Trong phòng ăn, Phó Đông Bình vừa đi vào cửa đã thấy Nhậm Thiên Chân ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, liền đi về phía cô.
”Hôm nay thời tiết không đẹp, em còn muốn đi à?”
”Ban ngày sẽ không có mưa.” Nhậm Thiên Chân nhìn sắc trời.
”Thật sao?”
”Lượng nước trong không khí không đủ, trọng lực của giọt nước để hình
thành nên mây vũ tích chưa đủ, nhưng sau chập tối, khi đã tích tụ đủ
lượng nước trong suốt cả ngày thì rất có thể có mưa.”
Phó Đông Bình nhìn cô nói đầy ngiêm túc, không nhịn được cười một tiếng, rất muốn đưa tay ra bóp lấy gương mặt căng thẳng nhỏ nhắn của cô, nhưng bọn họ không tính là thân quen, còn chưa đến mức động tay động chân.
”Sáng sớm nay Tiểu Vũ đã lái xe anh đưa Hề Dao Dao và Đồng Hi về đảo Cò rồi, hôm nay chúng ta chỉ có thể đi bộ.”
”Tôi biết rồi, sáng nay Đồng Hi có nói với tôi.”
”Thiên Chân, trông em có vẻ không tốt, không cần nghỉ ngơi thêm sao?”
Phó Đông Bình nhìn quầng xanh dưới ắt Nhậm Thiên Chân, rõ ràng là vì mất ngủ nên mới thế, sợ cô không chịu nổi.
”Không cần.” Nhậm Thiên Chân cũng không có tâm tư nào mà nghỉ ngơi, trong lòng chỉ toàn mỗi dốc Đoạn Trường.
Ăn sáng xong, hai người bàn bạc lên đường, Phó Đông Bình bảo Nhậm Thiên
Chân đợi một lát, anh đi tìm Bạch Tố đã. Nhưng Nhậm Thiên Chân không đợi anh mà rời đi trước.
Phó Đông Bình đi nói với Bạch Tố, anh và Nhậm Thiên Chân sẽ đến dốc Đoạn Trường, nếu đến chập tối mà vẫn chưa về, cũng không gọi điện cho cô ấy, thì cô ấy hãy gọi cho cảnh sát.
”Đúng là cứng đầu, có chết cũng là do mấy người không nghe tôi khuyên.”
Bạch Tố bất đắc dĩ nói. Phó Đông Bình cười cười, “Không phải là nơi
không người, tôi cũng không tin làm khó dễ tôi được.”
Ra đến cửa lại không thấy bóng dáng Nhậm Thiên Chân đâu, Phó Đông Bình đoán cô ấy đã đi trước, bèn chạy đuổi theo.
”Cũng không chờ anh mà chạy trước thế.” Phó Đông Bình vỗ vai cô, trách
một câu. Nhậm Thiên Chân liếc anh một cái, “Sợ anh rơi vào động bàn tơ
của nữ yêu lại không thoát được.”
”Ê, cái con bé này, dám nói với anh trai em thế sao?” Phó Đông Bình nghe ra giọng cô chua chát, trong lòng tốt hẳn lên.
”Tôi nhận anh là anh trai bao giờ.” Nhậm Thiên Chân tức tối nói.
”Vậy ai hồi còn bé đến nhà anh gọi anh là anh Đông Bình? Răng còn chưa
mọc dài đã ôm quả xoài gặm lấy gặm để, gặm đến mức mặt toàn nước xoài.”
Phó Đông Bình cười tán dóc.
Cái gì? Nhậm Thiên Chân mờ mịt nhìn anh, sao cô không nhớ được chuyện mình ăn xoài ở nhà anh?
Phó Đông Bình lại giống như có thể đoán được tâm tư cô, cố ý nói: “Lúc
đó em quá nhỏ, chuyện gì cũng đều quên hết, còn anh vẫn còn nhớ.”
Nhìn cô như thế chắc hẳn cũng không nhớ được chuyện năm đó, nên anh mới nói khan bịa chuyện ra, cũng không sợ bị cô vạch trần.
Tiến vào sâu trong núi, đường đi càng hiểm trở, càng đi càng hẹp, hai
bên đường cây cối rậm rạp, đưa mắt nhìn sang chính là vách đá cao ngàn
trượng, hễ lơ là một chút thôi là có thể ngã tan xương nát thịt.
”Nghe nói thời xa xưa ở đây hay treo quan tài, không biết chúng ta có
thể bắt gặp hay không.” Phó Đông Bình nhìn núi cao chót vót, hỏi Nhậm
Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân nghĩ ngợi, “Chắc là có, theo ghi chép thì
dưới sườn núi dốc Đoạn Trường có mấy chục cỗ quan tài được treo.”
Dọc đường đi gần như không có cách nào để đề phòng cả, văn phòng quản lý khu du lịch đã xây một lối đi lót ván gỗ và cáp treo ở nơi vô cùng hiểm trở, sau lưng là núi xanh sừng sững, hai người thắt chặt dây an toàn,
sợ nếu chỉ sơ ý một chút sẽ trượt chân.
Đến dốc Đoạn Trường hiểm trở nhất, Phó Đông Bình bám chặt người vào vách núi, dặn Nhậm Thiên Chân, “Đi chậm lại, đừng nhìn xuống.”
”Anh cũng coi chừng.” Nhậm Thiên Chân nắm chặt dây an toàn, cũng y theo đó mà tiến lên phía trước.
”Từ khi đi qua lối đi treo trên Hoa Sơn, những thứ này đối với anh mà nói đều không tính là nguy hiểm.”
Mặc dù dưới chân chính là thâm cốc mấy trăm mét, Phó Đông Bình vẫn thành thạo. Mây trôi bâng khuâng dạ, chim lạc mắt trừng nhìn*, có một con chim tước tò mò đậu trên đầu Phó Đông Bình.
(*Hai câu thơ trích từ bài “Vọng Nhạc” của Đỗ Phủ, Trần Trọng San dịch.)
”Chim từ đâu đến, lại dám mổ tai mình.” Phó Đông Bình lẩm bẩm một câu,
không dám khinh tường, xua tay đuổi chim đi. Nhậm Thiên Chân quay đầu
lại nhìn, không nén được cười.
Vừa mới bật cười lại quên mất lối đi dưới chân không hề chắc chắn, suýt
nữa đã đạp hụt, cũng may Phó Đông Bình bảo vệ cô kịp thời. Nhậm Thiên
Chân sợ đến mức mặt trắng bệch ra, dựa trong vòng tay Phó Đông Bình
không dám cử động.
Phó Đông Bình lại cười cô, “Xém chút nữa là em thành tiên rồi đấy.”
Nhậm Thiên Chân không mở lời, bước chân cũng không nghe theo điều khiển, không cách nào nhấc bước nổi.
”Sao không đi lên?” Phó Đông Bình hỏi.
”Không cử động được.” Nhậm Thiên Chân đau khổ.
”Chân nhũn cả ra rồi.” Phó Đông Bình nhẹ nói, “Rất bình thường, chúng ta nghỉ mười phút rồi đi tiếp.”
Bên cạnh núi cao chót vót, hai gương mặt gần như kề sát vào nhau, cảm
nhận được ấm áp, lòng Nhậm Thiên Chân dần dần trấn định lại, cũng dám
đánh bạo nhìn ra bên ngoài, dưới chân là thâm cốc, bên tai chỉ có tiếng
gió cùng tiếng anh hô hấp.
Không thể không nói, mặc dù nơi đây chỉ là lưng chừng dốc Đoạn Trường,
nhưng vẫn có thể ngắm được cảnh sắc nguy nga nhất núi Vân Mộng, núi non
trập trùng thuần sắc xanh, sương mù dày đặc vờn xung quanh, người tựa
như phiêu bồng trong làn mây mù mờ ảo, trở thành một phần của bức tranh
thiên nhiên.
”Nghe nói ở đây có thể thấy tiên nhân cưỡi hạc, không biết liệu chúng ta có được phúc ấy không.” Phó Đông Bình vừa lẩm bẩm vừa cẩn thận lôi điện thoại ra chụp hình lưu niệm.
Nhậm Thiên Chân nghĩ trông đầu, người này thật đúng là phóng khoáng, ở
một nơi hiểm trở như thế này mà vẫn có thể vui vẻ trò chuyện, nếu không
phải là anh mà là người ở nơi phương xa kia cùng cô đến đây, e sẽ trở
thành hình ảnh vĩnh hằng trong trí nhớ.
”Có sợ không? Chỉ có đến nơi thế này em mới có thể nhận thức được, cái
gì gọi là một lần sảy chân để hận nghìn đời.” Lúc nào Phó Đông Bình cũng không quên chế giễu cô. Nhậm Thiên Chân nghe nói thế, trong lòng lại
buồn, nhắm mắt lại không nhìn anh nữa.
”Anh nhớ rồi, nghe bố mẹ anh từng nhắc đến, về sau dì Khúc lập gia đình, nói vậy em còn có một người bố dượng?” Phó Đông Bình hỏi.
”Đừng nhắc đến ông ta!” Bỗng Nhậm Thiên Chân nổi nóng.
Phó Đông Bình nhìn cô nhóc bướng bỉnh này, một nét buồn đau xẹt qua đôi
mắt trong vắt sáng ngời, biết cô đang buồn, bèn dựa vào bên tai cô nói:“Trước khi lên đường, tôi đã nói với Bạch Tố, nếu đến chập tối chúng ta
vẫn chưa về, thì sẽ để cô ấy báo cảnh sát.”
Lúc này chân mày Nhậm Thiên Chân mới giãn ra, hàng mi thanh tú cong cong, còn cả nụ cười khó đoán treo nơi khóe miệng.
”Em cười cái gì?”
”Cười đàn ông các anh, mắc bẫy cũng không biết.”
”Có ý gì?” Phó Đông Bình mỉm cười, chẳng lẽ cô nhóc này ghen?
Nhậm Thiên Chân liếc anh, “Hương trong phòng chị ta có mùi hoa huệ, đàn
ông ngửi vào sẽ choáng váng đầu óc.” Phó Đông Bình ngạc nhiên, rồi lại
bừng tỉnh, “Thì ra hương kia có tác dụng kích dục, có thể khơi gợi nhục
dục của người ta.”
Khó trách lúc anh ngửi mùi hương kia lại nóng ran khó chịu, còn trải qua một đêm mơ xuân, thì ra là có người cố ý động tay chân.
Nhậm Thiên Chân thấy anh nói thẳng thì mặt đỏ bừng, nhưng dưới chân lại
không hề di chuyển. Phó Đông Bình buồn cười, “Làm sao em biết là mắc bẫy chứ không phải cam tâm tình nguyện?”
Nhậm Thiên Chân thấy trên gương mặt tuấn tú của anh là vẻ đùa cợt, bèn
hậm hực trợn mắt nhìn anh, “Bạch Tố Trinh cũng họ Bạch, Đồ Sơn Thị là do hồ ly trắng biến hóa.”
”Ý em là, Bạch Tố cũng là hồ ly tinh ngàn năm?” Phó Đông Bình cười, qua
một lúc sau mới nói: “Nếu cô ấy là yêu tinh thì em chính là tiên nữ, lúc anh mới gặp em, luôn cảm thấy em là ma quỷ trong núi, không giống người chút nào.”
Cúi đầu tập trung nhìn Nhậm Thiên Chân, cô nhóc này lớn lên rất xinh,
nước da trắng nõn gần như trong suốt, thật xứng với bốn chữ “da tựa mỡ
đặc”, anh quen không ít bạn gái, nhưng không làn da của ai có thể so
được với cô, lúc nhắm mắt, lông mi dài nhọn cong vút, trông rất đáng
yêu, cũng không biết là vì sợ hay tức giận mà mi mắt cứ chớp chớp, rõ
ràng là muốn nhìn nhưng lại cố ý giả vờ nhắm mắt.
Đậu hủ non mềm như thế thật khiến người ta muốn cắn một cái, cô gái như vậy, là trời sinh để nam giới đến thương, đến yêu.
”Đã có người nào từng nói với em rằng, lông mày của em trông rất dễ nhìn không? Nho nhỏ cong cong, giống hai vầng trăng lưỡi liềm, khó trách
người xưa lại hình dung trong thơ rằng, trăng non như mày.”
Quả thật Nhậm Thiên Chân không chịu nổi mấy lời tán tụng buồn nôn ấy của anh, mở mắt ra, lạnh lùng nhìn anh.
Phó Đông Bình cố ý nhìn cô chăm chú, “Từ đôi mắt đến vóc dáng em đều
đẹp, đồng tử sóng sánh làn nước thu, thần sắc sinh động lời trơn tru,
nhưng hai mắt đừng bày ra vẻ hung dữ thế, ảnh hưởng đến tâm tình người
khác lắm.”
Lúc này Nhậm Thiên Chân không im lặng nữa, giọng mang theo ý mỉa mai, “Anh đang khoe ta đây biết nhiều thành ngữ à?”
Phó Đông Bình cũng chẳng cần để ý đến lời nói móc của cô, “Anh đang khen em, em nghe không hiểu à?”
”Mấy tính từ của anh giữ lại cho người khác đi, tôi nuốt không trôi.”
Nhậm Thiên Chân lại nhắm mắt. Bình thường ra vẻ đạo mạo là thế, nào biết thực chất lại ngả ngớn như vậy, có lẽ đàn ông đều thế cả.
Phó Đông Bình thấy thú vị, lại trêu cô, “Nếu hai ta cùng ngã chết ở đây, không biết người khác liệu có cho là anh em mình chết vì tình không.”
”Trời còn chưa tối, anh thôi ảo tưởng đi.” Nhậm Thiên Chân trả đũa lại.
”Sao tối qua em cũng không ngủ ngon thế, nằm mơ à?”
Anh vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Nhậm Thiên Chân nhắm hờ mắt, “Mơ thấy bố tôi, ông nói với tôi là ông ấy rơi xuống từ bên cạnh vách núi dốc
Trường Nhai, chắc là chỗ chúng ta đang đứng đây.”
Thấy nét đau buồn trên mặt cô, Phó Đông Bình ôm lấy cô, “Chớ có nghĩ nhiều, anh bảo đảm em sẽ đi qua đây một cách an toàn.”
Lập tức không khí trở nên mập mờ thân mật, hơi thở nam tính và nhiệt độ
ấm áp trên người anh khiến Nhậm Thiên Chân không cách nào chống đỡ nổi,
nhưng cũng thật kỳ lạ, bất tri bất giác cô lại cảm thấy trên chân nhẹ đi rất nhiều, “Hình như tôi có thể đi được rồi.”
Phó Đông Bình ừ một tiếng, tiện tay nắm lấy sợi mây rũ xuống bên vách
đá, dùng sức kéo, thấy không nhúc nhích mới giao cho Nhậm Thiên Chân,“Em cầm nó đừng buông tay, cây song cổ này cũng hơn mấy trăm năm, cây đã cắm sâu, có thể chịu được sức nặng của em.”
”Vậy còn anh?” Nhậm Thiên Chân thấy trong tay anh chỉ có một sợi dây an
toàn, không yên tâm hỏi. Phó Đông Bình xiết chặt đai an toàn quanh hông, rồi lại nhìn lối đi lát ván đằng trước, “Em đi đi.”
Nhậm Thiên Chân Chân tiếp tục đi về phía trước, Phó Đông Bình theo sát đằng sau.
Qua khoảng nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng đã đi qua vách núi hiểm
trở nhất, đến một nơi tương đối rộng rãi, cứ như đã trải qua một phen
thử thách sinh tử, trong lòng cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
”Nếu anh là Vĩnh Lịch hoàng đế, anh sẽ chôn kho báu ở gần đây, để cho
mấy tên trộm mộ kia lên được nhưng không xuống được.” Phó Đông Bình quan sát địa hình xung quanh, cảm thấy nơi này là một nơi cực kỳ thích hợp
giấu kho báu.
Nhậm Thiên Chân mở bản đồ đường đi trong điện thoại ra, nhìn như có suy
nghĩ, “Trong bản đồ của thầy Mã có đánh dấu hang Triều Nguyên ở gần
đây.”
”Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên*, nghe nói hang Triều Nguyên là
nơi mà một đạo sĩ thời xa xưa tu tiên tọa hóa**, từ xưa đến nay núi Vân
Mộng chính là núi tiên trong truyền thuyết, là nơi cư ngụ của đủ thần
linh yêu ma, chỉ e trong động kia cũng có thứ quái đản.”
(*Tam hoa là Tinh, Khí, Thần, người tu phải giữ trọn tam hoa là ba
món báu để luyện hầu đạt Đạo quả; ngũ khí triều nguyên là 5 khí của Ngũ
Hành trở về nguồn cội.)
(**tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, gọi là tọa hóa. Thuật ngữ này thường xuất hiện trong các thư tịch Phật Giáo.)
Hai người dựa theo bản đồ đi đến hang Triều Nguyên, Phó Đông Bình nói:“Anh đã nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ khu vực này rồi, dốc Đoạn Trường nằm ở
vị trí rất đặc biệt trong hệ thống núi Vân Mộng, nói là vị trí yết hầu
của đất cũng không quá, nơi cao nhất cao gần hai ngàn mét so với mặt
nước biển, mà thôn Quỷ Vương ở ngay tại sườn dốc Đoạn Trường, giữa hai
thứ này liệu có liên hệ gì không?”
Nhậm Thiên Chân tiếp lời anh, “Anh nói là, năm đó Chu Do Lang cùng với
thuộc hạ của ông ta chọn thôn Quỷ Vương làm cứ điểm, là vì nhìn trúng
địa hình hiểm trở của dốc Đoạn Trường, ngộ nhỡ có bị phát hiện hành tung vẫn có thể lui phòng thủ đến trên vách núi.”
Phó Đông Bình gật đầu một cái, “Bạch Tố nói, dốc Đoạn Trường chưa từng
được mở rộng, anh thấy không hẳn thế, đầu mấy trăm năm trước đã sửa lại
lối đi lát ván cũ ở đây, có thể thấy từ sớm người xưa đã phát hiện được
nơi này dễ phòng thủ khó tấn công, là nơi thích hợp để ẩn thân chiếm
giữ.”
”Phó... Phó Đông Bình, chúng ta đến hang Triều Nguyên xem thử đi.”
”Em gọi anh là gì?” Phó Đông Bình cười nói, “Em nên gọi anh một tiếng anh trai.”
”Nhậm Thiên Chân hừ lạnh, “Anh xem phim Hàn nhiều quá rồi đấy.”
”Anh lớn hơn em, không phải em nên gọi anh là anh sao?” Phó Đông Bình
không chịu buông tha. Nhậm Thiên Chân mở miệng cười một tiếng, chế giễu
anh, “Anh cứ giữ cái tinh thần này mà để Hề Dao Dao gọi là anh đi.”
Phó Đông Bình thầm cười trong lòng, đừng nhìn cô nhóc này suốt ngày im lặng, chứ thật ra không có chuyện gì lọt khỏi mắt cô đâu.
Cứ vậy mà đi, thấy một hang núi to lớn, cửa hang đen thui, tựa hồ bên
trong sâu không thấy đáy, Phó Đông Bình nhìn quanh, “Chắc là đây rồi
đấy, trên bản đồ đường đi của thầy Mã có nói, cửa hang rất lớn, mang
máng có thể thấy ba chữ hang Triều Nguyên do người xưa khắc.”
Nhậm Thiên Chân đưa tay vuốt ve vách đá, cảm thấy có mấy chỗ như vết
lõm, liền gọi Phó Đông Bình lại xem. Phó Đông Bình đã vào hang quan sát
một lần, thấy có vết lõm càng chắc chắn hơn.
”Bên trong là hang động đá vôi, có nước ngầm, hang rất sâu, em muốn vào ư?”
”Nếu đã đến thì dĩ nhiên phải vào rồi.”
”Nếu trong hang không có gì cả thì sao? Trên này thầy Mã có nói, ông ta
mới đi vào hang được một nửa đã cảm thấy thiếu oxi, vội vàng đi ra, theo như tôi đoán, vì sulfide và hàm lượng thủy ngân trong hang đá vôi này
quá cao, kết quả là không cung cấp đủ oxi trong không khí.” Phó Đông
Bình móc bó đuốc từ trong ba lô ra.
”Đây là gì?” Nhậm Thiên Chân tò mò hỏi.
Phó Đông Bình ha một tiếng, “Ngay cả cái này mà em cũng không biết, em
nói em đến thám hiểm đấy à? Nhóc con, nghe cho kỹ đây, anh trai dạy em
một bài, đây là đuốc, nếu muốn vào hang đá vôi thì bó đuốc không những
có thể dùng để chiếu sáng, mà quan trọng nhất là kiểm tra lượng oxi
trong không khí, còn có thể xua đuổi được sinh vật trong hang động.”
”Tôi không phải nhóc con, anh cũng không phải anh trai tôi.” Nhậm Thiên
Chân cũng không nhường nhịn, lấy đèn pin siêu sáng trong ba lô ra.
”Được rồi, anh sợ em rồi.” Phó Đông Bình đầu hàng, thều thào nói, “Một
người không thích người khác gọi mình là chị, một người không thích bị
gọi là nhóc con, phụ nữ đúng là phiền phức.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT