Đúng rồi, ngoại trừ mafia tôi không nghĩ ra được người khác, tôi buồn bực, vì sao bọn chúng lại như âm hồn không tiêu tan?

Tên ngoại quốc nhìn một vòng xung quanh, kêu với đám bên ngoài: “Một thằng nữa vào coi bọn nó, tao đi lên lầu xem cái coi.” Hắn nói là có ý cảnh cáo bọn tôi, cho nên nói bằng tiếng trung.

Ngoài cửa có người đáp lại, lại một tên ngoại quốc tiến vào, cầm súng, tên đi vào trước chạy lên gác, tôi hỏi tên đến sau: “Bọn mày có mấy người?”

“Bốn.”

Hạng Vũ lạnh lùng: “Nếu không phải bọn mày dùng chút thủ đoạn, bốn thằng chuột nhắt không cần tao tự mình động thủ. Cần gì phải diễu võ dương oai?”

Ngô Tam Quế cũng buồn bực: “Đúng vậy, bốn người, tao cũng lười ra tay.”

Kinh Kha nhìn Hoa Mộc Lan, hai người đều không nói gì.

Mặc dù vô cùng khẩn trương, tôi vẫn kêu lên: “Mịa nó, may cho mày là tao trúng thuốc, không có bốn thằng mày cần tao ra tay sao?” Nói thế là tôi tình nguyện uống thuốc cho xong.

Lúc này tên trên gác đi xuống, nhìn chúng tôi: “Vị nào là Tiêu tiên sinh?”

Tôi nói: “Chuyện gì?” Tôi biết ý đồ của bọn chúng, dù sao tạm thời không nguy hiểm tính mạng, cho nên không lo.

Tên đi vào đầu tiên nói: “Ngài đại khái cũng biết mục đích của chúng tôi, nói đi, những thứ đó giấu ở đâu?”

Tôi lắc đầu: “Tao nói thì bọn mày tin à?”

Tên ngoại quốc vung vẩy khẩu súng: “Vị nào là phu nhân của Tiêu tiên sinh?” Hắn nhìn mấy cô gái, cuối cùng nhìn vào Lý Sư Sư cười he he. “Nếu tôi đoán không sai, chính là vị này. Nghe nói Tiêu tiên sinh cùng phu nhân cảm tình thâm sâu...”

Tôi nói: “Mày lại đoán tiếp đi.”

Tên kia lại dùng súng chỉ vào đầu Lý Sư Sư nói: “Tôi không thừa thời gian để nói chuyện linh tinh....”

Tôi cướp lời: “Mày cũng không cần nói năng lắm chuyện, càng không cần chơi trò con tin trong phim với tao - trong ngăn kéo tủ có một hạt châu mày cầm đi đi.”

Tên kia nghe tôi mở đầu ngang ngược, không ngờ câu cuối lại chuyển hướng, không khởi sững sờ. Nó kéo ngăn kéo ra nhặt hạt châu đặt trên tay nhìn, thứ này theo chỉ đạo của Hà Thiên Đậu thì là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cho nên tùy tiện ném trong ngăn kéo.

Tên kia không thành thạo với văn vật Trung Hoa, hắn dò xét một lúc bảo châu rồi nói: “Mày không gạt tao chứ, thứ này đáng giá hả?” Bảo bối này chỉ có một tầng vầng sáng nhạt, chính xác không đẹp như cầu thủy tinh sáng chói mắt, cho nên nó nghi ngờ.

Lý Sư Sư phì cười nói: “Ngay cả Dạ minh châu cũng không biết làm giả bộ có tay nghề sao?”

Tên kia đỏ mặt, tiện tay cất hạt châu vào trong túi, dùng súng chỉ vào tôi hỏi: “Còn nữa đâu?”

Tôi buông tay: “Thì đó là thứ đáng giá nhất trong nhà này, mày nghĩ tao để tất cả tại một nơi sao?”

Tên ngoại quốc nhìn đồng hồ, cười lạnh: “Giờ mới 9 giờ tối, bảo vệ bị bọn tao quật ngã rồi, thật đáng tiếc chỗ này chỉ có một hộ gia đình nhà mày. Xem ra chúng ta có nhiều thời gian.” Hắn vung tay lên, hai tên khác đứng bên ngoài tiến vào: “Tất cả mọi thứ có thể mang đi đều đem mang đi hết, ông chủ nói nơi này của Tiêu tiên sinh bất cứ một món đồ nào cũng có khả năng là tuyệt thế bảo bối.”

Tôi hỏi: “Ông chủ của bọn mày là ai?” Có thể nói ra những lời này, khẳng định có hiểu rõ về tôi.

Tên ngoại quốc chẳng để ý, giắt súng vào thắt lưng. Đầu tiên là thả bảo châu vào ngăn tủ, mới phân phó hai người: “Này, chuyển đi.”

Tôi nói: “Bỏ hạt châu vào ngăn tủ cũng được à?” Tôi nghĩ cho dù thế nào cũng lấy hộp quý ra để bảo châu chứ. Nhưng mà ngăn tủ của tôi cũng rất xa xỉ, làm bằng hồng mộc, mất mấy ngàn đồng, tôi nhìn thoáng qua bên ngoài, có hai chiếc xe tải cùng một chiếc xe con, líu lưỡi: “Bọn mày là mafia hay là công ty dọn nhà thế?” Xem ra người ta có chuẩn bị khi tới, thà bê lầm còn hơn bỏ sót, quyết tâm dọn sạch nhà tôi.

Hai tên ngoại quốc cố sức chuyển cái tủ, ì ạch bước từng bước ra ngoài, tên vẫn đang coi chừng chúng tôi đứng nhìn, chỉ vào một cái bàn rất hiện đai nói: “Cái bàn này cần không?”

Tôi cúi đầu: “Làm ơn, mày có thấy qua cái bàn cổ nào có ngăn kéo bàn phím không?”

Tên ngoại quốc xấu hổ, lẩm bẩm: “Tao đi coi nơi khác.”

Tên ngoại quốc đầu tiên kiểm tra một hồi, không phát hiện có vũ khí gì, cũng yên tâm đi bộ chung quanh, còn cố ý chạy đến phòng bếp cùng WC thu dọn hồi lâu, lúc chạy ra túi quần có vô số vật nhỏ không biết là thứ gì, từ bấm móng tay Bánh Bao không nỡ vất đi tới chiếc đũa giả ngà voi, thậm chí còn có một cái bàn tính nhỏ mà Tào Xung làm đồ chơi, Kinh Kha kiếm cũng bị hắn tìm được từ trong đống đồ linh tinh.

Người tôi chân tay nhũn ra, nhưng thần trí lại thanh tỉnh một hồi, tên nước ngoài canh giữ đứng cạnh tôi nói: “Làm phiền hỏi một chút.”

Tên ngoại quốc cho là tôi thay đổi chủ ý muốn hợp tác, rất lễ phép nói: “Mời nói.”

“Mày học thức cũng không thấp, biết máy tính không?”

Tên ngoại quốc sửng sốt: “Cũng được.”

Tôi nói: “Vậy tốt rồi, mày xem giúp tao cái máy tình, gần đây tốc độ nét chậm muốn chết, có đôi khi đọc tiểu thuyết đổi trang mất mấy chục giây, còn nữa, đôi khi kết nối inte xảy ra vấn đề, nhưng mà khởi động lại lại ok.”

Ngô Tam Quế nói: “Chú lại xem web đen à, lần cuối anh để ý máy tính của chú thấy cô gái trần như nhộng.”

Tôi khinh thường: “Trang web nào giờ không có nữ trần như nhộng? Thế muốn xem nữ cởi truồng đóng quảng cáo hay vì nữ trần như nhộng mà xem quảng cáo.”

Tên ngoại quốc: “Câm miệng.”

Lúc này tên đi vào trong bỗng hưng phấn chạy ra, kêu lên: “Mày đoán xem tao phát hiện cái gì?”

Tôi khẩn trương, vô thức nhìn về bộ khôi giáp trên tường của Hoa Mộc Lan, đây là chủ ý của Hà Thiên Đậu, hiện tại xem ra rất hiệu quả, vẫn quang minh chính đại dừng trên tường, mấy tên ngoại quốc dường như không thấy, đại khái do thói quen cuộc sống của họ. Người Âu Châu không phải vẫn thường bày một bộ kỵ sĩ khôi giáp trong phòng cách sao?

Hai tên ngoại quốc hứng thú chạy vào thư phòng của tôi, chốc lát cố sức lôi ra một giá sách. Cũng chẳng trách bọn họ, từ thời không mua nổi nhà, tôi đã có giấc mộng là mặc kệ chỗ khác thế nào, nhất định phải có một thư phòng giả vờ cao nhã. Thư họa, nhang đuổi muỗi, trên bàn phải có nghiên mực cùng bút lông, thật sự là hoàn toàn làm ra dáng. Tôi nghĩ là đứa nhỏ của tôi và Bánh Bao vừa sinh ra thì có không khí học tập, tôi đem ý tưởng này nói cho Lý Vân giúp tôi sửa nhà, anh ấy đáp ứng, Lý Vân là người triều Tống, làm việc này hết sức dễ dàng, không cần chỉ bảo, cho nên thư phòng của tôi phong cách tuyệt đối là cổ, từ giá sách đến ghế ngồi, không hề nhận ra chút dấu vết hiện đại. Hơn nữa thư phòng chân chính bị Tần Cối dùng qua một thời gian, Hạng Vũ mấy người dù không phải văn nhân, nhưng đôi khi viết thư họa gì đó đều dùng bút lông, cho nên những thứ kia đều có chút hương vị cuộc sống thường nhật, tên ngoại quốc vừa thấy cảm thấy như tìm được chí bảo - kỳ thật toàn là thứ không đáng giá gì.

Hai tên ngoại quốc cố sức khiêng giá sách ra phòng khách, nghỉ một chút. Thuận tiện nói với hai tên khác chuyển lên xe tải: “Bắt đầu chuyển đồ trong thư phòng, không được để lại món nào.”

Vì vậy hai tên cũng đi khiêng giá sách, giá sách của tôi là kiểu tổ hợp lắp ghép. Tổng cộng 5 khối, từng khối từng khối chuyển lên xe, lúc đầu còn ngẫu nhiên đề phòng nhìn bọn tôi, sau đó bận không để ý nổi, thuốc cũng mạnh thật, dù không ai để ý đứng lên đi hai bước cũng phải cố hết sức, đừng nói tới phản kháng.

Cho nên chúng tôi bị bỏ qua, mọi người ngồi nhìn người ta hăng say chuyển gia cụ, tôi dám nói đây cũng là một cảm thụ cực kỳ đặc biệt, Hạng Vũ tức giận, Kinh Khờ từ từ dùng bữa, những người khác hoặc xoay người hoặc quay đầu lại, trơ mắt nhìn bọn ngoại quốc vội vàng làm việc, cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Ai da, chậm chút đừng huých vào tường, dựng thẳng lên, người bên trong hạ thấp chút; phiền một vị tới phòng bếp tắt bếp cái, còn có nồi canh đó...” Tôi một bên nói hươu nói vượn, một bên quan sát đám người, tôi phát hiện lúc đầu bọn họ còn có ý thức bảo trì đề phòng, chậm rãi buông lỏng cảnh giác, lúc chuyển ra ngoài 3 giá sách, bốn người bọn họ đã hoàn toàn coi chúng tôi là không khí, thường xuyên rời khỏi phòng.

Chò lúc đám bọn họ thoát ly tầm mắt của chúng tôi, tôi hết sức bĩu môi với Lưu Bang: “Bang tử, bang tử.”

“Sao?”

“Anh đứng gần cửa nhất, hiện tại có thể đứng lên chắn cửa không?”

Lưu Bang buồn bã: “Chú đã nghĩ ra biện pháp sao?”

Tôi quả quyết nói: “Chỉ cần anh giữ chặt cửa em liền có biện pháp thay đổi cục diện.”

“Chú xác định?”

Tôi gật đầu.

Lưu Bang cũng không hỏi nhiều, thằng này mặc dù văn không thành võ chẳng được, nhưng cũng không phải loại mặc người mổ xẻ, chỉ thấy hắn lắc lư miễn cưỡng đứng lên, tựa như Triệu Bản Sơn (1) đóng vai Ngô Lão Nhị lảo đảo tới cạnh cửa, áng chừng không nhanh thì hỏng hết, Lưu Bang ngã thẳng về phía trước, dùng thân thể đụng vào cửa.

Mấy tên ngoài cửa thấy có động tĩnh, đồng loạt hò hét lao lên, chạy tới cạnh cửa quát: “Người bên trong mở cửa ra, nếu không bọn tao nổ súng.”

Bọn họ hô vài tiếng, cuối cùng vẫn không dám dễ dàng nổ súng, tên ngoại quốc đi đầu tông cửa.

Tôi đương nhiên cũng không nhàn rỗi, Lưu Bang giữ cửa thì mọi người đều chú ý vào tôi, tôi nhanh chóng móc ra hai cái bánh bích quy, đưa tới trước mặt Hạng Vũ cùng Kinh Kha, nhanh chóng nói: “Ăn miếng bích quy, hai người sẽ khôi phục lực lượng trước kia, nhưng phải nhớ kỹ, hai người chỉ có mười phút thôi.”

Tôi cho bọn họ là hai miếng bích quy tử mẫu phục chế sức mạnh của chính họ, vốn nghĩ giữ lại sau giả làm anh hùng, hiện tại hết thẩy không nói không xong.

Hai người nhìn bánh bích quy không nhúc nhích, hiển nhiên loại cách nói này thường nhân nghe là sợ hãi, tôi vội la lên: “Nhanh lên, không có thời giờ đâu.”

Hạng Vũ chần chờ cầm bánh bích quy ăn một miếng, Kinh Khờ mặc kệ tặc lưỡi nhét vào miệng, bọn họ ăn bánh bích quy, chẳng mất vài giây, Hạng Vũ bỗng đứng bật dậy, mọi người vừa mừng vừa sợ, tiếp đó Kinh Khờ cũng nhảy ra giữa phòng, tôi nhẹ nhàng thở ra nói: “Nhớ kỹ, chỉ có 10 phút.”

Hạng Vũ hừ một tiếng nói: “Có 10 giây cũng đủ rồi.”

Ngô Tam Quế nói: “Chúng ta thì sao?” Anh ấy thấy tôi lấy hai miếng bích quy, xem ra cũng muốn tự mình tham chiến.”

“Chúng ta chỉ thuận theo thiên ý thôi.” Không phải tôi keo kiệt, hai miếng cuối một mảnh tôi phục chế Triệu mặt trắng. Một miếng khác là trống không, Triệu mặt trắng thân thể yếu, đại khái phục chế hắn xong thì còn không lanh lẹ như lúc chưa ăn đồ ăn.

Còn miếng bích quy trống thì ai ăn cũng là lãng phí, phục chế mình sau khi trúng độc thì vẫn là thế này chứ còn gì?

Lúc này, tên ngoại quốc đã nhanh chóng mở khóa cửa, Hạng Vũ đưa Lưu Bang ngồi lên sang vị trí khác, khởi động chờ bọn ngoại quốc tới tìm chết.

Ngô Tam Quế nói: “Các anh tốt nhất mai phục trước, chờ cả bốn tên còn tới rồi ra tay - bọn chúng có súng!” Đây cũng là nguyên nhân tôi kêu Lưu Bang đóng cửa, nếu không để bọn họ cùng một chỗ động thủ thực khiến bọn họ có súng hỗ trợ lẫn nhau. Những người này thân thủ nát bét nhưng phản ứng rất nhanh.

Hạng Vũ gật đầu, nhẹ nhàng đi ra sau cửa, Kinh Khờ yên tĩnh ngồi ở góc tường bên cửa.

“Oành!” cửa bị phá, tên đi trước nhìn bọn tôi, quát: “Ai đóng cửa?” nói xong nhìn thoáng qua Lưu Bang ở gần nhất.

Lưu Bang giang tay vô tội: “Tao không động đậy, chắc là gió thổi.”

Tên kia thấy trong phòng vẫn như thường, chậm rãi buông súng. Bỗng chợt phát hiện trên bàn thiếu hai người, hắn lại đặt tay lên súng quát: “Thế hai....”

Hạng Vũ đứng sau dùng hai ngón tay nắm gáy, nhấn một cái lên tường, ầm, tên ngoại quốc gọn gàng ngã trên mặt đất, ngũ quang đã phẳng lỳ. Nhìn qua đã tới mức không thể nhận ra, nhưng mà hắn dường như hiểu máy tính, cũng không biết hắn còn có thể giúp mình sửa máy không – hắn hiện tại mặt tựa như nhân vật hoạt hình của Zim vậy, mặt vuông vuông. Nếu người bị nhấn là người Hàn Quốc mặt bánh nướng còn đỡ, đáng tiếc đây là một người châu Âu mũi to...

Tên thứ nhất chịu khổ, tên đi theo sau cũng không kịp phản ứng, hắn bị Kinh Khờ ngồi ngay dưới chân giật gót, vị này ngã nằm ngay cạnh cánh cửa, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông đang bình tĩnh nhìn hắn. Một tròng mắt nhìn hắn, một mắt nhìn loạn nơi khác, vị này sởn tóc gáy, cứng họng không hét lên nổi, nắm tay Kinh Khờ đã nện lên thái dương của hắn.

Tên thứ ba càng xui xẻo, mắt thấy hai đồng bạn đi trước chợt lóe lên đã mất tích, một tên khó hiểu nằm trên mặt đất, hắn chẳng biết nội tình tiến lên định xem sao, Hạng Vũ không khách khí dùng cửa đè đầu hắn - gần đây Hạng Vũ thật không phúc hậu, luôn làm chuyện này.

Kinh Khờ sợ Hạng Vũ không lưu lại cho mình con mồi, duỗi tay dài ra giữ chặt tên cuối cùng ném ra đất, người này lúc này đã hiểu được chuyện gì, sợ tới mức quên móc súng, nằm trên mặt đất như Phạm Đức Bưu vung loạn xạ. Hạng Vũ nhìn Kinh Khờ, Kinh Khờ nhìn Hạng Vũ, lúc này hai người đều tỏ ý nhượng lại, ai cũng không tranh ra tay, cuối cùng là Kinh Khờ thấy Hạng Vũ tâm ý kiên quyết, lúc này mới đá vào đầu tên này mấy đá cho bất tỉnh – lúc này, hai danh ngôn chửi người ở Đông Bắc “bị môn tễ (bị cửa đè)” và “Bị lừa đá” tất cả đều thành sự thật.

Bốn tên ngoại quốc bị đánh bất tỉnh, cả quá trình ngay cả 10s cũng chưa tới.

Lưu Bang phán đoán tình thế một chút: “To con, tìm dây thừng trói bọn nó lại, sau đó gọi điện cho bọn Lương Sơn kêu mấy người bọn họ tới đây, chúng ta hiện tại cần được bảo vệ.”

Hạng Vũ trừng mắt với Lưu Bang: “Hiện tại ai có thể động tới Hạng mỗ chứ?” Anh ấy giơ tay lên nói: “Anh cảm giác lúc này còn mạnh hơn bình thường, Tiểu Cường chú cho anh ăn gì vậy?”

Tôi nói: “Vũ ca trước tiên cứ làm theo lời Bang tử đi, chúng ta chỉ có mười phút thôi, mười phút sau mà bọn nó tỉnh thì phiền to.” Hiệu lực bánh bích quy chỉ có 10 phút, thuốc tê này ít nhất còn mấy giờ mới hết, nếu không sợ Hạng Vũ không giải quyết xong nhanh chóng, tôi thật sự dành bánh quy của Kinh Khờ cho việc khác.

Tôi nhìn điện thoại không có sóng, nói: “Trong xe bọn chúng hẳn có thiết bị phá sóng.”

Hạng Vũ giận dữ: “Anh đi.”

Chỉ cần phá máy phá sóng, gọi điện cho trường học là chúng tôi đã thắng chắc. Theo ý Lưu Bang 4 người có nguy hiểm thì đơn giản giết đi, hoặc là giết ba để 1 khai thác, chủ ý xấu này cơ hồ được mọi người thông qua toàn bộ, cả Hoa Mộc Lan cũng chưa từng nhíu mày, chỉ có Lý Sư Sư không nói gì, kỳ thật tôi thấy cô ấy chủ yếu sợ máu, nếu không cũng đồng ý. Trương Băng kiếp trước là Ngu Cơ, cũng xem sinh tử rất nhẹ nhàng. Cuối cùng nếu tôi không cực lực phản đối thì phương án này suýt chút nữa được thực hiện.

Hạng Vũ kéo cửa đi tới chiếc xe bên ngoài, mới bước ra một chân, một bóng đen nhanh như chớp nhảy tới, “phanh” đánh một chưởng trúng ngực Hạng Vũ, khiến thân thể khôi vĩ của Hạng Vũ lảo đảo lui lại, Hạng Vũ cả giận: “Ai?”

Một tên đầu trọc béo như cái đôn thong thả tiến tới nói: “Ta.”

Chúng tôi cùng nói: “Không Không Nhi?”

Không Không Nhi lạnh lùng nói: “Đều biết rồi còn hỏi làm gì?”

Tôi tức giận: “Vô nghĩa, bọn tao thấy mày nếu không kêu một tiếng, độc giả sao biết?”

Không Không Nhi: “...”


oOo


(1): Triệu Bản Sơn danh hài đắt giá nhất Trung Quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play