*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ra khỏi phòng Bạch Tố, Phó Đông Bình
thở phào một hơi, mùi hương trong phòng làm anh suýt nữa bất tỉnh, vừa
ngước mặt lên thì thấy Nhậm Thiên Chân từ trên lầu đi xuống, trong tay
còn cầm ấm đun nước bằng điện, tính nói chuyện với nhưng lại không biết
bắt đầu từ đâu.
Nhậm Thiên Chân thấy Phó Đông Bình đi ra từ phòng Bạch Tố, trên gương mặt trắng nõn lạnh lùng là vẻ khinh miệt.
Phó Đông Bình đoán cô đã hiểu lầm, đi đến bên cạnh cô, thấy tóc cô rối
bời, mắt hơi sưng đỏ, nhìn giống như vừa mới khóc, bèn nhẹ giọng nói:“Tôi mượn máy tính của Bạch Tố kiểm tra tư liệu về núi Vân Mộng, nếu cô
muốn thì tôi gửi cho cô.”
Nhậm Thiên Chân không đáp, vào phòng bếp vặn máy nước lọc cho đầy một
ấm, Phó Đông Bình đi theo sau lưng cô, thấy cô uể oải, bèn nói với cô,
anh đã tải được bản đồ của dốc Đoạn Trường về.
”Nếu cô muốn đi, tốt nhất nên nghiên cứu cặn kẽ bản đồ này, ở đó chính
là địa mạo Đan Hà* điển hình, phong hóa nghiêm trọng, tình cảnh phức
tạp, khắp nơi đều là dốc núi dựng đứng, nếu đi bộ đến thì cực kỳ nguy
hiểm.”
(*Địa mạo Đan Hà là những vách núi cao sừng sững, đá cát màu và các
khối sa thạch đỏ đã bị phong hóa và bào mòn bởi tự nhiên trong suốt Kỷ
nguyên phấn trắng.)
Nhậm Thiên Chân nổi đóa lườm anh một cái, “Không phải anh nói không xía vào rồi sao?”
Sóng mắt Phó Đông Bình lấp lánh, anh nở nụ cười, “Chuyện xảy ra rồi mới nghĩ cách, không bằng chuẩn bị sẵn sàng trước.”
Sao lời này nghe không được tự nhiên vậy? Nhậm Thiên Chân lẩm bẩm trong
lòng, ôm ấm nước đi lên lầu. Phó Đông Bình rất tự giác đi theo sau lưng
cô.
Hạ Đình Vũ đứng ở cửa, vốn định gọi anh về phòng đánh bài, nhưng vừa thấy thế liền biết điều không gọi nữa.
Nhìn Nhậm Thiên Chân xé gói mì ăn liền, Phó Đông Bình hỏi cô: “Sao không xuống dưới ăn mà lại ăn cái này?”
”Qua giờ ăn rồi.” Giọng Nhậm Thiên Chân vẫn nhàn nhạt, cũng chẳng để lộ ý phản đối với việc anh cũng đi theo vào.
Sau khi mì đã nở, Nhậm Thiên Chân cúi đầu ăn mì, Phó Đông Bình dùng Wechat gửi ảnh bản đồ cho cô.
”Cuốn sổ kia của bố cô, có thể cho tôi xem qua được không?”
”Để làm gì? Anh hứng thú với kho báu à?”
”Không phải tôi đã nói rồi, tôi không hề thích thú gì với kho báu, tôi
chỉ cảm thấy hứng thú với quãng lịch sử đó của thôn Song Dong, cùng với
lối kiến trúc kỳ lạ, nếu tôi có thể giải đáp được câu đố nhà đất, nhất
định sẽ khiến giới kiến trúc học chấn đống.”
Hừ! Nhậm Thiên Chân khịt mũi coi thường, “Anh là con trai Phó Duật Lâm,
chỉ cần bố anh dìu dắt anh thì lo gì không nổi tiếng? Chỉ vì mua danh
trục lợi, tôi thấy cũng chẳng có gì hay ho.”
”Cô biết bố tôi ư?” Phó Đông Bình luôn cảm thấy, mỗi lần Nhậm Thiên Chân chắc đến tên bố anh đều có vẻ lạ lùng khó nói, dường như mang theo chút khinh thường.
Nhậm Thiên Chân nhận thấy sự bất mãn của anh, đôi môi mỏng khẽ mím, thấp giọng giải thích, “Tôi biết ông ta, chỉ vì ông ta rất nổi tiếng mà
thôi.”
”Chỉ đơn giản như vậy?” Phó Đông Bình nheo mắt nhìn cô, vài sợi tóc rối
rơi trước trán, nhìn cô lúc này có vẻ thẫn thờ, bỗng anh rất muốn đưa
tay ra vén tóc cho cô.
Nhậm Thiên Chân nghênh đón ánh mắt anh, “Nếu không thì là gì?”
Theo bản năng Phó Đông Bình cúi người lại gần cô, ánh mắt nhìn co càng
lúc càng thâm thúy, “Đã từng có người nào nói với cô rằng, cô không phải là người giỏi che giấu tâm tình chưa?”
Trong lòng Nhậm Thiên Chân phát lạnh, đúng là đã từng có người đánh giá
cô như thế, người kia còn nói với cô rằng, phải học cách khống chế cảm
xúc, đừng quá khích cũng đừng tình cảm hóa quá.
Ánh mắt hai ngươi giao nhau, bầu không khí đầu tiên là giằng co, sau dần dần lại hòa hoãn, Nhậm Thiên Chân thở dài một tiếng, “Nếu tôi nói cho
anh, anh có thể giữ bí mật được không?”
”Cô có tin tôi không?” Phó Đông Bình nhìn cô.
Nhậm Thiên Chân mím môi, “Thật ra thì, trong những người cùng bố tôi đến núi Vân Mộng năm ấy có cả bố anh, nếu không, sao tôi có thể tùy tiện
đồng ý hợp tác với anh chứ.”
Phó Đông Bình kinh ngạc không thôi, khó trách anh mơ hồ cảm thấy Nhậm
Thiên Chân chấp nhận đề nghị của anh quá dễ dàng, không ngờ lại có ẩn
tình nhưu thế, nếu không phải đã biết nội tình, thì với sự cẩn thận của
cô sao có thể cùng điều tra với một người mình không quen biết chứ.
Vô thức nhìn Nhậm Thiên Chân, đột nhiên Phó Đông Bình hỏi: “Chẳng lẽ em
là Tiểu Thiên Chân con gái dì Khúc?” Lúc này đổi thành Nhậm Thiên Chân
ngạc nhiên, mặc dù cô không đáp ngay nhưng Phó Đông Bình biết mình đã
đoán đúng.
”Lúc còn bé em từng đến nhà anh, chắc em không nhớ, lúc đó hình như em
cũng chỉ có ba bốn tuổi, anh tám tuổi, anh nhớ là em đi cùng với bố mẹ,
bọn họ là bạn đại học của bố anh, dì Khúc rất đẹp, lúc ấy anh nhìn đến
ngẩn người.”
Phó Đông Bình đã nhớ ra hết, khó trách lần đầu tiên anh nghe thấy cái
tên Nhậm Thiên Chân này lại cảm thấy quen tai, đầu năm hai mươi, bọn họ
đã gặp nhau, nghe thấy cô dùng giọng nói bập bẹ nói với anh rằng, cô tên là Thiên Chân.
Nhậm Thiên Chân nhìn anh một lúc, rồi vẫn lắc đầu, “Tôi không nhớ.”
”Nói vậy em thật sự là con gái của dì Khúc ư?” Phó Đông Bình hơi kích
động, đã cách nhiều năm như thế, ai có thể ngờ rằng bọn họ có thể gặp
lại ở nơi đây chứ.
Nhậm Thiên Chân khẽ ừ một tiếng, trên mặt có nét lạnh lùng khó hiểu.
”Vậy em nghi ngờ bố anh sao?”
”Có lẽ không liên quan gì đến ông ta.”
”Xem ra trong lòng em có mục tiêu nghi ngờ khác.” Phó Đông Bình dò xét nói.
”Tôi cũng không biết, không có manh mối nào cả.” Nhậm Thiên Chân cúi
đầu, thấy mì trong bát chỉ còn lại một nửa, nước mì cũng đã nguội, đành
thêm chút nước.
Phó Đông Bình ở bên cạnh nói: “Thêm nước còn ăn được à, vị cũng không ngon, không bằng bảo A Lan làm chút đồ ăn cho em.”
”Cũng giờ này rồi, e là cô ấy đã đi ngủ từ sớm, không cần làm phiền cô ấy.”
”Vẫn chưa đến chín giờ, có lẽ chưa ngủ sớm vậy đâu, để tôi đi gọi cô ấy.”
Nhậm Thiên Chân thấy anh muốn ra vẻ mỹ nam kế, không nhịn được nhạo báng, “Anh cũng thật biết ý.”
”Thế ư?” Phó Đông Bình cười một tiếng kỳ dị, “Em cảm thấy anh có ý gì.”
Lời cũng chỉ là buột miệng mà nói, Nhậm Thiên Chân trừng mắt với anh một cái, bưng bát mì ra chỗ khác ăn. Phó Đông Bình cười cười không nói,
thấy cuốn sổ bìa da đen trên bàn, bèn cầm lên nhìn.
Bên trên ghi chép tỉ mỉ quá trình từ lúc Quế vương Chu Do Lang kế thừa
ngôi vua cho đến lúc thành lập tiểu triều đình Vĩnh Lịch đối kháng với
triều nhà Thanh, hơn nữa còn đánh dấu phạm vi hoạt động và những nhân
vật quan trọng bên anh ông ta trong mỗi một thời kỳ, tư liệu chỉ ra
rằng, Chu Do Lang cùng bè cánh phe phái từng lấy huyện Dung dưới chân
núi Vân Mộng làm căn cứ tiến hành hoạt động phản Thanh, trước sau khi
Chu Do Lang xưng đế, cũng từng phái người đưa tin liên lạc với con cháu
gia tộc Trịnh Thành Công ở Đài Loan, có ý cùng xuất binh.”
”Thời loạn tam phiên*, Chu Do Lang bị Ngô Tam Quế chém giết, mộ phần vẫn không tìm được, có nhà sử học đoán rằng, mộ táng hẳn nằm ở khu vực núi
Vân Mộng, nhưng không cách nào lần ra dấu vết được...”
(*Loạn Tam phiên (1673-1681) là cuộc chiến giữa 3 phiên vương phía
nam lãnh thổ Trung Quốc do Ngô Tam Quế cầm đầu chống lại vương triều nhà Thanh cuối thế kỷ 17 trong lịch sử Trung Quốc.)
Chữ viết ở đoạn này có mấy hàng mờ nhạt, Phó Đông Bình rất muốn biết
tiếp nên hỏi Nhậm Thiên Chân, “Đã xảy ra chuyện gì vậy, nước dây vào sổ
sao?” Nhậm Thiên Chân mờ mịt, “Lúc đầu tôi lấy nó thì đã vậy rồi.”
Phó Đông Bình lật qua trang khác, buột miệng nói: “Cũng không sao, dù
sao phần quan trọng nhất chúng ta cũng biết, rất có thể thôn Song Dong
là nơi chôn cất của Vĩnh Lịch hoàng đế, thôn dân đều là đời sau của
người gác mộ, đời đời tương truyện, bọn họ vô cùng trung thành với chủ
mộ.”
”Làm sao anh biết bọn họ là đời sau của người gác mộ?”
”Trận ôn dịch ấu quá kỳ lạ, nếu như anh đoán không nhầm, hẳn có người cố ý hạ độc, muốn nhổ tận gốc người dân thôn Song Dong, những người còn
lại đều là người của bọn họ, mục đích là vì để luôn bảo vệ mộ phần của
Vĩnh Lịch hoàng đế không bị trộm, cũng giống như thôn nằm gần trấn Mã
Lan Dục thành phố Tuân Hóa vậy, đều là đời sau của người gác mộ Đông
Lăng*.”
(*Hay còn gọi là Thanh Đông lăng, là lăng tẩm hoàng gia của các đời nhà Thanh, nằm trên địa bàn thành phố Tuân Hóa tỉnh Hà Bắc.)
Nhậm Thiên Chân thừa nhận anh nói có lý.
”Thiên Chân, vết thương của em còn chưa khỏe, tốt nhất nghỉ ngơi một hai ngày rồi hẵng đến dốc Đoạn Trường.” Phó Đông Bình nghĩ, nếu cô đã là
con gái của bạn tốt năm đó của bố mình, anh hẳn phải quan tâm cô hơn.
”Kỳ nghỉ đông không còn lại mấy ngày, tôi còn phải về trường viết luận văn tốt nghiệp.”
Phó Đông Bình đoán được cô chỉ đang nói bóng gió, cô muốn ngày hôm sau
đi ngay, thế là đành nói: “Vậy anh đi cùng em, ngộ nhỡ em gặp phải nguy
hiểm gì, anh còn có thể bảo vệ.”
Nhậm Thiên Chân suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Quay về phòng, Phó Đông Bình bị Hạ Đình Vũ giễu cợt một phen.
”Anh Tiểu Đông, em phát hiện khẩu vị của anh đổi rồi, rõ ràng trước kia
anh thích nhất là hồ ly trắng, sao bây giờ lại bị tiểu tiên nữ mê hoặc
không dứt ra được vậy rồi?” Hạ Đình Vũ buồn bực nhìn Phó Đông Bình.
”Tiểu tiên nữ với hồ ly trắng cái gì?” Phó Đông Bình không hiểu ý của anh ta.
Hạ Đình Vũ cười lạnh châm chọc: “Một người không ăn đồ của xã hội loài
người, hận không thể khắc hai chữ ăn chay lên trán, trông thì diễm lệ mà cứ lạnh lùng như người sắt; một người lại ẩn cư nơi núi non hoang dã,
nhưng không sửa được điệu bộ trước sau như hồ ly tinh, có cơ hội liền
liếc mắt đưa tình với anh, động bàn tơ lúc nào cũng hoan nghênh anh ghé
chơi, chớ coi bọn này đều mù cả.”
Thì ra là nói Nhậm Thiên Chân với Bạch Tố, Phó Đông Bình bật cười, “Gần
đây có chuyện gì tệ lắm à? Không thích cái này không ưa cái đó, nếu
không phải hâm mộ đố kỵ, vậy cậu đúng là tâm lý biến thái.”
”Anh đừng có cứng miệng, chia tay A Bảo lâu thế rồi, anh cũng không tìm
người khác, nhìn trúng ai cũng chẳng lạ gì, chẳng qua em lấy làm khó
hiểu là sao khẩu vị của anh lại đổi rồi.” Hạ Đình Vũ cười vẻ quái dị.
”Đừng nói bậy bạ.” Phó Đông Bình nằm lên giường, lật xem sổ da màu đen
trong tay, “Ngược lại là cậu đấy, Tiểu Vũ à, cậu thích Đồng Hi nhỉ, anh
thấy cậu rất ân cần với cô ấy.”
”Em thích co ấy thật, hơn nữa cô ấy còn học đại học ở đảo Cò, ở chung cư gần nước đấ, ngay đến cô ấy ở đâu học lớp nào em cũng hỏi thăm rõ ràng, đợi em tốn chút tâm tư nữa, không sợ không bắt được.” Hạ Đình Vũ rất tự tin vào chiêu tán gái của mình.
”Vậy cậu còn mặt mũi mà nói anh? Đều cùng đi một đường cả.”
Sự chú ý dần dần bị nội dung trong cuốn sổ hấp dẫn, Phó Đông Bình không
tán dóc nữa, tập ghi chép của mười lăm năm trước này khiến anh có cảm
giác kỳ lạ khó nói nên lời, bất tri bất giác chìm trong đó.
Cuối cùng, khi anh đã ngủ, lại mơ thấy một giấc mơ vừa kỳ quái lại tươi
đẹp, trong mơ có một người phụ nữ như yêu tinh, mặc quần áo trắng, tóc
dài bù xù, đôi chân trần trắng như tuyết bước lại gần anh, vóc dáng khêu gợi lại xinh đẹp át tự nhiên, gương mặt quyến rũ giống Bạch Tố, lại có
bóng dáng của Nhậm Thiên Chân, dùng mọi cách quấn quít lấy anh trong mơ.
Rồi người đẹp hóa thành rắn độc, làm anh sợ đến mức cả người run lên,
bất chợt choàng tỉnh, mới phát hiện xung quanh ánh sáng lờ mờ, trái tim
không ngừng đập mạnh lại không biết tại sao, bản thân sớm đã chẳng còn
là thằng nhóc để đầu chỏm, sao lại còn có giấc mơ xuân này?
Cầm lấy đồng hồ đeo tay ở đầu giường lên, mới hơn năm giờ sáng, Phó Đông Bình sờ tóc, cảm giác cả đầu tóc ướt đẫm, bèn ngáp dài một cái rồi đứng dậy mặc quần áo đi vào phòng tắm, ai ngờ vừa đi đến cửa phòng đã nghe
thấy tiếng nước chảy ào ào.
Sao lại có người dậy sớm tắm như thế? Phó Đông Bình cho là ai tắm đêm qua quên tắt nước, nên cố ý gõ cửa một cái.
”Có người.”
Là giọng nữ, nghe giống như là Nhậm Thiên Chân.
”Thiên Chân, em dậy sớm thế sao?”
Im lặng một hồi, khá lâu sau mới nghe thấy giọng cô, “Không ngủ được nên dậy.”
Mười mấy phút sau, Nhậm Thiên Chân đi ra ngoài với mái đầu ướt nhẹp,
thấy Phó Đông Bình kẹp quần áo và đồ rửa mặt đứng cạnh cửa, nhàm chán
ngáp một cái.
Hai gương mặt như chưa ngủ đủ giấc, đưa mắt nhìn nhau, Phó Đông Bình
nhìn giọt nước trong suốt nhỏ xuống từ tóc cô, chỉ cảm thấy dung mạo
thanh tú như đóa sen chớm nở này của cô lại có khí chất thần tiên khó
nói, cười hỏi: “Em mất ngủ à? Hai mắt sứng cả rồi.”
Nhậm Thiên Chân nhìn anh một cái, “Anh cũng dậy sớm vậy ư?”
”Giống em thôi, tối qua cũng không ngủ ngon.” Phó Đông Bình hòa nhã cười cười, đẩy cửa đi vào tắm.
Trong phòng tắm còn lưu lại mùi thơm dầu gội thoang thoảng, không để ý
đến cái rét vào buổi sớm mai trên núi, anh hơi mở cửa sổ ra, gió mai
lạnh căm lùa đến, khiến anh tỉnh táo lại khá nhiều, nhìn ra cửa sổ, núi
trong ngày sớm vô cùng yên tĩnh lại tiêu điều, sắc trời nhìn không đẹp
lắm, tầng mây dày che khuất mặt trời, quả thật không phải là thời tiết
thích hợp để ra ngoài.
Sau khi tắm xong, Phó Đông Bình vẫn còn mệt, quay về phòng gục đầu xuống ngủ ngay, vậy mà ngủ thẳng suốt mấy tiếng, đợi khi anh tỉnh lại thì đã
hơn chín giờ.
Sau khi ngủ bù, tinh thần đã khá hơn nhiều, chuẩn bị hành trang xong
xuôi, Phó Đông Bình đi tìm Nhậm Thiên Chân, ai ngờ, gõ cửa một lúc lâu
mà vẫn không thấy cô mở cửa.