Tôi vo tờ giấy lại, trên đường đi mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, có người hét lên với tôi: “Người anh em, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.” Cũng không ít người cầm loa cùng còi thổi thổi chỉ vào tôi, còn có không ít cô gái trong số đó.
“Tôi cũng có Fan nữ kìa.” Tôi nghĩ lâng lâng.
Chỉ có điều là tôi thật sự không dám nghĩ tiếp. Không cần gì khác, hiện tại chỉ cần một cái máy ảnh chú ý tới bọn tôi vậy thì đã rất không tốt rồi, hơn nữa chúng tôi chế tạo ra quá nhiều chấn động, đến lúc này đã không thể không chế, rất nhiều người bị bọn tôi đả bại cũng như các đội ngũ bị các hảo hán cảm hóa đã trở thành bạn bè cùng tuyên truyền viên miễn phí của trường. Họ sau khi trở về nhà càng cường điệu miêu tả hình tượng một thế ngoại cao nhân, người này họ Tiêu, là đội trưởng đội Dục Tài văn võ, Tứ Đại Kim Cương dưới tay mỗi người đều có tuyệt kỹ, cho nên mọi người ai cũng mong muốn được một lần thi đấu với tôi….
Không chút khoa trương nếu nói tôi hiện tại chỉ cần dắt cạp quần 200 NDT là có thể đi khắp đại nam giang bắc ăn uống nhậu nhẹt bét nhè, chỉ cần không có người động thủ với tôi thì tôi có thể sống trở về, hơn nữa tiền trên người sẽ chẳng thiếu một xu thậm chí còn nhiều hơn.
Cũng may Bánh Bao chẳng có chút khái niệm gì với thân phận mới của tôi, từ khi đại hội võ lâm có top 32, vốn đài địa phương đã tạm ngừng đưa tin về bọn tôi lại tiến hành truyền hình trực tiếp cả ngày, ngay cả “Có tôi! Dục tài cường” cũng được truyền bá ba lần. Bánh Bao vô cùng bất mãn trước việc này, cô nàng vừa thấy truyền hình cảnh sân vận động nhốn nháo đã lập tức chuyển sang kênh khác, vừa chuyển vừa phàn nàn: “Cái đại hội nát này vẫn chưa xong, “phấn đấu” còn nữa hay không đây?” Thỉnh thoảng tôi lại nói với cô ấy, nói trường chúng tôi đã vào top 16, top 8. Bánh Bao cũng chỉ “à” một tiếng rồi thôi, tôi đoán rằng là vì cô ấy cũng nghe nói bọn tôi cũng có thể liên tiếp tiến vào top 16 rồi top 8 nên mới không xem.
Bánh Bao là một phụ nữ qua loa, qua loa tới mức dù tôi trở thành tổng thống Mỹ, cũng chỉ cần không nói với cô ấy thì cô ấy cũng chẳng phát hiện ra.
Bánh Bao cũng là một phụ nữ mẫn cảm, mẫn cảm đến mức dù tôi là tổng thống Mỹ, dù có FBI cùng CIA, DELTA FORCE và SEAL yểm hộ tôi tán gái thì cũng không thể tránh khỏi pháp nhãn của cô ấy.
Tôi trở lại phòng, Trương Thanh cùng Đổng Bình vây lại hỏi: “Ai vậy?” Sau lưng bọn họ, Lư Tuấn Nghĩa cùng Ngô Dụng đều vểnh tai lên nghe. Thi đấu tới bây giờ, các hảo hán đã bắt đầu đặc biệt quan tâm.
Tôi chỉ chỉ về phía Đoàn Thiên Lang, xoa xoa tay nói: “Rốt cục chúng ta có đối thủ, hảo hán chúng ta sẽ đấu với họ.”
Tôi vẻ mặt ngưng trọng, vỗ bàn nói: “Thừa dịp mọi người đều có mặt, mở hội nghị, chỉ một câu: Chúng ta không thể tiếp tục thắng.” Các hảo hán dù đều nắm chắc, nhưng tôi vừa nói ra thì cả bọn đều trầm mặc.
“Anh Đổng Bình, anh Cẩu, hai người các anh đơn đấu chúng ta cũng không thể đi xa hơn rồi, ngày mai có thể thua thì thua.”
Đổng Bình nói: “Ngày mai anh còn phải thắng một trận nữa. Đối thủ của anh là Lão Hổ.”
Tôi buồn bực: “Lão Hổ cũng là 16 cường hả?”
Đổng Bình cười nói: “Chú không biết rồi, thằng nhóc đó võ công cũng rất tốt đó.”
Tôi nói: “Vậy thì thắng, hắn hiểu rõ chúng ta, nếu thua thì không thể giải thích nổi rồi.”
Đoàn Cảnh Trụ cũng hô lên: “Chú Cường, chú cũng cho anh đánh tiếp đi, dù sao anh cũng không giành được đệ nhất.”
Tôi thấy mặt anh ấy khẩn trương, biết rõ có thể hôm nay sẽ cố hết sức tranh thủ tôi, muốn anh ấy chủ động bỏ cuộc thật không nỡ, vì vậy nói với anh ấy: “Vậy anh cứ tùy cơ mà làm.”
Tôi đụng phải Lão Hổ trong nhà khách, thằng nhóc này vui cười hớn hở. Tôi hỏi hắn sao vui vẻ thế, hắn nói: “Anh không biết à? Đối thủ ngày mai của em là anh Đổng.”
Tôi ngạc nhiên: “Anh ấy đáp ứng nhường chú hả?”
Lão Hổ trừng mắt nói: “Em biết anh Đổng chướng mắt em. Anh ấy có thể không thu em làm đồ đệ, nhưng ngày mai anh ấy nhất định phải đánh một trận thật sự với em.”
Tôi trừng mắt nói: “Anh thấy hay là đánh chú một trận thì có.”
Lão Hổ cũng không chút phật lòng nói: “Nói cho anh, anh cũng không hiểu. À, đúng rồi, thi đấu đoàn đội anh đi làm gì?”
“Chuyện gì à? Anh là đội trưởng.”
“Anh? Còn là đội trưởng? Đánh đấm em vài cái xem.”
Tôi sợ quá nhảy cẫng lên gần 2 mét, lão Hổ nhìn vậy liền phì cười: “A, thật đúng có luyện qua võ?”
…..
Trở lại phòng, tôi cả đêm đều thẫn thờ. Bánh Bao thò đầu từ phòng vệ sinh ra nói: “Anh sao vậy? Mặt như mất sổ gạo thế?”
“…So với mất sổ gạo còn đáng lo hơn.”
Bánh Bao tiếp tục đánh răng, vừa úp mở: “nọi nội xem thệ nao?”
Tôi dập thuốc: “Không có gì để nói, cũng nói không rõ.”
Bánh Bao nhổ bọt kem đánh răng: “Vậy anh ví dụ đi.”
“…uhm, vậy ví dụ nhé. Nói ví dụ như, Hạng Bánh Bao, một tháng kiếm 800 NDT.”
Bánh Bao nói: “Đây không phải ví dụ, đây là sự thật.”
“…Đừng ngắt lời.”
“Được được, anh nói tiếp đi.”
“Em một tháng kiếm được 800 NDT, thích một cái váy 1000NDT, em nên làm gì bây giờ?”
“Nếu thật là thích mà không đủ tiền thì đi vay thêm người khác 200 NDT chứ sao.”
Ầy, đúng là phong cách của Bánh Bao, chuyện như thế không thể không trải qua, xem ra cách ví dụ này còn không chuẩn xác. Vì vậy tôi nói: “Vậy nếu váy giá 8000 thì sao?”
Bánh Bao nói: “Rắm thối, làm gì có cái váy nào đắt thế?”
Ầy, đây cũng là phong cách của Bánh Bao, váy 8000 NDT còn nhiều, chỉ có điều cô ấy làm bộ không nhìn thấy.
Tôi vỗ đùi kêu lên: “Nói đơn giản thế này, là một người khác biết mỗi tháng chỉ kiếm được 800 NDT, mà thích một món đồ giá 8000 NDT, nhưng kỳ thật anh ta có tới 8 vạn, vấn đề hiện tại là: Người này rõ ràng có tiền cũng không dám mua thứ mình thích, trong lòng rất uất ức.”
Bánh Bao thấy tôi kích động, buồn bực: “Anh nói gì mà em chả hiểu hết, có liên quan tới anh sao?”
Trên thực tế tôi quả thật buồn bực, đánh lâu thế rồi đột nhiên kết thúc, hơn nữa không được chút lợi ích gì. Thời gian dài như vậy dù luyện tập nín thở trong chậu rửa mặt cũng đã tăng lượng hô hấp rồi.
Bánh Bao có thói quen nằm trên giường xem TV đài địa phương, trên màn hình là sân vận động đông nghịt, MC đang nói: “…tấn sinh tứ cường bao gồm cả tỉnh ta dục …” Bánh Bao chẳng thèm nhìn liền chuyển kênh, lại nói:
“Xem đi, từ khi không cho chạy xe ôm, càng ngày càng nhiều người rảnh rỗi.”
………
Ngày hôm sau tôi vừa mở mắt, thông qua ánh sáng le lói, biết không còn sớm. Quả nhiên, nhìn lại đã sắp 9 giờ. Lần này tôi không vội, bình tĩnh đánh răng rửa mặt, đổi một bộ quần áo, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Có lẽ kết thúc sớm cũng tốt, ít nhất cũng không cần mỗi ngày khó chịu, chuyện gì nên tới sẽ tới, tôi cũng nên lo chuyện kết hôn. Hơn nữa ngoại trừ Hạng Vũ, tổ 5 người tôi cũng ít gặp rồi, Lưu Bang cùng góa phụ đen song túc song phi (cặp kè), Kinh khờ cùng Chính béo cũng chẳng biêt bận cái gì, Lý Sư Sư đôi khi đi tới sân vận động liếc qua, ăn mặc như minh tinh, chẳng biết cô ấy có bám vào được tên đạo diễn hạng hai nào không nữa.
Tôi đến sân vận động, liếc mắt đã thấy cả đám hảo hán đang vây quanh xem một lôi đài, trên đài, Đổng Bình đang đại chiến Lão Hổ - hoặc nói là đang dần nhừ tử Lão Hổ. Có thể thấy khóe mắt cùng mũi Lão Hổ đã qua xử lí, vết thương rõ ràng. Tôi cũng không biết trận đấu đã tiến hành bao lâu, tóm lại chân Lão Hổ đã loạng choạng. Lão Hổ chỉ lao lên đấm đá hời hợt tỏ vẻ hung ác, hoặc bị Đổng Bình đá ngã, hoặc tự mình vồ hụt ngã lăn ra sàn.
Tôi đi tới gặp đám hảo hán, bật cười: “Cậu ta thật đúng là không sợ bị đánh, hiệp mấy rồi?”
Lâm Xung chăm chú xem tình thế trên đài, nói: “Hiệp hai rồi.”
Tôi mới phát hiện các hảo hán đều biểu lộ nghiêm túc, trang trọng, bọn họ không nói gì chăm chú nhìn lão Hổ trên đài. Tôi lặng lẽ vỗ vai Chú Quý, hỏi:
“Chuyện gì thế?”
Chu Quý nói cùng sự kính nể: “Lão Hổ thật là một người rắn rỏi, biết không đánh được vẫn tiếp tục tiến công.”
Lúc này hiệp thứ hai chấm dứt, trọng tài giữ chặt lão Hổ, bước chân hắn lảo đà lảo đảo, trọng tài hỏi cả buổi mới miễn cưỡng cho anh ta tiếp tục thi đấu.
Đổng Bình xuống đài, lau mồ hôi nói với tôi: “Chú Cường, chú đi khuyên lão Hổ đi, kêu nó đừng đánh nữa.”
Tôi nhún vai nói: “Ai bảo anh luôn không để ý tới người ta, anh ta cảm thấy có muốn anh đánh anh ấy cũng rất khó gặp.”
Đổng Bình run sợ: “Anh làm thế thật hả?”
Nói là nói thế, tôi vẫn đi tới bên lão Hổ. Bình thường là một người đàn ông khí vũ hiên ngang, giờ thì đã thở gấp, mũi không ngừng chảy máu, Đổng Bình quả thật không nương nhẹ, ra tay ác quá. Tôi đi tới bên cạnh anh ta, nói giỡn: “Chú Hổ, chú đừng đánh nữa nhé? Cậu thích kiểu tự ngược này anh sẽ kiếm cho hai cô bé mặc đồ bó sát cầm roi quất (SM, thiếu nhỏ nến nữa), so với thế này thoải mái hơn nhiều.”
Lão Hổ thở hồng hộc, con mắt đã trắng rã, khó khăn lắm mới cười nói: ‘Anh ấy cười thì cũng coi em là đối thủ rồi…”
Về sau tôi cũng minh bạch Đổng Bình cũng là bất đắc dĩ. Ngay đầu hiệp ba, Lão Hổ cố sức bắt đầu không muốn sống tấn công, bị quật ngã là lại bò dậy dây dưa. Trước tình huống này chỉ có dùng trọng quyền làm lão Hổ gục xuống lôi đài mới an tĩnh được chút. Nhưng Lão Hổ dường như minh bạch thời gian cũng không còn nhiều, mỗi lần bị đánh ngã đều lập tức bò dậy, chúng tôi chỉ có thể nhìn Đổng Bình bất đắc dĩ, một lần lại một lần đánh ngã Lão Hổ. Mãi tới sau cùng, Đổng Bình sắp khóc. Hổ Tam Nương không hiểu gì mắng ầm lên: “Đồ chó hoang, thật là đồ chó hoang.” Nhưng mà mắt cô ấy đã ngậm nước, sắp khóc rồi.
Ngay khi Đổng Bình sắp sụp đổ, tiếng chuông kết thúc vang lên, mọi người đều cười vang, lão Hổ nhũn người đổ ập xuống. Đổng Bình tiến lên đỡ lấy, hỏi: “Chú còn muốn bái anh làm sư phụ không?”
Lão Hổ ngượng ngùng, cười gượng, lại động tới vết thương, đau méo mặt, anh ta suy yếu nói: “Em…được hả?”
Đổng Bình ôm cổ hắn: “Đồ đệ như chú, anh thu.”
Dưới đài, Lư Tuấn Nghĩa chỉ lão Hổ, rất không bình hòa: “Thằng này giống hệt chú Cường, võ nghệ dù nát bét nhưng có thể làm anh em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT