Ngày hôm sau tôi dậy sớm đi tới Dục Tài, cùng đám hảo hán ăn sáng xong mới chuẩn bị đi ai ngờ lại đi quá sớm, hai là đang chờ Lâm Xung.
300 học sinh còn chưa sáng đã bị giáo viên mặt sắt Từ Đắc Long lôi ra từ trong 300 túp lều, trong tay gã bưng gáo nước lạnh, động tác hơi chậm thì phải đón nhận sự ‘rửa tội’ của gã, may mắn cả 300 học sinh đều là những đứa trẻ đến từ các gia đình nông dân, có sẵn thói quen dậy sớm hơn nữa da dày thịt chắc, quan trọng nhất chính là chúng biết mình lấy được cơ hội lần này không dễ, cho nên không một đứa nào kêu khổ.
Điều này còn chưa xem như đã hết, sau khi rời giường có 3 phút đi tới ống nước lạnh rửa mặt, sau đó trở về còn phải dỡ lều cất đi, xếp thành hàng, đợi bọn trẻ chính là Lâm Xung thoạt nhìn hòa ái nhưng xuống tay không hề lưu tình, tiếp đó do Lâm Xung dẫn đầu đằng trước dạy quyền pháp nhập môn, Từ Đắc Long đi tới đi lui trong đội ngũ, phụ trách giám sát những đứa lười nhác và uốn nắn động tác không tiêu chuẩn, một quan một cướp lúc này vô cùng ăn ý, Lâm Xung là giáo đầu 80 vạn cấm quân, Từ Đắc Long là một trưởng quan hành chính tối cao còn sót lại của chế độ doanh chiến, tôi biết họ đều quen dẫn tinh binh, hai người này, một người chính là giáo viên uy vũ, một người là giáo viên có thể chiến đấu, nhưng vấn đề là… tôi chỉ muốn một vị giáo viên có thể so đấu.
Tôi không hề muốn cho những đứa trẻ này sau vài tháng đều biến thành những sát thủ nhỏ ánh mắt kiên định tỉnh táo, tôi cần chúng ở trên lôi đài có thể thắng trận đấu mà không phải giống như 300 đứa trẻ cũ, vừa nhìn thấy đối thủ liền xông lên vặn cổ đá đũng quần.
Tôi đầy lo lắng nói với Nhan Cảnh Sinh ở bên:
- Phải tăng mạnh giáo dục tư tưởng phẩm chất đó… - Tôi tương tự cũng không muốn một đội quân du côn vài năm sau sẽ làm hại quê hương.
Sau khi thể dục buổi sáng kết thúc, lũ trẻ do Đới Tung dẫn chạy việt dã 5 dặm, tôi và Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng, Lâm Xung, Dương Chí, Trương Thanh, Thời Thiên 4 người từng tham gia đại hội võ lâm một hàng 7 người, ngồi chiếc xe cũ nát của tôi chạy tới chỗ ở của Đoàn Thiên Lang.
Tôi lái xe đến phòng tiếp khách vắng vẻ kia, một đồ đệ của Đoàn Thiên Lang ở trước cửa nhìn thấy xe của chúng tôi từ xa xa liền ‘vút’ một cái chui vào trong cửa, Ngô Dụng kinh ngạc nói:
- Đây là ý gì, lẽ nào Đoàn Thiên Lang còn bố trí quỷ kế gì hòng đối phó chúng ta ư?
Lâm Xung nói:
- Không sao đâu, trên người Đoàn Thiên Lang có thương tích, những đồ đệ kia của gã đều không đáng gì.
Tôi nói:
- Lát nữa nếu có bất thường các anh bảo vệ anh Tuấn Nghĩa và quân sư lui trước, tôi dùng gạch bịt cửa.
Lư Tuấn Nghĩa cười ha ha nói:
- Các chú bảo vệ quân sư là chính đáng, lão Lư anh tuy đã già nhưng danh xưng ‘Ngọc Kỳ Lân’ cũng không phải gọi cho oai! - Tôi quay mặt nhìn gã, thấy lão già này mười phần bịp bợm, năm đó lăn lộn có lẽ quả thật rất dũng mãnh.
Tôi dừng xe trước cửa, Trương Thanh nhặt vài cục gạch, sau đó chắp tay như không có việc gì theo ở đằng sau chúng tôi đi vào phòng tiếp khách.
Vừa vào sân chúng tôi liền trợn tròn mắt, chỉ thấy Đoàn Thiên Lang sắc mặt ôn hòa đứng ở giữa sân, Đoàn Thiên Báo cười mỉm đứng ở bên cạnh y, hai bên người họ là hơn chục đồ đệ xếp hàng ngay ngắn. Tuy thoạt nhìn khí thế bất phàm nhưng dường như không có ý muốn động thủ.
Trong lúc tôi vừa kinh ngạc thì Đoàn Thiên Lang đã đi tới nghênh đón, ôm quyền nói:
- Tiêu đội trưởng, không hoan nghênh từ xa, thất lễ rồi. - Còn chưa hoan nghênh từ xa nữa? Xa nữa thì nghênh đón từ cửa Dục Tài chúng tôi rồi, tôi cũng không biết gã khách khí với tôi như vậy rốt cuộc là ở trong hồ lô bán thuốc gì, thuận theo sự chỉ dẫn của gã liền đi lên trên lầu, Đoàn Thiên Báo thân thiết cùng đi với Thời Thiên, những đệ tử của Thiên Lang võ quán kia cũng tới tấp chào hỏi với đám hảo hán, đám hảo hán cũng đành chắp tay, tuy đều có chút giả vờ giả vịt nhưng ít nhất từ ngoài mặt thì rất dễ coi. Chỉ có Trương Thanh hai tay nắm chặt mấy viên đá lặng im không lên tiếng, khá là xấu hổ.
Đoàn người chúng tôi đều theo Đoàn Thiên Lang tiến vào phòng của gã, bên họ chỉ có Đoàn Thiên Báo đi theo, mọi người đều ngồi xuống, đám đệ tử dâng trà, mọi người đều nhấp ngụm nước trà. Ai cũng không nói chuyện, không khí khá xấu hổ. Theo lý thì Đoàn Thiên Lang thân là chủ nhân hẳn phải lên tiếng trước. Dẫu là nói một câu nhảm nhí như kiểu khổ cực gì đó cũng được, nhưng Đoàn Thiên Lang ngoài tính tình cực kỳ cao ngạo còn không biết nói chuyện, Đoàn Thiên Báo cũng không phải là một nhân tài giao tiếp. Hoặc là Dục Tài chúng tôi thân là bên ‘thỉnh mời’ Đoàn Thiên Lang, nói trước cũng là nên có, thế nhưng lão Lư và Ngô Dụng lúc này giống như câm điếc, nói đến cùng, họ đều là người giang hồ, hai người này vốn chướng mắt Đoàn Thiên Lang, nhưng nếu đã đồng ý tới thăm hỏi, hiện tại đã xem như làm được, mặt mũi cũng cho rồi, trong lòng mọi người đã rõ xảy ra chuyện gì cũng bỏ đi, những lời khách sáo kia họ lại không biết nói.
Tôi thấy cục diện vẫn phải do tôi phá vỡ thế bế tắc, liền hạ chén trà, còn chưa kịp bày ra tư thế, Đoàn Thiên Lang đã nói về phía mặt tôi:
- Tiêu đội trưởng có lời muốn nói à? - Thì ra gã cũng ngồi không yên.
Tôi đành nói:
- Đoàn quán chủ, trên đại hội võ lâm hai nhà chúng ta có duyên, không đánh không…
Đoàn Thiên Lang cắt ngang lời tôi:
- Mục đích lần này Tiêu đội trưởng tới chính là nhờ tôi đi quý trường làm giáo viên?
…. Đây là đâu với đâu chứ? Tôi còn chuẩn bị nói vài câu trong phim đó.
Nếu gã đã kéo chủ đề lãng xẹt đi, tôi cũng đành hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- … À, đúng thế, không phải thế sao.
Đoàn Thiên Lang khẽ gật đầu nói:
- Nếu thế thì rất tốt, Thiên Báo, chú đi bảo chúng đồ đệ thu thập đồ đạc, chúng ta liền đi theo Tiêu đội trưởng.
Lần này chẳng những tôi trợn mắt há mồm, ngay cả đám hảo hán cũng hóa đá tập thể trong nháy mắt, đánh chết chúng tôi không ngờ rằng Đoàn Thiên Lang lại đột nhiên buột miệng ra như vậy --- Tôi hoàn toàn không ngờ được gã sẽ đồng ý.
Cuối cùng vẫn là Trương Thanh nhanh mồm nhanh miệng không nhịn được hỏi:
- Ông đi thật à?
Đoàn Thiên Lang bật cười nói:
- Tôi biết các vị hiện tại coi thường tôi, cho rằng Đoàn mỗ bởi vì vài phần mặt mũi không tiếc làm thằng hề.
Tôi vội nói:
- Nào có nào có.
Đoàn Thiên Lang khoát tay chặn lời tôi, tiếp tục nói:
- Đoàn gia tôi xưa nay nhân khẩu thiếu, đến đời tôi đã xem như không tệ, chí ít tôi còn có một đứa em họ, không gạt các vị, võ nghệ này cũng là từng đời truyền xuống, cha tôi trước khi lâm chung còn răn đe tôi rằng, công phu phải truyền nam không truyền nữ, truyền con trai không truyền con dâu.
Khác với việc tôi dè bỉu, đám hảo hán lại nhao nhao gật đầu:
- Điều đó cũng đúng.
Đoàn Thiên Lang nói:
- Nhưng đến đời tôi, nửa đời nghiên cứu võ công, hiện đã vào tuổi trung niên, còn chưa có hôn phối, còn về em họ tôi các vị cũng thấy đấy, tính tình hơi hiền lành, anh em chúng tôi hai người sống dựa vào nhau suốt 20 năm. Mãi đến vài năm trước chúng tôi bỗng nghĩ ra, món võ thuật này vốn nên là mọi người cùng nhau nghiên cứu thảo luận, một thiên tài chưa chắc theo kịp mười kẻ tầm thương, sau khi đến trình độ nhất định dựa vào sự lĩnh ngộ của một người thì còn lâu mới được, chỉ có anh hùng tụ tập mới có thể phát dương quang đại, vì thế chúng tôi chiêu mộ đồ đệ khắp nơi, mở Thiên Lang võ quán này.
Lâm Xung kính nể nói:
- Đoàn quán chủ có thể có sự đột phá này đã đủ xưng thành nhất đại tông sư rồi.
Đoàn Thiên Lang cười khổ nói:
- Nhưng lúc này chúng tôi mới phát hiện, cho dù chúng tôi muốn dạy, lại chưa chắc có người bằng lòng học. Ở bên cạnh võ quán của chúng tôi có hai lớp bồi dưỡng máy tính và bồi dưỡng tiếng Anh, ngày nào cũng đông như trẩy hội, mà số người võ quán lớn của chúng tôi tiếp đón trong một tháng không quá hàng đơn vị, tôi và Thiên Báo nhìn nhau không biết nói gì, chỉ biết cười gượng, lúc này chúng tôi mới ý thức được ở trong xã hội này, không ai bằng lòng tốn thời gian vào nơi không nhận được tiền tài đáp lại này.
Ngô Dụng nói:
- Nhưng tôi thấy môn hạ của Đoàn tiên sinh vẫn rất thịnh vượng mà.
Đoàn Thiên Lang nói:
- Dưới tình hình này tôi và Thiên Báo nghĩ ra một biện pháp bất đắc dĩ, đó chính là đi tới các võ tràng phá quán, dần dần tạo ra một vài ác danh. Nhưng cho dù như thế, chẳng qua cùng chỉ chiêu mộ được một vài lưu manh vô lại thích đấm đá tàn nhẫn. Nói xong Đoàn Thiên Lang vung tay về phía bên ngoài, tự giễu nói:
- Chính là những đứa vô dụng theo tôi bây giờ, may mà dưới sự dạy dỗ của tôi, những đứa này hiện còn xem như ngoan ngoãn. Tiếp sau đó thì có đại hội võ lâm, lúc trước tôi thầm quyết tâm nhất định phải giành đệ nhất, như thế Thiên Lang võ quân tôi mới có thể danh dương thiên hạ, chiêu mộ được những người yêu võ thực sự. Để hấp dẫn chú ý không ngoài hai chữ ‘nở mặt’. Vì thế tôi lập tức đưa ra khẩu hiệu ‘đánh khắp thiên hạ vô địch thủ’ này, thực ra bản thân ngẫm lại cũng luôn thấy buồn cười, không ngờ lại chẳng biết trời cao đất rộng như thế, đủ mọi chuyện sau đó các vị cũng biết rồi. Cho nên Đoàn mỗ bị trừng phạt cũng đáng tội.
Ngô Dụng thở dài:
- Đoàn tiên sinh thật là khổ tâm đó.
Đám hảo hán nghe ngọn nguồn câu chuyện cũng đều xúc động, ấn tượng với Đoàn Thiên Lang nhất thời khác hẳn, tôi cũng không ngờ rằng y còn là một phần tử tiến bộ phản phong kiến phản tư tưởng cũ. Có điều từ ngôn ngữ cử chỉ thì thấy đầu óc của anh em Đoàn gia này vẫn có chút xa rời với xã hội hiện tại, bằng không ngay cả lão Hổ cũng có nhiều người ủng hộ như vậy, với chân tài thực học của họ sao có thể không có người thưởng thức chứ?
Lư Tuấn Nghĩa vẫn không nhịn được hỏi:
- Đoàn quán chủ, kẻ đả thương ông sau này ông có gặp lại hay không? – Gã nghe Ngô Dụng nói hoài nghi kẻ nọ chính là Võ Tòng, cho nên trong lòng vô cùng tưởng niệm.
Trên mặt Đoàn Thiên Lang không hề có vẻ khó coi nào, rất tự nhiên nói:
- Không có, tôi cũng rất muốn gặp lại hắn một lần, Đoàn mỗ tâm khí cao ngạo, nhưng với kẻ này tôi thật sự không có gì đáng nói, tâm phục khẩu phục.
- Mọi người đều là đồng đạo võ học, chắc hẳn cũng hiểu rõ việc tìm đồ đệ thì càng nhỏ càng tốt, nghe nói trường Dục Tài muốn mở rộng, tôi lúc này mới nghĩ đến một biện pháp. Y quay đầu nói với tôi:
- Tiêu đội trưởng, về đám đồ đệ của tôi ngày trước, anh tùy tiện tìm cho chúng một việc làm, quét rác rửa nhà xí đều được, bọn này tuy vô dụng nhưng quả thật cũng tốn của tôi không ít tâm huyết, tôi càng không muốn nhìn chúng bỏ dở giữa chừng.
Tôi không khỏi thầm mắng, bất kể tình huống gì đều không sửa được tư thế ra vẻ ta đây kia, nghe giọng điệu của y thì dường như chỗ tôi là nơi quét rác dọn vệ sinh của võ quán y vậy, nhưng đồng thời cũng rất bội phục tinh thần cố chấp này của y, y và Nhan Cảnh Sinh một văn một võ quả là hai kẻ tương tự nhau.
Nói chuyện đã xong, chuyện cũng quyết định rồi, chúng tôi và đám đồ đệ của Đoàn Thiên Lang ào ào đi ra ngoài, chỉ nghe trên ban công đối diện truyền tới một tiếng quát to:
- Ê, các người là người của Lương Sơn à?
Đám Đoàn Thiên Lang ngược lại không sao cả, tôi cùng đám hảo hán vừa nghe liền giật mình quay đầu, thấy trên tầng 2 đối diện chúng tôi, có một đại hán như cây sắt đứng đó, thân cao hẳn ngoài 1m9, hơn ba mươi tuổi, đầu tóc xanh, đứng ở đó đè sàn gác vang lên răng rắc, trong tay cầm một cốc đánh răng.
Đám hảo hán cùng nhau nhìn về phía trên, Lâm Xung và Lư Tuấn Nghĩa nhận ra người này đầu tiên:
- Đặng Nguyên Giác! – Hai người vừa dứt lời, Trương Thanh chẳng buồn phân bua liền ném một cục gạch ra, viên gạch đó mang theo kình phong ở không trung chỉ có thể nhìn thấy một đường rất nhỏ, trong nháy mắt đã tới ngay gần Đặng Nguyên Giác, Đặng Nguyên Giác giơ cốc đánh răng lên đỡ, ‘keng’ một tiếng, cục đá đó va vào chiếc cốc bằng sắt phát ra tiếng vang lớn, tiếng vang ở đáy cốc làm Đoàn Thiên Lang vốn đang đi trước mặt chúng tôi, lúc này quay đầu nói:
- Sao thế?
Ngô Dụng lạnh nhạt nói:
- Gặp được một vị bạn cũ, xem ra tạm thời không thể cùng về với Đoàn tiên sinh rồi, thất lễ xin chớ trách - Thời Thiên, chú dẫn Đoàn tiên sinh về trường học trước, bọn anh sẽ theo sau.
Thời Thiên hiểu đây là quân sư bảo gã về bắn tin, gật đầu, dẫn đám Đoàn Thiên Lang bước mau ra khỏi sân.
Ngô Dụng nhẹ nhàng đóng cửa sân lại. Gật đầu về phía đám Lâm Xung, tôi biết đây là họ đã động sát khí, quả nhiên, Trương Thanh và Dương Chí cùng nhau bước ra một bước, xông lên quát lớn:
- Xuống đây nhận lấy cái chết!
Đặng Nguyên Giác ném cục đá trong cốc xuống, nói về phía chúng tôi:
- Lên đây nói chuyện. – Nói xong liền xoay người về phòng mình.
Dương Chí nhìn Lâm Xung nói:
- Lẽ nào bên trên có mai phục, hoặc trong phòng có tất cả Bát Đại Thiên Vương?
Trương Thanh rú lên:
- Mặc kệ quỷ kế gì của hắn, trước tiên lên rồi hãy nói, không thể để hắn gọi người khác!
Tôi vượt lên trước chạy tới cửa hành lang, nói với họ:
- Các anh, lát nữa đi lên trước tiên nghe hắn nói gì đã, cho dù rạn nứt cũng không thể động thủ ở đây. – Nếu đánh nhau, một mình Đặng Nguyên Giác không thể ngăn cản ba đại cao thủ đám Lâm Xung, nếu thật sự gây án mạng thì chẳng phải nói chơi đâu.
Tôi bọc viên gạch ở ngang trước ngực, lập tức đi trước tiến vào căn phòng đó, bố cục căn phòng này cùng một kiểu với căn phòng đối diện của Đoàn Thiên Lang, rất hẹp, chỉ bày một chiếc giường một chiếc ghế sô pha rách và vài chiếc ghế, tôi tiến vào vừa thấy Đặng Nguyên Giác đang đặt cốc đánh răng, đáy chiếc cốc bị Trương Thanh dùng gạch ném vào. Tuy không thủng nhưng nhô lên một ụ lớn, làm thế nào cũng không đặt vững được. Đặng Nguyên Giác lướt mắt qua tôi hỏi:
- Ngươi là ai, sao ta chưa từng thấy ngươi?
Tôi cười xòa nói:
- Tôi là Tiểu Cường.
Đặng Nguyên Giác gật đầu nói:
- Từng nghe nói qua, ngồi đi.
Tôi vừa tìm chỗ ngồi vừa nói:
- Lý Sư Sư là ông cứu hả, tôi thay cô ấy cảm ơn ông.
Đặng Nguyên Giác vung tay, không đếm xỉa đến tôi nữa, nói với Lâm Xung - người thứ hai bước vào cửa:
- Lâm giáo đầu à, ngồi!
Sở dĩ Lâm Xung đi đầu là sợ trong đó có ám toán gì đó. Thấy chỉ một mình Đặng Nguyên Giác, hơn nữa người ta không có địch ý gì, ngược lại không có sắp đặt gì, chỉ đành ngồi kế bên tôi.
Tiếp đó Trương Thanh tiến vào, Đặng Nguyên Giác vẫn dùng một câu cũ:
- Trương Thanh à, ngồi! - Sau đó lại chỉ chiếc cốc nọ, bổ sung nói:
- Cái này ngươi phải đền.
Đằng sau bất kể ai tiến vào Đặng Nguyên Giác đều dùng câu nói nọ. Đầu tiên gọi tên người tới sau đó là một chữ ‘ngồi’.
Đám hảo hán cũng đều là những người ngông nghênh cao ngạo, lúc này nếu động thủ ngược lại có vẻ nhỏ mọn. Ai nấy đều ngồi xuống, người đã đến đông đủ, Đặng Nguyên Giác đi tới trước mặt Dương Chí ngồi ở mé giường nói:
- Nhấc chân lên. – Sau đó từ dưới giường bê ra một quả dưa hấu, hai ngón tay búng ra thành mấy mảnh, bày trước mặt mỗi người một miếng, nói:
- Ăn đê.
Lần này hoàn toàn làm chúng tôi dở khóc dở cười, Đặng Nguyên Giác đối diện với chúng tôi, trầm giọng nói:
- Ta biết các ngươi, các ngươi có thể cũng nhận ra ta, tuy bộ dạng của ta có chút thay đổi, không sai ta chính là Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giác.
Trương Thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Đặng Nguyên Giác xua tay nói:
- Ta không cãi cọ với các ngươi, càng không muốn đánh đấm với các ngươi, ta chỉ hỏi các ngươi, Lỗ Trí Thâm và Võ Tòng trên Lương Sơn ở đâu?
Tôi sợ họ càng nói càng xích mích, vì thế giải thích nói:
- Hai người họ không thể tới, sợ ông không thể gặp được rồi.
Đặng Nguyên Giác cầm một miếng dưa hấu lên gặm, nhấc mông ngồi lên bàn nói:
- Nói qua cho ta đi, ta ở trong mắt các ngươi là Đặng Nguyên Giác, nhưng ta còn có một tên khác là Bảo Kim, là một công nhân nhà máy, sinh năm 1972, năm nay 35 tuổi.
Dương Chí nói:
- Ngươi nói những điều đó với chúng ta làm gì, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không đánh hội đồng ngươi đâu, nhưng hôm nay ngươi cũng chạy không nổi!
Đặng Nguyên Giác cười to ha hả, làm rung cả bụi bặm nóc phòng bay tơi tả -- miếng dưa hấu trong tay tôi bởi thế cũng không ăn được.
Đặng Nguyên Giác cao giọng nói:
- Thanh Diện Thú, ngươi cũng quá coi thường ta, ý ta nói với các ngươi những điều này là ân oán giữa ta và các ngươi vốn là chuyện đời trước, nhưng đời này nếu lại nhớ tới ta cũng không định không nhận, nhưng ta bây giờ là một công nhân bình thường, giết người là phạm pháp đấy…
Tôi nhỏ giọng nói:
- Đời trước ông giết người cũng là phạm pháp.
Đặng Nguyên Giác trừng mắt tôi, tiếp tục nói:
- Đời trước ta có một tiếc nuối lớn nhất chính là không thể phân thắng bại với Lỗ Trí Thâm, bây giờ nếu ta lại là ta, thì nhất định phải thực hiện được ước nguyện này, cho dù giết người trúng đạn ta cũng phải trúng ở trên người Lỗ Trí Thâm, các ngươi hiểu rõ ý ta không, nếu các ngươi đồng ý, ta bảo đảm trong thời gian này tuyệt không là địch với các ngươi, càng không động thủ với người của các ngươi, đến tận khi ta và Lỗ Trí Thâm đánh xong trận đời trước, chúng ta muốn thế nào thì thế đấy, nếu các ngươi không đồng ý… - Nói xong Đặng Nguyên Giác phất tay áo, lớn tiếng nói:
- Cũng chẳng cần từng người lên, đại hòa thượng ta cân hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT