Trong phòng, sắc mặt Lãnh Thiên Khải tối đen, nhìn Lục Ảnh ném Lãnh Tử Yên ra, lại nhìn tới Lãnh Tĩnh, còn có vài người khác, thân thể cứ như vậy cứng ngắt tại chỗ, nháy mắt lại khôi phục biểu tình ôn nhu.

Bên trong lầu 4 ——

"Chủ tử!"

"Tốt lắm, mama, chuyện kế tiếp liền giao cho ngươi, mọi việc toàn quyền giao cho Vân Thanh cùng Vân Trạch xử lý!"

"Dạ!" Mama như còn muốn nói thêm cái gì, lại nhìn thoáng qua hai người giống như hiểu rõ cái gì, “Thuộc hạ sẽ bảo vệ tốt tửu lâu.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, nhìn mọi người yên tĩnh phía dưới, xoay người rời khỏi Bách Hương Lâu.

Bên trong tấm màn đen, Phong Vân Ngạo đi trên đường nhỏ, khóe miệng nhếch lên “Minh vương thật đúng là thích tại hạ, tại Bách Hương Lâu còn xem chưa đủ, vậy mà lại theo đến đây, nếu không, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh?”

"Tốt!" Trong giọng nói mang theo thú vị chợt như sấm vang bên tai Phong Vân Ngạo.

Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, trên trán trịn ra mồ hôi, người này thật là Minh vương lãnh huyết? Như thế nào lại cảm thấy giống như phường vô lại! Nhưng nàng lại không dám sơ suất, có lẽ ngay sau đó sẽ cảm thấy tử vong đến gần.

"Minh vương, người sáng không nói lời tối, ngươi muốn làm gì ta không biết, nhưng ta muốn làm gì cũng không cần Minh vương can thiệp.” Thái độ vui đùa vừa chuyển, ánh mắt rét lạnh, dưới mặt nạ ngân ngọc tản ra khí tức không đồng dạng, mang theo một loại bi thương nồng đậm.

"Việc bổn vương làm cũng không có người nào có thể ngăn cản, nếu không, giết!” Phong Vân Ngạo có thể cảm thấy một phần sát ý, làm cho trong lòng bọn nàng tràn ngập lãnh ý, ánh mắt chớp lóe, nhìn chằm chằm Minh vương.

"Nếu Minh vương vẫn như cũ xem Độc thần ta trở thành kẻ địch, vậy không còn lời nào để nói.” Khí chất khí phát tiêu điều lập tức bộc phát ra ngoài, giọng nói nhẹ nhàng, “Chúng ta đây liền mỏi mắt mong chờ!” Nói xong, ngân châm trong tay phóng ra, Minh vương nhẹ phi thân lên, bột phấn trong một tay khác tung bay theo gió. Ánh mắt Minh vương chớp lóe, hiện lên một tia ảo não, nhanh chóng che lại hơi thở.

"Ha ha ha. . . . . ." Phong Vân Ngạo nhanh chóng biến mất trong đêm tối. Vân Linh theo sát phía sau, toàn thân băng lãnh cũng không phát ra bất kỳ lời nào.

Minh vương âm thầm ảo não một phen, vẻ thú vị trong mắt càng sâu, nhìn một chút bột phấn gây thương tổn người kia, là bột mì. Khóe miệng nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười lạnh, mắt nhìn về phía Phong Vân Ngạo biến mất, phía sau truyền đến bước chân, “Hồi phủ!”

Hai người Tả Phong cùng Quý Mộc vừa tới cũng không nói gì, gắt gao đi theo phía sau.

Sau khi mấy người bọn họ biến mất, chỗ địa phương vừa rồi, Bắc Các lâu, một người đầu trắng toát thoáng hiện, mang theo một phần bi thương nhìn địa phương Phong Vân Ngạo biến mất, “Là ngươi sao?” Một đầu tóc trắng trong không trung phiêu đãng, tăng thêm vài phần bi thương.

Lúc này trong hoàng cung ——

"Truyền ý chỉ của trẫm, tứ hôn cho nữ nhi của Phong Chiến Quân phủ tướng quân cùng ngốc vương.” Ngự Thư Phòng, trên long ỷ* vẻ mặt người mặc hoàng bào tức giận, đây là hoàng đế Lãnh Doanh của Sở Vân quốc.

*Chỗ ngồi của hoàng thượng

Hạ công công lên tiếng, “Hoàng thượng, chuyện này nếu như thái hậu biết đến, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.” Trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Không từ bỏ ý đồ?!" Lãnh Doanh cười lạnh một tiếng, “Nếu như không thế này, Hàn nhi của trẫm sao lại bị nàng ta nắm trong tay? Cả đời trẫm yếu đuối vô năng, ngay cả nữ nhân mình yêu nhất cũng không bảo hộ được, chẳng lẽ còn muốn trơ mắt nhìn nhi tử âu yếm nhất của trẫm cùng Nhu nhi cũng không thể bình yên cả đời sao?” Giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào, làm cho Hạ công công không nhịn được lau lệ.

Vân Mộng Dao, Nhu nhi, là nữ nhân Lãnh Doanh yêu nhất, 15 năm trước, trong một đêm yên lặng không một tiếng động chết đi, cũng trong đêm đó, Lãnh Tứ Hàn mới vừa 3 tuổi trở nên ngu dại.

Cũng trong 15 năm trước, hoàn hậu hiện giờ là Tư Đồ Nhã, đại nữ nhi của Tư Đồ Dương được hoàng thái hậu trao tặng hậu vị, thống nhất lục cung.

Hôm nay, bên cạnh Lãnh Doanh hầu như đều là người của Tư Đồ gia. Con lớn Lãnh Thiên Khải, Lãnh vương, 19 tuổi, con của Thanh phi. Con thứ ba Chiến vương, Lãnh Thiên Chiến, con của hoàng hậu, si mê võ công, yêu thích cá. Con thứ tư Hiền vương, Lãnh Thiên Lạc, 15 tuổi, mẫu phi mất sớm, lưu luyến bông hoa, là Vương gia phong lưu. Mà hiện giờ người được sủng ái duy nhất có thể cùng tồn tại cùng hoàng hậu là Thanh phi, Phượng Lâu Thanh, trưởng công chúa của Phượng Thiên quốc, là người độc ác nham hiểm, am hiểu thủ đoạn.

Thế cục như vậy, hoàng thượng như hắn không có một chút quyền lực. Vừa nghe Hạ công công nói, hoàng thái hậu vừa tứ hôn cho Lãnh Tứ Hàn, trong mắt Lãnh Doanh tràn đầy tức giận, nhưng cũng không thể làm gì. Chỉ có thể nói nếu tiểu thư phủ tướng quân không gả cho hắn, thì cũng là người của Tư Đồ phủ, thế thì Hàn nhi của hắn liền chịu khổ rồi.

"Hoàng thượng, việc nhỏ không nhịn sẽ hư việc lớn.”

"Nếu Hàn nhi có chuyện gì ngoài ý muốn, toàn bộ những gì trẫm đoạt lại còn có ý nghĩa gì?” Mang theo vài phần trống rỗng nhìn bức họa trên bàn “Ngươi nói xem có đúng không, Nhu nhi!” Một tay vuốt ve người trong bức họa, mang theo nồng đậm tưởng niệm cùng tình yêu.

Trong đêm tối, hai người đi lại, dưới ánh trăng có chút nhanh nhẹn, Phong Vân Ngạo y phục trắng, bỏ ra mặt nạ ngân ngọc, sắt mặt trắng nhợt, đôi mắt đen láy, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, môi mỏng hơi động đậy “Linh, phái người âm thầm bảo vệ tốt Bách Hương Lâu, nhắc nhở Vân Dạ, bảo Quỷ môn gần đây cẩn thận một chút.”

"Dạ, chủ tử, là bởi vì Minh vương vừa rồi sao?” Vân Linh đứng phía sau nhíu mày, trang phục màu đỏ tùy ý mở ra, hỏi.

"Hắn không đơn giản!" Một phần thị huyết, một phần hận ý kia cũng không phải là một người bình thường có thể có được. Nếu không phải đau đến tận cùng người ta sẽ không có được một phần sát khí khiến người sợ hãi, liền ngay cả bọn họ cũng có chút kinh hãi. Nếu người như vậy lại là địch nhân thì quá đáng sợ, nhưng mà nếu như hắn cản trở nàng, như thế cũng đừng trách nàng vô tình.

"Vú nương?” Hai người đến phía ngoài tường Phong phủ, bên trong chính là sân viện của họ. Vân Linh nghe được một tiếng thét đau đớn cùng tiếng hò hét, trong lòng căng thẳng, quát. Phong Vân Ngạo cũng biến sắc, hai người như tia chớp bay qua tường vào trong sân viện.

Hai người thị vệ cầm hai cây côn gỗ thật dày hung hăng đánh lên người vú nương đang nằm trên ghết gỗ. Chỉ thấy y phục màu trắng bên trong đã nhiễm toàn màu đỏ, thật sâu đâm vào trong mắt Phong Vân Ngạo “Vú nương”

Nhất thời xông lên, hai tay vươn ra ôm người vú nương, cái gì cũng không nói liền ôm bà vào phòng, bắt mạch cho bà, toàn bộ mọi việc đều chỉ trong nháy mắt. Vân Linh mang theo sát ý liếc qua mấy người kia một cái rồi không để ý bọn hắn, đi vào trong phòng, yên lặng đứng phía sau Phong Vân Ngạo, hai tay siết chặt, lo lắng đợi kết quả.

"Như thế nào? Chủ tử!" Âm thanh Vân Linh có chút run rẩy, nhìn vẻ mặt băng lãnh của Phong Vân Ngạo, thân thể run lên “Sẽ không, sẽ không!”

Nhanh chóng nhào vào trên người vú nương, hai tay run rẩy vuốt ve thân thể vú nương đã không còn sự sống, “Không, vú nương!”

Hai mắt Phong Vân Ngạo nhắm lại, đối với nàng mà nói, lão nhân này nàng tiếp xúc cũng không nhiều lắm, nhưng mà nàng có thể cảm nhận được thiện ý của bà. Mà đối với Vân Linh, người này giống như mẫu thân của nàng, nàng hầu như đều gần gũi với vú nương.

"Vương Phúc!" Thân thể Phong Vân Ngạo chớp lóe, chợt hiện lên trong sân viện, nhìn Vương Phúc đứng chính giữa, khí tức tử vong đen đặc làm cho hắn không thở được. Thân thể Vương Phúc ngây ra, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, nhưng không có ý rời khỏi.

"Các ngươi đáng chết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play