Hoàng đế không tiếp tục chủ đề Ngô Nhất Đạo nữa, hắn xoay người nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, ánh mắt không hề che giấu sự tán thưởng:
- Đến hôm nay, ngươi là người duy nhất trong Đại nội thị vệ xử không khiến trẫm thất vọng. Kỳ thực trước khi ngươi trở lại, trẫm đã biết Tây Bắc thảm bại. Trẫm may mắn không chỉ có hộ vệ trung thành như các ngươi, mà còn có quân nhân trung thành.
Hắn dừng lại một chút, phân phó Tô Bất Úy:
- Cho Gia Cát Chiêm vào, hắn và Mộc Tiểu Yêu hai người bổ sung tin tức cho nhau. Tây Bắc rốt cục phát sinh chuyện gì, cũng có thể minh bạch.
Phương Giải cúi đầu lùi về phía sau mấy bước, trong lòng thầm nghĩ Mộc Tiểu Yêu trung thành với hoàng đế ngươi mới là chuyện lạ. Nhưng hoàng đế đã nói vậy, Phương Giải cũng không ngốc đến mức nói tất cả đều là vì ta, không liên quan gì đến hoàng đế!
Không lâu sau, Gia Cát Chiêm đã hoàn toàn hồi phục bước vào, đầu tiên là hành lễ với hoàng đế, sau đó hiếu kì liếc nhìn bọn Phương Giải.
Hoàng đế chỉ chỉ Mộc Tiểu Yêu nói:
- Nàng là người thứ hai từ Tây Bắc về sau ngươi, hơn nữa nàng còn là thiên hộ của Đại nội thị vệ xử. Hai người các ngươi hãy kể lại những gì nhìn thấy, nghe thấy ở Tây Bắc, trẫm muốn biết chân tướng rõ ràng nhất từ miệng các ngươi.
Gia Cát Chiêm nói một câu tuân chỉ, sau đó kể lại những gì hắn nhìn thấy nghe thấy ở Tây Bắc. Khi hắn nhắc đến trên thảo nguyên cứ cách mười dặm thậm chí mấy dặm lại có thể nhìn thấy một tòa Phật tháp dùng đầu lâu binh sĩ Đại Tùy chất thành, sắc mặt Phương Giải hơi thay đổi. Hắn biết đây là tập tục của người Mông Nguyên. Họ sẽ đem đầu kẻ địch chặt xuống chất thành hình Phật tháp. Bởi vì họ cho rằng đem đầu lâu xếp thành hình như vậy, linh hồn con người sẽ không thể vãng sinh, mà vĩnh viễn bị nhốt trong Phật tháp. Đây là thủ đoạn cực kì ác độc, mặc dù Phương Giải không cho rằng thực sự có hiệu quả như vậy.
Mộc Tiểu Yêu gật gật đầu nói:
- Có thể bọn ta rút về sớm hơn Gia Cát tướng quân một chút, cho nên chuyện trên chiến trường, thần không rõ lắm. Chỉ biết đại quân bại cực nhanh, gần như trong vòng mười ngày chiến tuyến toàn bộ sụp đổ.
- Không đến mười ngày!
Gia Cát Chiêm nói:
- Tả lĩnh quân vệ chúng thần là binh mã kiên trì đến cuối cùng, nhưng bắt đầu từ lúc hữu lĩnh quân vệ bị đánh bại, đến tả lĩnh quân vệ chúng thần bị bao vây, tổng cộng chỉ có bốn ngày. Tả lĩnh quân vệ chúng thần bị hơn ba mươi vạn nhân mã Mông Nguyên bao vây, hơn nữa còn là giữa đường hành quân, kị binh của địch chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, khiến rất nhiều nhân mã của chúng thần chưa kịp kết trận đã bị phá vỡ… chúng thần… kiên trì được bốn ngày.
Tổng cộng chỉ có tám ngày, bảy mươi vạn đại quân hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng đây là chiến dịch lớn, tin rằng không ít nhân mã quân Tùy sau khi chiến bại lập tức phân tán, nói không chừng bây giờ trên thảo nguyên vẫn còn rất nhiều quân Tùy đang ẩn nấp, không thể hình thành phản kích. Nếu muốn đem bảy mươi vạn đại quân cộng thêm một trăm vạn dân phu giết chết sạch sẽ, tuyệt đối không phải chuyện có thể làm được trong tám chín ngày.
- Thần bởi vì nhận ra âm mưu của Lý Viễn Sơn, đã lập tức phái người đến gặp Trấn Phủ Sứ Tình Nha Hầu Văn Cực báo cáo, nhưng người thần phái đi không thấy quay trở lại…
Mộc Tiểu Yêu trầm mặc một lúc nói:
- Đêm đó, thần phát hiện xung quanh doanh địa xuất hiện không ít người, lập tức dẫn theo thủ hạ liều chết xông ra ngoài, thủ hạ của thần gồm hơn một trăm tinh nhuệ, lúc đánh ra tử thương hơn một nửa. Thần biết, Hầu Văn Cực nhất định có vấn đề… dẫn theo thủ hạ bí mật di chuyển, trong lúc tránh né truy binh vừa vặn phát hiện được bí mật của Lý Viễn Sơn.
- Bí mật gì?
Hoàng đế dường như có chút nóng vội.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Lý Viễn Sơn ở Tây Bắc phát hiện một mỏ quặng quy mô rất lớn, phái trọng binh canh giữ. Lúc bọn thần rút về vừa vặn phát hiện, mạo hiểm vào trong xem xét. Phát hiện trong đó tụ tập một lượng lớn thợ thủ công, không chỉ là dân công khai thác quặng… Ở đó, bọn thần phát hiện một lượng lớn binh khí áo giáp đã chế tạo xong, cùng một số khí giới công thành hạng nặng, phải chừng vạn tấn khí giới công thành hạng nặng đã lắp ráp xong, và rất nhiều thang mây, xe ném đá, thậm chí còn có lâu xa công thành.
Hoàng đế nhướn mày, sắc mặt lập tức thay đổi:
- Lý Viễn Sơn… sớm đã mưu đồ tạo phản. Trẫm phát binh Tây Bắc, ngược lại cho hắn cơ hội… Nếu không có chiến sự Tây Bắc, với binh lực của một vệ, bất luận thế nào hắn cũng không dám tạo phản, cho dù đã chuẩn bị xong nhiều thứ như vậy.
Ngữ khí của hắn có chút đau đớn, hiển nhiên, con người tuyệt đối có thể xưng là minh quân này lần đầu tiên hối hận về việc xuất binh Tây Bắc.
- Tây Bắc có tả hữu lĩnh quân vệ, có tả kiêu vệ. Lý Viễn Sơn muốn làm phản, phải diệt trừ nhân mã tam vệ này trước. Trẫm hạ lệnh chinh phạt Tây Bắc, vốn là vì Đại Tùy mở mang lãnh thổ, ai ngờ lại bị hắn lợi dụng… Tên bại hoại này, bản thân đã quên mất mình là một người Tùy, lại khom lưng uốn gối với Man tử Mông Nguyên!
Những lời này, giống y hệt với đánh giá của Di Thân Vương về Lý Viễn Sơn.
- Không chỉ có vậy.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Tây Bắc tam đạo đều bị phong tỏa, tất cả quan đạo đều do quận binh canh gác. Binh bộ thượng thư Mưu Lương Bật đại nhân tổng quản tiếp viện hậu cần, nhưng đại bộ phận hàng tiếp viện đều nằm ở Sơn Đông đạo, thủ lệnh của Mưu đại nhân cũng khó có thể chấp hành, tiếp viện cho đại quân đại bộ phận đều bị đám người Viên Sùng Vũ giữ lại. Từ lúc đại quân tiêu diệt nhân mã của Mãn Đô Lạp Đồ sau đó tiến về hướng Tây, tiếp viện đã không thể theo kịp họ. Chỉ là lúc đó không ai ngờ, Viên Sùng Vũ bọn họ không chỉ là muốn ép Mưu Lương Bật, mà còn muốn giữ vật tư lại cho quân tạo phản dùng.
- Thần bắt mấy người trong mỏ quặng Lý Viễn Sơn thẩm vấn, họ nói Lý Viễn Sơn sáu bảy năm trước đã bí mật chiêu mộ nhân mã, những người này bị hắn dùng danh nghĩa đồn điền triệu tập, kì thực là để huấn luyện.
- Có bao nhiêu nhân mã?
Hoàng đế trần giọng hỏi.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Nghe nói.. không dưới mười vạn.
Hoàng đế thở dài, trong tay bưng chén trà mà quên mất không uống:
- Nhớ lại ngày trước Viên Sùng Vũ đưa con trai hắn là Viên Thành Sư đến Trường An, chỉ là thủ đoạn tê liệt trẫm. Hắn hẳn là sớm đã có dự định, một khi chiến sự Tây Bắc phát sinh, hắn sẽ đón Viên Thành Sư từ Trường An trở về, nhưng hắn không ngờ, Viên Thành Sư lại bị người ta giết… Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn càng hạ quyết tâm tạo phản.
Hắn hít một hơi thật sâu, tận lực bắt mình bình phục tâm trạng. Hắn là đế vương, không muốn biểu hiện bất an trước mặt thần tử.
- Viên Sùng Vũ còn liên tục dâng tấu xin phép trẫm cho hắn tĩnh dưỡng ba tháng vì quá thương nhớ con trai… Trẫm còn cho rằng, hắn chỉ là đang thăm dò thái độ của trẫm đối với quan viên Tây Bắc, bây giờ mới hiểu, hắn không ngừng dâng tấu, chính là đang tê liệt trẫm… Thật giỏi tính toán, thần tử của trẫm đều thật giỏi tính toán.
Phương Giải không biết có nên chen vào hay không, vô thức nhìn sang Tô Bất Úy. Lúc hắn ngẩng đầu, phát hiện Tô Bất Úy vừa hay cũng đang nhìn hắn.
Tô Bất Úy kín đáo ra hiệu với Phương Giải, Phương Giải ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
- Thần nghĩ là… bệ hạ không cần quá tức giận.
Phương Giải hắng giọng nói.
Hoàng đế liếc hắn một cái nói:
- Ý của ngươi là, bọn chúng tạo phản mưu nghịch, trẫm nên cảm thấy vui mừng mới đúng?
Giọng nói rất lạnh, hiển nhiên tâm trạng hoàng đế đang rất tồi tệ.
Phương Giải sửa lại một chút từ ngữ sau đó nói:
- Bệ hạ… xin thứ lỗi cho thần làm một phép so sánh, Đại Tùy chính là một gốc đại thụ che trời, thái tổ hoàng đế năm xưa đem hạt giống trồng xuống, hơn một trăm năm sau, gốc đại thụ này đã trở thành tồn tại cao nhất thiên hạ. Còn bách tính và triều thần, đều là con sâu sống nhờ trên gốc đại thụ này. Đại bộ phận sâu bọ đều là coi gốc cây này là nhà của mình, dựa vào gốc cây này che mưa chắn gió. Nhưng sâu quá nhiều, tự nhiên cũng có sâu hại, chúng đục lỗ trên thân cây, ý đồ thu hoạch lợi ích… Chúng cho rằng cái cây này quá cao quá lớn, người ngồi tít trên ngọn cây không thể nhìn rõ mọi chuyện.
- Tây Bắc, giống như một cành cây to của cái cây này, đã bị sâu đục khoét không ít lỗ hổng. Nhưng chúng che giấu rất tốt, người trên cao nhìn xuống cái gì cũng không phát hiện được. Nếu những con sâu này không tự mình chui ra, người căn bản không thể nhìn thấy chúng.
Phương Giải dừng lại một chút tiếp tục nói:
- Bệ hạ người đang tức giận, là tức giận mấy con sâu hại hủy hoại một nhánh cây rất lớn. Nhưng nhánh cây đó đã hỏng rồi, chặt bỏ là được. Sau khi chặt bỏ, cái cây có vẻ trơ trụi khó coi, nhưng không lâu sau, sẽ có nhánh cây khác mọc ra, kiên cố vững chắc hơn nhánh cây cũ.
Hoàng đế hiểu được ý tứ Phương Giải, hắn trầm mặc thật lâu sau đó thở dài nói:
- Ý của ngươi, trẫm đã hiểu… Nhưng đó là ba đạo giang sơn, chặt bỏ, bản thân trẫm cũng đau.
Phương Giải cúi đầu nói:
- Đau dài không bằng đau ngắn… Nếu những con sâu này không vội bò ra, lỗ hổng chúng đục trên cây sẽ càng lúc càng nhiều. Đến lúc đó, không phải chỉ là một nhánh cây, mà cả một thân cây. Thời gian lâu hơn một chút, thậm chí còn đục đến rễ cây.
- Ngươi đối với chiến sự Tây Bắc, có ý kiến gì không?
Hoàng đế không kìm được hỏi.
Phương Giải đi đến trước bản đồ chỉ chỉ vào một đường kẻ thô phía Nam Bắc:
- Đây là Vị Thủy, giống như một vết đao, chặt đôi Tây Bắc. Loạn quân cho dù chuẩn bị rất lâu, không thiếu lương không thiếu binh không thiếu tiếp viện, nhưng vẫn thiếu chiến thuyền… Bệ hạ nếu hạ chỉ, điều thủy sư dốc sức phong tỏa Đại Hà, không cho phép bất kỳ thương nhân nào bán lương thảo cho Tây Bắc. Lại phái nhân mã tinh nhuệ phân thành các tiểu đội tiến vào Tây Bắc, đốt cháy kho lương, đồng ruộng… Chỉ cần một năm, phản quân Tây Bắc sẽ thiếu lương, người Mông Nguyên lâu không được hồi báo, cũng sẽ không tiếp tục ủng hộ phản quân, ngắn thì hai năm, dài thì bốn năm năm, phản quân tất bại.
- Nhưng Tây Bắc… có hàng trăm vạn bách tính của trẫm.
Hoàng đế chau mày nói.
Phương Giải nói:
- Một năm hai năm thời gian, sau khi khốn cực Tây Bắc hình thành, bách tính sẽ trở nên phẫn nộ. Họ sẽ nghĩ, nếu không phải vì Lý Viễn Sơn nghịch tặc làm phản. Họ sao phải chịu cực khổ như vậy? Khí hậu Tây Bắc lạnh giá, sản lượng lực thực vốn không nhiều, bách tính bình thường chỉ đủ ăn, không có lương thực tồn trữ. Nếu phong tỏa Tây Bắc tam đạo, đến lúc đó nhân tâm tất loạn, nhân tâm loạn rồi, phản quân không còn thổ nhưỡng tạo phản, nhánh cây kia sẽ chết khô.
Hoàng đế trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu:
- Nếu làm theo kế sách của ngươi, hai năm, Tây bắc tối thiểu chết đói hàng chục vạn người.
- Thần cũng thương bách tính, nhưng nếu chiến sự không khống chế trong Tây Bắc tam đạo, bách tính gặp họa càng nhiều. Nếu không phong tỏa lương đạo, phản tặc Tây Bắc đưa ra một chút lợi ích, bách tính sẽ không có người phản kháng.
- Trẫm sẽ hạ chỉ cho thủy sư phong tỏa Vị Thủy, nhưng sẽ không ngăn cản bách tính qua sông.
Hoàng đế ngẫm nghĩ một chút nói:
- Phương Giải, trẫm biết ngươi suy nghĩ như vậy đều là vì Đại Tùy. Nhưng trẫm là vua một nước, bách tính thiên hạ đều là con dân của trẫm. Họ phạm sai lầm, trẫm không thể không tha thứ. Nhưng nếu ép họ, làm sao ngươi biết được họ sẽ không tạo phản theo đám phản quân kia?
- Chỉ cần không qua được sông…
Phương Giải còn chưa nói hết đã bị hoàng đế ngắt lời:
- Chẳng lẽ trẫm sợ mấy tên hề đó? Đợi kết thúc việc thành Trường An, trẫm sẽ ngự giá thân chinh. Trẫm muốn đòi lại Tây Bắc tam đạo, khỏi cần hai ba năm?
Phương Giải ngẩn ra, im lặng không nói.
Hắn biết kế sách của mình quả thật có chút độc ác, kiếp trước thời kì phong kiến không phải chưa có tiền nhân từng làm như vậy… Niên Canh Nghiêu phụng chỉ bình định phản loạn Thanh Hải, phong tỏa mọi con đường, không cho phép một hạt lương thực tiến vào Thanh hải, lại phái người xâm nhập đốt cháy kho lương, số người chết đói đâu chỉ mười vạn?
Nhưng, bệ hạ thân chinh, thực sự có thể lập tức bình định Tây Bắc?
Đột nhiên, trong lòng Phương Giải chấn động.
Bắt đầu từ bao giờ, mình trở nên độc ác như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT