Phong Vân Nhã từ từ điến đến gần cửa, nhìn thấy Phong Vân Ngạo, trong mắt lóe ra ánh sang, lại che giấu không được một tia ghen tỵ, ánh mắt chợt lóe lên ác độc, khóe miệng giơ lên một nụ cười lạnh “Tam muội, tỷ tỷ tới chậm, à, đây là thứ tỷ tỷ không dễ dàng có được, là phấn hồng tốt nhất Lãnh vương thưởng, tới, tỷ tỷ xoa giúp muội.”

Phong Vân Nhã nhìn hộp phấn trong tay, bên trong đúng là một phần dược không dễ dàng có được, tiêu tốn hết tất cả của cải của nàng. Phấn hủy dung, hủy đi dung nhan xinh đẹp, loại dược này, một khi dính vào da thịt sẽ thần tốc nổi mẩn đỏ khắp đôi má, lại không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng dần dần sẽ bị chảy mủ, chỉ cần ngửi thấy mùi vị của nữ nhân, cũng sẽ có kết quả giống nhau. Đây là hủy dung, rất đáng sợ. Nói cách khác, loại độc này một khi dính phải chỉ có thể bị vứt bỏ đến khi chết.

Phong Vân Ngạo nhìn Phong Vân Nhã mở chiếc hộp ra, mùi vị bên trong đánh úp lại, ánh mắt Vân Linh chớp lóe, nhưng không có động, chỉ là lãnh ý trong mắt không chút nào che giấu. Vân Linh nhìn về phía Phong Vân Ngạo, phát hiện chủ tử ngoại trừ ý cười đầy mặt thì không có gì khác thường.

"Thật sự rất thơm.” Phong Vân Ngạo vươn tay tiếp nhận hộp phấn hồng của Phong Vân Nhã, khóe miệng giương lên nụ cười, nói.

"Tất nhiên, đồ Lãnh vương ban thưởng có thể không tốt sao? Tới, tỷ tỷ xoa giúp muội.” Trong mắt Phong Vân Nhã hiện lên tia sốt ruột, nói.

Phong Vân Ngạo ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vân Nhã, thân thể Phong Vân Nhã ngẩng ra, trong nháy mắt có cảm giác toàn thân không một mảnh vải, xích lõa hiện ra trước mắt Phong Vân Ngạo. Phong Vân Nhã áp chế suy nghĩ trong lòng, ý cười đầy mặt nhìn lại Phong Vân Ngạo.

"Nếu tỷ tỷ gấp gáp như vậy, vậy thì mời dùng!" Phong Vân Ngạo nhìn hộp phấn, sau đó đưa đến trước mặt Phong Vân Nhã, trong mắt tràn đầy thâm ý cùng u ám, làm cho người ta nhìn không rõ nàng muốn gì.

Phong Vân Nhã cũng không nói gì, trực tiếp cầm hộp phấn lên, điểm điểm chút bột phấn, từ từ chạm vào đôi má của Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy ác độc. Khuôn mặt này rốt cuộc sẽ bị hủy, dòng chính nữ? Rốt cuộc đều là của ta!

Vân Linh nắm hai tay, chân phải hơi bước lên, vận sức chờ phát động, mà trong mắt Phong Vân Ngạo có tia sáng thoáng qua, tay phải nhanh chóng xuất động, cùng lúc bắt được cổ tay củ Phong Vân Nhã, trở tay một cái, hai tay dính phấn của Phong Vân Nhã chạm vào má chính mình ——

"A a a!" Phong Vân Nhã đông cứng tại khắc đó, sau đó đột nhiên thét lên, run rẩy nhìn hai tay của mình “Ngươi! Cái đồ độc phụ!” Rốt cuộc bất chấp tất cả, trực tiếp chạy ra ngoài. Tiểu Thất đi theo phía sau, nhìn Phong Vân Ngạo một cái rồi cúi đầu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, nhưng trong mắt lại là lạnh nhạt.

"Xem ra, có vài người giữ lại không được rồi!" Phong Vân Ngạo nhìn ngoài cửa, trong mắt tràn đầy lãnh ý, vuốt ve hai má mình. Ả ta lại thích khuôn mặt cô như vậy? Dung mạo này mê người đến thế sao?

"Đại hôn của Vương gia mà không có người nào đến, làm sao có thể, rõ ràng là bọn họ đang giở trò quỷ.” Vân Linh tràn đầy tức giận, giẫm chân, nói.

"Nước trong phủ rất sâu, không phải như tưởng tượng của ngươi đơn giản như vậy.” Phía sau Phong Chiến Quân có người, trong thư phòng lại có người giám thị, mà vị thê tử Loan Như kia lại là người của Tư Đồ gia, đến ngay cả quản gia cũng vậy. Trong lòng nàng suy đoán, lại không có khẳng định, nhưng mà phía sau Phong Chiến Quân là hai thế lực của hoàng thượng và thái hậu.

"Thật sao? Theo lời của chủ tử như vậy có phải là Phong Chiến Quân hay không? Hắn ta có phải là thế lực của lão yêu bà thái hậu kia không?” Vân Linh nghĩ tới một người, liền nói.

"Hắn? Quốc cùng gia không thể lưỡng toàn, cuối cùng lựa chọn quốc!” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, không biết là buồn hay vui.

Vân Linh cái hiểu cái không gật đầu “Đúng rồi, vậy Phượng Thiên quốc làm sao bây giờ?”

"Phượng Thiên quốc? A!” Phong Vân Ngạo cười nhạo một tiếng, trong mắt lóe lên u ám, “Ánh mắt của gia gia không sai, chuyện của hắn, hắn sẽ tự giải quyết.” Đôi mắt chớp lóe, nhìn về phía ngoài cửa “Đại đội rốt cuộc cũng đến rồi!” Khóe miệng giương lên nụ cười trào phúng.

Trong mắt Vân Linh mang theo tức giận, trên mặt lại là khinh thường, “Không phải muốn chúc mừng chủ tử mà là vì chất vấn người mà tới.” Cười nhạo một tiếng, trực tiếp xoay người, chỉnh lại hỷ phục giúp Phong Vân Ngạo.

"Phong Vân Ngạo, con tiện nhân ngươi, xuất giá rồi mà vẫn còn hãm hại người khác. Cái đồ độc phụ ngươi, người nào cưới ngươi đúng là xui xẻo!” Vương Yến chửi ầm lên.

"Vương Yến!" Sắc mặt Phong Chiến Quân khó coi nhìn Vương Yến “Đây là lời nói mà một người Nhị nương như ngươi nên nói sao?”

"Lão gia còn muốn bao che cho nàng phải không? Chẳng lẽ người không nhìn thấy mặt của Nhã nhi sao? Về sau Nhã nhi biết như thế nào? Biết làm thế nào? Trong mắt lão gia có phải chỉ có mình con tiện nhân này hay không? Đồ tiện nhân!” Lúc này Vương Yến đã sớm mất hết lý trí, nhìn Phong Vân Ngạo thiếu chút nữa liền tiến lên xé nát nàng, căn bản sẽ không để ý sắc mặt đã chuyển đen của Phong Chiến Quân.

Vân Linh nhìn Phong Chiến Quân, trong mắt tràn đầy chán ghét. Rõ ràng đã làm tổn thương nhiều người như vậy mà còn làm bộ mặt như cực kỳ khó xử, trực tiếp không để ý tới mọi người.

Phong Vân Ngạo nhìn Phong Chiến Quân, đi lên phía trước, trong mắt không đau không vui, thật sâu bái một cái, cái gì cũng đều không nói, xoay người đi trở về phòng, nhìn Vân Linh “Đóng cửa lại, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Ngươi đây là cái thái độ gì? Ngươi hủy đi dung mạo của nữ nhi ta, còn muốn thảnh thơi chờ đợi xuất giá sao?” Loan Như đã sớm đánh mất lý trí, vốn là ôn nhu hiền hậu dần dần chuyển biến thành phẫn hận.

"Ngươi nghĩ muốn như thế nào?” Phong Vân Ngạo giận quá hóa cười, nhìn Vương Yến hỏi.

Loan Như bị nàng làm cho nghẹn lời, sắc mặt càng thay đổi “Chữa lành cho nữ nhi của ta, nếu không, ngươi cũng phải trả đại giá ngang nhau, hoặc là trục xuất khỏi Phong phủ.” Trong mắt tràn đầy lãnh ý cùng oán hận.

"Ha ha ha a. . . . . . Trục xuất Phong phủ? Đây chính là mục đích sao?" Phong Vân Ngạo cười to ra tiếng, nhìn Vương Yến “Vậy ta hỏi ngươi, tại sao nàng ta lại đến chỗ này? Tại sao lại trúng độc? Là ta yêu cầu nàng ta tới đây hay là cưỡng chế nàng ta dùng độc dược?”

"Ngươi, ngươi! Ngậm máu phun người! Ta...nữ nhi của ta có lòng tốt đến xem ngươi, ngươi thế nhưng lại hãm hại nàng.”

"Hãm hại? Ta sao? Nhớ kỹ, ta là chính nữ, nàng chỉ là thứ nữ. Nàng ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi. Còn có,” Phong Vân Ngạo cầm lấy hộp gì đó trên bàn ném cho Vương Yến “Nhìn xem cái hộp này, xem cho kỹ, hỏi một chút ai cho nàng ta cái chủ ý này, kêu nàng ta cầm cái này đến cho ta.”

Phong Vân Ngạo nhìn mọi người trong viện “Phong Vân Ngạo ta tuy mới 11 tuổi, nhưng hiện tại ta là vương phi được sắc phong, cũng mời các ngươi nhớ kỹ thân phận của các ngươi, có còn, nếu ai nghĩ muốn hạ độc bản phi, nếu không sợ chết thì cứ việc tới, ta tùy thời phụng bồi.” Từng câu từng chữ, giọng điệu băng lãnh mang theo tức giận vang vọng khắp trời đất.

Sắc mặt Vương Yến tràn đầy ác độc nhìn Phong Vân Ngạo, hai tay gắt gao nắm chặt, biểu tình giận dữ. Mà trái lại, Loan Như không có bất kỳ bày tỏ gì, chỉ lẵng lặng nghe.

"Ngươi là đang nói người phụ thân như ta cũng không thể quản ngươi sao?” Vẻ mặt Phong Chiến Quân mang theo phẫn nộ nhìn Phong Vân Ngạo, nói.

"Phụ thân? Ngươi xứng sao? Phong Chiến Quân, ngươi hãy để tay lên ngực mình từ hỏi, ngươi xứng làm một người phụ thân, một người trượng phu sao? Ba người nữ nhân kia lúc nào thì ngươi thật lòng yêu bọn họ? Cho dù là một người cũng được. Nhưng mà Phong Chiến Quân ngươi chỉ biết yêu bản thân mình. Mời ngươi đừng nói đến từ này, sẽ làm bẩn nó!” Đôi mắt Phong Vân Ngạo sáng như trăng rằm. Đối với Sở Vân quốc có lẽ hắn là một thần tử tốt, nhưng mà không phải một người phụ thân tốt, một người trượng phu tốt, để cho một hài tử 5 tuổi, không, phải là 1 tuổi, tự sinh tự diệt, để cho một nữ tử vốn nhu nhược yếu đuối bị khi dễ, đây là việc hắn nên làm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play