Nghe xong lời của Đặng Nguyên Giác, Trương Thanh vọt ra đầu tiên chỉ vào mũi gã:

- Nói rõ cho ngươi nhé, người ngươi nói không tới được, chúng ta vẫn là câu nói kia, hôm nay không chết không thôi, ta lĩnh giáo đầu tiên!

Tôi sốt ruột cũng vọt tới:

- Khoan đã! - Tôi quay đầu hỏi Đặng Nguyên Giác:

- Nếu ông là người, sao lại biến thành Đặng Nguyên Giác?

Đặng Nguyên Giác trợn đôi mắt to nói:

- Ta biết thế nào được, vừa tỉnh lại giống như mơ một giấc mơ dài, gì cũng không nhớ ra.

Tôi hỏi:

- Thế sao ông biết theo dõi Lý Sư Sư?

Đặng Nguyên Giác nói:

- Ta vừa mới tỉnh lại không bao lâu thì có người đưa cho ta một mẩu giấy.

- Người đó đâu?

- Kẻ đó rõ ràng là một kẻ đưa tin, cái gì cũng không biết.

Tôi lại hỏi:

- Thế ông muốn thế nào?

Đặng Nguyên Giác nói:

- Ta nghĩ nếu ta đã có thể đột nhiên nhớ tới những chuyện này thì Lỗ Trí Thâm cũng có thể, đến lúc ấy hắn chắc chắn sẽ tìm các ngươi trước.

Lư Tuấn Nghĩa cười khổ nói:

- Bọn ta cũng hy vọng điều ngươi nói có thể trở thành sự thật, người tốt nhất đừng nói, ta thật có chút nhớ tên hòa thượng kia.

Đặng Nguyên Giác nói:

- Cho nên ta chỉ cần bám lấy các ngươi thì chắc chắn có thể gặp hắn, nghe nói các ngươi xây dựng một trường học, thế này đi, gộp thêm cả ta, một là tiện cho ta chờ hòa thượng Lỗ, hai là các ngươi ai muốn giết ta còn có thể động thủ ngay, đỡ phải nói Đặng mỗ ta sợ các ngươi.

Lâm Xung lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi đã có tâm nguyện như vậy, chúng ta cứ nhùng nhằng theo sát ngươi không bỏ thì quả là hẹp hòi, hơn nữa chúng ta chỉ có một năm sinh sống, không quyết đấu sinh tử với ngươi cũng không phải là hành vi của anh hùng.

Đặng Nguyên Giác cười khềnh khệch:

- Khỏi phải băn khoăn như thế. Hai nhà chúng ta đời trước chính là tử cừu, việc ta gánh vác ta tuyệt sẽ không trốn tránh.

Đám hảo hán liếc lẫn nhau, cùng đứng dậy, Lư Tuấn Nghĩa nói:

- Nếu đã như vậy, chúng ta cùng chúc ngươi sớm ngày đạt được mục tiêu, trong thời gian này ta sẽ báo cho các huynh đệ không làm khó ngươi, cáo từ.

Đặng Nguyên Giác vỗ bàn một cái:

- Đừng đi!

Đám hảo hán cùng nhau quay đầu lại, Đặng Nguyên Giác chỉ vào dưa hấu đã bỏ ra nói:

- Ăn xong hẵng đi, chỗ này ta mua bằng mấy đồng tiền cuối cùng trên người ta đấy…

Kết quả chính là trong tay mỗi người chúng tôi cầm một miếng dưa hấu vừa ăn vừa đi, chờ Đặng Nguyên Giác thanh toán tiền phòng. Gã nhún vai với tôi:

- Biết vì sao ta theo ngươi không, ta hết tiền ăn cơm rồi.

Lư Tuấn Nghĩa nói với tôi:

- Chúng ta đi trước đây. - Nói xong gã liếc qua Đặng Nguyên Giác:

- Nếu hắn thực sự cũng tới Dục Tài, thì còn có rất nhiều việc ta phải về dặn dò trước.

Lâm Xung đi qua nói:

- Tiểu Cường, cẩn thận đấy.

Tôi liếc qua dáng người như mây đen áp đỉnh của Đặng Nguyên Giác nói:

- Bỏ đi, nếu hắn muốn giết chết em, em cẩn thận thế nào cũng là vô ích.

Đám hảo hán đánh xe đi trước, Đặng Nguyên Giác dùng một chiếc bọc tự chế gói hết đồ vào rồi theo tôi lên xe, tôi ngó ngó gã lên buồng lái, ngượng ngùng nói:

- Tôi nên xưng hô ông thế nào đây? Anh Đặng? Quốc Sư?

Đặng Nguyên Giác phóng khoáng vỗ vai tôi nói:

- Người anh em, bất kể nói thế nào hai chúng ta đều không có chuyện gì, nếu đã đều là người hiện đại, chú cứ gọi anh là anh Bảo đi, sau này ở trước mặt chú anh chính là Bảo Kim của nhà máy, không phải Bát Đại Thiên Vương gì cả.

Tôi nói:

- Anh Bảo, chúng ta đều là người hiện đại, ít nhất từng trải qua 9 năm giáo dục, anh không cảm thấy cái kiểu đầu thai chuyển kiếp này có chút không đáng tin sao, anh không nghĩ mình thật sự nằm mơ à?

Đặng Nguyên Giác thở dài:

- Ai, nên nói với chú thế nào đây. Anh cũng hy vọng là như thế, chú có biết anh đây rất hay đánh nhau, từng đắc tội không ít người, hôm đó --- chính là ngày thứ hai anh vừa mới nằm mơ xong, cũng chẳng biết những người anh từng đắc tội lại trùng hợp như thế đều xúm lại một chỗ, có thể hơn 30 người, nếu bình thường thì chạy còn không kịp. Nhưng hôm đó chẳng biết thế nào lại như trúng tà xông lên. Kết quả chú đoán sao? Hơn 30 người, toàn bộ bị anh ném vào trong cống.

Tôi biết những kẻ này 8 phần là lũ quỷ đối đầu với tôi bỏ tiền ra làm. Bèn hỏi:

- Sau này không ai tìm anh sao, cho anh chút tiền hay gì đó?

Đặng Nguyên Giác kinh ngạc nói:

- Chú cũng biết à? Sau này quả thật có người từng tìm anh, cũng cho anh tiền, bảo anh đối nghịch với các chú, nhưng anh đã trả tiền lại cho hắn. –Không đợi tôi mở miệng gã đã cướp lời trước:

- Không cần hỏi, kẻ đó cũng là thuê tới, không biết gì cả.

- Thế vì sao anh không đi theo chứ, đỡ cho anh phải ăn không ngồi rồi. Đám người giúp anh khôi phục trí nhớ rất có tiền đó.

Đặng Nguyên Giác bật cười nói:

- Đây không gọi là giúp anh khôi phục trí nhớ, đây là con mẹ nó đang hại anh.

- Vì sao nói như vậy?

Đặng Nguyên Giác thở dài nói:

- Vốn dĩ cuộc sống đang tốt đẹp, nhưng thương lượng cũng không thương lượng với anh một tiếng liền biến anh đây thành một người khác, chú nói anh trêu ai chọc ai chứ?

- Nói như vậy là anh không muốn biến về Đặng Nguyên Giác?

- Cũng không phải không muốn nhưng dù sao cũng phải hỏi anh một tiếng chứ, “Anh bạn, kiếp trước anh là ai, anh muốn biến về không?” Anh bảo muốn, ồ, kiếp trước là một hòa thượng, biến về không ăn thịt còn tiết kiệm tiền, 8 phần là đồng ý rồi, nhưng đến bây giờ, vừa tỉnh lại thì lại thêm 108 tử địch, thế đấy, đây không phải hại anh sao?

Tôi cũng bật cười, tôi phát hiện ra Đặng Nguyên Giác này còn rất biết chém gió, cùng một đức hạnh như ông anh nhà bên hồi nhỏ.

Đặng Nguyên Giác nói:

- Anh sau này nghĩ ra, tối hôm trước anh uống nhiều, ngủ đến nửa đêm khát nước tỉnh dậy thì phát hiện trên bàn có cốc nước, bệnh chính là từ cốc nước đó, nhưng đã đến nước này thì có thể làm sao đây, vẫn là câu nói kia: Việc anh cần gánh thì anh vẫn phải gánh, nhưng không thể lấy anh làm công cụ, vì mấy việc đời trước rồi bảo anh đi liều mạng với người ta? Anh không ngốc như vậy đâu.

Tôi cười nói:

- Anh Bảo sống rất rõ ràng.

Đặng Nguyên Giác bĩu môi nói:

- Shit! Chú không phát hiện anh có chút phân liệt nhân cách à?

Quả thật, Đặng Nguyên Giác hào khí ngút trời khi nãy cùng công nhân Bảo Kim hiện tại có phân biệt rõ ràng giống như một diễn viên biểu diễn trên sân khấu và cuộc sống hiện thực, tôi nghĩ gã cũng quả thật không dễ dàng, nhất là mỗi ngày vừa mở mắt chắc chắn đầu tiên phải nghĩ rất lâu xem mình là ai, ở triều đại nào, ra ngoài cửa gặp phải là quan binh cầm đao hay là đồ tể Vương cách vách, đụng phải là thương binh Lương Sơn trong tay cầm côn hay là người mù…

Tôi nói qua tình hình sơ lược biết được từ chỗ lão Sáu Lưu với gã, Đặng Nguyên Giác thở dài:

- Chú nói xem đám người chúng ta chẳng phải pháo hôi sao, đều là chuyện cả ngàn năm trước, lật lại có ý gì?

Tôi cũng thở dài:

- Bát Đại Thiên Vương nếu đều giống anh thì không có nhiều chuyện như vậy rồi.

Đặng Nguyên Giác nói:

- Chúng không giống anh, chúng khả năng là chết khá thảm, oán khí nặng, hơn nữa trên tay chúng đều có kiện cáo mạng người của Lương Sơn, cho dù chúng không tìm người Lương Sơn báo thù thì người của Lương Sơn cũng sẽ tìm bọn chúng, chỉ là gặp lại nhau một trận mà thôi.

Tôi nói:

- Thế anh có thể khuyên bọn họ không, tôi cũng thử nói với đám hảo hán kia, chúng ta đều dừng ở đây, bằng không cừu hận này còn phải kết mấy đời nữa?

Đặng Nguyên Giác lắc đầu:

- Bát Đại Thiên Vương kia không phải những kẻ biết nghe người ta khuyên, hơn nữa trong 8 người bọn anh, anh chỉ có quan hệ không tệ với Bàng Vạn Xuân thôi, mấy người khác anh đều nhìn không thuận mắt, chúng nhìn thấy anh cũng quay đi chỗ khác.

Nội bộ Bát Đại Thiên Vương không hợp, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy.

Tôi vừa lái xe vừa nói:

- Đúng rồi anh Bảo, anh chết như thế nào? – Sau đó lập tức bổ sung một câu:

- Tôi nói đời trước.

Đặng Nguyên Giác lập tức nổi lên vẻ mặt phong phú, vẻ mặt này tôi rất quen thuộc, chính là lúc ông anh hàng xóm của tôi sau khi cơm no rượu say ngậm tăm xỉa răng chuẩn bị chém gió chuyện hắn nhập ngũ, thông qua chi tiết này tôi quyết định: Sau này chỉ coi gã là Bảo Kim của thời hiện đại.

Bảo Kim giống như kể chuyện của người khác vậy, không hề để ý nói:

- Hoa Vinh chú biết chứ, tiểu tử đó tiễn nhanh thật, anh vừa thấy tay hắn khẽ nhúc nhích, thì tiễn đã bắn ngay trước mặt, chờ anh tỉnh lại thì…

Tôi sợ hãi nói:

- Anh còn tỉnh lại được à?

Bảo Kim cười nói:

- Anh tỉnh lại thì đã 5 6 tuổi rồi, lại qua hai năm nữa thì vào tiểu học Cờ Đỏ, năm lớp 3 của bọn anh có một thằng bé từ ngoài chuyển tới, cha mẹ đều là bác sĩ, thằng nhóc đó 8 tuổi đã đọc hết tứ đại danh thư, vừa tan học liền kể cho bọn anh, anh thì thích nghe Thủy Hử, vì nghe nó kể chuyện, anh dùng toàn bộ tiền tiêu vặt mấy ngày mời nó ăn thịt xiên… Kể ra, anh vẫn là kẻ sùng bái cuồng nhiệt của đám hảo hán Lương Sơn, từ nhỏ đã thích nghe chuyện về 108 anh em này rồi.

Tôi bật cười nói:

- Không ngờ đó, cuối cùng vòng về anh vẫn là cừu nhân của 108 anh em này.

- Ài… Anh cũng không trách bọn họ, anh nghĩ, anh sinh ra trong xã hội mới, lớn lên dưới cờ đỏ 35 năm, lúc nhỏ từng đái dầm từng trốn học từng đánh nhau, từng đến tuổi nói chuyện yêu đương sau đó lên lớp, hai năm trước tiễn biệt cha mẹ, trải qua nhiều chuyện như vậy nhiều năm như thế, chút cảm giác lúc trước đã sớm lắng xuống rồi, 35 năm, ngoại trừ người Do Thái đuổi giết Palestine, thì thù hằn gì không thể mài mòn? Nhưng Lương Sơn thì chưa chắc đã như thế, họ tới chỗ chúng ta cũng chỉ một tháng chứ mấy, nói cách khác nay tuy đã là thời đại mới, nhưng họ vẫn sống ở thời đại khói lửa bốn phía, anh em của họ mới ngã xuống tháng trước, cho nên nhìn thấy anh liền lao lên cũng rất bình thường.

Tôi giơ ngón cái lên khen:

- Anh đúng là người hiểu biết --- như thế nói anh muốn quyết chiến với Lỗ Trí Thâm cũng chỉ là nói cho qua, mục đích là bám lấy đám hảo hán?

Không ngờ rằng điều này lại chọc phải tổ ong vò vẽ, Bảo Kim giơ bàn tay to như chiếc quạt vỗ lên bục điều khiển, chỉ nghe rắc một tiếng, chiếc máy phát tin truyền thanh của tôi sau này chỉ có thể nhét DVD vào thôi. Bảo Kim nổi giận nói:

- Ngươi dám coi thường hòa thượng ta như thế sao?

Tôi vội nói:

- Đặng quốc sư bớt giận, Tiểu Cường biết tội.

Bảo Kim thộn ra, bối rối nói:

- Xin lỗi người anh em nhé, không khống chế nổi, vừa nghĩ đến Lỗ Trí Thâm thì anh sẽ như biến thành một người khác.

Tôi oán trách nói:

- Anh thế này ai chịu nổi chứ, sau này trước khi biến thân hãy nói một tiếng.

Đúng lúc này điện thoại của tôi đột ngột vang lên, tôi vừa cẩn thận nhìn đường vừa dùng tư thế rất kỳ cục chạy ra bên ngoài, Bảo Kim lôi điện tại từ trong túi tôi ra, xin ý kiến của tôi:

- Anh có thể tiếp giúp chú không?

Tôi khó chịu nói:

- Anh còn biết tiếp điện thoại cơ à?

Bảo Kim choáng váng nói:

- Lúc anh dùng điện thoại chú còn đang đóng bỉm đấy. – Gã tự tiện tiếp lấy, sau khi ồ hai tiếng liền cúp điện thoại, tôi dùng ánh mắt dò hỏi gã, Bảo Kim mặt lạnh tanh nói:

- Một người bạn tên Trình Phong Thu của chú bây giờ đang ở đồn công an khu đường sắt đó, bảo chú đi bảo lãnh cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play