngày
ấy ta thần trí không rõ ràng, đem ngươi nhận lầm cho nên gọi thành
tiếng.” Mặc Trúc trong thanh âm lộ ra nồng đậm bi thương.
“Tên làm người chán ghét kia là ai?” Cốc trà trong tay đột nhiên bị bóng đen đoạt lấy, Lục Ngưng Nhiên bất mãn hỏi.
“Hắn là thân nhân duy nhất trên đời này của ta.” Mặc Trúc cười yếu ớt nhìn bóng đen uống cạn chung trà, rộng rãi ngồi ở bên cạnh hắn.
“Ồ, ta đã hiểu, quan hệ của các ngươi chắc chắn không bình thường.” Lục Ngưng Nhiên như hiểu ra. Nhận cốc trà được Mặc Trúc châm, khẽ nhấp một ngụm.
“Ừ, đúng vậy, hắn là huynh trưởng của ta — Ảnh.” Mặc Trúc nhìn
như cô đơn, nhưng lòng lại như gương sáng, tất nhiên là biết Lục Ngưng
Nhiên hiểu sai, cho nên nhấn mạnh hai chữ huynh trưởng.
“Phụt…” Quả nhiên Lục Ngưng Nhiên nghe Mặc Trúc nói xong, trà
vừa vào miệng đã phun đến phía người ngồi đối diện Mặc Trúc, bóng đen
lập tức né qua. Nước trà bị phun ra tạo thành đường vòng cung ở không
trung theo một hướng khác, rơi trên mặt đất.
“Quả là một nữ nhân độc ác.” Bóng đen bực tức đứng dậy, tay áo dính đầy vết trà, nhíu mày thấp giọng mắng.
“Aiz, xem ra trước khi phun nước trà ta nên bỏ độc vào mới không phụ hai chữ độc ác.” Lục Ngưng Nhiên không xấu hổ, tiếp tục ẩm trà, không để ý nam tử bên cạnh mặt đã đen lại.
“Huynh trưởng, ngươi về phòng đổi quần áo sạch sẽ đi.” Mặc Trúc bất đắc dĩ nhìn hai người, lắc đầu nói.
“Không cần.” Bóng đen trừng hai mắt, oán hận nói.
“Mặc Trúc, thứ lỗi cho ta nói thẳng, bệnh của ngươi rất kỳ quái mà ta không hiểu y thuật, sao có thể giúp được ngươi?” Lục Ngưng Nhiên nhìn Mặc Trúc, thân ảnh đơn bạc, bộ dáng tiều tụy, không đành lòng hỏi.
“Thuở nhỏ thể chất ta suy yếu, hàn khí rất nặng, mỗi đêm trăng tròn, trên người tựa như ngã vào hồ băng, cả người run rẩy, đau đớn vô cùng.
Khi còn nhỏ lúc ta phát bệnh, mẫu thân luôn ôm ta vào lòng, cảm nhận
được sự ấm áp, sẽ giảm bớt đau đớn. Nhưng từ khi mẫu thân ra đi, lúc đến ngày tái phát, ta cứ như đi qua quỷ môn quan một lần.” Dưới ánh trăng thanh lãnh, chân mày hắn nhíu lại, quanh thân bao phủ vẻ ưu thương nhàn nhạt, hắn kể tiếp, “Ngày ấy lúc ta phát bệnh, khi ta nhìn thấy ngươi, lòng ta rất an tâm, giống
như được mẫu thân ôm ấp, lúc đó phát bệnh cũng không nghiêm trọng như
trước.”
“Thì ra là thế.” Lục Ngưng Nhiên hiểu rõ, ngước mắt, nhìn hắn, “Bất quá, ta còn có nghi vấn, trong thâm cung nội viện, ngươi là một nam tử
sao lại ở trong hậu cung này? Hơn nữa lại ở nơi kín đáo như vậy.”
“Ta thuở nhỏ đã sống ở đây, không ai biết đến ta, cho nên ngươi
nhất định phải vì ta giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể nói ra nơi ở của ta.” Mặc Trúc lộ ra nụ cười chua sót, hai tay ôm quyền, xin nhờ.
“Ngươi đã tin tưởng ta như vậy, sao ta lại đi làm tiểu nhân chứ? Mặc Trúc, ngươi có thể yên tâm được rồi.” Lục Ngưng Nhiên hào khí vươn cánh tay phải, khoát lên bờ vai cô đơn của hắn.
“Ngưng Nhiên, nếu như có thời gian thì về sau ngươi có thể thường tới đây không?” Mặc Trúc khó mà lộ ra được nụ cười chân thật, trong khóe mắt lóe ra ánh huỳnh quang.
“Mặc kệ hôm nay ta là như thế nào mà đến…” Lục Ngưng Nhiên liếc mắt nhìn người kia, đối với việc bị hắn ép buộc vẫn canh cánh trong lòng, chuyển tầm mắt, mỉm cười nói, “Về sau ngươi là bằng hữu của ta, nếu như ngươi có yêu cầu gì, Lục Ngưng Nhiên sẽ cố gắng hoàn thành, tuyệt không hai lời.” Đối với Mặc Trúc, lòng nàng ở nơi nào đó trở nên mềm mại, quanh thân
hắn lúc nào cũng có mây đen bao phủ. Thuở nhỏ bị tra tấn bởi bệnh tật,
lại vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh làm nàng rất kính nể, nam tử như vậy, thế gian thật sự rất ít.
Chuyển tầm
mắt nhìn về phía Ảnh vẫn không nói lời nào, trong đầu lại hiện lên nụ
cười vô lại của Quân Mặc Hàn, trong lòng thầm mắng, vì sao lại nghĩ đến
hắn chứ.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng động tay động chân với Mặc Trúc.” Lục Ngưng Nhiên đang suy nghĩ, cánh tay vẫn khoát lên vai Mặc Trúc bị Ảnh gạt ra, trong giọng nói xen lẫn sự bất mãn.
“Hừ, bản cung thích động tay động chân, ngươi làm khó dễ được ta sao?” Lục Ngưng Nhiên khiêu khích nhìn về phía Ảnh, trong lòng khó chịu,
người kia vì sao mỗi lần nhìn thấy mình đều mang mùi thuốc súng, biểu
cảm phi thường bất mãn, hừ, không cho ta làm, ta cứ làm. Nói xong, liền
đứng dậy đi tới bên cạnh Mặc Trúc, vươn hai tay ra, ôm hắn vào lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT