Đêm hôm nay, trong phòng họp tôi lại tổ chức đại hội toàn thể anh hùng Lương Sơn một lần nữa, hội nghị lần này có hai đặc điểm. Điểm thứ nhất là đông đủ, vì tôi đã triệu hồi khẩn cấp Lý Vân đang giúp tôi cải tạo phòng ở, cũng lôi cả Hổ Tam Nương đang chuẩn bị đi tranh cướp hàng giảm giá cùng với Đồng Viện, khiến cho lần đầu tiên trong suốt đại hội diễn ra một cuộc họp có đầy đủ 54 đại biểu. Điểm thứ hai là tính đơn thuần của nó, từ việc dặn nhân viên khách sạn không tùy ý tiến vào hội trường, đuổi đi Đồng Viện cùng Lão Hổ luôn đi theo Đổng Bình, ngay cả Nghê Tư Vũ bình thường đi theo các hảo hán vui đùa cũng bị chặn ngoài cửa. Ngoại nhân duy nhất là một người cầm quyển “Lẩu Tam Quốc” đọc cười ngây ngô – Lý Bạch.

Các hảo hán tựa hồ cũng biết tôi sắp tuyên bố chuyện trọng đại, hơn nữa chuyện này còn tương đối nghiêm trọng, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy vui mừng chút nào về chuyện buổi sáng Đổng Bình cùng Đoàn Cảnh trụ giành thắng lợi, cả đám đều lộ vẻ nghiêm túc. Lúc ban ngày, Đoàn Cảnh Trụ bị đối thủ đá sưng chân, anh ta cắt bỏ ống quần, chẳng biết kiếm được từ đâu mấy thứ ba lăng nhăng đắp vào, làm hội trường tràn ngập mùi hoa hồng.

Tôi chống một tay lên bàn chủ tịch, ho khan một tiếng, nói thẳng vào vấn đề: “Các anh, đấu tới hôm nay, vậy là xong.“ Tôi dừng lại một chút, muốn nhìn một chút xem họ sẽ có phản ứng thế nào. Bình thường tôi nói một câu bọn họ có thế nói mấy trăm câu, rồi sẽ mất đến nửa tiếng duy trì trật tự. Nhưng kỳ quái, hôm nay mỗi người trong số họ đều yên tĩnh. Thực tế là lúc tôi nói xong, có một số người cúi đầu, dường như rất chán nản. Tôi vốn tưởng bọn họ căn bản không để ý tới thắng thua, chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Nhưng cũng khó trách, hơn nửa tháng dù sao cũng không coi là ngắn, các hảo hán mỗi ngày đều có mặt tại sân vận động, đi chỗ này nhìn chỗ nọ, ủng hộ người này, tiếc cho người khác, buổi tối trở về còn có thể nghe tin chiến thắng của người một nhà. Mấy ngày qua họ chiến đấu hào hùng, không biết từ bao giờ đã đắm chìm trong đó. Kỳ thật hơn nửa tháng qua, dù phải đi cọ toa lét nhưng chỉ cần mỗi ngày vui vẻ cười nói thì cũng có cảm tình, cho nên các hảo hán nhất thời còn chưa thích ứng kịp, đều không hiểu.

Tôi nhìn họ, đành phải nói tiếp tin tức: “Tiền, em đã chuẩn bị xong rồi, đấu xong trận sáng mai thì chiều mai các anh có thể xuất phát. Về phần thi đấu cá nhân….”

Đổng Bình chen lời: “Đoàn đội thi đấu còn không đánh nữa, thì đấu cá nhân làm gì, anh bỏ quyền.”

Tôi gật đầu, lại nhìn Đoàn Cảnh Trụ. Đoàn Cảnh Trụ đang chăm sóc cái chân sưng, nói: “Anh Đổng đánh hay không đánh cũng chẳng sao cả, trận sau anh gặp Đoàn Thiên Lang.” Anh ấy vừa nói thế, mọi người nhao nhao nhìn quanh, không khí càng thêm trầm lắng.

Lý Quỳ hét lên: “Đoàn Thiên Lang có gì đặc biệt hơn người chứ, các anh sao sợ nó thế?”

Trương Thanh đứng dậy chỉ Lý Quỳ mắng: “Thiếu Ngưu chú ngồi xuống cho anh, chúng ta thua hắn sao?” Trương Thanh mặc dù võ công cao cường, nhưng bình thường hay trêu chọc người khác. Lý Quỳ chưa từng thấy anh ấy nổi giận như thế, đành hậm hực ngồi xuống.

Trương Thanh nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Chú Cường, chúng ta có thể lại thắng một trận nữa không. Chỉ một trận nữa thôi! Thua bởi Đoàn Thiên Lang anh thật sự không phục!”

Các hảo hán đồng loạt nhìn tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện thế này. Kỳ thật ngày mai đối thủ khác thua thì thua, nhưng đối thủ lại là thằng cứt chó hoành hành vô kỵ Đoàn Thiên Lang. Có thể nhìn ra được, các hảo hán đã kìm nén sự bực bội. Thua bởi loại người như vậy, đừng nói bọn họ, ngay cả tôi cũng thấy uất ức.

Tôi ngập ngừng: “Nhưng vấn đề là…. Vấn đề là…”

Lý Bạch bỗng khép sách lại, ung dung nói: “Chú muốn bọn họ mang theo tâm trạng thất bại về nhà hả?” Khiến tôi tức muốn đấm lão một quả, lão thi tiên từ khi đến trừ việc gây phiền toái, ngoài ra chẳng giúp được việc gì.

Cuối cùng Lư Tuấn Nghĩa cũng nói: “Mọi người đừng làm khó chú Cường nữa. Chúng ta vốn không ở với chú ấy được bao lâu, hơn nữa các chú về Lương Sơn, chỉ còn lại mình chú ấy biết làm sao?”

Hội trường lại lâm vào trầm mặc….

Lâm Xung đứng lên, chậm rãi nói: “Ngày mai để anh đánh trận đầu, chuyện sớm kết thúc thì càng thảnh thơi, sống càng dễ chịu.” Nói xong ôm quyền chào mọi người: “Các huynh đệ, thất lễ.” Nói xong chậm rãi đi ra phòng họp.

Kế tiếp là Đổng Bình, anh ấy ôm ôm, vỗ lưng tôi, nói vô cùng trịnh trọng: “Người anh em, lần này bọn anh đi chưa hẳn đã quay về, chú cố giữ gìn sức khỏe, thật hy vọng sau này có thể gặp lại chú.”

Tôi ngạc nhiên: “Thế lão Hổ thì sao?”

Đổng Bình sửng sốt, nói chua chát: “Chú thay anh xin lỗi cậu ta, nói đồ đệ không được, nhưng anh nhận người anh em đó.” Nói xong cũng rời khỏi hội truờng.

Trương Thuận cùng Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ đi tới trước mặt tôi. Không đợi bọn họ nói, tôi nói lớn: “Các anh đi, Nghê Tư Vũ tìm em đòi người thì sao?”

Trương Thuận xấu hổ cười: “Có gì thì anh dạy hết cho cô bé rồi, sau này nếu xảy ra chuyện gì thì toàn bộ phải dựa vào bản thân cô bé thôi. Thêm nữa chẳng phải cô bé có anh lớn rồi sao?”

Tôi cười gượng: “Cũng phải…”

Ba người bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi, nói lớn: “Người anh em, bọn anh cũng không nỡ xa chú.”

Ba người đàn ông từ trước tới nay luôn ổn trọng lãnh tĩnh, lần đầu tôi thấy họ biểu lộ tình cảm. Nguyễn Tiểu Ngũ ghé đầu vào vai tôi, không cho tôi nhìn thấy mắt anh ấy, chờ khi tôi quay lại anh ấy chỉ Đoàn Cảnh Trụ mắng: “Trên chân là thuốc gì thế, khiến anh đây mắt cay xè.”

Đoàn Cảnh Trụ ôm chân khóc lớn; “Khó chịu nhất là em mới phải, khó chịu nhất là em.”

Các hảo hán từng người chào từ biệt tôi, con mắt đều đỏ lên, lại nói những lời hào khí tình nghĩa…, khiến tôi càng khó chịu. Tôi biết rõ lần từ biệt này xa xa không hẹn ngày gặp lại, có lẽ vĩnh viễn không thể thấy lại nhau nữa rồi.

Chu Quý cùng Đỗ Hưng chào từ biệt tôi, Chu Quý hơi ngượng: “Chú Cường, thời gian qua anh kết bạn không ít bằng hữu, bọn họ chỉ cần nói tên anh thì quán bar luôn giảm giá 80%. Chú tiếp tục để ý nhé, đừng để người ta nghĩ rằng anh Chu đi thì trà lạnh…”

Tôi cười nói: “Sau này bình thường có ai nói tên anh, tất cả đều miễn phí.”

Đỗ Hưng kéo tay tôi nói: “Cách điều chế rượu Đỗ Tùng năm sao anh để ngay dưới gối của anh, dưới chân tường chỗ ủ men rượu anh có chôn vài hũ rượu cực phẩm, chú đừng quên nhé.”

Tôi hỏi anh ấy: “Sau này các anh muốn uống thì làm sao?”

Đỗ Hưng cười lớn nói: “Bọn anh đi chung, uống nước lã cũng thơm ngon. Hơn nữa ngoại trừ Nghịch thời không, bọn anh cũng không muốn uống rượu Đỗ Tùng năm sao của nơi khác.”

Tôi thấy bầu không khí ly biệt vô cùng ưu thương, vì vậy cất cao giọng: “Các anh, chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ngày sau giang hồ gặp lại, tự nhiên….”

Hổ Tam Nương nhảy vọt tới, kẹp đầu tôi vào nách, vừa kẹp vừa day đầu tôi kêu lên: “Ai bảo chú nói, ai bảo chú nói.”

Tôi cố rút đầu ra, ủy khuất: “Mỗi lần đều không cho em nói hết lời…”

Hổ Tam Nương vuốt cái đầu trọc: “Đối đãi tốt với Bánh bao nhé.”

Đới Tung xen vào: “Anh lúc rỗi rảnh sẽ quay về thăm chú.”

Tôi nói: “Anh Đới, nếu không vội thì đi máy bay, anh chạy một chuyến ít nhất mòn vài đôi giầy, còn đắt hơn vé máy bay nữa.”

Cuối cùng An Đạo Toàn mắt la mày liếm nhét bí phương của lão vào tay tôi, tôi buồn bực: “Cái gì vậy?”

An Đạo Toàn liếc xung quanh, nói mập mà mập mờ: “Chẳng phải chú sắp kết hôn?” Nói xong cười he he dâm đãng. Tôi lập tức hiểu, nhét tờ giấy vào tay áo, được bảo nên cũng giảm bớt bi thương.

Khi tôi đưa thẻ ATM có 1 triệu NDT cho Lư Tuấn Nghĩa, anh ấy vỗ vai tôi thân thiết: “Chú Cường, trải qua anh cùng Ngô quân sư nghiên cứu xem xét, quyết định chính thức thu chú vào nhóm Lương Sơn bọn anh, chú là người anh em thứ 109.”

“Được không?”

“Không có gì không được, các anh em cũng đều đồng ý.”

“Đợi đã…! 36 Thiên Cương, 72 địa sát, vậy em ở đoạn nào?”

“Chú ở vào khoảng giữa hai cái đó.”

Tôi thở dài: “Được, biệt danh của em là Thiên Sát Cô Tinh.”

…..

Trở lại phòng, tôi còn chưa kịp thay giầy, Bánh Bao đã hỏi tôi: “Anh Cường, anh làm sao vậy?”

Tôi rất buồn: “Sao là sao?”

“Mặt anh như vậy còn khó coi hơn lần đầu tới nhà em.”

Tôi bèn thò mặt qua chiếc gương ở bên soi qua, rồi nói: “Thế à?” Trong gương là một người, đôi mắt đỏ ké, lông mày đã nhăn lại thành chữ bát.”

Bánh Bao đột nhiên hỏi: “Trường các anh là một trong tứ cường hả?”

“Sao em biết?”

“Hôm nay em ngồi buôn chuyện với quản lý mới biết. Nhìn vẻ mặt của ông ấy, rõ ràng là một người mê tán thủ. Nghe nói giải lần này quy mô không nhỏ hả?”

Tôi nói: “Ừ.”

“Vậy các anh làm sao làm được?”

Tôi trừng mắt, lạnh lùng nói: “Cái gì mà sao làm được? Bọn anh dựa vào thực lực.”

Bánh Bao: “Cứt chó. Mà em còn nghe nói đội đứng đầu được thưởng 500.000 NDT hả?”

Tôi nói: “Chuẩn.”

“Vậy nếu các anh vô địch, anh được chia bao nhiêu trong số 500.000 đó?”

Tôi vỗ bàn hét lên: “Em đừng hỏi nữa được không. Phiền chết mẹ.”

Bánh Bao hôm nay tình tình đặc biệt tốt, chỉ đứng đằng sau bóp vai cho tôi, còn trêu trọc: “Ui giời, chồng em cũng chịu áp lực hả.”

Tôi tức giận: “Lão công luôn luôn chịu áp lực.”

Bánh Bao đấm lưng tôi một cái: “Anh chịu áp lực cái rắm á, ngày nào chẳng ngủ hơn 12 tiếng.?”

Tôi: “….”

Bánh Bao tiếp tục xoa bóp giúp tôi: “Các anh vào top 64, thầy Trương khen anh chưa?”

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, lúc này mới nhớ ra: “Ờ nhỉ, đã lâu thế sao chú Trương liên lạc, lại còn không đến nhìn qua một lần, lạ thật đấy?”

Trường Dục Tài là một tay ông ấy dựng lên, hơn nữa trước khi thi đấu ông Trương đặc biệt để tâm, ngày mai cũng là trận thua đầu tiên, đồng thời là trận đấu cuối cùng, tôi có nghĩa vụ tất yếu phải thông báo cho ông ấy. Tôi hỏi Bánh Bao: “Nhà chú Trương gần đây có chuyện gì hả, ma chay cưới hỏi?”

Bánh Bao lắc đầu: “Không thể nào, thầy Trương chỉ có một con gái, đã lấy chồng rồi.”

“Hay là ông ấy cưới vợ bé?” Tôi cười xấu xa rút điện thoại ra, cảm thấy bờ vai bị Bánh Bao véo mạnh, ông Trương là người mà cô ấy kính trọng nhất.

Điện thoại mới reo được vài hồi liền thông, tôi nói lớn: “Đẹp nhất là ánh nắng trời chiều, vợ mới có đẹp không?” bờ vai càng bị véo đau hơn.

“Alo, ai đó?” Bên kia là giọng một phụ nữ trung niên mỏi mệt.

“A, xin lỗi, tôi tìm hiệu trưởng Trương, nói với ông ấy tôi là Cường.”

“A… anh là chủ nhiệm Tiêu hả? Em hay nghe bố nói tới anh.” Người ta nói khách sáo, nhưng trong giọng nói không che dấu nổi sự mệt mỏi.

“Dạ, xin lỗi chị, chị cho em hỏi hiệu trưởng Trương có nói tiện nói chuyện không ạ?”

“Thực xin lỗi anh, chỉ sợ bố em không thể nghe điện thoại của anh.”

Tôi cầm điện thoại trong tay, trừng mắt với Bánh Bao, lúc này mới khẩn trương nói: “Chú Trương có khỏe không ạ?”

Con gái ông Trương im lặng lúc lâu, có thể đang suy nghĩ dùng từ, cuối cùng chị ấy vẫn nói: “Bố em.. hiện tại không khỏe lắm.”

Tôi cảnh giác hỏi lại: “Chị ở đâu?”

“Bệnh viện trung tâm.”

“Em lập tức qua.” Tôi cúp điện, nói với Bánh Bao: “Đi mau!”, rồi trực tiếp mặc áo khoác vào.

Bánh Bao như lạc vào sương mù: “Chuyện gì vậy?”

Tôi không nói, chẳng qua chỉ nhìn cô ấy. Bánh bao nhìn vào mắt tôi, như dự cảm thấy, cô ấy không nói gì, nhanh chóng đi về phía cửa.

Tôi vừa mặc áo vừa chạy tới xe. Bánh Bao không nói một lời chạy sát theo. Tôi lái xe tới cửa nhà khách đón cô ấy, sau đó lái thẳng tới bệnh viện. Trên đường đi tôi cũng không biết nên nói gì, lúc đi qua một đoạn đường đèn sáng tôi mới phất hiện Bánh Bao nhìn tôi một lúc sâu, sau đó miễn cưỡng nói: “Có lẽ thầy Trương bị bệnh.”

Trên tầng hai bệnh viện, chúng tôi gặp con gái ông ấy Trương ở đó. Đây là một phụ nữ trung niên mộc mạc, nghe Bánh Bao nói như là hình như cũng là một giáo viên tiểu học. Bánh Bao không nói gì liền lao vào phòng quan sát, bị một y tá rất hòa ái mắng. Bánh Bao đành thay đổi một khuôn mặt đáng thương cần khẩn cho vào.

Tôi đi tới trước mặt con gái ông Trương, nói nhỏ: “Chị Trương, tình hình thế nào?”

“…Ngày mai mổ.” Chị Truơng cầm khăn tay đầy nếp năn, cứ vài giây lại lau cái mũi đỏ bừng. Có thể thấy được mấy ngày qua chị ấy khóc rất nhiều, đã không còn nước mắt nữa rồi, chỉ còn lại thanh âm thút thít, hơn nữa sắc mặt dù bi thương, nhưng vẫn có thể giữ bình tĩnh.

Tôi cẩn thận hỏi: “Ngày mai phẫu thuật gì?”

Chị Trương quay sang chỗ khác, bả vai run rẩy, cuối cùng nói: “Ung thư phổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play