Huyết sắc tà dương, nắng gắt như lửa, Thanh Phong nóng nảy, khẽ nâng Dương Liễu dậy. Dưới bầu trời u ám, một cuộc hạo kiếp sắp bắt đầu......

Vân Linh mang theo mọi người xử lý đống thi thể, ném tới bãi tha ma. Lãnh Dịch một lần nữa phân phối người lại, vì Phong Vân Ngạo cũng vì Lãnh Tứ Hàn chuẩn bị đồ ăn, sau đó chậm rãi lui xuống.

"Ăn từ từ!" Phong Vân ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn đang vùi đầu ăn, trong mắt nháy mắt lộ vẻ xúc động, sau đó lại không phục nụ cười thản nhiên “Không có người tranh với ngươi.”

"Đói, hừ hừ.....” Cắn một miếng thịt bò, liếc nhìn Phong Vân Ngạo đang chậm chạm ăn, khinh bỉ cùng oán giận, hung hăng phun ra một câu.

Trên trán Phong Vân Ngạo rơi xuống ba đường hắc tuyến. Nàng chỉ ngủ trễ một chút, có cần làm bộ dáng Thiên Địa oán giận vậy không? Lãnh Tứ Hàn giống như là quỷ chết đói đầu thai, lần đầu tiên nàng có cảm giác bản thân cỡ nào đáng giận.

Nhìn Lãnh Tứ Hàn đang vùi đầu ăn, mang theo ý nghĩ sâu xa nhìn ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên mang theo ý vị không biết tên. Một bên, khóe miệng Lãnh Tứ Hàn chậm rãi nhếch lên, vừa rồi đầy thi thể nhưng lại lưu lại một nhân chứng sống. Hiện tại hắn thật sự chờ mong đến cùng nàng là người của ai.

Bỗng nhiên trong lòng Lãnh Tứ Hàn quyết định, gian tế? Như vậy cũng chỉ có thể là gian tế của chính hắn. Ánh mắt vừa động, đã suy nghĩ, như vậy liền cứ thế.

"Hu hu, nương tử” Lãnh Tứ Hàn bĩu môi nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng còn dính miếng thịt băm, vui vẻ cười.

"Thế nào?" Phong Vân Ngạo chậm rãi vươn tay lau chút thịt băm dính bên miệng Lãnh Tứ Hàn, nhìn hắn hỏi.

"Ta dẫn ngươi đi một chỗ, nơi đó chính là tiên cảnh nha.” Cảm giác Phong Vân Ngạo vì bản thân hắn lau vết thịt băm nơi khóe miệng, tâm tình rất tốt, trên mặt tràn đầy tươi cười nói.

Không đợi Phong Vân Ngạo lên tiếng, Lãnh Tứ Hàn đã đứng lên lôi kéo Phong Vân Ngạo ra ngoài “Hàn Hàn, chậm một chút!” Lúc này Phong Vân Ngạo chỉ biết cười khổ. Khi nào thì nàng trở nên ngây thơ như vậy, nhưng mà cảm giác cũng không tệ. Khóe miệng giơ lên một chút ý cười, chậm rãi đi theo bên cạnh Lãnh Tứ Hàn.

Bên này trở nên không sao cả, hoặc nói là thời điểm ấm áp, nhưng bên kia——

"Cái gì?" Bên trong Kiền Ninh Cung, gương mặt Tư Đồ Ninh mang theo tia phẫn nộ, quát Đường Hạ.

Thúy nhi nhìn hoàng thái hậu như vậy, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, mang theo một phần lo lắng nói: “Nương nương, bãi tha ma có lẽ sẽ có phát hiện vài thứ.” Thúy nhi nhỏ giọng nói.

"Giám thị Ngốc vương phủ, đi bãi tha ma tìm toàn bộ thi thể. Phân phó xuống dưới, ta muốn tin tức chính xác của người trong Phong phủ!” Tư Đồ Ninh khôi phục vẻ bình tĩnh, trên mặt lại treo lên nụ cười, nhìn Đường Hạ nhận mệnh sau đó rời khỏi, nhìn ngoài cửa, nhé giọng nói: “Thúy nhi, ngươi cho là nàng ta tức giận mới làm như vậy sao? Nếu bản cung không có nhìn nhầm người, thì nàng ta đang hướng bản cung mà khiêu khích.”

"Bốp!" Cốc sứ trong tay nhát mắt vỡ tan, nếu không phải cái cốc sứ kia bị vỡ, còn tưởng rằng bà ta thật sự cao hứng.

"Nàng ta đây là?” Trong mắt Thúy nhi mang theo nghi hoặc cũng mang theo một phần hoảng sợ.

"Phân phó xuống dưới, vì Ngốc vương cưới phi, đem nay thiết yến ăn mừng ở Ngự Hoa Viên!"

Trời chiều nhuộm hồng, màu tím chiếu rọi xuống, càng ngày càng xán lạn. Không biết càng thịnh thì càng suy, đạt đến mức tận cùng sau đó sẽ là diệt vong.... ...

"Mệt chết đi, Hàn Hàn, trước nghỉ ngơi một chút.” Phong Vân Ngạo không để ý đến Lãnh Dịch, trực tiếp ngồi một bên nhìn hoa hồng lam sắc của Lãnh Tứ Hàn, nói.

"Ân” Lãnh Tứ Hàn nhìn hoa hồng lam sắc, đứng ở chính giữa vườn hoa hồng nhưng không bị vết thương nào, đi theo phía sau Phong Vân ngạo ra ngoài.

Lãnh Dịch nhìn hai người rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua Vân Linh, trong mắt tràn đầy vô tội. Đây là ý tứ gì? Ngang nhiên kháng nghị?

Hai tay Vân Linh buông thỏng. Ta đói bụng, đại quản gia à, sau đó nàng cũng quay đầu rời đi.

Trong sân, chỉ còn Lãnh Dịch vô tội ở trong gió biến thành thượng đá.

Đêm tối trong Phong phủ yên tĩnh dị thường.

"Mẫu thân, đây là ý gì?" Phong Vân Ngưng chau mày, trong mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa, nhìn Vương Yến không ngừng chọn lựa y phục, hỏi.

"Quản hắn làm gì? Dù sao đây chính là cơ hội tốt để người khác nhìn đến ngươi.” Vương Yến không quay đầu lại nói “Bộ y phục này như thế nào? Ân, thật là tục khí, không tốt.”

Trong mắt Phong Vân Ngưng xẹt qua tia không kiên nhẫn “Mẫu thân, hiện tại không phải thời điểm nói cái này. Người có biết đây là mệnh lệnh của hoàng thái hậu, đây là yến tiệc.” Phong Vân Ngưng nhìn Vương Yến, tràn đầy sốt ruột.

"Ngưng nhi, chúng ta chỉ là đi tham gia yến tiệc, hiểu không?” Vương Yến buông y phục trong tay, trong mắt mang theo một phần tâm cơ, trên mặt tràn đầy ý cười gian trá.

Phong Vân Ngưng đăm chiêu suy nghĩ, trên mặt tràn đầy không đồng ý “Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, con thấy không đơn giản thế đâu.”

"Ngưng nhi, ngươi phải gả cho Lãnh vương. Hắn là người có quyền thế, cho nên người khác không có quan hệ gì đến chúng ta.”

Trong mắt Phong Vân Ngưng thoáng qua tia thất vọng, đây là mẫu thân của nàng, tất cả mọi chuyện đều vì quyền thế. Bà là gả nữ nhi hay là bán nữ nhi đây? Trong lòng tràn đầy bi ai, nhưng lại không biểu lộ ra “Vâng, nữ nhi đã biết.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Phong Chiến Quân đứng trong sân viện nhìn ánh trăng trên trời, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Phong Vân Ngưng liền hỏi “Làm sao?”

"Phụ thân, buổi yến tiệc này......” Phong Vân Ngưng muốn nói lại thôi.

"Không có gì, chỉ là ăn mừng cho tam muội ngươi mà thôi.” Nói xong lại tiếp tục nhìn ánh trăng.

Một hồi nháo loạn liền yên tĩnh lại, sau đó không bao lâu, thời điểm buổi yến tiệc đã đến ——

"Hoàng nãi nãi, người xem, chúng ta đều tới, bọn họ vẫn còn chưa tới!" Lãnh Tử Kỳ tràn đầy tức giận làm nũng nói với Tư Đồ Ninh ngồi phía trên.

"Đứa nhỏ Tứ Hàn này chỉ là có hơi chút chậm mà thôi, Tử Kỳ sẽ không so đo cùng hắn có đúng hay không?” Khuôn mặt Tư Đồ Ninh tràn đầy hiền từ, sờ sờ đầu Lãnh Tử Kỳ, ôn nhu nói.

"Hoàng nãi nãi thiên vị Nhị hoàng huynh, Tử Kỳ hâm mộ muốn chết rồi.” Trong mắt Lãnh Tử Kỳ tràn đầy bất mãn, ánh mắt lóe lên, chậm rãi đến gần nói.

Trong Ngự Hoa Viên, các vị vương công đại thần, công chúa tiểu thư đều đã vào vị trí ngồi ổn định. Tư Đồ Ninh nhìn thoáng qua, trong mắt xẹt qua ý cười, còn có một tia lãnh ý.

"Thái hậu, xin hỏi yến tiệc còn....” cử hành sao?

"Đây là không kịp đợi rồi hả? Ai gia đang nghĩ không biết đứa nhỏ Tứ Hàn này hôm nay như thế nào, trước kia đều rất là đúng giờ nha.” Tư Đồ Ninh làm bộ như rất khó xử.

"Chẳng lẽ muội muội không nhận được tin tức?” Ánh mắt Phong Vân Nhã chợt lóe, trong không khí yên tĩnh đột nhiên nói.

Trong lòng mọi người sáng tỏ, đây là vương phi gả đi, sau đó mới bị trễ.

"Vân Nhã!" Sắc mặt Phong Chiến Quân biến sắc, lạnh lùng quát.

"Ngốc vương gia giá lâm, Ngốc vương phi giá lâm!” Rất xa tiếng rít của thái giám vang lên, âm thanh vang vọng, mọi người nghe tiếng đều nhìn lại.

Đập vào mắt chính là con ngươi vô tội của Lãnh Tứ Hàn không ngừng lóe sáng, bạch y phiêu đãng, dung nhan tuyệt mỹ yêu nghiệt, mang theo một phần thanh thuần lại chen vào một phần yêu nghiệt mâu thuẫn. Bên cạnh cũng là một thân bạch y, khuôn mặt thanh lãnh, mang theo một phần non nớt lại che không được vẻ tuyệt mỹ của một tiểu cô nương 11 tuổi.

Không thể không nói nhìn vào như vậy thật đúng là đôi trai tài gái sắc, tuyệt thế nam nữ! Đáng tiếc....

"Nương tử, hu hu hu.....Ánh mắt bọn họ thật hung dữ.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo lãnh ý, đột nhiên không muốn bọn họ nhìn Phong Vân Ngạo, không muốn nhìn đến loại ánh mắt này.

"Hàn Hàn, ai bảo sức quyến rũ của chúng ta lớn như vậy. Tỷ tỷ rất đẹp, không có biện pháp.” Nhìn lướt qua mọi người, khóe miệng nhếch lên, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng lóe ra tia sáng lạnh không biết tên của Lãnh Tứ Hàn, giọng điệu tràn đầy tự luyến nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play