Nếu nói Võ Tòng cùng Phương Trấn Giang so đấu có người còn hoài nghi, vậy hai Hoa biểu diễn hoàn toàn gạt bỏ đi hoài nghi của mọi người.

Võ Phương tranh đấu chỉ có ít người xem hiểu, bởi vì phong cách của Võ Tòng hay nhảy nhót, lúc ra tay khó phán đoán hai người rốt cục có cùng chiêu số không. Còn nữa, cho dù Võ Tòng võ công rất cao, nhưng về mặt lý luận thì không thể chỉ mình được học quyền pháp Thiếu Lâm mà người khác không được, đánh ngang tay cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Hai Hoa thì khác, không nói đương thời dường như không có ai tiễn pháp vượt Hoa Vinh, dù có thì kiếm người bình khởi bình tọa - ngang tài ngang sức với Hoa Vinh cũng rất ít, mặc dù Bàng Vạn Xuân cũng bất phàm, nhưng cũng không thể phối hợp với Hoa Vinh tới tình trạng này, Hoa 1 cùng Hoa 2 sau khi buông tay chỉ quản bắn tên, song phương lại như vô tình hay cố ý đụng trúng, đây là ăn khớp cực cao. Bởi vì Hoa 2 cùng Hoa 1 nói: Tựa như trên chiến trường vậy, có tiền đề này, hai người lại thấy bình thường, tiễn pháp qua nhiều năm dưỡng thành như máy móc vậy, cho nên mới có thể tiễn tiễn tương giao.

Còn phải nói nữa là Hoa 2 cùng Phương Trấn Giang khác biệt, cậu ta trực tiếp từ người sống thực vật sống lại, vừa tỉnh lại thì trí nhớ là Hoa Vinh, thanh niên yêu văn học Nhiễm Đông Dạ thực tế chưa từng tồn tại, nói cách khác Hoa Vinh số 2 dù là một tên nhóc hơn 20 tuổi, kỳ thật vẫn là Hoa Vinh mới rời đi Lương Sơn không lâu. Rất nhiều thói quen, cả lối suy nghĩ vẫn như lúc trên Lương Sơn, cậu ta cùng vị Hoa Vinh số 1 trên núi ăn ý cũng cao hơn Phương Trấn Giang cùng Võ Tòng mấy lần, cơ bản là một người tách ra 2 thân thể.

Có bốn người này luận bàn so đấu, 54 hảo hán còn lại không tiếp tục nghi ngờ. Khi tôi lấy ra một đống đồ linh tinh phân cho mọi người, bọn họ càng không có gì hoài nghi băn khoăn - người cổ đại cũng không ngốc, chứng kiến hộp nhỏ biết ca hát (điện thoại) cùng những tấm trong suốt (kính của Ngô Dụng) liền hiểu được tôi đến từ thế giới khác. Giống như chúng tôi hiện tại nhìn thấy một tên xấu xí quái dị cầm trong tay gậy huỳnh quang kêu ông ổng bước xống từ phi thuyền thì tôi biết hắn chắc chắn như võ sĩ - nếu bọn lừa gạt vì lừa vài trăm đồng mà làm ra một thiết bị bay vượt tốc độ ánh sáng, thì chi phí quá cao rồi.

Lập tức lại náo động một lúc lâu, Tống Giang bực tức một lúc triệu hồi đám người trong Trung Nghĩa Đường, còn vì sao buồn bực, chúng ta cũng có thể hiểu. Vị chủ Lương Sơn này từ lúc tôi tới đã thành nhân vật phụ lui về tuyến 2, lão còn không có nhiều đất diễn bằng Đoạn Cảnh Trụ.

Chờ mọi người im lặng, Tống Giang nói: “Các huynh đệ, mặc dù ca còn không hiểu rõ rốt cục phát sinh biến cố gì, bất quá chuyện chiêu an quyết định được chưa?”

Rất nhiều người gật đầu nói: “Ừ, ừ.”

Tống hắc bàn mắt sáng lên: “Vậy tiếp đây nói xem chiêu an thế nào…”

Tôi đứng dậy nói: “Cũng chả khó, đương kim hoàng thượng thích nhất một phụ nữ tên Lý Sư Sư, chúng ta có thể thông qua cô ấy đạt được mục đích của chúng ta.”

Tống Giang vui vẻ: “Biện pháp này đệ cũng nghĩ ra, vậy biện pháp cụ thể do đệ nói.”

Tôi cũng thuận miệng nói luôn: “Việc này cần ca ca tự mình vào kinh một lần, cần mang theo Đới Tung, Lý Quỳ…” Tôi ngoài miệng nói thế, mắt nhìn thằng vào vị bạch diện thư sinh ngồi cuối cùng, đó chính là lãng tử nổi tiếng Yến Thanh… Thằng nhóc mặt trắng, cao gầy, khí chất phong lưu, nếu như ở hiện đại đi tới quán bar chắc chắn có gái chủ động tới làm quen.

Yến Thanh để ý tới chuyện cơ hồ một nửa người ở đây nhìn mình, không tự nhiên: “Các huynh nhìn đệ làm gì?”

Tôi gãi đầu, về chuyện tiếp cận Sư Sư thế nào tôi còn không có nghĩ tốt. Hơn nữa để Yến Thanh đi gặp cô ấy hay là một viên thuốc thu phục, cách trước có lỗi với Kim Thiếu Viêm, nhưng nếu cho uống thuốc, những năm cuối đời của Sư Sư nên thế nào đây?

Đúng lúc này có người đến báo: “Thủy quân bắt được một quan thuyền của triều đình. Có một người là đương kim Thái Úy, là giết hay là thả mời Tống Giang ca ca định đoạt.”

Tôi vội hỏi: “Vị Thái Úy nọ họ gì?”

Thảm tử gãi đầu nói: “Hình như họ Vương?”

Tôi cũng gãi đầu: “Họ Vương? Không phải họ Trần hay họ Túc sao?” Tôi nhớ rõ chuyện Lương Sơn chiêu an, họ Trần bị Lý Quỳ đánh cho một trận, họ Túc thì nhân phẩm còn được.

Ngô Dụng hỏi thám tử: “Ngươi nói đối phương chỉ đi một con thuyền tới?”

“Đúng vậy.”

Ngô Dụng chỉnh lại kính mắt, như tính trước nói: “Chắc là tới chiêu an.”

Tống Giang vừa nghe vậy vội đứng dậy nói: “Mau mời Vương đại nhân tiến tới - ai, để ta tự mình nghênh đón.”

Ngô Dụng chẳng màng ngó tới ngồi yên vị, phân phó thám tử: “Ngươi đem Thái Úy họ Vương dẫn tới.” Lại ghé tai Tống Giang: “Ca ca, tình huống không rõ, không nên quá vồn vã, không nên giảm uy phong của Lương Sơn chúng ta.”

Tống Giang nghe vậy gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống.

Thám tử đi rồi, Ngô Dụng cầm quạt lông phe phẩy: “Các huynh đệ trước tiên thống nhất lời lẽ chút, lát nữa nếu thật sự triều đình chiêu an, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Võ Tòng huynh đệ cũng rất nhanh trí, nói luôn: “Vậy đáp ứng, chúng ta chiêu an là vì đối phó Phương Tịch, không chịu cảnh hai mặt thụ địch, đánh Phương Tịch xong chúng ta lại quay lại Lương Sơn không muộn.”

Tất cả mọi người nói: “Tốt.”

Tống Giang: “….”

Chốc lát hai lâu la áp giải một lão già đi tới, lão già run rẩy nhưng lại cố trấn định. Người mặc quan phục, quan mạo không thấy đâu, lão vừa thấy trong sảnh có hơn 100 nhân vật hung thần ác sát, chân như bị chuột rút cứng ngắc, nhưng cũng đã có chuẩn bị tâm lý nên miễn cưỡng đứng thẳng.

Tống Giang còn chưa kịp hỏi gì, Trương Hoành nghịch điện thoại của đệ đệ không cẩn thận phát tiếng: “Vợ cả vợ hai đều là vợ cả.”

Vương lão đầu vừa nghe được cũng không nhịn được nữa phập phát ngã ngồi tại chỗ, mọi người đều trừng mắt với Trương Hoành. Trương Thuận vội giật lại điện thoại tắt đi.

Tống Giang hòa nhã: “Vương đại nhân chớ sợ, Lương Sơn chúng tôi đất nhỏ người ít, các huynh đệ đa số xuất thân lục lâm, chưa từng thấy qua đại sự, chẳng biết đại nhân đến đây làm gì?”

Vương Thái Úy mặt trắng bệch, run rẩy, vùng vẫy không đứng lên nổi, đành ngồi dưới đất nói thều thào: “Ta phụng ý chỉ của hoàng thượng (chắp tay, nhưng nhìn thế nào giống như con sóc chuột ôm hạt thông trong Ice age vậy) tiến đến chiêu an các ngươi… các vị.”

Đổng Bình nhanh miệng: “Được, bọn ta vừa thương lượng, đồng ý chiêu an.”

Anh ta đội nhiên nói lải nhải một câu như vậy, Vương Thái Úy mặt ủ dột: “Vị hảo hán này chớ nói giỡn, Vương mỗ mặc dù mạng trong tay các vị, nhưng cũng ăn lộc vua, không thể trơ mắt nhìn các vị cầm thánh chỉ ra đùa giỡn.”

Các hảo hán thấy lão hiểu lầm ý tốt của mình, đều nói: “Không lừa lão, là thật đó.”

Vương Thái Úy sắp khóc rồi, trong ý nghĩ của lão, bọn thổ phỉ đang trêu lão, chỉ sợ lão cách cái chết không xa rồi.

Tống Giang phất tay ho khan, vất vả lắm mới làm mọi người im lặng, lúc này mới thay bộ mặt tươi cười nói với Vương Thái Úy: “Vương đại nhân không nên đa nghi, chúng tôi mặc dù tạm cư Lương Sơn như không phục giáo hóa, nhưng thực là bị gian nịnh bức bách, trong lòng quả thật vẫn luôn nhớ về thánh thượng…”

Phương Trấn Giang chẳng kiên nhẫn nổi nói: “Tóm lại là đồng ý chiêu an, có một câu đó thôi, nói nhiều làm gì.” Cả đám đang ngồi dám nói với Tống Giang như vậy chỉ có cậu ta thôi, những người lại trong lòng vui sướng nhưng bề ngoài đều nói: “Nghe đại ca nói hết đã.”

Tống Giang bị cắt lời, nghẹn họng không biết nên nói gì. Vương Thái Úy nói xong xem sắc mặt mọi người, rốt cục cho ra một kết luận hữu dụng với bản thân: Bọn thổ phỉ không chừng chấp nhận chiêu an - vì thế thăm dò: “Hoàng thượng nói, chư vị anh hùng nếu thực ý chấp nhận chiêu an tạm thời không cần vào kinh diện thánh, có thể mang nhân mã bản bộ lập tức lên đường chinh phạt Phương Tịch, đặc phong Tống nghĩa sĩ là Chinh Bắc Tiên Phong, đợi khi bình Phương Tịch sẽ gia phong Bảo Nghĩa Lang, tới Biện Kinh diện thánh.”

Mọi người vui mừng: “Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh.”

Tống Giang nhìn phía bắc hành lễ: “Thần, Chinh bắc tiên phong Tống Giang tạ chủ long ân.”

Vương Thái úy thấy trong đại sảnh có người cười, có người nói chuyện phiếm, còn có người dập đầu. Tràng cảnh cực hỗn loạn, nhưng có thể xác định, bọn thổ phỉ không giận tím mặt, cũng không ai tới cắt lỗ tai của mình, trong lòng thầm than mộ tổ tiên bốc khói xì xùm.

Bởi vì dù là thằng ngu cũng nghe ra Tống Huy Tông chiêu an chẳng có thành ý chút nào, Chinh bắc tiên phong? Bảo Nghĩa Lang? Toàn bộ đều là hư danh, cho dù chính thức vào biên chế cũng là tiểu lại bất nhập lưu, kêu Lương Sơn đi đánh Phương Tịch chỉ là theo ý mình, trên cơ bản là hoàng đế bị bức điên rồi buộc phải đánh bạc một lần vô bổ.

Vương Thái Úy run rẩy đứng lên, thấy không ai ngược đãi, mặt dần đỏ lên, lo lắng suy nghĩ một lúc mới nói: “Các vị đi tắm rửa thay quần áo, thắp ba ném nhang, ta sẽ chính thức tuyên đọc thánh chỉ.”

Lập tức một rừng âm thanh hò hét ầm ĩ lên: “Đọc cái tờ rym, chuyện nhỏ, bọn ta biết được rồi.”

Vương Thái Úy thấy mọi người chẳng chút kính ý với thánh thượng, vội thay đổi, cười làm lành: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lập tức Vương Thái Úy được Tống Giang tự mình dẫn tới dịch quán, đưa vào phòng khách quý của Lương Sơn. Vương Thái Úy ở trên Lương Sơn như trong mây mù, mơ màng bước những bước nặng nề theo sau Tống Giang, miệng như tụng kinh: “Ta thật sự không đoán được các ngươi muốn làm gì, ta thật sự không đoán ra các ngươi muốn làm gì…” lúc sắp rời khỏi đại sảnh, rốt cục dũng khí cũng phình to lên, quay đầu lại nói với bọn tôi: “Chẳng lẽ các ngươi muốn giả vờ chiêu an sau đó tạo phản?”

Hổ Tam Nương: “Người ngu sao, Phương Tịch ở phía nam, Biện Lương phương bắc, ngươi nghĩ xem bọn ta đánh về phía nào là biết liền?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play