Hoàng đế lại cẩn thận hỏi Mộc Tiểu Yêu rất nhiều vấn đề, nhất là vấn đề liên quan đến tin tức Mộc Tiểu Yêu tra được trên đường hồi kinh. Mộc Tiểu Yêu đem những đồn điền mình đã đi qua đánh dấu lại trên bản đồ, số lượng không dưới năm cái, cho dù mỗi một đồn điền Lý Viễn Sơn giấu một vạn người, đây cũng đã là một con số không nhỏ.
Hoàng đế nhìn nơi đánh dấu trên bản đồ, thở dài một tiếng:
- Giám sát đồn điền đóng quân các nơi, là trách nhiệm của tình nha… Để có thể qua mặt được trẫm, Lý Viễn Sơn đương nhiên phải mua chuộc Hầu Văn Cực. Như vậy xem ra, Hầu Văn Cực có dị tâm với trẫm cũng không phải ngày một ngày hai.
Phương Giải nói:
- Cũng có thể, Lý Viễn Sơn ban đầu chỉ nói một số trọng địa Tây Bắc gì đó, Hữu kiêu vệ binh khó có thể bảo vệ, cho nên bí mật bổ sung binh mã mới. Cái này mặc dù cũng là tội lớn, nhưng lời nói ra xác thực hợp tình hợp lý. Hầu Văn Cực nhận được lợi ích, cho nên giúp hắn bao che. Nhưng đến sau này, Hầu Văn Cực cho dù phát hiện ra mục đích thật sự của Lý Viễn Sơn, cũng không dám nói với bệ hạ. Bởi vì vậy chẳng khác gì cùng nhau mưu phản.
Hoàng đế gật gật đầu.
- Đêm nay các ngươi ở lại Thái Cực Cung đi, sáng sớm ngày mai trực tiếp theo trẫm xuất cung.
Dưới sự nhắc nhở của Tô Bất Úy, hoàng đế mới phát hiện đêm đã khuya rồi. Hắn khoát khoát tay phân phó một tiếng, ra hiệu bọn Phương Giải có thể rời đi. Phương Giải cáo lui, lúc đi đến cửa lại đứng lại:
- Bệ hạ… trong lòng thần không thấy an tâm.
Hoàng đế nhìn hắn một cái hỏi:
- Chuyện ngày mai?
Phương Giải gật đầu.
Hoàng đế nói:
- Ngày mai ngươi chỉ cần đứng sau lưng trẫm, cũng không cần ngươi làm gì. Nếu dùng được, ngươi đi theo trẫm cũng dễ ăn nói.
Phương Giải đáp một tiếng rời khỏi Đông Noãn Các, trong lòng thầm nghĩ hoàng đế rốt cuộc là dựa vào cái gì? Sao cứ cảm thấy hắn chẳng lo lắng chút nào chuyện ngày mai?
Mộc Tam dẫn họ đến phòng đã an bài trước, tán gẫu hai câu sau đó cáo từ. Phương Giải nhét vào trong tay hắn một tờ ngân phiếu mệnh giá không nhỏ. Mộc Tam không dám nhận, Phương Giải cười nói trong cung không có tiền không dễ làm thu xếp, coi như là cho ngươi mượn. Mộc Tam lúc này mới nhận, thiên ân vạn tạ rời đi.
Phương Giải mặc dù ở cùng một phòng với Trầm Khuynh Phiến Mộc Tiểu Yêu, nhưng ở trong cung cũng không tiện làm gì. Ba người hàn huyên một lúc, qua giờ Tý mới nằm xuống nghỉ ngơi. Thu dọn một ít chăn đệm, Phương Giải một mình ngủ bên ngoài. Đem đệm trải xuống đất, nằm một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Trong đầu hắn toàn là chuyện của ngày mai, không ngừng suy đoán Di Thân Vương rốt cuộc có thủ đoạn gì. Hắn biết Di Thân Vương khẳng định nắm giữ một bộ phận quân đội, nhưng khiến người ta lo lắng nhất chính là không biết binh mã vệ nào đã bị hắn mua chuộc. Chính bởi vì không biết, cho nên mới khó có thể đề phòng.
Hắn tính sáng sớm ngày mai, khuyên hoàng đế lúc xuất cung mang theo tám trăm Cấp Sự Doanh trong truyền thuyết. Chỉ cần có tám trăm người này bảo vệ, hoàng đế có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bên Di Thân Vương khẳng định có không ít cao thủ, Phương Giải lo lắng nhất là những người của núi Võ Đang kia vì sao lại đến. Nếu những đạo nhân đó là người của Di Thân Vương. Cộng thêm đại tu hành trong tay Di Thân Vương. May mà Diễn Võ Viện bên đó còn có một Chu Bán Xuyên, được công nhận là đệ nhất cao thủ Đại Tùy, Thanh Phong Quán có một đạo tông lãnh tụ Tiêu chân nhân, hoàng cung đại nội, chắc chắn cũng có không ít người tu vi cao thâm tọa trấn.
Nghĩ đến đây, Phương Giải mới hiểu vì sao Tiêu chân nhân và người của Nhất Khí Quan không có rời khỏi thành Trương An. Hoàng đế khẳng định lo lắng Di Thân Vương làm loạn, cho nên mới giữ đám người Tiêu chân nhân ở lại Trường An đề phòng tình huống. Tiêu chân nhân là người bệ hạ quen biết trước khi đăng cơ, bệ hạ khẳng định sớm đã giải thích qua với ông ta.
Lo lắng của Phương Giải, chính là vì không hiểu Di Thân Vương. Hắn không đoán được Di Thân Vương có bao nhiêu thực lực, nhất là quân đôi đối phương khống chế. Hơn nữa, hắn cũng lo lắng vị thái hậu ở hậu cung kia. Nghe nói người lão thái thái thương nhất chính là Di Thân Vương, chẳng may hoàng đế không địch lại, lão thái thái đó khẳng định sẽ đứng về phía Di Thân Vương, hoàng đế là người chí hiếu, đối diện với thái hậu kiểu gì cũng có chút khó nói.
Hắn không ngủ được, đêm nay cũng không biết có bao nhiêu người không ngủ được.
Phủ Di Thân Vương.
Tần Lục Thất nhìn hơn trăm người mặc áo đen đứng chỉnh tề trong sân, sắc mặt nghiêm nghị. Những người này là các xà vệ được Di Thân Vương thành lập không lâu, nhưng họ đều là cao thủ trên phương diện giết người. Trong đó không ít người là quân nhân không bằng lòng với cuộc sống bị mê hoặc. Số còn lại là giang hồ khách. Nhưng người này, ai nấy đều là giết người không chớp mắt.
- Đã nhớ kĩ nhiệm vụ của các ngươi chưa?
Tần Lục Thất lạnh giọng nói:
- Ngày mai bên vương gia vừa phát động, các ngươi mười người hợp thành một tổ, ám sát những người trong thành Trường An nhằm vào vương gia. Danh sách ta đã đưa cho các ngươi rồi, ghi nhớ, những cái tên đứng đầu danh sách bắt buộc phải chết. Nếu chuyện này làm thành, các ngươi sẽ là những người có công tòng long. Bất luận các ngươi xuất thân là gì, sau ngày mai, các ngươi đều sẽ trở thành quý tộc!
- Rõ!
Các xà vệ đáp một tiếng.
- Cơ hội chỉ có một lần, các ngươi phải nắm chắc, một bước lên trời. Không nắm chắc, vạn kiếp bất phục.
Tần Lục Thất nói:
- Vận mệnh từ trước đến giờ đều là thay đổi, người khác có thể ăn ngon mặc đẹp, chúng ta cũng có thể. Các ngươi không phải đều ngưỡng mộ đám con cháu thế gia sao, vậy hãy đi khai sáng thế gia thuộc về các ngươi đi. Vương gia đã cho các ngươi cơ hội, tiếp theo chỉ có thể trông vào chính các ngươi!
Đại nội thị vệ xử.
La Úy Nhiên đem hai phần danh sách đặt trên bàn nói:
- Những người này đều phải theo dõi chặt, không được để sót dù chỉ một tên.
Hắn chỉ vào phần còn lại.
- Những người này không nhậm chức triều đình, nhưng đều là quý tộc. Di Thân Vương muốn được việc, phải lôi kéo những người này giúp hắn, hoặc là tiêu diệt họ… Ngày mai bí mật bảo vệ, tuyệt đối không được xảy ra vấn đề.
- Vâng!
Đại nội thị vệ xử, phó chỉ huy sứ Mạnh Vô Địch và bốn thiên hộ đồng thanh đáp một tiếng. Bởi vì chuyện của Hầu Văn Cực, Đại nội thị vệ xử bát đại thiên hộ đã bị bắt đi ba người, bí mật xử tử.
- Chuyện ngày mai nếu chúng ta làm không tốt.
La Úy Nhiên đứng thẳng người, thở dài một tiếng:
- Đại nội thị vệ xử có lẽ sẽ chết trong tay chúng ta.
Tây Bắc.
Lang Nhũ Sơn.
Trong một mảnh rừng rậm, đội ngũ quân Tùy hơn một ngàn người đang ngồi ủ rũ trên mặt đất, không còn nhìn thấy bộ dạng uy vũ hùng sư của Đại Tùy. Nơi này rất kín đáo, dưới vách đá, một mảng rừng cây. Lang Nhũ Sơn mặc dù không thập phần hùng vĩ, nhưng sơn mạch cực lớn, đội ngũ một ngàn người muốn trốn không bị tìm thấy, không phải chuyện gì quá khó.
Trên tảng đá bên một dòng suối nhỏ, Húc quận vương Dương Khai sắc mặt u ám nhìn các binh sĩ nằm ngồi lộn xộn dưới đất, không kìm được thở dài một tiếng. Mấy tháng trước thôi, những binh sĩ này vẫn còn là các Đại Tùy tinh nhuệ kiêu ngạo. Còn bây giờ, trên người họ một chút ý chí chiến đấu cũng không có.
Ở trong núi ẩn nấp mấy tháng, kị binh Mông Nguyên không thể lên núi tìm kiếm, phản quân Lý Viễn Sơn lại vội khống chế các thành Tây Bắc, chỉ lưu lại hai vạn nhân mã đóng dưới chân núi. May mà trong núi này có nguồn nước cũng có không ít thú săn, nếu giống như núi Bán Nguyệt phía Bắc thành Trường An, họ không cần phản quân truy sát cũng tự động chết đói.
Bên cạnh hắn có một nam nhân trẻ tuổi mặc giáp trụ Nha Tướng, sắc mặt cũng rất khó coi, ngồi xổm bên bờ suối hứng nước cho Dương Khai:
- Vương gia, uống miếng nước.
Dương Khai nhận bình nước, trầm mặc một lúc nói:
- Lý Hiếu Tông… Ngươi vì sao không cùng Lý Viễn Siêu tạo phản?
Lý Hiếu Tông ngơ ngác một chút, cười khổ nói:
- Vương gia vẫn không tin tỵ chức sao?
Dương Khai lắc lắc đầu.
Lý Hiếu Tông trầm mặc một lúc nói:
- Tỵ chức lúc ấy quả thật cũng rất khổ sở, nếu Lý Viễn Sơn không cấu kết với người Mông Nguyên, nói không chừng tỵ chức sẽ đi theo con đường sai lầm của hắn. Nhưng… hắn không nên đứng về phía người Mông Nguyên giết người Đại Tùy chúng ta, hắn đã quên mất trong cơ thể mình đang chảy dòng máu gì.
Dương Khai ừ một tiếng:
- Ta cũng không phải không tín nhiệm ngươi, chỉ là hiếu kì… Mấy tháng nay, nếu không phải ngươi dẫn theo nhân mã trốn trong Lang Nhũ Sơn, những người này cũng không giữ được.
Lý Hiếu Tông nói:
- Ty chức tin rằng vẫn còn không ít nhân mã sống sót, bảy mươi vạn đại quân mặc dù bị đánh tan, nhưng người Mông Nguyên muốn giết chết nhân mã chúng ta, không có dễ như vậy. Ty chức liên tục phái người tìm kiếm trong Lang Nhũ sơn mạch, khẳng định còn có thể tìm thấy những người khác. Chỉ cần hội hợp một số nhân mã, chúng ta có thể thừa dịp Lý Viễn Sơn sau lưng sơ hở đánh ra ngoài… Nếu có thể tiêu diệt hai vạn phản quân dưới chân núi, đoạt lại một số đồ tiếp viện trong thành Phan Cố, là có thể chiêu mộ dân dũng. Bách tính đối với phản quân khẳng định vẫn đang mâu thuẫn, vương gia đến lúc đó chỉ cần hô lên một tiếng, nhất định có một lượng lớn bách tính ủng hộ.
Dương Khai gật gật đầu:
- Ta cũng tin còn vẫn còn không ít nhân mã sống sót, chỉ là bị đánh tan không biết ẩn nấp ở đâu mà thôi. Tả kiêu vệ đại tướng quân Kim Thế Hùng không có nghe thấy tin hắn chết trận, khi đó có lẽ là dẫn theo nhân mã phá vây ra ngoài. Trong tay hắn có hơn vạn kị binh, đánh ra có lẽ không phải việc khó.
Đang nói, một người mặc trang phục giáo úy bước nhanh đi tới.
- Vương gia, tìm được rồi.
Người này vóc dáng cao gầy, sắc mặt kiên nghị, làn da vốn dĩ trắng trẻo, mới chinh chiến nửa năm đã biến thành màu tiểu mạch.
Chính là Thôi Lược Thương.
- Tìm được cái gì?
Dương Khai đứng dậy hỏi.
Thôi Lược Thương mặt mang hỉ sắc nói:
- Vương gia, ty chức dẫn theo trinh sát tìm kiếm một trăm năm mươi dặm phía Bắc, phát hiện có dấu vết con người hoạt động, lập tức đuổi theo, không ngờ tìm thấy nhân mã của Tả kiêu vệ đại tướng quân Kim Thế Hùng. Không dưới năm ngàn người, đanh dự định vòng qua hướng Bắc, từ phía Bắc tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, qua lãnh thổ người Bắc Liêu trở lại Đại Tùy.
- Người Bắc Liêu?
Dương Khai biến sắc, đột nhiên bật cười:
- Sao ta lại quên mất họ nhỉ. Thôi Lược Thương, ngươi có gặp được Kim Thế Hùng đại tướng quân không?
- Gặp được!
Thôi Lược Thương nói:
- Ty chức dẫn theo mấy trinh sát trở về, những trinh sát khác lưu lại dẫn đường cho Kim đại tướng quân, tới đến đây hội hợp.
- Năm ngàn nhân mã, Kim Thế Hùng không ngờ giữ được nhiều binh sĩ như vậy.
Dương Khai không kìm được cảm khái một câu.
- Đều là thu nạp ven đường, nếu không phải kỵ binh Mông Nguyên tìm kiếm qua lại trên thảo nguyên, nói không chừng còn thu nạp được nhiều hơn.
Thôi Lược Thương hồi đáp.
Dương Khai đem bình nước đưa cho Thôi Lược Thương nói:
- Nghỉ ngơi một lát, chúng ta khởi hành đi đón Kim Thế Hùng. Ngoài ra, ta đang có một kế hoạch… nếu thành công, nói không chừng có thể đánh cho người Mông Nguyên không kịp trở tay!
- Người Bắc Liêu?
Lý Hiếu Tông vô thức hỏi:
Dương Khai gật gật đầu:
- Người Bắc Liêu sớm đã nghiêng về phía Đại Tùy, chỉ cần thuyết phục bọn họ xuất binh, chúng ta có thể cướp lại một số chỗ, chỉ cần cố thủ đợi viện binh của bệ hạ đến nơi. Đến lúc đó hai mặt giáp kích, phản quân tất bại.
Lý Hiếu Tông không nói gì, trong lòng thầm nghĩ… bệ hẹ… lúc này vẫn còn tâm tư nghĩ chuyện Tây Bắc sao? Di Thân Vương cũng nên động thủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT