Trong lịch sử diễn nghĩa, Thái Sư cùng Thái Úy hai chức vị cơ bản chẳng có tên tốt đẹp nào ngồi vào đó. Chuyện lên Lương Sơn chiêu an, Trần Thái Úy không nói, Túc Thái Úy cũng chẳng có thành ý gì. Hiện tại bởi vì lịch sử bị sửa, cho nên triều đình chẳng sớm chẳng muộn phái tới một Vương Thái Úy. Các hảo hán tự nhiên chẳng ai coi lão ra gì, chỉ có Tống Giang cẩn thận chiêu đãi, chỉ chốc lát tắm rửa thay quần áo rồi mới thỉnh thánh chỉ đặt trên bàn. Mọi người lấy qua xem thì liền hiểu, thánh chỉ vàng vàng chốc lát đã thành củ khoai mới ra lò….

Vương Thái Úy có Tống Giang hầu hạ, dần dần không để mọi người trong mắt. Nói thật ra tôi rất bội phục lão già đó, biết rõ chính mình lần này cửu tử nhất sinh còn dám tới, trước mặt bọn thổ phỉ còn mất hết thể diện, coi như hoàn thành trách nhiệm. Trong cái thời mưa gió bão bùng Tống mạt, có thể liệt vào danh sách trung thần rồi.

Vương lão đầu đi quanh Lương Sơn một hồi, bỗng chỉ vào cây cờ “Thế thiên hành đạo” bên ngoài Trung Nghĩa Đường nói: “Tống đầu lĩnh, ngài xem lá cờ này hẳn phải thay đổi đúng không, hiện tại ngài đã là mệnh quan triều đình, đương nhiên phải dùng cờ Đại Tống.” Đây là một chiêu thử trắng trợn, ai cũng hiểu được người ngã cờ không ngã. Chiêu an vân vân giờ vẫn là nói suông, nhưng lá cờ này nếu rơi xuống, Lương Sơn chỉ còn là một thế lực tồn tại trên danh nghĩa.

Tống Giang cũng không phải người không biết nặng nhẹ, do dự một lúc, mới lúng túng nói: “Vị huynh đệ nào đi hạ cờ xuống?”

Lý Quỳ rốt cục vẫn là người ngu trung với Tống Giang, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn tự rút ra hai cái rìu sau lưng: “Đệ đi.”

Thời Thiên bỗng nhảy ra nói: “Chậm đã.”

Lý Quỳ trừng mắt: “Sao?”

Thời Thiên ung dung nói: “Chém cột cờ chẳng phải mất sức lắm sao?” Nói xong nhét điện thoại vào hông, trèo lên cột cờ như khỉ. Mọi người nhìn xem anh ấy rút cờ, vẫn nói cười. Dù sao trước đã thống nhất giả chiêu an, mấy người Lư Tuấn Nghĩa ở hiện đại một năm, sớm đã không coi mấy thứ tượng trưng hình thức này ra gì. Mặt khác họ đã trải qua bao biến cố, đều quay lại nói chuyện với Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang, hỏi này hỏi nọ, cũng không có rảnh để ý tới mấy chuyện khác. Vương Thái Úy hài lòng gật đầu: Xem ra tặc khấu Lương Sơn thật tình chịu chiêu an.

Thời Thiên vừa hát vừa nhanh chóng bò lên đỉnh. Một tay tháo cờ, trong lúc vô ý nhìn lướt qua điện thoại, bỗng kêu lên: “Ái da, có tín hiệu.”

Tôi ngẩng đầu nói: “Đừng có nói chuyện giật gân, nhanh xuống đi.”

Thời Thiên nói: “Không tin chú lên xem, anh gọi điện thoại thử xem… alo, thầy Nhan hả? Tôi à? Tôi là Thời Thiên, ha ha. Chúng tôi đều ở đây cả. Hoan nghênh anh tới Lương Sơn làm khách…”

Tôi thấy anh ấy nói có chương có bài, hô: “Vậy anh kêu nó nói cho em xem hôm nay ai trực ở trường học?”

Thời Thiên cười nói: “… Đúng, Tiểu Cường không tin là cậu, sao, thầy Hậu trực à…”

Tôi kinh hãi: Hôm nay người trực trường Dục Tài chính là thầy Hậu, hơn nữa mới điều tới, mấy người Thời Thiên trước kia cơ bản không biết người này.

Phương Trấn Giang vừa nghe vậy lập tức nói lớn: “Thời Thiên, anh đừng xuống vội, gọi dùm em cho Đồng Viện một cuộc điện thoại, nói em cùng Tiểu Cường đi công tác vài ngày nữa mới về được.”

Thời Thiên gọi điện, cợt nhả nói: “Tiểu Viện à, anh Thời Thiên đây. Còn nhớ anh không, ha ha, anh rất khỏe, Trấn Giang kêu anh nói cho em một tiếng. Nó vài hôm nữa mới về được, em hỏi bọn anh ở đâu hả? Lương Sơn…” Thời Thiên hỏi Phương Trấn Giang ở dưới: “Vợ chú hỏi chú tới Sơn Đông làm gì?”

Phương Trấn Giang quẫn bách: “Anh nói có công việc.”

Thời Thiên lúc này đã nói: “Đúng, bọn họ đi du lịch sao không dẫn em theo. Thật quá thể -- Trấn Giang, vợ chú hỏi nhà xí chỗ chú ở màu xanh da trời hay xanh lục?”

Phương Trấn Giang dậm chân nói: “Mịa anh đừng bá láp có được không, anh cứ liệu hồn mà nói.”

Thời Thiên tám nhảm với Đồng Viện một lúc rồi cúp máy. Phía dưới cột cờ đã bị đám đông vây lấy, đều vội vàng hô hét ầm ĩ: “Gọi giúp một cuộc điện thoại nào.”

Thời Thiên cầm điện thoại trong tay ngắm nghía, vô cùng vênh váo: “Đừng ầm ĩ, từng người một, ưu tiên người có trực hệ thân bằng cố hữu bên kia.” Hình dáng kiêu ngạo như mấy tên thợ chụp ảnh cuối những năm 80 đầu những năm 90 thế kỷ trước. Mặc dù nơi này có không ít người thân thủ cao cường có thể dễ dàng trèo lên, nhưng muốn vững vàng treo trên đỉnh gọi điện thoại như Thời Thiên thì thật là khó, cho nên cũng không ai nguyện ý tới chen chúc.

Hoa Vinh số 2 yên lặng tiến lên 2 bước, mọi người tự giác nhường lối. Hoa Vinh nghĩ một lúc mới ngẩng đầu nói với Thời Thiên: “Anh gọi cho Tú Tú, em cũng không cần nói gì, anh chỉ chuyển lời qua vài hôm nữa em về.” Nói xong Hoa 2 quay lại nói với Hoa 1: “Có muốn nói vài câu với cô ấy không?”

Hoa 1 lắc đầu như trống bỏi: “Khỏi khách khi, hai ta mặc dù là một, nhưng phương diện này phân rõ chút cho tốt. Theo lý thuyết tôi với anh cũng không phải người ngoài, nhưng mà…” nghe khẩu khí hẳn là vợ của Hoa Vinh ở Lương Sơn.

Hoa 2 lập tức đỏ mặt, xua tay liên tục: “Tôi tuyệt không có ý khác.”

Tôi cười he he nói: “Tiểu Hoa Vinh tối sẽ ngủ với anh, em yên tâm, hơn nữa ở đây còn một Tiểu Hoa viết rất chắc tay. Hắn viết là cho làm ác chứ không phải làm loạn.”

Thời Thiên giúp Hoa Vinh gọi điện xong, hỏi: “Còn có ai không?”

Đổng Bình tiến về trước hô lên: “Chú gọi cho lão Hổ một cuộc, kêu nó lên mạng điều tra thêm ở đâu có thể mua được bản đồ cả Tống Triều ?”

An Đạo Toàn khinh bỉ: “Toàn làm việc vô dụng, Thời Thiên chú hỏi Biển Thước cùng Hoa Đà, thuốc chữa ung thư nghiên cứu tới đâu rồi?” Lại có một đám người hô loạn: “Gọi cho mấy người Trình Phong Thu cùng Đoàn Thiên Lang đi…”

Thời Thiên vừa bấm điện thoại, bỗng nói: “Mẹ ơi, hết tiền rồi.”

Phía dưới mười mấy người giơ điện thoại lên nói: “Dùng của tôi.”

Tôi ở bên bực tức: Vì sao điện thoại của Thời Thiên có tín hiệu? Là vì anh ấy bò trên cao, hay là vì điện thoại của anh ấy tốt hơn người khác? Tôi nói với Trương Thanh: “Đưa điện thoại của anh cho Thời Thiên để anh ấy thử xem có được không?” Tôi đi tìm mấy người Phương Trấn Giang, may là bọn họ dặn tôi mang điện thoại tới, họ mở nhạc chơi game suốt nên tôi cũng lười nhớ là ai, dù sao bọn họ cũng chỉ chơi xong rồi lưu lại, tôi đơn giản mua liền 54 chiếc, mỗi người một chiếc.

Trương Thanh ném điện thoại lên - thiếu chút nữa ném rụng Thời Thiên. Thời Thiên trợn mắt tiếp lấy, nhìn qua nói: “Cũng có tín hiệu.”

Tôi nghĩ rồi nói: “Xem ra cổ đại giống như vùng ngoại thành, phải lên cao mới có tín hiệu.”

Ngô Dụng nói: “Đúng, chú không phải nói lúc ở triều Nam Tống còn có sóng sao? Đại khái đạo lý này, niên đại càng xa thì khoảng cách cũng thế, từ Bắc Tống bắt đầu thì thoát ly tầm phủ sóng, bất quá bò lên cao cũng có thể bắt được.”

Trương Thuận chọc tôi: “Chú đi chuẩn bị cái máy kích sóng bỏ vào xe, sau này dù đi công tác cũng có thể liên lạc về nhà bất kỳ lúc nào.”

Tôi không nói gì, một người hiện đại bị hai tên thổ phỉ Bắc Tống dạy dỗ nên dùng điện thoại thế nào….

Thời Thiên cầm điện thoại của Trương Thanh hô ầm ỹ: “Các huynh đệ không cần kêu nữa, sau này dùng điện thoại của ai thì gọi giúp người đó trước.”Anh ấy còn chưa dứt lời thì mười mấy người am hiểu ám khí đồng loạt cầm điện thoại ném về phía Thời Thiên: “Vậy dùng của anh.”

“Ái da.” Sau một tiếng hét thảm, Thời Thiên bị nện rơi. Trên đầu có vô số cái bao, cái lớn là do điện thoại to, cái nhỏ là do siêu mỏng đập vào, còn có đối xứng là máy gấp, còn có chiếc điện thoại không trúng Thời Thiên thì dắt trên cột cờ nhưng cũng không có sóng…

Vương Thái Úy kinh nghi nhìn thoáng qua bên này, nói nhỏ với Tống Giang: “Tống tiên phong, bọn huynh đệ thủ hạ của ngài không việc gì chứ?” Lão đại khái đang bực tức nghĩ không ra làm sao triều đình lại bị một bọn thần kinh đánh bại.

Tống Giang lúng túng: “...Trước kia vẫn rất tốt, có lẽ là nghe nói triều đình chiêu an nên vui quá đó mà.”

Vương Thái Úy nói: “Việc này không nên chậm trễ. Ta thấy các ngươi ngày mai lên đường chinh phạt phản tặc Phương Tịch, nếu biểu hiện tốt, hoàng thượng cao hứng có lẽ còn triệu kiến ngài cũng không chừng.”

Tống Giang chần chừ: “Chuyện này... không vội được.” Lương Sơn dù sao còn có nhiều thứ phải thu dọn, lão ta ôm quyết tâm một đi không trở lại.

Mọi người la hét: “Không vội, mai đi luôn.” Dù sao hôm nay cũng như ngày mai, sớm muộn cũng sẽ trở về, đây là ý định của mọi người.

Vương Thái úy vui vẻ: “Xem ra đúng như lời Tống tiên phong, mọi người rất nhiệt tình.”

Tôi thấy việc này rốt cục xong xuôi, tìm mấy người Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa nói: “Các ca ca, chuyện này đã xong, đánh Phương Tịch không đơn giản, chúng ta còn phải thương lượng kế sách.”

Hổ Tam Nương đập tôi một cái: “Thương lượng với chú cái rắm, chả liên quan tới chú, chú về với Bánh Bao muội đi.”

Ngô Dụng liếc nhìn Lư Tuấn Nghĩa, hai người cười nói: “Tam Nương nói phải, chú sắp làm cha, nên về gặp Bánh Bao đi.”

Tôi tức giận: “Đệ vô dụng đến vậy à? Sao mà mọi người lại chê?”

Ngô Dụng nói nghiêm túc: “Ai nói vậy, tác dụng của chú rất lớn. Chẳng phải chú mang cho anh cái kính sao?”

Tôi bó tay rồi…

Lâm Xung cười nói: “Không cần náo loạn. Tiểu Cường, các ca ca nói đùa thôi, Bánh Bao giờ rất cần chú.” Tôi gật đầu liên tục: “Vẫn là Lâm Xung ca ca nói chuyện dễ nghe.”

Lâm Xung tiếp tục nói: “Bất quá cũng phải nói, chú cũng chả giúp được gì.”

Lại bó tay….

Phương Trấn Giang nói với tôi: “Anh về thì đừng để Tiểu Viện thấy nhé, nếu không cô ấy lại hỏi em.”

Tôi ngạc nhiên: “Chú không về với anh à?”

Phương Trấn Giang nhìn Võ Tòng, cười nói: “Ca ca em đã nói rồi đó sao, sau này có rượu cùng uống có địch cùng sát, em không thể là một huynh đệ chỉ biết uống rượu mà không biết giết địch.” Phương Trấn Giang tiến lên nói nhỏ với tôi: “Hơn nữa anh không lo mọi người lại làm căng với Phương Tịch sao. Em lưu lại có thể điều chỉnh.” Cậu ta vẫn lo lắng cho Phương Tịch.

Tôi gật đầu, lại hỏi Hoa Vinh số 2: “Chú cũng không định về hả?”

Hoa 2: “Em phải lưu lại coi Bàng Vạn Xuân, cũng không thể để hắn làm bị thương người của chúng ta, hắn hiện tại khẳng định đã nghe qua tên em rồi…Môn đại danh hào, gặp mặt không lưu thủ.”

Tôi nói: “Khi nào anh tới đón các chú?”

Phương Trấn Giang nói: “Điện thoại vẫn dùng được mà, mọi người mang theo cột cờ này là được. Xong việc chúng ta liên lạc là được.” Tương đương như mang theo một cái tháp tín hiệu rồi.

Tôi thấy hai người đã quyết ý, Lương Sơn có 108 thổ phỉ tăng cường thêm 2, đối phó Bát đại thiên vương của Phương Tịch hẳn không thành vấn đề, tôi lưu lại cũng chẳng để làm gì, vì vậy vừa đi xuống núi vừa nói: “Vậy mấy ngày này bọn anh đừng có nghịch điện thoại, để dành chút pin để gọi cho em, qua vài ngày em rảnh sẽ tới thăm bọn anh.”

Tôi đi tới trước mặt Tống Giang nói: “Đại ca, không có việc gì thì em đi đây.”

Tống Giang chẳng biết làm sao gật đầu, từ khi tôi tới Lương Sơn thì mọi việc của lão hỏng be bét hết, cho nên tôi phải về lão cũng chẳng có tỏ vẻ tha thiết giữ lại.

Tôi lại bắt tay Vương Thái Úy nói: “Vương đại nhân cố gắng làm việc. Chúc ngài quan lộ rộng mở, làm tốt không chừng còn được hưởng đãi ngộ một năm ở chỗ tôi.”

Vương Thái úy không hiểu một lúc lâu, tôi đi ra ngoài thật xa rồi lão mới nói với Tống Giang: “Người này nói chuyện sao chẳng có chút đầu óc gì vậy?”

Tôi thật muốn quay lại nói cho lão, không đầu óc là dzợ của tôi, tôi rất mất hứng…

Lần này xuống núi chỉ có mình tôi, trở lại cửa hàng của Chu Quý, mấy tiểu nhị lập tức nhao nhao lên: “Cường ca, mọi người đều nói Lương Sơn chịu chiêu an, là thật hay giả?” Tin tức này truyền nhanh thật, ngoại trừ tôi chính thức trở thành hảo hán số 109 ra, còn lại ai cũng biết là chiêu an.

Tôi cười nói: “Các chú quản nhiều thế làm gì, đi xem náo nhiệt là được.” Tôi lúc này còn không thể nhiều lời, chuyện giả chiêu an dù sao rất mẫn cảm.

Tiểu nhị vẫn giúp tôi đỗ xe đã đứng bên cạnh xe của tôi…

Sau khi về nhà tôi vừa ở bên Bánh Bao vừa gọi cho Phí Tam Khẩu, mấy thiết bị kích sóng thật sự tôi không nghĩ ra có ai tìm được nó tốt hơn. Bất quá nghe nói mấy thứ bọn họ dùng cũng rất đặc thù - không biết có cần sim điện thoại không nữa.

Quả nhiên tôi vừa nói xong yêu cầu, Phí Tam Khẩu đã đáp ứng rất nhanh: “Không thành vấn đề, bất quá chú lại có mánh khóe gì vậy?”

Tôi nghiêm túc: “Chuyện liên quan tới bí mật. Không nên hỏi đừng hỏi.”

Lão Phí vội nói nhỏ: “Đúng đúng. Anh đã quên.” Vài giây sau lập tức tỉnh ra: “Mẹ nó, chú còn nói chuyện cơ mật với anh sao?”

Tôi cười he he, nói nhỏ: “Giúp em chuẩn bị một cái thôi, cùng lắm anh để trên đó một cái máy nghe lén. Em sẽ cung cấp tình báo cho anh xem gần đây có tổ chức nào sắp có hành động quy mô lớn.”

“Chú nói thật hay giả đó?” Phí Tam Khẩu lập tức nghiêm chỉnh.

Tôi ý thức được không thể nói chuyện đùa với người như anh ta: “Chọc anh thôi.”

Phí Tam Khẩu nghiêm lại: “Anh đã nhắc nhở chú rồi, chú đừng làm loạn - có phải người trường chú không ngồi yên hả?”

Tôi phát điên: “Lời này anh cũng dám nói sao, theo ý anh Dục Tài là tổ chức khủng bố hả?”

Lão Phí cũng phì cười: “Được rồi, chờ xem, anh nhờ người đưa đi cho chú.”

Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, bọn Lư Tuấn Nghĩa cũng xem như người của Dục Tài. Bất quá Bắc Tống cũng không đồng bộ, tính ra là tương đương độc lập, mấy người Lư Tuấn Nghĩa muốn tạo phản đều thuộc loại yêu nước.

Bánh Bao thấy tôi cúp máy, trừng mắt với tôi: “Đạo đức nhỉ, mọi ngày không thấy anh làm được việc gì nghiêm túc, cứ vội vội vàng vàng như lãnh đạo quốc gia ấy.”

Tôi trừng mắt lại: “Phụ nữ mang thai nói ít thôi. Đàn ông thời kỳ này phải vội, có nghiên cứu chứng minh thời gian này 70% các cặp vợ chồng lưu lại kỷ niệm xấu…”

Bánh Báo lại tra hỏi: “Sao em gọi điện cho anh cả đêm không được.”

“Được rồi, người đàn ông của em trí thông minh thế nào? Tắt máy là vì đi chơi bên ngoài sao?”

Bánh Bao cười nói: “Em tin - hơn nữa anh có tắt máy cũng chẳng đóng (…) máy cả đêm.”

Tôi nghiêm mặt lại: “Em không cần nói bóng gió, hơn nữa sao không đóng máy được cả đêm. Chẳng phải chúng mình đóng rồi đấy sao?”

Bánh Bao đỏ mặt: “Lưu manh.”

Tôi đang muốn tiếp tục tranh cãi, chợt nghe có người ấn chuông cửa, tôi đứng dậy ra mở cửa, lẩm bẩm: “Nhanh thế? Chẳng lẽ họ Phí đặt máy giám thị trước cửa nhà chúng ta?”

Cửa mở, một tiểu tử đứng trước cửa mỉm cười nhìn tôi, một tay chống hông, một tay chống cằm cười khanh khách, chào hỏi Bánh Bao đang ngồi trên sô pha, là thằng nhãi Kim Thiếu Viêm.

Từ lúc Lý Sư Sư rời đi, bọn tôi lần đầu gặp lại. Kim Thiếu Viêm nhìn qua rất tốt, tinh thần sung mãn, hẳn đã thoát khỏi bóng ma Lý Sư Sư. Bánh Bao cũng vẫy tay: “Hế lô Thiếu Viêm .”

Kim Thiếu Viêm ngồi xuống, cười hỏi Bánh Bao: “Dự tính ngày nào sinh?”

“Hẳn là năm sau.”

“Siêu âm chưa, trai hay gái?”

“Siêu âm rồi, bất quá hiện tại thầy thuốc không được nói ra giới tính. Nếu chỉ khám thai thì được.”

Kim Thiếu Viêm lấy ra một điếu xì gà định hút thì lại bỏ vào.

“Đi, chúng ta lên tầng nói chuyện.” Tôi kéo Kim Thiếu Viêm lên tầng, lôi vào phòng ngủ lúc trước của Lưu Bang. Kim Thiếu Viêm đưa cho tôi một điếu xì gà Lahabana, tôi cầm lên ngắm nghía: “Có chuyện gì nói đi.” Tôi thấy Kim Thiếu Viêm hẳn có việc mới tìm tôi.

Kim Thiếu Viêm không còn vui như lúc vào cửa, cúi đầu một lúc không nói, giọng buồn rười rượi: “Cường ca, lần này anh nhất định phải giúp em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play