Hà Thiên Đậu nói Không Không Nhi võ công cao cường, dựa theo biểu hiện trước kia so với Thời Thiên thì cũng rất cao cường, có thể thấy người này tinh thông khinh công cùng ám sát, bất quá hắn cũng có nhược điểm trí mạng là rất tự trọng, nói dễ nghe chút là “một kích không trúng đi xa vạn dặm”. Năm xưa Nhiếp Ẩn Nương có thể đấu với hắn, mục tiêu mà hắn muốn ám sát trên cổ có đeo một tấm ngọc bội (cũng chưa hẳn là ngọc), hắn đâm trúng vào ngọc bội một đao liền có cảm giác thất thủ, nhưng hắn không biết là có một người đàn bà đang muốn ám hại hắn, còn tưởng rằng mục tiêu mang đồ bảo vệ, vì vậy tạm thời nấp đi. Hắn vốn đang muốn tìm cơ hội hồi mã thương nhưng Nhiếp Ẩn Nương rất cáo, cô ả biết Không Không Nhi đang nấp ở gần nghe lén, vì vậy nói với người khác: Người ta sùng bái Không Không Nhi là vì hắn rất lợi hại, hắn cũng như một con đại bàng kiêu ngạo, một lần không thành công tuyệt đối không quay lại, lúc này nhất định đã ở ngoài ngàn dặm.

Không Không Nhi nghe cô gái xinh đẹp đánh giá mình như vậy cũng không còn thể diện ám sát lại, thật sự ra cửa rồi đánh xe đi ra ngoài ngàn dặm, còn trả lại tiền thuê, hắn làm vậy để chứng minh với Ẩn Nương mình thật vĩ đại, nhưng Nhiếp Ẩn Nương lại như một con hồ ly giảo hoạt, sau khi thành công liền chạy xa vạn dặm, không bao giờ cho Không Không Nhi gặp mặt.

Sau đó, Không Không Nhi quả thật chưa lần nào gặp lại người phụ nữ từng lừa hắn nữa.

Chuyện ngoài lề (hí kịch ngàn năm lịch sử. Quyển hai chương 37 Thiên Hạ Vô Tặc), còn có một bộ phận được tự thuật trong tiểu thuyết Không Không Nhi (cô nàng kia xấu vãi. Chú thích:Nhân vật chân thật hoặc điển cố mời tham kiến chính sử - mặc dù nhân vật Không Không Nhi này là hư cấu).

Kỳ thật tôi thấy ngoại trừ bị cô nương kia nịnh nọt, Không Không Nhi còn có nỗi khổ. Mặc kệ là tặc hay là sát thủ, một kích không trúng bỏ chạy là thói quen nghề nghiệp, làm gì cũng có quy củ, ví dụ như “Viễn phiêu cận đổ”, đi xa làm bảo tiêu, ở gần đánh bạc, còn có luật quốc tế “một tội không xử hai lần” – có lẽ là học từ Không Không Nhi.

Hiện tại, người hói đầu đầy tính truyền kỳ và mâu thuẫn, lại có tư tưởng triết học lại đứng trước mặt chúng tôi, tôi không biết liệu võ tướng dũng mãnh Hạng Vũ, sát thủ gà mờ Kinh Khờ có thể chế phục hắn không.

Không Không Nhi lạnh lùng dò xét bốn tên ngoại quốc nằm lăn trên đất. Nói với tôi: “Tao không muốn giết người, mày chỉ cần đưa đồ cho tao thôi.”

Tôi ngạc nhiên: “Mày muốn mấy thứ kia làm khỉ gì?”

Không Không Nhi cười nhạt: “Bán lấy tiền.”

Hạng Vũ giận quát: “Bọn chuột nhắt”. Nắm tay khổng lồ đấm thẳng tới Không Không Nhi, Không Không Nhi nghiêng người tránh ra, đấm vào eo Hạng Vũ. Hạng Vũ vặn người chuyển qua phía sau, lại đánh một quyền, Không Không Nhi không ngờ Hạng Vũ linh hoạt đến vậy, có chút bất ngờ , tôi hô: “Không Không Nhi, nhất kích không trúng ngươi còn không chạy mau?”

Không Không Nhi nhẹ nhàng dừng ở bãi cỏ ngoài phòng, nói với Hạng Vũ: “Mày đi ra đi.”

Tôi lại bảo: “Anh Kha, tới hỗ trợ.”

Hạng Vũ hét lớn: “Không cần.” Nói xong nhảy ra ngoài cùng Không Không Nhi đại chiến. Chúng tôi miễn cưỡng đứng lên, lung lay đi ra ngoài, thấy Hạng Vũ tóc dựng đứng, quyền cước mang theo tiếng gió như nổi điên tấn công Không Không Nhi, Không Không Nhi bình tĩnh như con linh hầu tránh trái tránh phải, khi thì nhảy lên, lúc thì hụp xuống, Hạng Vũ không thể làm tổn thương tới hắn.

Lúc này Kinh Khờ thấy nhàm chán, anh ấy không tìm thấy dây thừng, liền kéo bốn tên ngoại quốc dồn lại một đống, lấy một cái gậy gỗ, tên bị thương nhẹ nhất trong đám lúc này mới dần dần tỉnh lại, Kinh Khờ lại đập cho một gậy vào đầu, người này lại ngất đi. Chúng tôi đều lạnh run người.

Hạng Vũ đấu Không Không Nhi, nói ra chẳng có ra gì, Hạng Vũ là mãnh tướng vô tiền khoáng hậu trong lịch sử, nhưng Không không Nhi cũng không ngốc tới mức so lực, hai người giao thủ tới giờ, hai phần ba thời gian thân thể ở trên không trung. Khi thì giống thương ưng lao xuống, khi thì giống bươm bướm lượn lờ, đừng nói là đỡ đòn, ngay cả một lần tiếp xúc thân thể cũng chưa từng, tình hình lúc này giống lúc trước Thời Thiên đả lôi đài, cũng may Hạng Vũ vũ dũng chiêu số tinh diệu vẹn toàn, cũng không chịu thiệt, nhưng cuối cùng giống như một con gấu đuổi muỗi, thủy chung không giải quyết được gì.

Lý Sư Sư lười nhác dựa bên khung cửa nhìn qua đồng hồ trên tường, bỗng la lên: “Hỏng rồi, qua 5 phút rồi.”

Chúng tôi chỉ có thời gian 10 phút, nếu như bình thường cho dù Không Không Nhi chạy nhẩy linh hoạt thì chúng tôi cũng không tới mức toàn quân bị diệt, nhưng hôm nay, cứ đánh tiếp thì chết chắc.

Lý Sư Sư đẩy Kinh Khờ: “Kinh đại ca, anh đi tắt thiết bị phá sóng trên xe bọn chúng đi.”

Ngô Tam Quế nói: “Vậy cũng không kịp, cho dù Thần hành thái bảo của Lương Sơn cũng không có khả năng trong vòng 5 phút chạy tới.”

Lưu Bang: “Hiện tại đành vậy chứ sao, tắt máy phá sóng rồi gọi cho cục cảnh sát gần nhất.”

Kinh Khờ nghe xong vẫn ung dung vung vẩy đập một gậy cho một tên mới tỉnh dậy, đặt gậy vào tay Hoa Mộc Lan, đi tới phía xe bọn ngoại quốc.

Không Không Nhi thấy Kinh Khờ sắp tới gần xe, bỗng nhiên đảo người vỗ vào lưng anh ấy, Kinh Khờ giận dữ, đấm lại một quyền, Không Không Nhi lại nhảy lên, rốt cuộc cũng không né tránh được Hạng Vũ, áo bị xé đôi, Hạng Vũ thấy Kinh Kha đã cùng đối phương giao thủ, liền buông tay đứng ở bên.

Lưu Bang thở dài: “Lúc này còn giả anh hùng, xem ra giáo huấn năm xưa vẫn chưa thấm.”

Trương Băng trừng mắt, vội nhìn lại.

Kinh Khờ lúc này đang toàn lực đấu Không Không Nhi, anh ấy cũng không biết khinh công, chưởng pháp cũng không tinh diệu, nhưng là không sợ chết. Không Không Nhi đạp một cước vào bụng, Kinh Khờ như không cảm thấy, chẳng buồn hừ một tiếng, Không Không Nhi vội vàng lộn ngược tránh ra sau, mặt bị chưởng phong của Kinh Khờ quát sát rạt, Kinh Khờ xoa bụng cười he he, ai gặp đối thủ như vậy thì đầu cũng to như cái đấu, Không Không Nhi rút từ sau lưng ra hai thanh đoản kiếm lạnh lùng nói: “Vậy đừng trách tao hạ thủ vô tình.”

Hai thanh kiếm của hắn vừa mỏng vừa dài, mảnh như lá lúa, dưới ánh trăng vô cùng lạnh lẽo, Không Không Nhi nhảy tới tấn công Kinh Khờ, Kinh Khờ nắm chặt hai tay, làm như không thấy đoản kiếm của địch nhân, lao tới đón đánh, chúng tôi đều nhìn ra Kinh Khờ có ý ngốc nghếch gì. Anh ấy muốn dùng ngực mình tiếp kiếm của Không Không Nhi sau đó đánh đối phương. Nhưng Không Không Nhi linh mẫn cỡ nào, làm sao có thể cho anh ấy như ý?

Thấy kiếm Không Không Nhi sắp cắm lên ngực Kinh Khờ, bỗng một bàn tay thò vào nắm chân Không Không Nhi kéo lùi ra, Hạng Vũ thở dài. Không Không Nhi cười lạnh: “Tốt, hai thằng cùng vào đi.” Nói xong như quái mãng xoay người, một đoản kiếm chém tới, Hạng Vũ buông tay, bên kia Kinh Khờ lại vọt lên. Hạng Vũ thấy thế lại đứng qua một bên.

Lưu Bang mắng: “Cổ hủ.”

Ngô Tam Quế cũng nói to: “Hạng lão đệ, chuyện này khác, trước tiên hợp lực bắt hắn rồi tính.”

Hạng Vũ mỉm cười, vẫn không động.

Lý Sư Sư lại nhìn đồng hồ: “Chúng ta còn chưa tới hai phút thôi.”

Lưu Bang rốt cục không nhịn nổi nói với Trương Băng: “Cô khuyên nhủ nó đi, cô mở miệng tốt hơn mọi người nhiều, nó bận tâm an nguy của cô cũng sẽ ra tay.”

Trương Băng nhìn Hạng Vũ, vẻ mặt si mê: “Tôi thích tâm địa thẳng thắn cùng khí khái anh hùng của đại vương, tôi không kéo chân sau của ngài.”

Lưu Bang nổi giận: “Hiện tại hắn không ra tay thì sớm muộn cũng sẽ chết trong tay đầu trọc, các ngươi mỗi ngày đều yêu yêu chụt chụt, lúc này ngồi mặc kệ chết sống của đại vương nhà ngươi, ngươi rốt cục có phỉa là Ngu Cơ không vậy?”

Trương Băng vẻ mặt biến đổi, kích động nói: “Đương nhiên phải.”

Lý Sư Sư buồn bã: “Kỳ thật Hạng đại ca sớm không quan tâm hư danh anh hùng, lại sợ nữ nhân mình âu yếm xem nhẹ. Anh ấy hiện tại là người trong cuộc thì mạnh mẽ, nhưng còn không lo lắng đến nơi đến chốn.” Ngụ ý hy vọng Trương Băng có thể cầu cứu Hạng Vũ.

Trương Băng sắc mặt hay đổi viài lần, cuối cùng trầm mặc không nói.

Hoa Mộc Lan đột nhiên nói: “Không tốt, mấy tên ngoại quốc sắp tỉnh rồi.”

Lưu Bang nói: “Trong tay em chả có gậy là gì? Tên nào sắp tỉnh gõ tên đó, chút khí lực ấy em còn đủ chứ?”

Hoa Mộc Lan nghe vậy lại lung lay gõ một gậy, tên kia lập tức bất động. Có tên ngoại quốc giống như đã tỉnh, vừa định lấy tay sờ miệng vết thương, nghe chúng tôi nói chuyện lập tức nằm im, nhưng Lưu Bang mắt sáng như đuốc, chỉ vào hắn hô: “Gõ thằng này, gõ thằng này này...” Hoa Mộc Lan thấy tên kia vẫn bất động liền không muốn đập, nàng là quân nhân, lại là phụ nữ, không thích ngược đãi tù binh đã mất khả năng chống cự. Lưu Bang cố sức đi tới trước mặt cô ấy, đoạt lấy gậy dùng toàn lực nện một cái, sau đó để phòng vạn nhất, như gõ chuông đồng lần lượt gõ lên đầu bốn tên...

Lúc này Không Không Nhi vẫn đấu với Kinh Khờ, Kinh Khờ mấy lần muốn cùng địch nhân lưỡng bại câu thương nhưng đều thất bại, sau cùng dần dần mất tính nhẫn nại, chân tay bắt đầu khua lung tung, Không Không Nhi giữ khoảng cách, đâm một kiếm thật sâu vào vai Kinh Khờ. Hắn định rút ra, Kinh Khờ nắm chặt lấy chuôi đoản kiếm, Hạng Vũ rốt cục không nhịn được, bàn tay từ trên trời chộp xuống như thái sơn áp đỉnh, Không Không Nhi bỏ kiếm nhảy ra.

Hạng Vũ áy náy nhìn thoáng qua Kinh Khờ, Kinh Khờ mặt trắng bệch, lại vẫn cười hì hì, nó với Hạng Vũ: “Tôi không sao...”

“Giao hắn cho tôi.” Nói xong Hạng Vũ gầm lên lao tới Không Không Nhi, Không Không Nhi mất một đoản kiếm, giảm sức tấn công, bằng vào một kiếm chỉ chỉ trỏ trỏ Hạng Vũ không ra hồn. Hạng Vũ quyền to chân dài, mấy chiêu đã bức lui một khoảng.

Hoa Mộc Lan hưng phấn: “Giỏi a.”

Lưu Bang một bên gõ “chuông” một bên chán nản: “Chậm rồi, chúng ta hết giờ rồi.”

Tôi nhìn lại đồng hồ, cách Hạng Vũ ăn bánh vừa vặn 10 phút, chỉ còn vài giây thôi.

Quả nhiên, khí thế dũng không thể đỡ - Sở Bá Vương lấy tốc độ đuổi ruồi dừng lại, vốn nắm tay đấm ra ngoài vốn như người máy đấm ra giờ lại như đuổi ruồi, như một tiểu cô nương làm nũng, một người khổng lồ cao hai mét chậm chạp, vô cùng quỷ dị.

Quyền cuối của Hạng Vũ cơ hồ là vẫy ra, bản thân cũng bị lực kéo lôi tới, Không Không Nhi tránh qua, nhẹ nhàng đẩy sau lưng, Hạng Vũ ầm ầm ngã xuống. Không Không Nhi cười nói: “Giờ xem ai cứu các ngươi.” Hắn quay đầu lại nhìn Kinh Khờ, Kinh Khờ đang ngồi bệt dưới đất, tay vẫn nắm chuôi kiếm, lúc này Lưu Bang thảm rồi.

“Chúng ta bỏ qua cơ hội tốt nhất - vốn chúng ta có thể dùng súng.” Chúng tôi cùng biến sắc, tôi ảo não: “Sao anh không nói sớm.” Lưu Bang u oán nhìn tôi: “Mấy người bọn anh chưa thấy qua súng lục chứ đừng nói dùng, cho nên trong đầu căn bản không có khái niệm này. Ngược lại chú… chú xem nhiều phim bắn nhau thế vì sao không nghĩ ra biện pháp này?” Tôi mặc dù chưa dùng súng nhưng đơn giản cũng biết mở chốt bảo hiểm, nếu Kinh Khờ cùng Hạng Vũ có thể đứng thẳng kêu bọn họ lấy súng từ trong áo ra, thế cục sẽ không bết bát nhanh thế này, nhưng hiện tại tất cả đều chậm. Lưu Bang gõ chuông bất quá là hạ xuống thôi. Nói chung tôi hiện tại chẳng có sức lực, cho dù súng đặt trong tay thì chúng tôi cũng không thể nhắm bắn.

Không Không Nhi không nhịn được cười đắc ý, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn: “Cái gì mà cổ kim đệ nhất thích khách, cái gì Tây Sở Bá Vương. Tất cả đều không chịu nổi ta hai ba quyền, ha ha ha ha...”

Tôi cảm giác hắn có chút quen mắt, lập tức nhớ tới ngày Nhị Béo cùng Hạng Vũ quyết chiến cũng thế này, tôi còn sợ hãi nói: “Hẳn là nó sắp gặp xui rồi.”

Dù sao đó là tổng kết của tôi, nếu có người cứ đắc ý như vậy chắc chắn bị Hổ Tam Nương kéo xuống ký đầu, đến nay còn chưa ai may mắn thoát khỏi.

Không Không Nhi nghe tôi nói vậy. Trước tiên cảnh giác nhìn bốn phía, gặp chuyện như thường, lại muốn cười vài tiếng, lúc này một thanh âm yếu ớt hỏi: “Tiểu Kinh có ở đây không?”

Không Không Nhị lộn mèo ra dưới ánh đèn mới quát hỏi: “Ai?”

Chúng tôi cảm thấy hoa mắt, từ trong bóng tối đi ra một người, người này mặt trắng như giấy, thân hình suy nhược, con mắt tan rã, vừa thấy biết ngay là thần trí không thanh tỉnh.

Tôi kinh ngạc: “Triệu mặt trắng?”

Triệu mặt trắng thấy tôi, lập tức vui mừng vô hạn nói: “Tìm được cậu thì tốt rồi, Tiểu Kinh đâu?”

Tôi chỉ Kinh Khờ đang ngồi im dưới đất, Triệu mặt trắng quay đầu lại nhìn, hoan hô: “Tìm được cậu rồi.” Nói xong chạy vội tới trước mặt Kinh Khờ, muốn kéo anh ấy đứng lên, Kinh Khờ cũng cười ha ha giơ tay ra. Kiếm của Không Không Nhi còn đang cắm trên vai, Kinh Khờ muốn đưa tay lên nhưng được nửa chừng lại rơi xuống, Triệu mặt trắng thấy, cả kinh: “Ai làm mày bị thương như vậy?”

Không Không Nhi thấy người tới bất quá là một đứa ngốc, không hề nhìn qua, nói với tôi: “Mày để mấy thứ đó để chỗ nào, mày có thể lừa gạt người khác chứ không lừa được tao đâu, ngoài Bá Vương Giáp cùng Kinh Kha kiếm, trong tay mày ít nhất còn binh khí của 300 Nhạc gia quân, mấy thứ này đều là đồ cổ hảo hạng...”

Triệu mặt trắng thấy Không Không Nhi tay cầm một thanh đoản kiếm khác, bình tĩnh hỏi: “Vì sao mày đâm tiểu Kinh?”

Không Không Nhi không kiên nhẫn nói: “Muốn sống thì cút qua một bên.”

Triệu mặt trắng lắc lắc đầu: “Sát khí rất quen thuộc, tao đã gặp mày.”

Không Không Nhi nghe thế, bất ngờ nhìn lại Triệu mặt trắng: “Mày lại cảm giác được sát khí của tao?” Lập tức nói: “Mấy lần tao bám sát Tiêu Cường đều là bị mày phát hiện hành tung sao?”

Hắn nói vậy tôi cũng nhớ ra, lần đầu là tôi cùng Kinh Kha đi gặp bọn chiêu sinh, lúc về Triệu mặt trắng hô to, lần hai là tôi đi về một mình, Triệu mặt trắng đang cầm cái chổi quét rác, cũng hô một tiếng có sát khí, nguyên lai khi đó nó đã phát hiện ra Không Không Nhi.

Triệu mặt trắng nhìn chằm chằm Không Không Nhi, vẫn câu hỏi kia: “Vì sao mày đâm tiểu Kinh?”

Không Không Nhi bị dọa sợ lui lại vài bước, quát lớn: “Mày rốt cục là ai?”

Kinh Khờ cười ha ha nói với Không Không Nhi: “Mày đánh không lại nó đâu, nó là bạn tốt của tao Cái Nhiếp.”

Không Không Nhi sợ hãi: “Mày chính là kiếm thần Cái Nhiếp? Người mà Kinh Kha chờ cùng hành thích Tần Vương là mày? Mày vì sao không đi?”

Kinh Khờ thương tâm: “Chờ khi anh ấy biết tao đang đợi, thì tao đã chết rồi.”

Triệu mặt trắng mê man: “Tao cũng không biết tao là ai - mày vì sao đâm tiểu Kinh?”

Không Không Nhi phát điên nói: “Mày không thể hỏi câu khác sao?”

Triệu mặt trắng gãi đầu ngượng ngùng, lại giương mắt nhìn Không Không Nhi: “Vậy - sao mày đâm tiểu Kinh?” bọn tôi cười ngất.

Không Không Nhi lảo đảo, cả giận: “Đâm thì đâm, mày muốn sao?”

Triệu Bạch nhìn trời chếch 45 độ (là học Kinh khờ) suy nghĩ một lúc, nói: “Kêu nó dập đầu ba cái tha thứ không?” Nói xong tham khảo ý kiến của Kinh Khờ: “Mày thấy thế nào?”

Không chờ Kinh Khờ nói chuyện, Không Không Nhi không nhịn được bay lên, tay nắm đoản kiếm vẽ thành tia chớp hình cầu đâm thẳng tới Triệu mặt trắng, mọi người đều sợ hãi kêu lên, Triệu mặt trắng đi đường còn không vững, sao có thể tránh thoát một kích này?

Ai ngờ Triệu mặt trắng lại trốn được – từ lúc Không Không Nhi còn không động, anh ta đã ngồi thụp qua bên cạnh hai bước, Không Không Nhi như phối hợp đấm một kiếm vào khoảng không chỗ anh ta vừa đứng.

Triệu mặt trắng mất hứng: “Mày đã khiêu chiến tao, tốt, tao đây nhận khiêu chiến của mày.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play