Sau chuyện thi biến, đã qua thêm nửa tháng nữa, từ ngày Lục Ngưng Nhiên
trước mặt mọi người cảnh cáo Lý Đức Phúc, cũng không tới nữa, trong cung hết thảy khôi phục như thường. Các an chức, các tư mệnh, đối với hoàng
hậu mọi người đều bội phục, mà mọi người ở Cảnh Nghi cung càng ngày càng vui vẻ trở lại. Cung nữ thái giám của Cảnh Nghi cung bởi vậy cũng được
thơm lây, người khác đều hâm mộ các nàng có thể ở Cảnh Nghi cung làm
việc, không giống quá khứ, nhắc tới ba từ Cảnh Nghi cung, như trúng phải ôn dịch, tránh không kịp.
Bình Nhi mỗi ngày nhàn hạ, đều cùng hỏa thằn lằn làm bạn, đối với chúng nó càng thêm yêu thích, “Đại hỏa a, ngươi ăn nhiều một chút a!” Thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm xuống đất, lầm bầm lầu bầu.
“Ta nói Bình Nhi này, hỏa thằn lằn đều giống nhau như đúc, ngươi sao biết cái nào là lão đại, cái nào là lão nhị chứ?” Hoa ma ma kể từ đêm hỏa thằn lằn công kích cương thi, đối hỏa thằn lằn cũng thấy tò mò.
“Nhìn chúng nó diện mạo giống nhau, nhưng chúng nó đều có tính cách
riêng, tỷ như nói đến đại hỏa, ngươi xem khóe mắt nó có một điểm đỏ,
bình thường có bộ dáng lười biếng, nhưng, chỉ cần nó vươn đầu lưỡi, kêu
một tiếng, tất cả bọn chúng tinh thần chấn hưng, huấn luyện xếp thành
đội, nghe nó chỉ huy.” Bình Nhi chìa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của
đại hỏa, đại hỏa híp hai mắt, cực kỳ hưởng thụ chuyển mình, giống như là phi thường thích vuốt ve như vậy.
“Nga, ngươi có thể nhìn ra sao?” Hoa ma ma kinh ngạc không thôi, “Bình Nhi a, xem ra ngươi cùng chúng nó đã có tình cảm thâm hậu.”
“Ân, đúng vậy, chúng nó là bằng hữu của ta, cũng là thân nhân của ta.” Bình Nhi khóe miệng nâng lên nụ cười xán lạn, dưới trời quang, trên thân thể gầy nhỏ tản ra ấm áp quang mang.
Đêm trăng tròn, Lục Ngưng Nhiên dựa vào trên ghế, không thấy buồn ngủ,
hai mắt sáng ngời, lóe ra nhiều ngân quang, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng dần dần xuất hiện ảo giác, thấy ba mẹ đang cười, vẫy tay với nàng, “Nhiên Nhi, Trung thu đã đến, ngươi mau trở lại đoàn viên cùng chúng ta đi.”
“Ba! Mẹ!” Nước mắt xẹt qua hai gò má, nàng biết vô luận bản
thân kiên cường ra sao, ở sâu trong nội tâm vẫn khát vọng tình thân,
vướng bận cha mẹ phương xa, trong lòng một trận co rút đau đớn, y phục
sớm đã ẩm ướt. Nước mắt chạy dài tới cánh môi, nhẹ nhàng cuốn lấy, toàn
là chua sót.
Giống như lần trước, Hoa ma ma canh giữ bên ngoài nhẹ nhàng đứng dậy,
nhìn quanh bốn phía, không có động tĩnh, liền rón ra rón rén đến bên
ngoài điện.
Lục Ngưng Nhiên giấu đi bi thương, khôi phục thần thái lạnh lùng, không
khỏi nhớ tới nam tử thanh nhã đêm đó, đêm trăng tròn, xem ra bệnh hắn
lại tái phát, bất quá, cùng nàng không quan hệ. Đang suy nghĩ, một đạo
bóng đen lướt qua, Hoa ma ma đã bị điểm huyệt, mà cung nữ trong điện
cũng bị điểm huyệt ngủ.
Nắm chặt ngân trâm trong tay, Lục Ngưng Nhiên ánh mắt lạnh lùng, cảnh
giác, bóng đen đến trước mặt nàng, tiến lên một bước, trầm giọng nói, “Theo ta đi.”
“Bản cung còn tưởng là ai? Thì ra là ngươi…” Lục Ngưng Nhiên thu lại hàn khí, lạnh nhạt tự nhiên nhìn về phía bóng đen, có thâm ý mở miệng.
“Hắn cần ngươi.” Trực tiếp mở miệng.
“Cần bản cung? Nực cười, bản cung với hắn cũng chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, tại sao ta phải làm như thế?” Lục Ngưng Nhiên cười khẽ, nằm trên ghế, không chút để ý hỏi.
“Nếu như không có ngươi, hắn không qua nổi đêm nay.” Bóng đen thở dài, trong giọng nói lộ ra đau thương.
“Nếu như bản cung không đi?” Khiêu khích liếc về phía bóng đen
trước mặt, bọn họ đến cùng là quan hệ như thế nào? Nếu như nam tử kia là người của Hoàng thượng, như vậy người trước mắt có quan hệ gì với hắn?
Chẳng lẽ là tình lang của hắn? Nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút quỷ dị tươi cười.
“Vậy cũng đừng trách ta dùng vũ lực.” Bóng đen tiến lên một bước, cúi người nhìn xuống nàng.
“Bản cung ghét nhất là người khác uy hiếp, ngươi cũng biết hậu quả uy hiếp bản cung?” Lục Ngưng Nhiên lạnh giọng nói, người kia, lần đầu tiên gặp mặt liền
muốn giết nàng, lần thứ hai gặp mặt, cư nhiên dám ép buộc nàng, bởi vậy
có thể thấy được, nhìn thấy hắn không có chuyện tốt.
“Sự tình liên quan đến tánh mạng của hắn, không cần bất chấp nhiều như vậy.” Bóng đen nói xong, liền chìa tay về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Vậy xem thử ngươi có bản sự đó hay không?” Lục Ngưng Nhiên liễm mi, ngân trâm đâm thẳng tới bàn tay của hắn.
Nam tử như dự đoán được chiêu này của nàng, bàn tay to lật nghiêng, bắt
được cổ tay nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích. Lục Ngưng Nhiên không nghĩ tới hắn có phòng bị, tay kia thì nắm thành quyền, đánh úp về phía
hắn, lại bị tay hắn nắm lại, hai tay nàng bị hai tay hắn khóa trụ lại.
Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn, ai thán bản thân không có nội lực, chỉ có
thuật phòng thân, lại chống không lại nội lực thâm hậu của hắn, lại giãy dụa không được. Nâng chân phải, đá về phía hạ thân của hắn, bóng đen
cúi người về phía trước, hai chân kẹp lấy chân phải của nàng, đem nàng
gắt gao ép trên giường, cách mạng che mặt, hởi thở của nam tử phun trên
gò má của nàng, Lục Ngưng Nhiên mới ý thức đến tư thế của bọn họ.
Bị hắn áp ở dưới thân, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn lóe ra tia mê
muội, hơi cúi đầu, hai môi chỉ cách nhau một chút. Lục Ngưng Nhiên hai
gò má nhiễm lên một tầng đỏ ửng, kích thích không hiểu nhảy lên dị
thường, nhưng, ý nghĩ vẫn bảo trì thanh tỉnh, thanh âm lạnh lùng vang
lên, “Buông ra !” Trong lòng lại khẽ mắng, thiếu chút nữa đã bị người này mê hoặc, mất đi lý trí.
“Ngoan ngoãn theo ta đi, ta liền buông ngươi ra.” Đôi mắt của hắn trở nên thanh minh, môi di chuyển đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói.
“Được.” Lục Ngưng Nhiên cắn răng trả lời, hừ, quân tử báo thù
mười năm không muộn, chúng ta chờ xem, chuyện tối nay, ta chắc chắn sẽ
trả lại gấp mười lần.
Bóng đen chậm rãi đứng dậy, nới lực tay đăm chiêu nhìn nàng, ánh trăng chiếu vào trên người hắn, lộ ra thần bí.
Lục Ngưng Nhiên ngồi trên ghế, sửa sang lại quần áo, quay đầu, nhíu mày, “Bản cung muốn thay quần áo, đi ra ngoài.”
“Ta xoay người, không nhìn là được.” Bóng đen ẩn ẩn mở miệng, một bộ không gọi là ngữ khí, xoay người, đến trước cửa sổ, khoanh tay lại.
Lục Ngưng Nhiên cố nén lửa giận, thay y phục đơn giản, âm thanh lạnh lùng nói, “Đi thôi.” Đi đến ngoài bình phong.
Đột nhiên, nàng bị kéo vào trong cái ôm rắn chắc, lưng được một bàn tay đỡ lên, bóng đen cúi người thấp nói cho nàng nghe, “Ta mang ngươi đi sẽ nhanh hơn.”
Nói xong liền ôm nàng phi thân rời đi.
Ngoại điện Hoa ma ma bất định ở tại chỗ, sốt ruột không thôi, nghe động
tĩnh, nhất định là Hoàng Hậu nương nương đã xảy ra chuyện, nhưng bây giờ nàng không la lên được, vạn nhất nương nương có gì sơ xuất, vậy như thế nào cho phải? Còn có, công tử không biết có ổn không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT